Khóa cửa võ đường xong, ba đứa chúng tôi rời nhà thể chất, trả chìa khóa cho phòng giáo viên, thay giày trước cửa vào, quẹt thẻ ID qua cổng trước, bước xuống Nấc thang tới thiên đàng (dẫu được gọi là Tàu lượn thăng thiên, rõ ràng nó vẫn hướng xuống theo đường về nhà) rồi bách bộ đến bến xe gần học viện nhất. Tại đó, Hakohiko vừa bảo “Giờ tớ phải về đây” vừa vẫy tay chào tôi với Kotohara, rồi bỏ đi. Hakohiko luôn đi bộ đến trường. Dẫu vậy, cậu ta không thực sự sống gần học viện đây. Tôi từng đến nhà cậu ta một lần, và nó ở tương đối xa. Nhưng với một vận động viên, đường đến trường vừa có tác dụng làm nóng, vừa có tác dụng làm nguội mình.Nghe ấn tượng phết. Không phải tôi muốn theo chân hay gì đâu. Chuyến của Kotohara ngược hướng với tôi, nên chúng tôi cũng phải từ biệt ở chỗ này. Bầu không khí gợi cảm giác rằng vài câu chuyện vặt là cần thiết, nên tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, trên băng ghế bên phía xe cậu ta tới, cho tới lúc thấy xe của tôi.

“Nhưng thật lòng thì, tớ cũng bất ngờ lắm. Hóa ra người ta tập kendo trên sàn gỗ cơ. Cứ tưởng họ tập trên chiếu tatami chứ. Chắc tớ nhầm với judo rồi.”

“Dẫu tỏ vẻ bất cần, nhưng đôi khi cậu ngờ nghệch đến lạ lùng đấy. Cứ như đầu cậu có đôi chỗ bị chập cheng. Đấy cũng không hẳn là điều xấu. Mặc dù tớ chỉ nói trên mức độ cá nhân thôi.”

Kotohara khúc khích cười. Sau điệu cười ấy, im lặng bao trùm. Cuộc nói chuyện chẳng đi đến đâu hết. Mặc dù bầu không khí thúc đẩy chúng tôi nói, tôi vẫn chẳng nghĩ được cái gì. Làm lành thì tốt thật đấy, nhưng giữa chúng tôi vẫn còn gì đó quá ngượng ngập. Hay đúng hơn, gượng ép. Chuyện không quá nghiêm trọng lúc Hakohiko còn đây, nhưng lại thành ra thế khi chúng tôi ở một mình. Tôi nghĩ như vậy là không thể tránh khỏi, khi mọi thứ diễn ra quá vội vã. Bởi kế hoạch của Hakohiko, không ai trong chúng tôi có thời gian để chuẩn bị cả. Điều đó làm tôi thấy mình đáng lẽ phải cân nhắc lại quan điểm về Kotohara, về chuyện cậu ta chỉ là “bạn của một người bạn” với “bạn thơ ấu của bạn tôi”. Lúc nói chuyện với cậu ta, tôi đã nghĩ như thế. Người ta nói con người chỉ nhận ra giá trị của một thứ khi đã đánh mất nó, nhưng có lẽ chúng ta chỉ thực sự nhận ra khi đã có nó lại. Tôi có lẽ cũng nên sửa giả thuyết của cá nhân về bạn bè nữa.

“Nhưng Hakohiko đúng là ác thật. Dù nói thế nào đi nữa, tớ cảm thấy cậu ta cũng chỉ dùng Kazusawa-kun làm cái cớ thôi.”

“Hửm? Kotohara, cậu có biết Kazusawa-kun à?”

“À, ừ. Thỉnh thoảng tớ có qua câu lạc bộ kendo một tí, nên chúng tớ có biết nhau. Hehe, dù có bỏ đi nữa, tớ cũng không bình tĩnh nổi nếu mỗi tháng không được vung kiếm lấy một lần. Nó giúp tớ giải tỏa căng thẳng khi không còn luyện tập nữa. Với cả, cậu biết đấy, Kazusawa-kun nổi bật lắm. Cậu biết mà, vẻ ngoài ấy. Có bao nhiêu học sinh Outouin nhuộm tóc đâu, đúng chứ? Dĩ nhiên, Kazusawa-kun có thể hơi trẻ con một tí, nhưng... Hầy, nhưng cậu biết đấy, đâu cần phải đánh cho thằng bé phát khóc đâu. Suýt thì tớ thấy tội cho nó đấy.”

“Chắc như vậy cũng đúng thôi, khi đã biết cậu ta phải trải qua cái gì.”

Tôi hoàn toàn không cảm thông chút gì với Kazusawa-kun, nhưng vẫn đồng ý cho cuộc trò chuyện được suôn sẻ.

“Nè, cậu có một đứa em gái, đúng không? Và cô bé cũng là lí do khiến Hakohiko trừng phạt Kazusawa-kun, đúng chứ?”

“......Ừ.”

“Con bé là người thế nào vậy?”

