Khi chồng tôi tiễn bà ta rời đi, tôi nghe thấy bà ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiểu Mục à, một đứa con trai tốt như cháu, sao lại cưới con bé đanh đá kia chứ? Bao nhiêu năm rồi, đến cả một đứa con trai cũng không sinh được.”

“Hay là như này, cháu ly hôn với nó đi, cô giới thiệu cháu gái của cô cho cháu. Cháu gái của cô hơn cháu ba tuổi, nhưng không sao, nữ hơn ba, nhà có phúc. Đã thế con bé còn có một đứa con trai, đến khi hai đứa bên nhau vừa hay nếp tẻ đều có.”

Tôi kéo chồng vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.

Bà Trần tức giận: “Hừ, đồ đanh đá. Tiểu Mục cưới phải cô đúng là xui xẻo tám đời, đồ sao chổi, đồ tốn của…”

Chồng tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ra ngoài đánh bà ta một trận.

“Anh không ở nhà, em và Manh Manh chịu khổ rồi.”

Nói xong, anh hừ lạnh một tiếng: “Cứ để cho bà già kia kiêu ngạo một lúc, nhanh thôi bà ta sẽ phải nhận quả báo. Trước đây em còn lo là đám cháy liệu sẽ lan đến nhà bà ta không. Thật ra nỗi lo này là không cần thiết.”

“Hả? Tại sao?” Tôi không hiểu lắm.

“Anh vừa đến đưa đồ, phòng khách nhà bà ta chất đầy chai nhựa, ngoài chai nhựa còn có cả túi giấy, túi ni lông, gần như không có chỗ cho người đi lại.”

“Anh hỏi bà ta thu gom mấy thứ này làm gì, bà ta nói rằng thị trường chai nhựa dạo này đang khó khăn, đợi đến khi tăng giá thì bán ra. Còn túi giấy và túi ni lông thì giữ lại để đựng đồ.”

“Anh thấy bà ta tiện tay đặt hai túi hộp đựng đồ ăn lên đống chai nhựa trước cửa. Nếu bìa cứng ngoài hành lang bốc cháy, thì nhà bà ta chắc chắn sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn.”

Khi còn sống tôi chưa từng đến nhà họ Lưu, sau khi chec, trở thành linh hồn, mặc dù đã đến nhưng khi ấy bọn họ đã dọn hết đống chai nhựa linh tinh, thay vào đó chất đầy mấy đống đồ chưa từng thấy.

Nếu biết sớm thì tôi đã không cần phải lo lắng chuyện vật cháy có đủ hay không rồi.