Dưới vòi sen...

Tôi vẫn có thể ngửi được thoang thoàng mùi của sữa tắm hòa cùng mùi dầu gội trong căn phòng tắm rộng rãi.

Đầu tiên là phải rửa sạch máu trên người đã.

Dội nước nóng vào bản thân làm những giọt máu trôi đi dần. Nhìn dòng máu chảy vào cống làm tôi sực nhớ ra mình chỉ vừa mới bị đâm chết chỉ vừa lúc nãy mà thôi.

Có vẻ dù chị ấy đã dọn sạch sẽ cả cái phòng thì vẫn không lau đi được vết máu trên người tôi. Với cả khi tôi nằm trên đùi chị ấy, tôi đã ý thấy trên tay chị ấy vẫn còn dính máu.

Vừa nhớ lại phát, tôi xực cảm thấy hối lỗi.

Chị ấy đã cho tôi nằm trên đùi mà không ngại việc sẽ làm người bị bẩn, thật biết ơn chị ấy quá.

--Vậy.

Những cảm xúc tôi đang có, là “Biết ơn” và là “Cảm kích”, là những cảm xúc mà tôi mãi trân trọng và gìn giữ.

Từ giờ tôi sẽ giữ những cảm xúc đó trong tim và vững bước tới ngày mai tươi sáng.

Mãi tới khi cái sự cố này tông thẳng vào đời tôi, tôi mới thấu hiểu được những cảm xúc đó, chính vì thế mà tôi càng phải trân quý chúng hơn nữa.

Sờ tay ra sau lưng, phần cơ thể bị đâm của tôi không mảy may đau đớn. Nhưng cái cảm giác khi một vật xuyên qua người, cái cảm giác đau đớn lúc ấy sống động như thể nó chỉ vừa mới xảy ra vậy.

Tôi biết, biết rằng việc đó không phải một giấc mơ và càng không phải ảo tưởng.

“Mình đã… bị đâm chết. Nhưng rồi lại quay lại từ âm ty.”

Senpai bảo chị ấy đã khiến tôi thành một “kẻ bất tử”. Thật hay giả đây?

Cơ mà, trước tiên thì “bất tử” là cái gì vậy chứ?

“Tức là giờ mình có cố cũng không đi chầu ông bà được sao?”

Chỉ thế thôi thì nghe ngon cơm đấy chứ.

Chính vì chị ấy đã biến tôi thành bất tử mà giờ tôi mới còn sống sờ sờ ở đây.

Cơ mà kể cả việc đó có là thật, cơ mà “hiểu” và “chấp nhận” lại là hai khái niệm khác nhau.

Tự dưng nghe là giờ khỏi lo chết thì ai mà tin ngay được chứ, trải nghiệm thực tế thì còn may ra.

“Mà, giờ thì cứ tạm mặc định nó là sự thật đã.”

Chị Shiinamachi mang cái khí chất như thể không thuộc chốn nhân gian, thi thoảng thì chị ấy lại thốt ra những câu nghe khá cao siêu.

Cơ mà chị ấy lại không phải típ người dối trá.

Nên là chắc tôi không phải tét vụ này bằng việc thử đi đời nhà ma đâu, chắc chắn không.

Giờ thì tắm nhanh cho xong nào.

Nếu cơ thể tôi mà có thay đổi gì đó thì chắc tôi sẽ phát hiện ra khi kỳ cọ thôi.

Nghĩ đoạn, tôi quay ra nhìn vào gương.

“Hở?”

Gì kia? Trên ngực của tôi, tại vùng da ngay trên tim, ở đó có một cái dấu màu đỏ.

Trông khá giống hình xăm... không, giống cái bớt hơn.

Như thể một cái mề đay chim đang trên người tôi vậy.

Hình hài nó khá giống một loài chim tuyệt đẹp, một con công sặc sỡ.

Nhưng giờ trông cái hình đó khá mờ nhạt.

“Gì được nhỉ?”

Tôi thử lấy tay cào nó ra, nhưng chẳng có gì tróc ra vào đầu móng tay của tôi cả.

Cái vết đó như thể in nổi trên làn da tôi vậy.

Tôi hết véo rồi lại cấu nó ra nhưng nó vẫn trơ trơ ra không mảy may suy suyển.

Hết cách, tôi đành chấp nhận rằng trên da tôi đang có cái vết đó.

“Được, hỏi chị Shiinamachi sau vậy.”

Thế là tạm hết lăn tăn.

Nghĩ tới nghĩ lui rồi rốt cuộc tôi vẫn quanh đi quẩn lại một chỗ.

Dù cơ thể tôi có thay đổi gì đi chăng nữa, thì tôi vẫn không thể tự lý giải được mà bắt buộc phải nhờ chị Shiinamachi.

Tôi chịu không thể tự cầm bút vẽ ra đáp án được.

Nên là cứ tạm để trống ô đáp án thôi.

Nghĩ xong, tôi bắt đầu gội đầu.

Sau khi dùng nước ấm để làm ướt tóc, tôi phụt chút dầu gội lên lòng bàn tay0.