Dẫu giả vờ không hứng thú, Kotohara dường như vẫn tò mò. Chắc tôi cũng hiểu đấy. Thế nhưng, Kotohara đáng lẽ không thể biết về Yorutsuki. Tức là cậu ta đã nghe được từ Hakohiko, đâu đó khoảng hôm qua với bây giờ. Mukaezuki Hakohiko. Mày đã nói là sẽ im lặng mà.

“Một cô bé siêu dễ thương.”

“Uââây. Như vậy có hơi quá không thế?”

“Có chứ. Là gia đình tớ tự hào mà. Hôm nọ ấy, bọn tớ có bàn xem tương lai muốn sống ở chỗ nào, xong rồi em tớ nói 'Em muốn sống ở một nước nhiều tuyết.' Lúc tớ hỏi tại sao, con bé bảo 'Nếu tuyết chất đống ở khắp nơi, mọi người sẽ không đau khi ngã nữa,' nhưng mà khoan, người ta đâu thường ngã ở những chỗ không tuyết đâu. Đấy, dễ thương chưa nào?”

“Xin lỗi... Câu chuyện ấy chỉ truyền tải rằng cậu yêu em gái nhiều cỡ nào, chứ đâu phải độ dễ thương của con bé......”

“Miễn điều ấy được truyền tải là được.”

“Nhưng như vậy cũng kì lạ thật đấy. Chẳng phải mọi người thường muốn giữ bí mật về gia đình mình sao? Vậy mới là lẽ thường chứ? Tớ có hai anh lớn, nhưng tớ đâu thật sự muốn nói về họ đâu”

“Đấy đơn thuần là bởi các cậu không hòa thuận thôi, đúng chứ?”

“Nhưng đâu phải bọn tớ thù ghét nhau hay gì. Chỉ là, tớ cũng không biết nữa. Có lẽ là tớ có thành kiến với những người giống mình. Kiểu như, cậu biết đấy, gia đình không phải là mình, nhưng tớ cảm thấy thế.”

“Chẳng phải quá hiển nhiên rồi sao, khi đã là máu mủ ruột rà?”

“Hừm. Vậy ra cậu thích em gái mình.”

“Bởi con bé là gia đình thôi. Vấn đề không phải thích hay không thích.”

“Gia đình à... Cảm giác như cậu đang dùng từ đấy để biện minh ấy. Dù tớ chỉ thấy vậy thôi. Như kiểu cậu muốn nhồi nhét mọi thứ dưới danh nghĩa gia đình ấy.”

“Biện minh à. Không, ý tớ không phải thế—đấy chỉ là từ dễ dùng nhất có thể thôi. Ví dụ như, tớ đang chơi shogi với em gái. Xong rồi đến giữa chừng, bọn tớ thêm vào luật điều chỉnh số lượt bỏ. Cậu biết mà, như trong trò Sevens ấy.”

“Tại sao?”

“Tớ bảo em gái là như vậy sẽ phức tạp hơn, nhưng thực ra, như vậy sẽ giúp cho trận đấu được thuận lợi hơn, và khi thua cũng tự nhiên hơn nữa.”

“...............”

“Chấp sáu hoặc tám quân ngay lúc đầu thì cảm giác lại nhường nhịn quá. Nói cho mà biết thôi, nhưng cố tình thua mà không làm vậy cũng khó lắm đấy, hiểu chứ? Thắng áp đảo đối phương còn dễ hơn thế nhiều.”

“...Vậy tức là cậu thích em gái.”

“Nhưưư đã nói, vấn đề không phải thích hay không. Cơ mà, ừ, chắc thế. Nếu hỏi tớ thấy như thế nào, thì tớ thích con bé. Bọn tớ sẽ quấn quýt lấy nhau, cho đến khi một trong hai đứa có bạn trai bạn gái. Tớ cũng nghĩ như vậy. Tớ nghĩ mình không thể làm gì hơn. Và Hakohiko coi tớ như một thằng siscon vì lẽ đấy. Ước gì cậu ta chịu buông tha. Thật đấy, thường xuyên bị gọi là 'siscon' làm tớ cảm thấy mình đúng là như thế. Và nếu tớ biện hộ bản thân, người xung quanh sẽ chỉ càng lì lợm hơn nữa. Cơ bản là vậy.”

Vừa ngẫu hứng đáp lời, tôi vừa bắt đầu nghĩ, rằng dẫu làm lành với Kotohara có tuyệt đến như nào, tình huống này vẫn không phải tốt nhất. Tôi đến được thời điểm này là nhờ bày tỏ lòng tôn trọng trước tình bạn với Hakohiko, nhưng tôi đâu thể làm như vậy mãi. Nói làm sao đây nhỉ? Tôi thấy khó chịu đến kì quái. Một cảm giác tù túng, được nảy sinh từ việc tôi không còn lựa chọn khác. Cho đến tận bây giờ, tất cả vẫn đi đúng theo kế hoạch của Hakohiko, và tôi không có lựa chọn khác. Kotohara chắc cũng phải như vậy. Không, chờ đã. Một ý tưởng chợt lóe qua tôi. Có lẽ Kotohara không phải chịu cảnh này. Cậu ta có thể đã phá hoại kế hoạch ấy, khi nghe được tình hình từ Hakohiko. Chính miệng cậu ta nói rằng Hakohiko hẹn cậu ta lúc sáu giờ, một thời điểm khó mà hiểu nổi cho một cuộc hẹn, nên cậu ta chỉ lảng vảng quanh trường thôi. Nhưng nếu đã biết về Yorutsuki trước đó, khả năng ấy là không nhỏ chút nào. Tôi không tưởng tưởng nổi chuyện cậu ta cố tình ra vẻ bất ngờ khi bước vào võ đường kendo, nhưng dù không tưởng tượng được đi nữa, đấy rõ ràng vẫn là khả năng. Ngay từ đầu, tôi đã không quá giỏi trong việc nhận diện kiểu giao tiếp không lời này rồi. Tôi kém khoản dối trá với tin giả lắm. Thế nhưng, có hỏi trực diện bây giờ thì cũng không ích gì. Thế nào cũng như nhau thôi. Vấn đề duy nhất vẫn chỉ là cảm giác gò bó vì bất lực.

