Mở mắt ra cái, đập vào mắt tôi là là phần dưới của một cặp ngực khủng bị che khuất bởi lớp áo.
“Ồ, em dậy rồi sao, chào buổi sáng Jiro.”
“Hả?”
Tôi cảm nhận được đôi bàn tay dịu dàng của chị ấy ở trên đầu mình.
Tôi có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của chị ấy dành cho tôi ở trên bộ ngực vĩ đại của chị. Đây là mơ hay thực vậy? Trong đầu đầy dấu hỏi, tôi nghiênh nhẹ đầu chỉnh người. Chẳng có lấy một giọt máu trên sàn, trên mình tôi cũng không còn máu chảy.
Nhưng, nhìn kỹ vào mặt của chị ấy, tôi vẫn có thể thấy được vài vệt máu. Có lẽ cộng hưởng thêm với ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ mà tôi cảm thấy như ý thức của mình đang lơ lửng-Toàn bộ những việc này có vẻ quá siêu thực.
“À, em lo về những vệt máu này sao? Không phải của chị đâu, là của Jiro đó.”
…Không, sao nghe xong chuyện đó xong mà tôi chẳng cảm thấy tí hoảng hốt nào vậy trời.
Tóm lại là, tôi bị đâm nhưng hóa ra thương tích của tôi không trầm trọng như tôi nghĩ? Cơ mà dù cho thế thì chị ấy làm sao vẫn còn sống được cơ chứ?
Chuyện quái gì vậy? Nơi đây là thế giới bên kia à? Hai người đang ở đây có phải thực chất là hai linh hồn, bản thể thật thì đã ngỏm củ tỏi và đang chồng lên nhau chăng?
Mà thôi kệ đi. Nhìn khuôn mặt tươi cười của chị ấy là quá đủ rồi, mình điều ấy là đủ để kệ xừ mọi thứ còn lại thế nào thì thế rồi.
Tôi nghĩ thế xong thì chị ấy nói.
“Nay mà không phải ngày an toàn thì hẳn em đi sang thế giới bên kia luôn rồi đấy.”
Não tôi đứng hình, không hiểu nổi chị ấy vừa nói gì.
“L-là sao ạ?”
Mồm miệng tôi thì lắp ba lắp bắp, nơ ron thần kinh thì đang hoạt để hiểu “ngày an toàn” mà chị ấy nói rốt cuộc là gì. Và rằng nó có liên quan gì tới chuyện đang xảy ra.
“À thì… hơi khó giải thích tí.”
Chị ấy nhìn có vẻ đang luống cuống, ánh mắt chị ấy đảo khắp phòng từ trên xuống dưới rồi lại từ trái sang phải.
Chị ấy vẫn đang cố tìm cách giải thích.
“Tối hôm nay là một ngày đặc biệt mà nhờ thế giờ này chị vẫn còn sống được… Hơi khó nói một chút, nhưng chị xin lỗi, chị đã biến em thành bất tử.”
Hiểu phát chết liền, đầu tôi không tải nổi những gì chị ấy vừa nói.
Cơ mà thế nào thì thế, tôi cứ phải cố phân tích tình hình cái đã.
Suy cho cùng, chị Shiinamachi vốn không phải mẫu người hoạt ngôn. Chị ấy là cái kiểu vừa nhâm nhi cốc trà vừa cười mỉm trong khi những người còn lại thì xôn xao.
Thế nên là tôi đành phải tự suy diễn lời chị ấy để cố mà hiểu ý của chị thôi.
Rồi, tĩnh tâm tĩnh tâm, lại từ đầu nào.
Đầu tiên là về việc chị ấy đã nói rằng sở dĩ chị ấy không chết ngay tắp lự là vị hôm nay là “ngày an toàn”. Nói cách khác là vì đêm nay có gì đó khác thường mà chị ấy mới không chết.
Và cuối cùng là về chuyện tôi đã hóa thành một kẻ bất tử.
Thì chuyện này rất tốt thôi, cơ mà tôi thì chẳng hiểu gì cả.
“Vậy là em thành một dạng na ná ma cà rồng rồi sao ạ?”
Tôi hỏi chị ấy về suy luận khả dĩ nhất của mình.
Chị ấy suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Em sẽ không cần uống máu đâu. Nhưng mà ừ, cơ bản là em sẽ giống thứ mà em vừa nhắc tới đấy.”
Thế quái nào vậy! Vậy là chị ấy có thân phận thực sự là một chủng yêu quái?! Và tôi cũng vừa trở thành một trong những con yêu quái ấy chăng? Tôi quá sốc, sốc tới mức không tin nổi vào những gì mình nghe.
