Trans : Sweetie Neko
___
Khoảnh khắc mà Rose đặt tay lên bức tường đá ẩm ướt , bóng tối được thay thế bởi ánh sáng , đây là nơi chúng tôi đi qua và
làm tôi có cảm giác khó chịu.
" Đây là...."
" Một cửa ẩn "
Toslin và Carol thốt lên kinh ngạc, còn Rose thì sững sờ , mặc dù tôi đã tự tin rằng là mình đã đúng , nhưng tôi vẫn ngạc nhiên trước tất cả những điều diệu kỳ đang diễn ra trước mắt trong ngày hôm nay.
" Đ-Đây cũng ....là ân huệ của nữ thần ? "
Rose nói với đôi môi run rẩy, bức tường đá biến mất ngay trước mắt chúng tôi, thay vào đó là một cánh cửa bằng gỗ. Tôi không biết là ma thuật nào đã được dùng ở đây, , nhưng nó toả ra một sự hiện diện kỳ lạ thu hút ánh nhìn của chúng tôi.
".....Carol , nếu em muốn
".
Làm ẩm đôi môi khô của mình , cuối cùng Toslin cũng nói điều gì đó, Carol nhảy cẫng lên như thể chợt nhớ ra điều gì , và em ấy bắt đầu kiểm tra cánh cửa .
" Có vẻ như không có cái bẫy nào ở trên đó , nhưng em không chắc chắn được là có cái bãy ma thuật nào ở đó không , em không thể tìm được nếu không có ma lực nào, Iris có cảm thấy gì không ? ".
Khi tôi đang bàng hoàng bỗng có người gọi tôi , điều này làm cho tôi sửng sốt.
" U-Um , chị không cảm thấy gì cả ....chị không cảm thấy gì "
Cảm giác kỳ lạ đang dần biến mẩ theo bức tường đá .
" Vậy thì em mở cửa đây, được chứ ? " .
Khi Carol ngoảnh đầu lại thì Toslin cùng Rose cầm chặt vũ khí và gật đầu, tôi cũng giữ cuốn grimoire mà Rose đưa gần ngực , và nuốt nước bọt.
" Cọt kẹt....cọt kẹt...."
Tiếng cọt kẹt của cửa gỗ mục nát vang lên khi mà dần được mở ra .
★
Bên ngoài cánh cửa là một không gian tràn ngập màu xanh, cây thường xuân mọc trên tường và phủ xuống dưới nền . Trần nhà đóng vai trò như một sân trước cho phép chúng tôi nhìn xung quanh mà không cần phải dựa vào ánh sáng từ những ngọn đuốc.
" Tất cả các bạn ....là ai vậy ....làm sao mà các bạn vào được đây ".
Đột nhiên tôi nghe được một giọng nói phát ra trong tầm nhìn . Tôi ngạc nhiên tới mức nhảy ra đằng sau Toslin mà không cần suy nghĩ .
" Là ai ".
Toslin thét lên và chĩa mũi kiếm về hướng giọng nói bí ẩn đó , căn phòng chỉ rộng mười mét , ở góc phòng có đầy những rong rêu bám vào, và có một người đàn ông nằm ở đó, không gian nơi đây nhỏ bé và yên tĩnh nay, hơi thở gấp của anh ta vang vọng .
" Tình cờ ....anh có phải là Quinn không ? "
Tôi rụt rè gọi anh ta .
" Tại sao....tên của tôi ....? "
Tất cả chúng tôi đều quay mặt nhìn nhau, Rose và Toslin nhanh chóng thu vũ khí lại và bước tới chỗ anh ta , Carol và tôi theo sau như một điều hiển nhiên.
" Chúng tôi được guild Chiến Binh cử tới đây , chúng tôi cũng đã nhận được yêu cầu tìm anh từ trưởng làng Relton tên Chris ".
