Tôi cố gắng nhịn xuống, cũng khen cô ta: “Nếu không phải nhận ra đôi mắt của em, chị còn tưởng là chú Lưu dẫn một cô bé đôi mươi đến đấy chứ! Em nhìn da em này, càng ngày càng bóng mượt.”

Nịnh bợ nhau vài câu, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

Chồng tôi nâng ly mời Lưu Húc: “Người anh em, gần đây vợ anh với cô Trần xảy ra mâu thuẫn nhỏ, chúng ta là hàng xóm, không cần thiết để cho quan hệ trở nên khó xử như vậy. Hôm anh anh mời cô chú qua đây ăn bữa cơm, một là vì lâu rồi không gặp, muốn hỏi thăm sức khỏe, cuộc sống, hai là muốn gửi lời xin lỗi cô Trần giúp anh.”

Lưu Húc vẫy vẫy tay: “Đấy là chuyện giữa chị dâu và mẹ em, anh xin lỗi em cũng không có tác dụng gì”.

Câu này nghĩa là muốn tôi tự mình đến xin lỗi.

Tôi kìm nén nỗi hận muốn xé Lưu Húc thành trăm mảnh, cười cười đứng dậy.

Vẫn chưa kịp nói lời xin lỗi, vợ Lưu Húc đã giữ lấy tay tôi: “Chị dâu, chị đừng nghe Lưu Húc nói linh tinh, anh ấy đùa với chị thôi! Tính tình mẹ anh ấy em cũng biết, bà ấy ở với ai cũng không hợp.”

Cảnh này đến đây là chấm dứt, chồng tôi uống hết một ly rượu, lại rót thêm ly mới.

“Chú này, hôm nay mời chú đi ăn cơm, ngoài việc xin lỗi, anh còn muốn nhờ chú một việc.”

“Nhà mới của anh dọn dẹp xong cả rồi, hai hôm nay sẽ chuyển đến ở. Tình trạng nhà cũ không ổn lắm, không bán ra được. Bọn anh lại không có thời gian về dọn dẹp thường xuyên.”

“Chuyện nhà cửa không thể xem nhẹ, chỉ cần không có người ở sẽ bị đóng bụi. Anh thấy cô Trần ở đối diện, anh muốn gửi chìa khoá nhà cho cô, nếu như rảnh rỗi thì qua mở cửa thông gió giúp anh.”

Thấy Lưu Húc định chen lời, chồng tôi lập tức nói tiếp: “Tất nhiên anh cũng không để cô làm việc không công. Căn nhà kia anh cũng để không, nếu như cô muốn ở, hoặc là đặt đồ đạc ở đó đều được.”

Chồng tôi vốn còn định ép rượu, giờ chỉ cần qua lại vài ly là say tí bỉ.

Chồng tôi và Lưu Húc khoác vai nhau: “Anh đối xử với em tốt quá, anh là anh trai ruột của em, thật đấy!”

“Gần đây em sắp bị ba mẹ vợ ép rồi. Họ muốn em mua nhà cho em trai của vợ em. Đúng là em có tiền, nhưng đó là tiền em kiếm được, sao phải mua nhà cho nó?”

“Anh, hay là anh làm người tốt đến cùng, bán căn nhà cũ kia cho em đi. Nhà cũ thì cũ thật, nhưng ai bảo anh là anh ruột của em cơ, em trả năm vạn.”

Không biết xấu hổ quả nhiên thiên hạ vô địch.

Căn nhà đó của chúng tôi tuy cũ nhưng nằm ở trung tâm thành phố, đi đến đâu cũng tiện.

Cho dù có cũ nát thì ít nhất cũng phải bán được ba mươi vạn.

Lưu Húc này mở mồm ra là năm vạn, còn trưng ra vẻ hời cho vợ chồng tôi.