Không, không thể nào, một người nào thể chỉ đơn thuần nghe tuyên bố đó và coi nó là sự thật được đúng chứ?
“Ừm, em có hiểu ý chị không?”
Chị ấy trông có vẻ lúng túng, làm tôi không thể nói ra câu “Em chẳng hiểu gì cả.”
Tình cảnh này dã man quá.
“Kệ đi, cứ coi như em hiểu chị muốn nói gì rồi đi.”
Tôi không muốn thấy chị ấy trở nên chán nản, giờ việc tôi cần làm là bĩnh tình, tự tin, cho chị ấy thấy rằng tôi là một con người đáng tin cậy và hơn hết là không hành xử quái đản.
Chắc chắn là tôi không muốn làm chị ấy trở nên rối bời, vậy nên giờ lựa chọn duy nhất là cứ tin vào những gì chị ấy nói đi đã. Thế là ổn nhất rồi.
“Ừm, thật chính xác khi chọn em Jiro à…
Nếu chị chọn ai khác thì hẳn giờ này người ấy đang chìm trong rối bời rồi.”
À thì, tôi đang rối như tơ vò đây. Cơ mà khổ cái là tôi không thể để chị ấy biết được, không thì chị ấy chắc chắn sẽ…
Càng kiệm lời bao nhiêu thì một gã đàn ông trông càng có vẻ mạnh mẽ bấy nhiêu. Và nhờ việc ấy mà chị ấy đã khen tôi, rằng chị ấy đã đưa ra một “lựa chọn chính xác”. Nghe mấy lời đó thôi là tôi vui lắm rồi.
“À mà Jiro à, kẻ mới đây sát hại chúng ta vẫn còn ở trong khuôn viên trường, rất gần chỗ này thôi… Em nghĩ mình nên làm gì bây giờ?”
Dù chị ấy đã hỏi, cơ mà trong tình thế đầu tôi thì đang gối lên đùi của chị ấy, mắt thì tia ngực chị ấy từ dưới lên. Tôi thực sự chẳng còn tâm trí đâu mà để tâm nữa, giờ tôi chỉ muốn hưởng thụ việc này lâu hơn nữa mà thôi.
Cơ mà tôi vẫn đủ biết đây không phải thời điểm nghĩ lung tung.
Kẻ địch quá điêu luyện. Tôi đã bị hạ sát mà thậm chí không kịp cất tiếng. Khả năng rất cao là ngay cả khi tìm thấy hắn thì chúng tôi cũng bất khả thắng trận. Với cả là khi trước tôi thấy chị Shiinamachi, chị ấy đang nằm trong vũng máu của bản thân. Nếu chúng tôi bắt đầu truy lùng tên đó ngay lúc này, tôi có lẽ sẽ phải nhìn thấy chị ấy bị giết trước mắt mình một lần nữa.
Chuyện đấy mà xảy ra… Thì chắc tôi sẽ choáng váng tới chết mất.
ーKỹ thuật của hắn quá nhanh gọn và chuẩn xác. Kể cả có chuẩn bị kỹ tới mấy, thì vẫn không có gì là chắc chắn rằngーー
“Không, em không nghĩ mình nên đi tìm hắn, em nghĩ chị em mình chết thêm lần nữa quá. Vậy nên đừng nghĩ tới chuyện truy vết tên sát nhân và cho em nằm nghỉ trên đùi chị tiếp nhé.”
Tôi quyết định trải lòng với chị ấy và để lộ ra ham muốn của bản thân.
“Ừm, cũng phải. Chị mà chết lần nữa thì Jiro cũng sẽ chết theo chị luôn mà.”
“Gì cơ ạ?”
Tin này mới đây.
Ý chị ấy là gì? Tôi là đâu đây là ai? Tôi cảm thấy tôi đã bị quẳng vào hư vô bởi một tá thứ mà tôi chưa từng biết hoặc không thể thông. Vậy là thứ duy nhất mà tôi biết là mình chẳng biết cái quái gì cả.
Con người ta, trong mọi lúc và đặc biệt là những lúc quan trọng, luôn phải cố nắm bắt tình hình. Ngay cả khi quá khó để chấp nhận, trước hết hãy cứ thu thập thông tin rồi hẵng đi đến quyết định sau chót. Nếu có ai đó biết về tình hình hiện tại thì hãy hỏi, việc đấy là tối quan trọng để có thể thu thập được thông tin.
