Tôi tạm biệt Byouinzaka và rời khỏi phòng y tế trước bảy giờ một chút. Câu lạc bộ thường kết thúc lúc sáu giờ, nên học viện lúc này đã tương đối trống vắng. Trong khoảng một tiếng rưỡi giữa sáu giờ và bảy giờ ba mươi, thời điểm học viện hoàn toàn trống vắng, gió buốt chợt thoảng qua, trước cả khi mùa đông tới. Phần lớn giáo viên cũng đều về trước sáu giờ. Không giả vờ gì nhé, tôi thực lòng chẳng muốn ở gần trường học với bệnh viện buổi đêm đâu. Cứ như nhà hoang ấy. Giống hệt khi bị nhốt trong ảo ảnh, chỉ cần niệm thần chú là tan biến. Tôi bước qua hành lang dẫn đến tòa trung tâm, về phía nhà thể chất, nơi cũng đã không một bóng người. Đèn đã tắt, và phía cuối cũng tối om, nên khung cảnh có rùng rợn đôi chút. Càng leo lên cầu thang, tiếng va đập của kiếm tre càng lúc càng lớn dần. Không biết giờ sinh hoạt có dài hơn dự tính không nữa. Có vẻ họ vẫn còn chưa xong. Tức là tôi sẽ chỉ làm họ phiền nhiễu nếu vào ngay bây giờ. Không, đến đúng giờ vẫn tốt hơn. Ngay phía trên là một hành lang, với một nhà vệ sinh và hai phòng như kho chứa có cửa sắt phía tay phải. Phần còn lại là một dãy cửa sổ với tường trắng nhem nhuốc. Một cửa trượt nằm phía tay trái, và cũng là cửa duy nhất còn lại. Khác với lớp học có cả cửa trước với cửa sau, đây dường như là lối vào duy nhất. Trên cửa có tấm biển “Câu lạc bộ Kendo” được viết bằng chữ thư pháp. Hừm. Rõ ràng tiếng kiếm tre phát ra từ đây. Đánh mắt xuống phía dưới cánh cửa, tôi thấy hai đôi dép được đặt giữa hai tấm gỗ. Dĩ nhiên, bước vào với giày bẩn (kể cả dép trong nhà) là không được phép. Hình như không có giá để giày. Một đôi là dép của Hakohiko – nhưng đôi còn lại là của ai? Với cả, có thật trong đây chỉ có hai người không, khi mà tiếng vang to đến thế? Nếu như có cửa sổ, tôi có thể lén nhìn xem chuyện gì xảy ra, nhưng cửa sổ lại nằm sát trần, nơi tôi không tài nào với tới. Tôi gõ cửa hai lần, tự nhủ rằng đấy là vô nghĩa. Tiếng gõ bị tiếng kiếm tre xóa nhòa, và dĩ nhiên, không ai đáp lại hết. Bởi dép đang ở đây, nhất định Hakohiko phải có trong đấy, thế nên, cực chẳng đã, tôi đành cởi dép ra và mở cửa buồng.
Đây là lần đầu tôi đến câu lạc bộ kendo. Thật ra, như đã nói trước đó, tôi còn chẳng biết nhà thể chất này có tầng hai nữa cơ. Đóng cửa lại phía sau, tôi nhìn ngó quanh quất. Sàn nhà làm hoàn toàn bằng gỗ. Hai sàn đấu hình chữ nhật nằm sát bên nhau, được phân cách bằng băng dính trắng. Trên sân đấu nằm gần bàn thờ [note43037], hai tay kiếm đang giao đấu bằng kiếm tre. Đúng như tôi nghĩ, chỉ có đúng hai người đang luyện tập đầy liều lĩnh giữa sân đấu rộng rãi này. Đó là Hakohiko với — Kazusawa-kun. Mukaezuki Hakohiko cùng Kazusawa Rokunin đang trao đổi đòn đánh ở cự li đủ gần để khóa kiếm nhau. Vừa bước dọc theo tường, tôi vừa tiến sang chỗ dành cho khán giả, cẩn thận không dẫm vào sàn đấu, rồi ngồi tựa lên cánh cửa dẫn đến phòng thay đồ kế bên (ban đầu tôi định ngồi bắt chéo, nhưng rồi cân nhắc lại và ngồi quỳ) và quan sát trận đấu. Không, vì không có trọng tài, nên đây giống ẩu đả hơn, chắc thế. Hừm, tôi đồng ý với bản thân. Tôi từng nghĩ kendo là bộ môn huyên náo với màu mè, và đúng là như thế, nhưng nhìn hai người họ lặng lẽ vung kiếm vào nhau trong căn buồng tăm tối, giữa không gian này đây, đã thay đổi ấn tượng của tôi hoàn toàn. Biết nói sao đây nhỉ; tôi có thể cảm nhận cả một chút thanh cao nữa. Gọi là hùng vĩ cũng không sai. Cả hai đều giống nhau, không cần biết trình bày thế nào. Không nghi ngờ gì nữa, nếu đối thủ Hakohiko chạm trán không phải Kazusawa-kun, chắc tôi đã bị hớp hồn rồi. Lúc này đây, thế trận bỗng đột ngột đảo chiều, đến độ gần như là cộc lốc. Hakohiko vừa đánh trúng điểm yếu của Kazusawa-kun. Trong một trận đấu, đấy chắc chắn là một điểm – không phải tôi biết gì về luật kendo đâu. Nhưng đây không phải là trận đấu, mà chỉ là luyện tập. Hakohiko liên tiếp tung một loạt kĩ thuật vào Kazusawa-kun. Cuối cùng, Kazusawa-kun ngã rạp xuống đất.