“Kotohara, chẳng phải Hakohiko cũng đại loại như vậy với cậu sao? Cậu ta gần như là gia đình rồi còn gì? Cậu biết cậu ta cũng phải cả đời rồi chứ nhiêu.”

“Ừmm. Ừ thì, nhất định chúng tớ đã thân với nhau được một khoảng thời gian. Chắc cậu ấy cũng giống gia đình thật. Và nếu buộc phải nói, thì quan hệ giữa chúng tớ cũng không khác gì người nhà nhau.”

“Mối quan hệ cơ à. Chắc hay lắm. Có vài đứa trong lớp cũng nói rằng chúng nó sẽ lấy nhau sau khi ra trường đấy. Cậu với Hakohiko thì sao? Như vậy là khả thi chứ? Có khi nào cậu yêu cậu ta không?”

Tôi suồng sã cất lời, định bụng trêu đùa chút, nhưng Kotohara lại ngoảnh đi, tỏ vẻ rất khó chịu. Không một lời hồi đáp. Một dấu hiệu chẳng lấy gì hay ho. Chẳng lẽ tôi lại làm cậu ta phật ý? Hay tôi chỉ đơn thuần nói trúng tim đen? Mặc dù tưởng tượng cảnh Kotohara với Hakohiko như thế là ngoài sức của tôi. Tôi đột nhiên nhớ lại những gì Byouinzaka đã nói. Cậu ta bảo tôi nên làm lành với Kotohara và giải thích với Yorutsuki. Tôi đã hoàn thành nửa chỗ đó, nên chỉ còn lại nửa kia. Nhưng nguồn cơn của vấn đề lại là những tin đồn mà Kazusawa-kun truyền bá, thứ đã bị Hakohiko dẹp yên, nên chuyện cũng chẳng còn rắc rối nữa. Tôi thậm chí chẳng phải chọn cái gì. Mọi thứ cứ tự mình xong xuôi, hết cái này đến cái khác. Tôi không phiền trước sự dễ dàng ấy, nhưng mà, cảm giác gò bó kia vẫn cứ châm chích tôi. Cảm giác lúc nhảy múa trên Thích Ca Mâu Ni như Tôn Ngộ Không cũng chẳng hay gì mấy.

“Nè, Hitsuuchi.”

“Sao?”

Nghe thấy tiếng gọi tên, tôi vội trở về chính mình. Kotohara đang đăm đăm nhìn tôi, bằng đôi mắt đầy chủ ý. Đến độ tôi phải tự hỏi liệu cậu ta có đang nguyền rủa tôi không. Thời gian thoáng ngừng lại.

“Vai cậu có sợi chỉ này.”

“Gì?”

“Để tớ gạt giùm cho.”

Dẫu nói nghe đơn giản là thế, Kotohara lại dang tay ra với đưa thân mình lại gần, rồi tiến đến ôm lấy tôi. Tôi đã nghĩ cậu ta sẽ mất thăng bằng mà ngã, nhưng rõ ràng chuyện không như vậy. Kotohara chẳng có vẻ gì là định buông lấy tôi.

“Xin lỗi. Người tớ yêu là cậu cơ.”

“...Sao lại nói vào lúc như này chứ?”

“Xin lỗi.”

“Đọc không khí chút đi.”

“Xin lỗi.”

“Với cả, nói vậy nghe sáo mòn lắm đấy.”

“Xin lỗi. Tớ cũng biết là thế. Nhưng...”

Kotohara nói, vẫn không chịu buông tay.

“Tớ không giỏi mấy trò này lắm. Hôm qua tớ rất đau. Tớ không sao chịu nổi. Nếu em cậu bảo cậu dứt bỏ tớ lần nữa, cậu vẫn sẽ làm theo, đúng chứ? Nên giờ đây có lẽ là cơ hội duy nhất.”

“......Hừm.”

Cậu ta nghe cả đến vậy nữa. Ừ thì, dĩ nhiên phải thế rồi. Dù không phải loại thích so sánh, nhưng nếu hỏi Hakohiko xem Kotohara hay tôi quan trọng với cậu ta hơn, chắc chắn cậu ta sẽ chọn Kotohara.

“......Hỏi như này có thể khá vô nghĩa, nhưng cậu thấy thế từ lúc nào?”