Nhìn chằm chằm vào chai dầu gội, tôi vỡ lẽ ra rằng chị Shiinamachi ấy cũng đã dùng đúng chai dầu gội này, thế là tôi thoa luôn nó lên đầu.

Trong quá trình thoa bọt lên tóc, tôi sờ thấy những mảng tóc bết dính của bản thân.

Chắc do máu rồi.

Nhưng, nếu máu bắn mạnh tới mức lên được đầu, thì cũng đủ mạnh để bắn lên người tên sát nhân kia.

Hẳn giờ này người hắn đang bê bết máu.

Đúng như chị Shiinamachi nói, nếu giờ tìm loanh quanh trong trường và khu vực lân cận thì sẽ dễ dàng tìm được hung thủ.

Nhưng, chúng tôi đều biết kẻ sát nhân là một kẻ có khả năng ra đòn kết liễu một cách nhanh gọn, một dao là đi.

Nên giờ việc đi lùng sục tên đó vẫn là quá nguy hiểm.

Giờ hãy thử tưởng tượng nếu tên sát nhân biết tôi và chị vẫn còn sống.

-À, biết rồi.

Hắn sẽ quay lại để hoàn thành nốt phần việc dang dở.

Nghĩ thế làm tôi lo lắng về tình hình của chị, thế là vội vội vàng vàng gội cho xong cái đầu.

Tôi nghĩ thông rồi.

Ô điền đáp án không thể cứ nói để trống là để trống được.

Tôi cần hỏi chị ấy cho ra ngọn ra ngành để còn tìm hướng giải quyết.

Tôi gội nhanh chỗ bọt xà phòng trên đầu, tắt vòi rồi đi ra cửa.

Rồi bỗng dưng.

“Jiro, Jiro, chị bảo tí.”

Thông qua lớp cửa mờ, tôi nghe thấy tiếng chị ấy gọi tôi.

“Dạạạ… Em vừa gội đầu xong, giờ em ra ngay đây.”

Chắc chị chuẩn bị khăn lau người cho tôi rồi.

Đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua thôi, nhưng…

“Giờ, Chị vào được không?”

“Hả?”

-Chị ấy vừa nói gì cơ? Não tôi đang cố xử lý những câu từ mà chị ấy vừa thốt ra.

“Chị vào được không?”

Cái câu đó cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi.

“Hả hả hả hả hảảảả?????”

Dở sống dở chết rồi đây.

“Ừm, chị chỉ vào để nói em về những thay đổi của cơ thể em thôi.”

“Dạ, em hiểu rồi.”

Cũng vừa đúng lúc tôi đang định hỏi chị ấy.

Cơ mà, ngay bây giờ á?

Tôi đã đinh ninh rằng tôi tắm xong rồi chị mới giải thích cho.

“Chị muốn bày tỏ lời xin lỗi tới em… Với chị nghĩ ta cũng nên thắt chặt quan hệ nữa… Nên là, giờ chị kỳ lưng cho em có được không?”

“Hả hả hả hả hảảảả”

Dở sống dở chết, phần hai.

Từ từ từ từ, chuyện đâu còn có đó.

Sakuradaimon Jiro, tao yêu cầu mày, bình con bà nó tĩnh lại!

Cái gì đang xảy ra thế này? Đây là mơ hay thực đây?

Hoặc đơn giản là tôi thực ra là ngỏm béng rồi và giờ đang ở thiên đường. Thế là cắt nghĩa được hết vì sao mà hết thảy mọi thứ đều diễn ra theo đúng cái chiều hướng tôi mơ ước.

Chứ đời nào có chuyện chị Shiinmachi, một người con gái trong trắng thuần khiết cùng ngoại hình khả ái, người chưa từng có mối quan hệ nào với một gã nào đó lại thốt ra những lời như thế chứ?

“Không… được à?”

Đảm bảo một điều là nếu cả người nam, người nữ đều sung mãn về mặt sinh lý, khỏe mạnh ở diện thể chất thì cái tình cảnh này rõ là bất ổn rồi.

Nói ngắn gọn thì là sao nhỉ?

Rồi, tóm cái váy lại là chúng tôi chưa đến cái “giai đoạn” đó đâu.

Cơ mà chị ấy nói ra điều ấy thật kìa! Tức là chị thích tôi đúng không?

Nhưng khi trước chị có nói “Nay là ngày an toàn, đến phòng chị nhé.”

Câu nói đó đã từng làm tôi bất giác trỗi tính tò mò.

Cơ mà sau tôi mới biết, chị ấy chỉ đơn thuần nói trên mặt chữ chứ chẳng hề có ý như vậy.

Vậy nên, tôi lại càng củng cố thêm nhận định rằng người chị gái khóa trên trong trắng thuần khiết cùng ngoại hình khả ái (lược bớt), người con gái trong tim tôi không đời nào có những cái tư tưởng đồi trụy như vậy.