“Meeeen!”
Rống lên tiếng gì đấy như tiếng thét, Hakohiko đập một cú lên mũ của Kazusawa-kun. Tôi không khỏi bất ngờ; hóa ra, trong kendo, ta được quyền tấn công cả khi đối thủ đã ngã. Không, không đời nào có chuyện như vậy. Nhưng, mặc kệ nỗi ngỡ ngàng của tôi, Hakohiko lại vung kiếm lên Kazusawa-kun lần nữa. Rồi, cậu ta trở lại vị trí cũ, bằng quán tính của cú đòn.
“Cảm ơn cậu rất nhiều!”
“...............”
“Kazusawa! Thái độ để đâu hả?!”
Những lời đó nghe gay gắt hơn bất cứ thứ gì tôi từng được nghe. Tôi không thể tin nổi, rằng một người hiền hậu như Hakohiko lại thốt lên bằng giọng như thế. Bằng một cách nào đó, Kazusawa-kun đứng được lên và nhắm nghiền mắt, nhưng vẫn làm như Hakohiko bảo và cúi đầu đầy thành kính. Cậu ta dường như có lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi chẳng nghe được bao nhiêu. Có lẽ cậu ta nói “cảm ơn anh rất nhiều”. Ngoài ra thì, “thằng khốn” hoặc “chết đi” chăng? Không, cậu ta sẽ không nói vậy sau khi đã ăn đòn đến thế. Dù đó có là tôi, cậu ta cũng sẽ vậy.
“Này, Kazusawa. Cậu hiểu rồi, đúng chứ? Nếu dám phá lời hứa, cậu sẽ không chỉ bị như này thôi đâu. Trong trường hợp tệ nhất, có thể tôi sẽ phải ép cậu rời câu lạc bộ đấy.”
“.........”
“Có ý kiến gì không?!”
Kazusawa-kun miễn cưỡng gật đầu trước giọng khiển trách của Hakohiko. Rồi, không thèm đợi những lời sau đấy, cậu ta vùng chạy khỏi võ đài. Không đời nào có chuyện cậu ta nhận ra tôi, nhưng cậu ta rời đi đầy luống cuống, chẳng hề nhìn tôi lấy một lần. Giống như cậu ta đang tránh mặt tôi, như đang muốn bỏ chạy ấy. Tôi đăm đăm nhìn cánh cửa Kazusawa-kun để ngỏ chừng vài thoáng, nhưng rồi lại lập tức quay sang Hakohiko. Cậu ta đang cúi đầu trước bàn thờ. Sau đó, cậu ta băng qua hai sàn đấu, đi đến chỗ tôi và nói “Yo.”
“Như mọi khi, mày đến đúng giờ thật. Mày cứ như cái máy gia công, với cấp độ chính xác ngang đồng hồ nguyên tử luôn ấy.”
“...Mới nãy Byouinzaka có bảo tao là một con người như Tòa tháp Babel.”
“Thế là sao cơ chứ? Tao không hiểu. Có phải triết học không? Càng nghe mày nói về cậu ta, tao lại càng nghĩ Byouinzaka có tài trong lĩnh vực ấy.”
“Tao thực lòng không nghĩ vậy đâu. Đúng hơn thì...... Xem nào, tính cách cậu ta hợp với nghề khoa học gia hơn. Mặc dù đấy chỉ là kết luận tùy tiện với thiên vị từ một phía. Suy cho cùng, tao cũng không phải tư vấn viến của cậu ta. Thế, mày có chuyện gì với tao nào? Nhìn qua có thể thấy, mày không định hủy diệt tao bằng kiếm tre, nên coi như tao an tâm rồi. Hay có lẽ đấy là một phán quyết nóng vội chăng? Mày muốn tỉ thí chứ?”
“Ban nãy mày thấy không?”
“Ừm?”
“Nãy mày có thấy đúng không? Thế cho tao biết mày thấy gì.”
“......? Ờm, thấy mày đánh đập Kazusawa-kun.”
“Là luyện tập muộn đấy. Câu lạc bộ hôm nay nghỉ lúc sáu giờ, nhưng Kazusawa với tao vẫn quần nhau thêm một tiếng nữa. Chỉ là một hoạt động không hơn thôi.”
Hakohiko liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hàm ý.
“Nhưng mày nhìn nhận vậy thì đúng là ích kỷ thật đấy.”
“......Hakohiko, mày...”