“Năm ngoái.”

“Nhưng khi đấy bọn mình chưa gặp nhau.”

“Lễ hội văn hóa năm ngoái. Cậu đi cùng với Hakohiko, và lớp cậu tổ chức buổi triển lãm. Khi ấy cậu rất ngầu.”

Lễ hội văn hóa ư? Tôi không nhớ gì mấy. Bọn tôi làm cái gì ấy nhỉ? Không, không phải là tôi không nhớ, nó chỉ không đọng lại nhiều ấn tượng thôi. Tôi thấy nó không quan trọng lắm, nên tôi không chú ý mấy đến tiểu tiết. Vậy tức là một tôi mà tôi không hay biết đã đánh cắp trái tim của Kotohara. Cái kiểu như thế... Không phải tôi không hiểu gì đâu, nói thật đấy. Suy cho cùng, đó thậm chí còn chẳng phải là tôi.

“Vậy nên, tớ thay đổi trường nguyện vọng của mình. Bởi tớ muốn học cùng lớp với cậu thôi.”

“......Trời ạ. Ngu thật đấy.”

“Có lẽ.”

“Vậy nên cậu mới giỏi toán đến như thế. Cậu học khối tự nhiên.”

“Thấy sao nào?”

“Như đã nói, cậu đúng là đồ ngu.”

“Nói vậy...ác lắm đấy.”

“Vậy à?”

Suy nghĩ thật sự trong đầu tôi là “Cảm giác này, nó gần giống lúc được Yorutsuki ôm,” nhưng đến tôi cũng nhận ra rằng mình không được phép nói thế. Với lại, nguyên nhân cũng chỉ là vóc dáng thôi. Hakohiko có thể không dám so sánh giữa Kotohara và tôi, nhưng tôi không thấy cá thể nào đủ sức ngang bằng với Yorutsuki hết. Đơn giản chỉ có vậy.

“Nè, Hitsuuchi—”

“Xe buýt đến rồi kìa.”

Tôi nói vậy. Và tôi không nói dối, xe buýt đang rẽ vào ngay tại thời điểm ấy, chiều đèn pha lên góc tối chúng tôi ngồi. Kotohara nghĩ xem nên xử sự thế nào, và nhẹ nhàng buông tôi ra. Mùi nước hoa thoang thoảng. Mùi phòng tập kendo. Nhịp tim. Hơi thở. Cậu ta đứng dậy khỏi băng ghế, nhìn tôi bằng ánh mắt cô đơn. Đôi mắt ấy thật đau đớn, nhưng tôi không sao ngoảnh đi được. Cứ như thể tôi đang bị đâm xuyên.

“Không trả lời?”

“Ngày mai.”

Tôi đáp.

“Ngày mai, vào buổi sáng, tớ sẽ nói. Cho tớ chút thời gian.”

“......Tức là tớ có quyền mong đợi chứ?”

“Nếu nghĩ vậy khiến cậu thoải mái hơn, thì cứ nghĩ là thế. Dĩ nhiên, nếu cơ hội là không có, thì tớ đã từ chối tại đây rồi.”

“......Tớ hiểu. Thế thì tớ sẽ mong đợi đôi chút.”

Kotohara gật đầu và bước đi. Cửa đóng lại không lâu sau đó, và trước khi lăn bánh, ống thải liền rít lên. Tôi nhìn theo chiếc xe chừng một thoáng, trước khi nó thoát khỏi tầm nhìn. Tôi bắt chéo hai tay và ngẫm nghĩ. Tôi từng cho điều đó không phải là không thể. Tôi cũng đã nhận ra đôi điều, từ biểu cảm của Kotohara, cùng những lúc cậu ta thi thoảng liếc nhìn. Nhưng tôi lại phủ nhận tất cả, cho rằng chúng chỉ là sự kiêu ngạo vì quá để ý đến bản thân. Không, không chỉ có thế, đó còn là sự thật mà tôi chẳng cần gia giảm thêm. Nhưng việc nó xuất hiện ngay sau lúc chúng tôi làm lành xong, cảm giác cứ như định mệnh đã an bài. Tôi suýt nữa đã im lặng thuận theo, nhưng bất giác trì hoãn đến ngày mai cũng không phải, tôi cho là như thế. Không cần biết suy nghĩ cỡ nào, đó cũng không phải chuyện tôi có thể tự quyết định mà không hỏi ý Yorutsuki. Bỗng nhiên, tôi chợt thấy chuyến xe tôi cần bắt ở phía bên kia đường. Đến nước này, dù có chạy cũng không kịp nữa. Chán thật. Tôi đứng dậy khỏi băng ghế và tiến tới vạch qua đường. Vào lúc tôi đến nơi, xe buýt đã đi mất. Dựa theo bảng lịch trình, có vẻ sẽ không có chuyến nào trong vòng hai mươi phút tới. Thế nhưng, tôi cũng không mấy phiền. Ngoại trừ việc đợi người ra, đợi xe buýt chẳng là gì với tôi hết.

