Trong phòng của Shiori-chan có một cái kệ xếp rất nhiều sách trên đó.

Và công việc của bé thú bông Mều Đen mình đây là thỉnh thoảng sẽ trông coi kệ sách ấy.

Cơ mà, hiện tại mình không cần phải làm việc. Dạo gần đây, hầu như ngày nào mình cũng lắng nghe Shiori-chan tâm sự về cái gì đó gọi là “chuyển nhà”.

Nào là “Tại Sendai-san mà mệt bở hơi tai”.

Rồi nào là “Đóng gói hành lí để ‘chuyển nhà’ phiền phức quá”.

Từ lúc Shiori-chan không cần phải đi đến nơi gọi là “trường phổ thông” nữa, thì cô ấy toàn ở nhà tâm sự với mình suốt về những chuyện trên. Thế nên, mỗi ngày mình đều thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.

Nhưng mà, mình sắp sửa bị “nhốt” vào một nơi cô đơn rồi.

Lúc mình hỏi hộp khăn giấy Cá Sấu về việc “chuyển nhà”, thì chị ấy giải thích rằng cả đám sẽ đi đến nơi khác chứ không ở trong căn phòng này nữa, và để làm việc đó thì tụi mình sẽ bị “nhốt” vào bên trong “cái thùng”.

Sau khi được Sendai-san chọn, mình được cho vào một “cái túi” rồi mang đến phòng của Shiori-chan. Mình thật sự rất hạnh phúc khi được gặp Shiori-chan ở đây, thế nhưng, mình không thích một nơi vừa tối tăm, vừa chật hẹp lại còn cô đơn như khi ở trong “cái túi” đâu.

Nên là, mình không muốn bị “nhốt” vào bên trong “cái thùng” chút nào.

Mình muốn nằm trên giường của Shiori-chan như thế này mãi mãi cơ.

Ngay cả lúc này, mình vẫn đang được Shiori-chan xoa đầu, cảm giác thật dễ chịu.

“Tôi sắp đóng gói hành lí xong rồi.”

Shiori-chan bắt chuyện rồi ẵm mình lên. Sau đó, chị ấy chọn ra một cái trong số rất nhiều “cái thùng” trong phòng rồi mở nắp ra.

“Tuy hơi chật nhưng chịu khó ở trong này một thời gian nhé.”

Shiori-chan cất mình vào trong “cái thùng”.

Không chịu đâu.

Bé muốn ở cạnh Shiori-chan nhiều hơn cơ.

Dù mình đã trả lời như vậy, nhưng nắp thùng vẫn bị đóng lại, thế là mình đã bị “nhốt” vào một nơi vừa u tối, vừa chật chội lại vừa cô... à, nhưng lại không cô quạnh cho lắm.

“Chật quá! Làm gì mà bám sát rạt vậy. Đừng tưởng hơi giống với Shiori-chan nhà tôi một chút mà được quyền dính chặt lấy tôi như vậy đâu nhá!”

Mình đã rất cô đơn khi nằm trong “cái túi” một mình, nhưng trong “thùng” thì khác. Tối quá nên mình cũng không nhìn thấy được gì, nhưng kế bên mình có một vật rất mềm mại và êm ái.

“Chào chị.”

Mình cất tiếng chào.

Cho dù tối thui thì mình vẫn nhận ra.

Giọng nói hào sảng cùng cơ thể mềm mại này chính là chị Cá Sấu.

“Chào... Tại sao con Mều Đen cũng vào chung thùng này vậy. Thật ngột ngạt.”

Chị Cá Sấu chào lại mình rồi kìa.

“Em cũng không biết, nhưng Shiori-chan bảo em hãy ở trong này một thời gian...”

“Tại sao cứ phải là cái thùng này chứ!”

“Em có biết gì đâu, chỉ nghe Shiori-chan nói vậy thôi.”

Nghe mình trả lời xong, chị Cá Sấu thở dài chán chường.

“Shiori-chan của tôi có khỏe không?”

“Khỏe, tuy nét mặt có hơi buồn, nhưng chị ấy vẫn đang cố gắng để ‘chuyển nhà’.”

“Hừm. Đủ rồi, từ giờ thì im cái miệng lại luôn đi.”

“Em muốn nói chuyện với chị Cá Sấu.”

“Nếu em mày nằng nặc muốn nói chuyện với Cá Sấu tiền bối siêu phàm tôi đây, thì nhớ phải tỏ ra kính trọng.”

“Kính trọng là sao?”

“Vì tôi là đàn chị và cũng xuất sắc hơn nên em phải thể hiện kiểu như tôi rất là đỉnh ấy.”

“Ừm, hiểu rồi, vậy em sẽ cho chị Cá Sấu ‘lên đỉnh’ nhé.”

Tuy tối tăm chật chội, nhưng vì có chị Cá Sấu nên mình cũng không ghét ở trong này cho lắm. Cơ mà mình vẫn muốn được tâm sự cùng với Shiori-chan thật sớm. Chưa kể mình nhớ Shiori-chan còn nói, sau khi “chuyển nhà” thì mình có thể gặp lại Sendai-san nữa.

Cho nên mình mong rằng việc “chuyển nhà” hãy mau chóng kết thúc, để tụi mình được sớm ra khỏi thùng.

Chị Cá Sấu nhỉ.