Ánh sáng nhẹ từ trần nhà chiếu xuống chỗ Quinn , làm anh ta lộ ra vẻ một người lớn tuổi với bộ râu rập rạm. Anh ta có một cơ thể vạm vỡ , có lẽ do đi trong tuyết , nhưng mà hiện tại trông anh ta đầy những vết thương , mồ hôi thì chảy nhễ nhại.
" Ah...vậy sao.....khụ khụ ....đã bao nhiêu ngày trôi qua....kể từ lúc tôi trốn thoát được tới đây ..."
Khuôn mặt Quinn tái nhợt khi anh ấy nằm trên chỗ phủ đầy rêu, ngay cả một người nghiệp dư cũng biết là tình trạng của anh ấy rất tệ. Chiếc áo dính máu ở phần bụng đã bắt đầu ngả sang màu nâu, đó có lẽ là vết thương của anh ấy nằm ở đó .
" Gh...tôi rời khỏi làng ....g-goblin...goblin...rất nhiều goblin , số lượng nhiều hơn mà tôi từng thấy .....khụ khụ khụ ".
Máu tươi phun ra khoé miệng của Quinn, tôi không thể chịu nổi khi thấy cảnh đó và lấy tay che mặt lại. Tuy nhiên Toslin vẫn bình tĩnh xé áo ra để kiểm tra vết thương trên bụng.
" Đừng nói gì nữa , vết thương này được gây ra bởi con dao hay thứ gì đó tương tự ".
Tôi không thể thấy được vết thương của Quinn qua các ngón tay, vì máu đã che đi , nhưng tôi biết rõ anh ấy bị thương rất nặng và máu thì không ngừng chảy ra xung quanh, vết thương không khép miệng lại được.
" Rose, chị có thể chữa trị được cho anh ta chứ ? "
Toslin nhìn về phía sau, và Rose lẳng lặng gật đầu, sau đó Rose đưa tay lên vết thương của Quinn.
" Rosalith Cuubacall cầu nguyện , thưa nữ thần , hãy chữa trị vết thương cho người này ".
Lòng bàn tay Rose phát ra ánh sáng màu vàng sau khi chị ấy cầu nguyện, từ từ bao phủ vết thương của Quinn. Đây là một phép màu chỉ được ban sau khi được nữ thần công nhận là một thành viên giáo sĩ như Rose . Bằng việc mượn sức mạnh của nữ thần, bọn họ có thể tăng khả năng phục hồi của một người hoặc chữa lành vết thương . Phép màu không phải là phép thuật , vì vậy không yêu cầu ma lực , chỉ cần một lòng tôn kính với nữ thần .
" Ấm, quá ....tôi hiểu rồi....không có gì lạ,
ở đây..".
Màu da của Quinn đã thay đổi , chuyển sang màu tốt hơn , và hơi thở không còn gấp nữa.
" Vậy ra đây là làng fairy ".
Rose tiếp tục chữa trị, Toslin bắt đầu hỏi chị ấy và Quinn gật đầu.
" Đúng vậy , và có vẻ như là các fairy đã sống rất lâu ở đây , kể từ trận chiến cách đây một nghìn năm . Có lẽ chỉ có các fairy mới vào đây được , hoặc là những tín đồ của nữ thần được fairy mời tới ".
" Tôi hiểu rồi, vậy là gia đình của Quinn cũng là những tín đồ của nữ thần trong nhiều thế hệ , vì thế mà anh có thể bước vào được nơi này ".
" Vâng , có một lần khi tôi còn bé, tôi bị lạc và thấy mình đã ở đây, lúc đó có tin đồn là có một phù thủy sống ở đây, nhưng nghĩ lại thì có lẽ đó chỉ là một lời nói dối của tổ tiên để chúng ta không nên bén mảng tới đây . Dù sao thì tôi cũng biết nơi này, và tôi biết nếu đến đây thì lũ goblin sẽ không đuổi theo được ".
Ánh sáng từ bàn tay Rose bắt đầu mờ đi , sức mạnh chữa trị cũng dần mất theo . Tuy nhiên thì vết thương của Quinn gần như đã biến mất hoàn toàn , Rose cúi đầu và thở một hơi ngắn.