Byouinzaka Kuroneko đang ngồi trên băng ghế. Không mặc đồ thể dục, mà chỉ là đồng phục thủy thủ, như quy định của nhà trường. Tôi biết cậu ta đã lâu, nhưng đây chắc là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta trong bộ đồ đó. Nói đúng hơn, việc gặp được cậu ta ở đâu đó ngoài phòng y tế đã hiếm hoi lắm rồi, và gặp được bên ngoài là không thể ngờ tới. Hừm, nói sao đây nhỉ...? Không hợp cậu ta tí nào. Không, nói vậy có hơi sai. Váy cậu ta quá dài, đến độ trông cứ như dân giang hồ ngày xưa. Có cảm giác cậu ta sẽ lôi yoyo ra bất cứ lúc nào. Byouinzaka, người dành phần lớn thời gian trong trường với bộ đồ thể chất, có lẽ chẳng suy nghĩ chút gì về độ dài váy mình đâu.

“Yo, Kuroneko-san. Hai mươi phút rồi đấy. Cậu định về nhà à?”

“Như cậu thấy đấy, Samatoki-kun, tình hình giống hệt như những gì nhãn cầu cậu phản chiếu. Cậu không tin vào mắt mình sao? Cậu thấy đấy, dù tớ dĩ nhiên muốn tránh ra ngoài vào buổi đêm, thì xe buýt nông thôn cũng chẳng chịu vắng trừ khi muộn cỡ này. Tớ nghĩ mình đã bảo cậu rồi, đúng chứ? Tớ thà cháy trong lửa địa ngục hơn là ngồi trong xe buýt đông, chen chúc như cá mòi. Nhưng dù thế đi nữa, Samatoki-kun, tớ vẫn khá ấn tượng đấy. Cậu thích khoe mẽ lắm, đúng không? Có vẻ như cậu đã làm lành thành công với Kotohara-san rồi.”

Byouinzaka giễu cợt tôi bằng giọng đầy châm biếm.

“Hầy... Cậu thấy hết rồi sao? Sở thích tệ thật đấy...... Hóa ra đến cậu cũng mặc đồng phục về nhà.”

“Tớ đâu phải học sinh cấp hai, nên làm sao tớ dám về trong bộ đồ thể dục chứ. Đến cả tớ cũng biết xấu hổ mà. Nói gì thì nói, tớ kinh ngạc lắm đấy, Samatoki-kun. Cậu hay ôm con gái người ta thắm thiết đến thế ngoài bến xe à? Tớ không định đóng giả ủy ban kỉ luật đâu, nhưng cậu nên để ý một chút đến đạo đức công cộng thì hơn đấy. Theo như thông tin tớ thu thập trên ti vi ngày hôm qua, người ta hay gọi đó là “uyên ương” thì phải. Một bất ngờ cả về mắt thấy lẫn tai nghe, thật đấy; nó bổ ích lắm. Có lẽ Romeo và Juliet với Paul và Virginie cũng như vậy nếu tồn tại ngoài đời đó.”

“Cậu nhầm rồi Byouinzaka, cái đó...... Mà khoan! Nếu như đã thấy rồi, sao cậu không lên xe đi? Cậu định nói mình cố tình ngồi đây để giễu tôi đấy hả? Cậu chắc phải buồn chán lắm.”

“Gần đúng rồi, suy luận tốt đấy. Tớ luôn luôn bị ấn tượng bởi tri giác tuyệt vời mà cậu có; rất mong được học hỏi thêm. Tuy nhiên, đấy không phải lí do duy nhất. Cậu đã yên tâm chưa? Fufu, mục đích còn lại là, cậu biết đấy, để cười nhạo thói bất cẩn cậu lộ ra. Này này, đừng bảo chúng như nhau nhé. Có cả một vùng trời khác biệt giữa trêu đùa với giễu cợt ai đó đấy, cậu biết không? Dạo gần đây, tớ lúc nào cũng thèm một trận cười. Cậu có nghĩ đói tiếng cười còn bi thảm hơn cả đói ăn không? Tớ nghĩ như vậy đấy. Nói chung là, giờ to no đến độ có thể sống nốt đời còn lại mà chẳng cần cái nhếch môi nào nữa rồi.”

“Cậu lại muốn nói gì đây?”

“Byouinzaka Kuroneko đang cảnh báo Hitsuuchi Samatoki theo một cách vòng vo rằng cậu ta không nên làm những trò như thế ở bất cứ nơi công cộng nào, không riêng gì bến xe buýt. Tớ chỉ nói cậu quá bất cẩn, khác hẳn với sự thận trọng thường ngày. Có thể nói đó là lỗi lầm của một hiền nhân; nước rồi cũng sẽ chảy khỏi bàn tay khép chặt nhất. Hoặc có thể đầu óc cậu trơn tru đến nỗi sinh ra một lỗ hổng và trở thành ngu độn thay. Ngu ngốc, thật quá sức ngu ngốc.”

“......? Cậu nói gì vậy chứ? Tôi chẳng hiểu cái gì.”

“Nếu cậu nói mình không hiểu, thì để tớ giải thích tuần tự cho. Nói thật với cậu nhé, tớ đã nhận ra cậu, Kotohara, cùng Mukaezuki từ lúc còn trong trường rồi. Bằng đôi mắt tinh anh đầy tự hào, tớ đã từ tốn nhìn các cậu vừa thân thiết với nhau, vừa bước qua cánh cổng trước.”

