“Con gái và con rể tao oan uổng, cháu gái tao chỉ mới năm tuổi! Lưu Húc, cho dù tao không giec được mày, tao cũng sẽ khiến mày rớt một miếng thịt!”
Vừa dứt lời, ba tôi đã mở miệng cắn vào bắp chân Lưu Húc.
Lưu Húc đau đớn, chân run rẩy không ngừng.
Ba tôi như một miếng vải trên người anh ta. Anh ta di chuyển, ba tôi cũng di chuyển.
Vợ Lưu Húc thấy vậy liền cầm chiếc bình hoa trên bàn đập vào đầu ba tôi.
Sau đó ba tôi không động đậy nữa, chỉ còn hai chân co giật.
Tôi lơ lửng trên không trung vô cùng lo lắng, nhưng tôi chỉ là một hồn ma, không thể làm gì được.
Nửa đêm, vợ chồng Lưu Húc lôi ba tôi ra, vứt trước cửa nhà ba mẹ chồng tôi.
Mô não của ba tôi bị tổn thương dẫn đến liệt nửa người.
Thật ra sau khi một nhà ba người chúng tôi chec đi, ba mẹ tôi và ba mẹ chồng rất đau buồn nhưng vẫn chưa đến mức tìm đến cái chec.
Chồng tôi cũng bước vào phòng cùng tôi, lấy quần áo cho con gái.
“Mẹ ơi, ba mẹ vừa mới nói đến cháy nhà ạ? Con có bị đốt không? Con ngoan lắm, không nghịch bật lửa.”
Con gái ngây thơ đáng yêu, tôi không kìm được mà ôm con bé thật chặt: “Manh Mạnh, ba mẹ sẽ bảo vệ con, đám cháy này chắc chắn sẽ không đốt đến con.”
Đợi đến khi tôi mặc đồ cho con gái xong, chồng tôi đã sắp xếp đầy đủ những thứ cần mang đi.
Trước khi ba người chúng tôi rời đi, tôi nhìn ngôi nhà đã gắn bó nhiều năm lần cuối.
Kiếp trước, cả nhà tôi ở đây, kiếp này, hi vọng nó có thể trả thù cho chúng tôi.
Chỉ còn hai ngày nữa!
Chúng tôi tạm thời ở nhà ba mẹ chồng, chiều thứ bảy chồng tôi đón ba mẹ tôi qua đây.
Một nhà bảy người chúng tôi cùng nhau ăn lẩu.