" Thưa nữ thần , cảm ơn người rất nhiều , nữ tu sĩ đã này tỏ lòng biết ơn tới cho người ".
Sau khi bình phục lại thì Quinn cúi đầu giống cha anh ấy , là trưởng làng Chris, và cũng cầu nguyện vài lời với Rose.
" Cảm ơn Rose , đây là một ơn cứu mạng rất lớn.
" Yeah , phần thưởng của chúng ta không giảm đi nữa rồi " .
" Im miệng ".
Carol đã im lặng từ nãy tới giờ, bồn chồn nhìn xung quanh, nhưng khi thể hiện cảm xúc thật ra ngoài thì Toslin sẽ đánh vào đầu em ấy. Tất nhiên là Rose không nói gì , lúc này chị ấy cúi đầu xuống vì lời thề của mình .
" Nhân tiện thì anh đã đề cập tới goblin trước đó , điều đó có nghĩa là bọn chúng đã tấn công anh ? " .
Bây giờ Quinn đã hồi phục lại, Toslin thì nói lịch sự hơn và nở nụ cười tươi.
" Vâng , trước khi tôi nhận ra thì bọn chúng đã bao vây tôi lại ...".
Tôi hiểu rồi, vậy đúng là một cuộc tấn công của goblin? Điều đó giải thích cho việc tại sao những lọ thuốc vẫn còn ở đó.
" Có thứ gì khác tấn công anh không ? Có lẽ là một dark elf thì sao ?.
" Dark elf ? K-Không ...tôi chỉ thấy mỗi goblin thôi ".
Quinn suy nghĩ một lúc, nhưng anh ấy lắc đầu một cách chắc chắn . Có lẽ là anh ấy không nhìn thấy bọn họ? Hay là bọn họ đã rời khỏi khu rừng, và Quinn xấu số gặp phải những goblin còn sót lại ?.
" Vậy à ...anh thấy đó , cô gái này là người đã lần theo dấu chân...và cô ấy khẳng định là anh bị tấn công bởi một thứ gì đó không phải là goblin. Nếu điều đó là đúng thì
, bất kể đó là thứ gì thì nó vẫn đang ẩn núp ở gần đây ".
Toslin đưa Carol lên trước mặt .
" Ah....vậy có lẽ ..."
Khi Quinn trông có vẻ xấu hổ , căn phòng đột nhiên vang lên tiếng cọt kẹt, cánh cửa duy nhất ở căn phòng này mở toang ra .
★
Thứ xuất hiện là một người đàn ông to lớn, đầu hói, cơ bắp cuồn cuộn màu đồng lộ ra bên dưới bộ giáp màu đen. Một chiếc rìu treo ở phần thắt lưng , khi tên đó nhìn thấy chúng tôi , ánh mắt trở nên nghiêm trọng .
" Ngươi là ai , ngươi đang làm cái gì ở đây, tùy vào câu trả lời mà ta sẽ chém ngươi hay không ".
Toslin hét lớn đủ để màng nhĩ tôi rung lên .
" Thưa nữ thần , xin hãy tha thứ cho tội lỗi của người đàn ông này, haaaaaah "
Tuy nhiên trước khi người đàn ông kia phản ứng thì Rose đã nâng khiên của mình lên và lao tới như một thú hoang dã . Người đàn ông nhanh chóng hạ thấp rìu để đối đầu với Rose.
" Wai...chờ một chút ".
Tuy nhiên , người chấm dứt cuộc đối đầu này là Quinn, anh ấy ra khỏi tường và nhảy vào giữa hai người bằng cơ thể ốm yếu , tuy vêat thương lành đã lành lại nhưng thể chất thì lại kiệt quệ .
" Ổn chứ Quinn ? ".
Người đàn ông vứt rìu xuống và nhẹ nhàng đỡ lấy Quinn trước khi anh ấy ngã xuống .