“Cái gì? Thế cậu nên gọi bọn tôi mới phải chứ? Chỉ có mình ba đứa tôi, nên chắc cậu vẫn sẽ ổn thôi, đúng chứ? Nếu làm thế, chuyện ban nãy với Kotohara đã không xảy ra rồi.”

“Cậu làm tớ thấy tội cho Kotohara-san đấy. Tớ không cần cậu phải cảm thông, nhưng ít nhất cậu cũng nên nỗ lực đi chứ? Nhưng mà, tớ không gọi mấy cậu là bởi tớ không muốn làm phiền ba người, cùng với một lí do nữa. Ngắn gọn thì, ngoài ba người các cậu ra, giữa chúng ta còn có một cá nhân nữa. Con bé đóng vai trò rào chắn, ngăn không cho tớ tiến lại gần.”

“......Rào chắn...... Là Kazusawa-kun ư? Không, cậu bảo là 'con bé.' Có phải người cậu biết không?”

“Hitsuuchi Yorutsuki. Em gái của cậu đấy.”

Byouinzaka nói như thế, giọng cụt lủn đến lạ thường.

“Nhân tiện thì, con bé ngồi cạnh tớ tới tận ban nãy đó.”

“......Vậy tức là.”

“Từ đầu đến cuối, con bé thấy hết rồi.”

Đây có phải cảm giác khi mất nhận thức không? Tôi đang ngồi cạnh Byouinzaka. Nếu không phải nhờ thế, chắc tôi đã đổ gục xuống sau vài giây rồi. Thật đấy, cái gì mà “Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ tự động xong xuôi” chứ. Đây chẳng phải tệ nhất sao? So với thời khắc này, thà cứ giữ quan hệ xấu với Kotohara và để nguyên mọi chuyện với Kazusawa-kun còn tốt chán. Lạy Chúa tôi. Không...... không, không, không, đây không phải thứ mà tôi nên hối tiếc. Tại thời điểm ấy, tôi đâu có quyền lựa chọn. Dĩ nhiên, tôi thừa biết Yorutsuki có cuộc họp với ban tổ chức, nên con bé sẽ về muộn, do đó đâu phải tôi không thể suy đoán rằng con bé vẫn ở trong trường vào chính thời khắc ấy, nhưng không đời nào tôi lại dự đoán được sự trùng hợp này. Thế có khác gì bàn cờ shogi bị lật tung bởi một trận động đất trong lúc chơi không? Tôi không nên hối tiếc gì mới phải. Giờ tôi cần nghĩ ra một kế hoạch để giải quyết vấn đề mới xuất hiện này. Để làm thế, trước tiên tôi phải bình tĩnh bao quát tình hình đã.

“......Con bé có sao không? Yorutsuki ấy.”

“Vẫn lạc quan như mọi khi. Tớ thích đấy. Rất mừng vì cậu đã cho thấy chính phản ứng mà tớ đang mong đợi. Tớ yêu cách cậu luôn luôn lạc quan, không cần biết có chuyện gì. Tớ vừa mới ước tính thời gian cậu tỏ ra chán nản, và nó chỉ kéo dài đúng hai giây. Cậu là đồ biến thái, nhưng tớ vẫn ngưỡng mộ cậu, vì chưa từng hối tiếc quá khứ. Nói thật nhé, tớ cảm giác mình đã tích cực lên nhiều, kể từ khi gặp cậu đấy. Giờ thì, nội dung câu hỏi cậu là gì ấy nhỉ? Phải rồi, phải rồi, là hành vi của em gái. Phải, có vẻ như con bé không biết về tớ...... Không, dĩ nhiên, con bé có lẽ đã từng nghe đến Byouinzaka, học sinh kì lạ phòng y tế. Tuy nhiên, đây mới là lần đầu bọn tớ gặp mặt nhau, nên con bé dường như không nhận ra tớ. Vậy nhưng, về phần mình, tớ vẫn nhớ bức ảnh chụp cô em gái quý giá, thứ cậu từng cho tớ xem cách đây ít lâu. Cậu biết đấy, thứ mà cậu nhét vào trong vé xe, rồi nâng niu như báu vật ấy? Cậu vẫn còn giữ chứ? Vậy à, cậu đổi sang tấm khác rồi. Dù sao đi nữa, tớ cũng nhận ra con bé ngay. Và cuộc họp bên lễ hội diễn ra cho tới hơn bảy giờ tối. Đúng là sắp đến lễ hội rồi, bảo sao họ chăm thế. Cơ mà, xét về sự kiện được tổ chức tại ngôi trường mến yêu đây, vì đã là trường cao cấp, nên cũng chỉ có một mà thôi. Em gái cậu bám đuôi theo, như thể đang muốn lẩn trốn ấy. Không, không thể gọi đấy là bám đuôi, đúng chứ? Bởi đường về của con bé trùng với cậu mà. Có lẽ con bé không gọi cậu bởi đơn thuần là rụt rè thôi.”

“Thế? Byouinzaka, cậu không nói gì với con bé à?”

