“Mục Ninh, em biết anh khó có thể chấp nhận những gì em vừa nói, nhưng đó thực sự không phải là một cơn ác mộng, tất cả đều do em đích thân trải qua! Em đã sống lại, hoặc cũng có thể là thời gian đảo ngược. Ông trời cho em cơ hội này là để em trả thù! Em phải thiêu chec toàn bộ người nhà họ Lưu, cho dù không thể thiếu chec thì em cũng sẽ giet chec họ…”
Mục Ninh ôm lấy người đang điên cuồng là tôi, nhẹ nhàng vỗ về.
Đợi đến khi tôi bình tĩnh lại, anh mới hôn lên môi tôi và nói: “Tại sao người được sống lại không phải là anh? Em rất sợ đau em không nên nhớ những ký ức đau thương ấy.”
Anh đang khóc, nước mắt chảy dài trên cổ tôi.
Suốt đêm nay, tôi nói chuyện với anh ấy về đám cháy ở kiếp trước và kế hoạch của tôi ở kiếp này.
Trời sáng, tôi lấy điện thoại ra xem giờ.
“Bây giờ là 8 giờ sáng, khoảng 8 giờ 20 phút, điện thoại của em sẽ đổ chuông, mẹ em bị ngã bong gân ở chân và muốn em đưa bà đến bệnh viện.”
Tôi phản bác: “Chiều nay chúng ta sẽ chuyển đi, chuyển nhà nên đồ đạc bừa bộn là chuyện rất bình thường.”
Chồng tôi lắc đầu: “Theo như lời em nói lúc trước, em suýt nữa đã ném Lưu Thần Huy xuống lầu. Việc này có rất nhiều người biết, nếu cảnh sát đến hỏi, đây sẽ là động cơ giec người. Đã có động cơ giec người, em lại mua nhiều thùng giấy, trong nhà còn có rất nhiều hộp đồ ăn, những thứ này sẽ trở thành bằng chứng chúng ta cố ý phóng hỏa.”
Tôi không phục: “Em đã giải thích với các ông các bà rồi, em chỉ định doạ Lưu Thần Huy chứ không thật sự muốn giec nó, hẳn là mọi người sẽ không nói năng bừa bãi. Hơn nữa hôm nay chúng ta sẽ dọn ra ngoài, khi xảy ra trận hỏa hoạn chúng ta không ở hiện trường, cảnh sát sẽ không nghi ngờ chúng ta.”
Nói xong, tôi bổ sung thêm: “Huống chi, người phóng hỏa là Lưu Thần Huy, không chỉ nhà họ Lưu mà nhà chúng ta cũng bị cháy. Em cũng không thể vì giec một đứa trẻ mà đốt cả nhà mình đúng chứ?”
Rất rõ ràng, những gì tôi nói không làm thay đổi được suy nghĩ của chồng tôi.
Anh ấy xếp gọn những chiếc thùng giấy mà tôi đã bày ra khắp nơi, dùng dây thừng buộc lại rồi đặt ở trước cửa ra vào. Anh cũng đặt những chiếc thùng chứa đầy quần áo đến gần lối đi.
Sau đó, anh xách những xấp thùng giấy vừa mới buộc lại và hai túi hộp đồ ăn lên, ra hiệu cho tôi mở cửa.