Những lời đó, là một trong những bài học của mẹ dạy cho tôi.
“Thưa chị, nếu có thể, xin chị hãy giải thích cụ thể hơn ạ.”
“Nhưng mà, trước tiên thì em có thể vào nhà tắm rửa sạch vệt máu đã được không?”
Chị ấy đang nói gì vậy trời?
Vào đúng cái lúc quan trọng này đây, vậy má chị ấy lại đổi chủ đề và bảo tôi gột sạch những vệt máu này trước ư?
“Chị đã tắm trước đó rồi, nên xin lỗi vẫn còn những vệt máu ở trong nhà tắm nhé.”
Ủa khoan, vậy tức là, tôi sẽ dùng cái nhà tắm mà chị ấy đã dùng sao?
“Đã thế, em sẽ rất vui lòng làm việc đó ạ.”
“Vậy, để chị hạ đầu em xuống nhé.”
Chị ấy nhẹ nhàng nắm lấy đầu tôi bằng đôi bàn tay của mình rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống sàn nhà.
Có vẻ có sẵn một chiếc đệm được trải nơi đầu tôi hạ xuống. Tôi có thể cảm nhận rõ mình đang chạm vào một vật mềm mềm sốp sốp. Cơ mà đùi của chị ấy thoải mái không thua gì chiếc gối cả, tôi lại cảm thấy nhớ cảm giác của nó rồi… Nhưng nhìn chị ấy ân cần như vậy đã khiến tôi rất vui rồi.
Nhưng tôi không thể cứ thế này mãi được.
Nếu tôi cứ giữ cái tư thế này rồi nhìn sang một bên, chắc hẳn tôi sẽ nhìn thấy những thứ mà đáng ra không được phép thấy, chẳng hạn là bên trong lớp váy của chị ấy.
Thôi, đừng nghĩ gì nữa.
Tư tưởng dơ bẩn ơi, tư tưỡng dơ bẩn hỡi, tư tưởng dơ bẩn à, mau chóng cút ra khỏi đầu ta!
Để đừng có nhìn thì tôi cần phải giữ yên mắt tôi ở yên một hướng.
Tôi nhìn kính của tôi và phát hiện.
ーNó đã bẩn vì vấy máu. Chắc tôi phải nhanh nhanh mà rửa sạch nó thôi.
“Lên nào.”
Tôi đã xoay xở đứng dậy được và sau đó thí ngó quanh quất.
Phòng chị của chị ấy na ná một cái studio một phòng ngu vậy. Mọi đồ vật xung quanh đều được bài trí một cách gọn gàng ngăn nắp, tôi cũng không nhìn thấy vệt máu bẩn ở đâu nữa. Và đúng nghĩa là không thể thấy ở đâu nữa luôn, kể cả máu của tôi từ trước đó.
Có phải chị ấy đã tự mình kỳ cọ và lau đi những vệt máu ấy không nhỉ?
Cơ mà, tôi đáng ra đã phải mất một lượng máu, ấy vậy mà giờ tôi vẫn sống nhăn. Đống máu bị mất đi ấy đủ để kết liễu sinh mạng của bất kỳ ai – Như vậy thì đúng là tôi đã trở thành một thực thể bất tử rồi sao?
Mà kệ đi, trước hết thì quẳng đống suy nghĩ này qua một xó rồi đi làm theo lời chị ấy nào. Tôi cần phải cho chị ấy cảm nhận được rằng mọi chuyện vẫn ổn.
“Ờm chị ơi, giờ em sẽ đi tắm rửa cái đã, sau đó chị có thể giải thích thêm về hoàn cảnh hiện giờ cho em không? Chẳng hạn như tại sao chị lại gọi em tới phòng chị tối nay ấy ạ?”
“Được, chị sẽ giải thích sau khi em tắm xong.”
“Dạ, em cảm ơn chị.”
Tôi vừa trả lời chị ấy vừa ngó vào cánh cửa ở đuôi phòng.
Có vẻ là nó dẫn tới nhà tắm.
.. Được
“Em đi đây, chào chị ạ.”
“E-he.. Ý em là đi vào nhà tắm phải không? Ừm, đi đi.”
Chị ấy cười với tôi... Nhìn thấy điều đó khiến tâm trí tôi trở nên dễ chịu.
Tôi vẫn chẳng hiểu mô tê đầu đuôi cái gì đang xảy ra cả, cơ mà chừng nào chị ấy còn cười thì khi ấy mọi chuyện còn ổn thôi.
Nghĩ vậy, tôi mở cánh cửa phòng tắm ra.