“Không. Như cậu biết đấy, bản thân tớ cũng rụt rè lắm. Với cả, tớ biết mào đầu cuộc trò chuyện kiểu gì đây? 'Phải, phải, rất vui được gặp em, chị tên là Byouinzaka Kuroneko, chị thường hay nói chuyện một mình với Samatoki-kun đó'? Thật đấy, cậu nên nghĩ trước khi nói đi. Kể cả thế, tớ vẫn thân thiện tiến gần hơn, và nhìn kĩ vào biểu cảm con bé. Em gái cậu đau lòng lắm.”

“......Vậy à.”

“Nhưng khuôn mặt của con bé lúc chứng kiến cậu với Kotohara-san ôm lấy nhau, từ chỗ cậu đang ngồi này; nói ra thì nghe tệ thật đấy, nhưng đó quả là một cảnh trời cho.”

“......Con bé khóc ư?”

“Không, nhưng con bé dường như đã tuyệt vọng kiềm nén. Dẫu chẳng ai nhìn con bé; thật khôn khéo làm sao. Ừ thì, tớ có nhìn con bé, nhưng con bé đâu hề nhận ra. Và rồi xe buýt đến, không thể đúng lúc hơn—mặc dù nếu không thế, chắc tớ đã được thấy cảnh cuồng sát rồi. Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi con bé lên đó, nhưng có lẽ con bé chẳng khóc đâu. Nếu khóc lóc thôi có thể giải quyết được mọi thứ, đời đã nhàn đi bao nhiêu rồi.”

“......Bọn tôi đâu có ôm lấy nhau. Cậu ta đơn phương ôm tôi mà. Là cậu ta thổ lộ chứ.”

“Đúng như tớ nghĩ.”

“Gì thế? Cậu biết à?”

“Cũng không hẳn, tớ chưa từng nghe tin đồn nào như thế. Nhưng tớ không nghĩ Samatoki-kun đủ đáng tin để tự giác ôm ai đấy. Kể cả cậu có thuyết phục được tớ rằng sắp có tận thế đi chăng nữa, cậu cũng không thể nào khiến tớ tin rằng loại hoàng tử siscon như cậu lại gian dối vì cô bạn cùng lớp đâu.”

“Nói chung là, ở tôi có gì tốt cơ chứ? Tôi tưởng loại trầm lắng với khó gần chỉ nổi tiếng đến cỡ cấp hai là cùng. Tôi nghĩ Kotohara có lẽ đã hiểu lầm gì đó. Bọn tôi khá thân thiết trên danh nghĩa 'bạn bè,' nên chắc là cậu ta ảo tưởng thôi. Thế thì tôi lỡ hại cậu ta rồi.”

“Đâu cần một lí do để thích một ai đấy. Chẳng phải cậu từng bảo vậy sao? Rằng bất cứ thứ gì cũng có thể là lí do để bắt nạt. Không cần biết thượng đẳng hay hạ đẳng, thông minh hay ngu dốt. Tất cả đều như nhau. Cả bạo lực lẫn tình yêu đều có cùng một nguồn gốc; là ảo tưởng. Lí lẽ không quan trọng. Tìm kiếm sau cũng chẳng sao. Tuy nhiên, chúng lại là thiết yếu cho cuộc sống.”

“Tôi cảm giác cậu đang tô điểm những lời ấy, nhưng...”

“Thế để tớ giả định nhé, vấn đề của cậu là em gái với Kotohara-san, và cậu đang ưu tiên em gái. Chính xác thì cậu định làm gì đây? Cậu không thể đánh trống lảng khi chính con bé là nhân chứng, cậu biết mà. Ngoài ra, còn từ khoảng cách này, và bên trong bóng tối nữa. Càng nhìn thấy ít thứ, trí tưởng tượng thiếu niên lại càng thêm sống động.”

“Phiền thật đấy.”

“Vậy sao? Vậy tớ đoán Kotohara-san không hợp gu cậu nhỉ? Dù rõ ràng cậu ta không phải một mĩ nhân hiếm thấy, nhưng cũng đâu phải cậu ta có nhiều điểm xấu hay gì. Nói mới nhớ, Samatoki-kun, tớ chưa hỏi bao giờ thì phải. Cậu thấy tuýp phụ nữ nào là lí tưởng nhất?”

“Ừmmmm... Một cô gái nết na, quyến rũ, với một bộ ngực bự.”

“Thẳng thắn đấy. Hừm, trái ngược với em cậu à. Không phải là tớ không hiểu. Vậy cũng bình thường thôi—người có anh chị em khác giới thường thích bạn đời khác với họ. Cơ mà, nếu hiểu theo hướng đấy, thì cả em gái cậu lẫn Kotohara-san đều kém trầm trọng về khoản ngực. Với phụ nữ, mảnh mai thường sẽ ngầu hơn, nhưng có lẽ con trai không thèm muốn con gái ngầu. Mà, tớ cũng không quan tâm. Nhân tiện thì, không định khoe đâu nhé, nhưng vòng ngực tớ là 86 xăng ti, cúp E đấy. Với một đứa nhỏ con như tớ, thì ngực bự lại càng khêu gợi hơn, làm tớ thấy rất thừa thãi. Tớ luôn mặc áo khoác lớn hơn hai số để né tránh vấn đề. Fufu, cậu vừa nhìn rồi kìa, Samatoki-kun. Vô ích thôi; quần áo tớ không trong suốt đâu. Cơ mà, tớ lại không ghét cậu lắm, nên có thể tớ sẽ cho cậu sờ dưới danh nghĩa bạn bè đấy, cậu biết không?”