….Được, giờ thì từ chối thôi nào, bình tĩnh nguội cái đầu lại, nghe chị ấy giải thích và cùng bàn chuyện. Lập trường của tôi là vậy, và chắc chắn không sai được đó là điều đúng đắn nhất phải làm.

“Dạ, vào đi ạ.”

Vâng, não thì nghĩ ngợi, suy tính rồi kết luận đủ kiểu cơ mà cái mồm có vẻ lại không thích nghe lời não cho lắm.

Chẳng lẽ đây là minh chứng cho câu “Thà chọn con tim hơn là nghe lý trí” hay sao?

Hoặc đơn giản là, như một giống đực thuộc loài người, tôi chỉ đơn giản là không thể khước từ cơ hội ngàn năm có một này?

Bởi, đó chính là chị Shiinamachi đấy.

Đó, chính là cơ hội để được tắm bồn cùng chị đấy.

Tôi không nghĩ cơ hội ngăm năm có một này sẽ đến lần hai.

Lần này có lẽ còn trên cả hiếm hoi rồi, suốt đường đời của một con người sẽ tồn tại đâu đó những cơ hội chỉ xuất hiện một lần và duy nhất.

Và lần này, chính là một trong số những cơ hội đó.

Nên với Sakuradamon Jiro, việc này vẫn hoàn toàn ổn.

Hãy vươn tay ra, nắm lấy cơ hội này chiêm ngưỡng thân thể trần trụi của người chị gái khóa trên ấy nào.

Nào, làm thôi!

Sau khi tự làm luật sư bào chữa thành công cho chính bản thân, đôi mắt tôi hau háu nhìn vào cánh cửa mờ.

“Vậy, chị xin phép.”

Nói xong, chị Shiinmachi bước vào phòng tắm cùng một chiếc khăn tắm quấn quanh người.

Chị có làn da trắng tựa ngọc trai, đôi tay tựa bông tuyết cùng phần xương quai xanh gợi cảm.

Cả phần đùi, bắp chân rồi đến mắt cá chân.

Chưa kể tới đôi gò bồng đảo nhô ra dưới lớp vải của chiếc khăn tắm nữa chứ.

Hình ảnh bán khỏa thân của chị, nó chói sáng tới mức tôi lo nhìn vào thì đôi đồng tử của tôi sẽ bị thiêu cháy mất.

Biết là tôi chết một lần rồi, cơ mà ngay giờ tôi nghĩ giờ có chết thật thì cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.

“Ưm… em có thể đừng nhìn chằm chằm vào chị thế được không… Chị ngượng lắm đó…”

Vậy là chị ấy đang ngượng sao. Cũng phải nhỉ. Bởi lúc tôi nhìn vào khuôn mặt chị ấy… Nó đã đỏ tới tận mang tai.

Nói cách khác là chị ấy vào phòng tắm với cương vị là một người con gái ngây thơ chứ không phải là kiểu “Nào nào cục cưng, để chị chà lưng cho em nhé” mà là kiểu “Chị đang rất ngượng, nhưng chị sẽ cố.”

Tôi không biết động lực nào mà chị ấy phải làm tới mức này.

Giờ tôi đang cố để kìm chế cái mong muốn giơ giơ nắm đấm rồi nhiệt liệt reo hò.

Tôi cố tìm từ để nói, để bắt đầu cuộc trò chuyện với chị.

“Chị, đẹp lắm ạ.”

Bây giờ tôi đã có thể thành thật mà bày tỏ cảm nghĩ của mình. Từ khi vào ngôi trường này, tôi đã quyết tâm sẽ trung thực với chỉnh bản thân mình, sẽ nói ra những gì mình thực sự nghĩ.

“Ơ… Ừ, cảm ơn em nhé.”

Senpai lảng ánh mắt của mình đi nơi khác rồi chạm đầu ngón tay vào môi.

…Hành động này quá tuyệt.

Làm thế càng khiến bộ ngực đồ sộ của chị được nổi bật lên.

Cái điểm tròn tròn nho nhỏ đấy, cái điểm mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn được chiêm ngưỡng hiện giờ chỉ cách ánh mắt của tôi đúng một lớp vải mỏng mà thôi.

Đương nhiên, tôi vẫn là một thằng đàn ông chứ, tôi cũng muốn nhìn chứ. Nhưng nếu tôi cứ nhìn chằm chằm như vậy thì chị ấy sẽ cảm thấy rất khó xử.

Giờ tôi không biết nên làm sao nữa rồi. Cứ đứng như trời trồng ở nguyên một chỗ thôi.

ーーVứt bỏ tạp niệm, rồi máu sẽ dồn về đúng chỗ của nó nên dồn. Bình tĩnh lại đã nào.

Thành thật mà nói thì lý trí tôi đã bị cảm xúc nhất thời làm mờ rồi đấy. Suýt thì tôi đã đẩy chị Shiinamachi xuống ngay tại chỗ. Giờ nghĩ lại, điên một cái là tôi cảm nhận tôi vẫn có thể được tha sau khi làm thế nếu nhìn vào cái bối cảnh mà chúng tôi đang ở.