――Lên đại học xong là độ tự do bỗng nhiều hơn hẳn.
Được nhìn những sinh viên mang thường phục đến trường, ra vào trường để đến các môn khác nhau, rồi đến trường bằng xe với cả hút thuốc tại khu vực riêng trong khuôn viên thật sự rất là mới mẻ.
「Nè nè, Koutarou-kun. Cậu có bằng lái xe chưa?」
Chuyện xảy ra vào một ngày nọ, thời điểm hai người họ đã vào trường được một tháng.
Đó là lúc họ thư giãn trên bãi cỏ ở một góc sân trường sau khi ăn trưa cùng người mình yêu.
Trong khi ngắm nhìn những chiếc xe đến và đi ở phía xa, Shimotsuki Shiho hỏi cậu thanh niên bên cạnh câu hỏi vừa rồi.
Nghe thấy vậy, Nakayama Koutarou vừa ăn xong hộp cơm và hiện đang uống trà theo quán tính liền hướng mắt về những chiếc xe đang chạy.
「Hừmm. Xe à...... Tính ra tớ cũng tới tuổi rồi thì phải」
Sinh nhật của hai người họ rơi vào giữa tháng tám.
Nếu có thể đến trường dạy lái xe vào kỳ nghỉ hè, chuyện có bằng sớm cũng không phải là không thể.
Vấn đề là cậu không hứng thú cho lắm.
「Cơ mà nhà tớ làm gì có xe」
Sự thật là vậy. Cha mẹ của Koutarou hiện đang ở nước ngoài làm việc rồi.
Chắc cũng vì lý do đó mà nhà của Koutarou không có chiếc xe nào. Giờ có lấy được bằng cậu cũng không có xe để mà đi.
「Giờ xin mẫu hậu mua thì có được không nhỉ?」
「......Ờm, nếu là người đó thì khéo sẽ mua cho thật. Cơ mà tớ thì lại không muốn vậy cho lắm」
Mẹ của Koutarou tuy nghiêm khắc nhưng lại khá là thoáng về vấn đề tài chính. Ngoài tiền học và tiền bằng lái, bà thậm chí còn có thể mua luôn xe cho Koutarou, cơ mà cậu thì lại không thích như vậy.
「Mấy chuyện như này tớ muốn đạt được bằng tiền bản thân cơ」
Koutarou không thích dựa dẫm vào người khác, vậy nên cậu cũng có tật xấu là đôi khi lại thích chọn con đường khó khăn hơn. Rạch ròi thì đúng là rạch ròi thật, nhưng không dựa dẫm vào người khác cũng có thể được coi là một loại xiềng xích.
Mặt khác, bạn gái cậu lại là một người không ngần ngại việc dựa dẫm.
「Hưm. Ra vậy...... Bằng lái xe, nếu cậu không lấy thì tớ sẽ lấy」
「......Hả? Shii-chan, cậu có tỉnh táo không thế?」
「Sao cậu lại nghi ngờ vậy hả? Cứ như cậu coi tớ là đồ ngốc ấy」
Cô bĩu môi, tổn thương trong lòng trước sự ngạc nhiên của Koutarou.
「Tớ sẽ xin papa cho tớ lấy bằng lái! Không sao hết, chỉ cần bóp vai cho papa là game dễ liền. Cái đó gọi là gì nhỉ...... À nhớ rồi, là sugar baby! Tớ sẽ làm một sugar baby!」[note56060]
「Một kiểu sugar baby đáng yêu đấy」
「......Ủa, tớ hiểu nhầm nghĩa rồi à?」
「Không nhầm đâu. Cậu dùng đúng nghĩa gốc của từ đó rồi. Đó mới là Shii-chan mà tớ yêu chứ」
「Ara ara. Vậy là được đúng không? Thế chốt nhé」
Hai con người tình tứ với nhau, kẻ thì tung người thì hứng.
Cặp đôi yên bình cho dù đã là sinh viên đại học này vẫn tiếp tục chuyện trò, dường như không nhận ra những người xung quanh đang nhìn họ bằng ánh mắt ấm áp.
「Sau khi lấy được bằng tớ sẽ mượn xe của mama. Cậu nhớ suy nghĩ cho kỹ xem muốn đi đâu đấy nhé」
「......Tự nhiên tớ thấy lo lo」
「Cứ để cho tớ! Tớ là kiểu đã cố là sẽ làm được mà」
Đầu giờ chiều, khoảng thời gian hai người hòa nhã trò chuyện đã trôi qua trong chớp mắt.
「Á! Sắp tới môn tiếp theo rồi kìa Koutarou-kun!」
「Ơ, đã đến giờ rồi à...... Tụi mình cũng nhanh đi thôi」
Ăn trưa xong, hai người họ hướng tới môn học tiếp theo.
......Và đời sinh viên vô tư của Koutarou và Shiho vẫn cứ vậy, vẫn không ngừng viết tiếp những trang mới――
=============
Cảm ơn mọi người vì đã đọc!
Nhân dịp này, tôi xin giới thiệu tác phẩm mới mà tôi vừa đăng: 『Chỉ có tôi biết thiếu nữ vô hình là một mỹ nhân đẹp tuyệt trần ~Người con gái được tôi cứu cho tôi thấy nụ cười chỉ mình tôi thấy được~』.
Tôi đang thử nhiều thứ vì đang trong giai đoạn mông lung, vậy nên tôi sẽ rất nếu mọi người ghé qua đọc thử.
Rất mong được mọi người chiếu cố m(__)m