“Đề nghị vậy thì khó quá. Tôi không biết nắn ngực bạn bè đâu. Ê, đừng có trưng cái mặt đắc ý đấy. Tởm lợm kinh. Ai lại thèm chú ý đến hiện thân của lí do như cậu chứ. Nói chung là, bàn về gu tôi vậy là đủ, đúng không? Thế thì, quan trọng hơn, Byouinzaka, cậu có định cho tôi lời khuyên không đấy?”

“Cậu đang nhờ vả tớ đấy à? Thế thì tớ xin đáp. Lấy đây làm cơ hội để nói chuyện thấu đáo với em gái cậu đi. Dựa theo cách cậu nghĩ, đây có thể là dịp không tồi, đúng không? Loại vấn đề như này nên được giải quyết trước khi vượt ngoài tầm kiểm soát. Giờ chính là tình huống tối ưu nhất để giải quyết vấn đề. Như một vị hiền nhân từng nói, 'mặt đất cứng lại sau cơn mưa,' đúng chứ? Em gái cậu sẽ tách mình khỏi anh trai, và cậu sẽ tách mình khỏi con bé. Sau đó, cậu có thể bắt đầu một mối quan hệ tạm thời với Kotohara-san.”

“Sao mọi người cứ tìm cách chia rẽ tôi khỏi em gái là thế nào? Nói làm sao nhỉ, vậy chẳng phải đơn giản quá sao? Tôi nghĩ nó cũng cùng một giuộc với mấy giải pháp kiểu 'cấm đứng yên tại chỗ, thế nên bò đi' , 'cấm sử dụng điện thoại, thế nên dùng PHS [note43081] đi', 'cấm hút thuốc lá, thế nên hút xì gà đi', 'cấm mua bán sách khiêu dâm trừ khi trên mười tám, thế nên ăn cắp đi'. Siscon thời đại này đâu phải là hiếm hoi, đúng chứ? Nó là chuyện rất thường, dễ thấu hiểu hơn cả tình yêu người đồng giới.”

“Tình yêu đồng giới phổ biến trên nhiều quốc gia, nhưng hầu như không ai công nhận loạn luân cả. Tớ gọi đó là cấm kị vô căn cứ đấy. Chẳng phải trong tương lai vẫn sẽ vậy sao? Tình hình có thể đã bớt nghiêm ngặt hơn so với trước, nhưng dẫu thế, người ta vẫn không dung thứ cho cái gì điên rồ như 'Chuyện kể thời Genji' đâu. Nếu coi đó là đơn giản, thì động chạm vào chủ đề ấy mà không suy nghĩ gì là quá bất cẩn đấy.”

“Thật sự thì...... Không hẳn là đơn giản, nhưng....... Nhìn xem, tớ đang phải lo nghĩ biết bao chuyện ấy chứ.”

“Thật á? Không lo nghĩ thì cũng như là không đau buồn thôi. Không lẽ mắt cậu lại ẩn chứa adrenaline trong tuyến lệ hay gì? Cơ mà adrenaline không phải thứ cậu nên coi thường đâu. Hm, vậy ra cậu không nghĩ, mà cảm thấy vậy sao? Quả đúng là một võ sư đại tài.”

“Hừ. Không mượn cậu bao đồng, tôi chẳng biết mình nên thấy thế nào về cậu khi dám nói mấy thứ như vậy lúc người ta xin lời khuyên nữa. Nhưng tôi sẽ tham khảo ý kiến cậu, Byouinzaka. Giờ mọi thứ đã đi đến nước này, tôi có lẽ buộc phải nói chuyện với Yorutsuki thôi.”

“Dĩ nhiên. Cố lên nhé. Tớ sẽ rất mừng nếu được cậu cho biết kết quả vào ngày mai. Giờ ăn trưa cậu rảnh chứ? Nếu có thì đến phòng y tế nhá. Khỏi phải nói, đừng để em gái cậu bắt gặp.”

“Ờ, sao cũng được.”

Xe buýt cập bến giữa lúc chúng tôi nói. Tôi tán nhảm với cậu ta về đủ thứ linh tinh cho tới tận ga tàu, rồi chúng tôi chia tay. Từ nơi đây, chúng tôi đi ngươc hướng. Tôi lên tàu một mình. Trên tàu tương đối đông. Tôi không biết Byouinzaka có ổn không nếu tàu cậu ta cũng bị thế, nhưng lo lắng cũng chẳng ích gì. Vấn đề ấy nằm ngoài khả năng của tôi. Mukaezuki Hakohiko. Kotohara Ririsu. Kazusawa Rokunin. Byouinzaka Kuroneko. Và, Hitsuuchi Yorutsuki.

Làm gì đây.

Chuyện bắt đầu thú vị rồi.