“Vậy mày đã tha cho nó chưa?”
À, ra là thế. Tôi hiểu ý Hakohiko rồi. Ý nghĩa của việc gọi tôi vào giờ này, cũng như của trận đấu ngụy tạo với Kazusawa-kun. Cả vấn đề liên quan đến khoảng trống dài một tiếng giữa giờ sinh hoạt và giờ hẹn của tôi nữa. Hakohiko đã thay thế tôi, thực thi thứ được gọi là “hình phạt.” Như những gì tôi làm hồi tiểu học trước kia. Theo một cách nào đó, hành động của Hakohiko đã đi sai hướng. Tôi không hề mong muốn Hakohiko dùng bạo lực lên Kazusawa-kun. Miễn là Kazusawa-kun ngừng dính dáng đến em gái tôi, tôi không định phàn nàn gì hết. Bởi vì, như Byouinzaka nói, tôi không có cửa thắng cậu ta trong một trận tay đôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể nói rằng hành động của Hakohiko hoàn toàn là vô nghĩa.
“Vậy à...... Giờ tao đã hiểu rõ tại sao mày lại là đội trưởng đội kendo rồi. Đúng như dự đoán, Hakohiko phái Mukaezuki quả biết nghĩ khác người.”
“Đừng nói kiểu khó chịu vậy chứ.”
“Một cách thật thông minh để hạch sách đàn em...”
“Đừng làm nó nghe tệ hơn nữa...”
Hakohiko chán nản ra mặt.
“Dù sao đi nữa, tao cũng đã bảo nó đừng động tay vào em gái mày thêm lần nào nữa rồi. Vậy nên mày không phải làm gì với Kazusawa-kun đâu. Cảnh tượng ban nãy là đủ để thỏa mãn rồi, đúng chứ?”
Vậy ra đó là “lời hứa” cậu ta nói. Uầy, cẩn thận cả với hệ quả luôn. Hakohiko, cậu có phải người tuyệt nhất trần đời không đấy? Kiếp trước cậu là thần hay gì? Được đối xử tốt như này làm tôi thấy hoài nghi quá. Thằng này có động cơ thầm kín nào không? Tôi không dám tin rằng bất cứ ai có thể thuyết phục Kazusawa-kun, người nom khó thuần hóa hơn cả sư tử dữ, dẫu cần chút bạo lực, mà không đòi bồi thường gì. Nhất định đây là một cái bẫy.
“Trả lời tao. Mục đích mày là gì?”
“Hả?”
“Mày làm vậy vì có lí do, đúng chứ? Tao sẽ trả lời hết khả năng, nên mày hỏi gì cũng được.”
“Tệ thật đấy. Mày không dám tin người đến vậy ư? Không, thật đấy, tao thậm chí còn nghĩ đây là lúc để nhồi chút động lực cho Kazusawa-kun, nên đây cũng là một dịp tốt.”
Khư khư khư, Hakohiko cười vui vẻ.
“Nhưng mày đúng rồi đấy, tao có động cơ thầm kín thật.”
“Biết ngay mà. Đồ lừa đảo. Đi chết đi.”
“Mà, chờ một lát đã. Cậu ta chắc sắp tới rồi.”
Vừa nói, Hakohiko vừa kiểm tra đồng hồ trên tường. Bảy giờ hơn năm phút. Tôi không thấy được kim giây. Trước cả khi kịp nghĩ về ý nghĩa của những gì cậu ta cậu ta nói, Hakohiko chợt quay về phía cửa, và tôi nhận ra ai đấy đang bước tới chỗ chúng tôi.
“Nè, Hakohiko. Tớ mới thấy Kazusawa-kun rơm rớm bước qua tớ, cậu có biết cái gì—”
Chưa kịp nói hết lời, cảnh tượng tôi ngồi quỳ trước Hakohiko đột ngột lọt vào mắt cậu ta, khiến cậu ta sững lại vì bất ngờ. Dựa trên thái độ đó, có vẻ như cậu ta bị gọi đến đây mà không hay biết gì.
Là Kotohara Ririsu.
Thật sự đấy, Hakohiko phái Mukaezuki quả biết nghĩ khác người. Nhưng điều hiển nhiên vẫn là việc Hakohiko đã dùng hết khả năng và chọn ra lựa chọn khả dĩ nhất có thể, nhằm đi đến kết quả tối ưu. Nếu mọi chuyện là vậy, thì tôi cũng không ngại hợp tác. Tôi không biết Kotohara đang nghĩ gì, nhưng đấy là điều tôi nghĩ. Những phương án tôi phải chọn từ đây giống hệt như một phép toán buồn tẻ. Thế nên tôi mới nói.
“Yo—Names of the Meats.”
“...Peacemaker.”
Với những kẻ thuộc một thế hệ dường như không thể nào thành thực được với nhau, như vậy chắc sẽ đủ để khởi đầu cho một cuộc hòa giải. Dẫu nụ cười đầy gian xảo của Hakohiko kế bên cũng chẳng lấy gì làm thuận mắt.