“Cậu quả là con người cao ngợp bóng khắp chung quanh, y hệt như Tòa tháp Babel. Hừm, giả như em gái cậu là Thư viện Babel, thì đích thực sẽ hoành tráng lắm đây. Nó làm tớ muốn lắng nghe với một vụ nổ đủ lớn để đánh nứt cả Ernst [note42908]. Dù sao đi nữa, cậu cũng đã nhận toàn bộ lòng quan tâm tạo nên từ phép màu sinh ra bởi lòng thương hại bấp bênh của trái tim lầm lỗi trong tớ mà. Không nghi ngờ gì nữa, cậu chính là loại người sẽ dùng hai nghìn yên giấy nhớ mà không chớp mắt lấy lần nào. Trời đất ơi, nghĩ lại mới thấy, quả nhiên là tớ thật lỗ mãng khi nói những thứ thừa thãi như vậy. Có vẻ như, trong tiềm thức của tớ, tớ đã lầm tưởng rằng mình nhìn thấu bản chất cậu rồi.”

Sau giờ học, nhằm giết thời gian trước cuộc gặp với Hakohiko, tôi chọn phương án đến gặp Byouinzaka ở phòng y tế. Suy cho cùng, người đang được nhắc đến là Byouinzaka; chắc hẳn cậu ta đã biết hết vụ việc hôm qua tại lớp bảy rồi, và suy cho cùng, người đang được nhắc đến là Byouinzaka; chắc cậu ta phải có vài điều muốn nói với tôi chứ. Byouinzaka không thể rời đi khi xung quanh có quá nhiều học sinh, nên cậu ta mới đợi đến ngay trước giờ tan trường. Bọn tôi đều đang giết thời gian mà thôi. Có vẻ như, trong lúc ở một mình tại phòng y tế, cậu ta thường đọc tiểu thuyết với sách giáo khoa, nhưng khác với Yorutsuki, cậu ta không phải loại nghiện sách, nên khi tôi đến thăm, cậu ta liền đóng sách lại. Tôi cũng đã nghĩ đến vài lựa chọn khác, như là đi tìm Kotohara, “ghé qua câu lạc bộ kendo trước giờ hẹn” hoặc “nhìn trộm buổi họp bên Yorutsuki”, nhưng tôi muốn loại bỏ mọi khả năng gây ra rắc rối mới trước giờ hẹn với Hakohiko. Byouinzaka đáp ứng đủ phạm trù ấy; Byouinzaka Kuroneko không hề có chút năng suất nào, theo cả nghĩa tốt lẫn nghĩa xấu.

“Tôi cân nhắc rồi đấy chứ. Không cần biết trông tôi thế nào, tôi luôn hành động sau khi đã suy nghĩ. Cậu đúng là bạn tôi đấy, nhưng chẳng phải cậu đang coi thường tôi sao? Có vẻ như cậu có lo lắng, nhưng tôi cũng đâu thật sự sai.”

“Đâu thật sự sai? Tất nhiên, và rất có khả năng cậu sẽ khẳng định rằng mình chưa lần nào sai trong suốt cuộc đời này. Nhưng mà ai cũng vậy thôi. Không một ai trong lịch sử từng sai lầm dưới góc nhìn khách quan thuần túy. Thứ sai lầm với loài người là bay lượn trên trời, sinh sống trong chân không, vượt quá tốc độ ánh sáng, sản sinh nhiều năng lượng hơn lúc hấp thụ, những hành vi kiểu thế. Phải, nếu nhìn theo hướng đó, ngay cả mối tình loạn luân giữa cậu và em gái cũng chẳng phải sai lầm. Ít nhất thì, cậu cũng có thể gọi đấy là một cách chống lại thế giới.”

“Đấy không phải là loạn luân.”

“Sớm muộn gì cũng vậy thôi mà.”

Byouinzaka đáp bằng giọng đầy tàn nhẫn. Tính tình cậu ta còn tệ hơn tôi tưởng. Cậu ta thường rất khó đoán, nhưng bởi hiếm khi cho mọi người thấy bất cứ gì ngoài lòng tốt, nên khi nó bị lờ đi, cơn giận từ cậu ta sẽ rất dữ dội. Tuy nhiên, tôi nghĩ cậu ta chỉ đang ích kỉ thái quá thôi.

“Ngay từ đầu, cậu với Hakohiko đã bảo bọc tôi quá rồi đấy. Anh em hòa thuận chẳng phải điều tốt sao? Đấy là lẽ rất thường. Trân quý gia đình rõ ràng là hiển nhiên.”

“Đó đích thực là kết luận đầy ngượng ngập của một kẻ cố chấp đấy, Samatoki-kun. Bộ cậu là thằng nhóc buồn chán, ngây ngốc à? Cậu không phải, đúng không? Đào bới lại vụ này và phá hỏng tâm trạng cậu không phải điều tớ mong, nhưng không còn cách nào nữa. Cậu cùng với em gái, hai người tính làm gì trong tương lai?”

“Tôi không muốn nghe chuyện tương lai từ cậu đâu, đồ dị biệt xã hội.”

“Ít nhất tớ còn có tầm nhìn hoàn chỉnh cho tương lai. Tớ sẽ tiếp tục qua lại phòng bệnh này cho tới khi lấy được bằng tốt nghiệp rồi chuyển sang nước Mĩ. Suy cho cùng, lúc đấy tớ cũng đã mười tám rồi. Tớ cuối cùng cũng có thể tạm biệt cái gia đình vô dụng nhà tớ. Cứ nghĩ đến chuyện không phải chịu nỗi kinh tởm vì biết mình phải sống nhờ thu nhập của đám ngu xuẩn đấy là tớ lại vui lên. Mọi chuyện với đại học bên đấy xong xuôi hết rồi.”

“Cậu nghĩ mình có thể học tập bình thường ở đại học bên Mĩ ư? Số lượng người không thực sự thay đổi nếu cậu đến đấy đâu, cậu biết mà.”

“Nếu là học sinh thì có lẽ, nhưng nghiên cứu sinh thì lại khác. Tớ nghĩ mình có thể chịu được những lớp ít người. Tớ sẽ dần làm quen từ đó. Tớ đâu thể cứ tiếp tục sống như này khi trở thành người lớn được. Dù sao đi nữa, tớ cũng đã đủ tuổi, với có đủ tri thức để không còn bị coi là trẻ con mà.”

“Hừm... Lần đầu tôi được nghe đấy.”

“Cậu có nghĩ tớ là người lạnh lùng vì đã không kể cho cậu không? Cậu biết đấy, tớ muốn giữ bí mật tới khi sự đã rồi. Dù tớ luôn sẵn lòng nói nếu trước kia cậu chịu hỏi.”

Tôi không mấy quan tâm đến chuyện lạnh lùng gì đó, nhưng ai ngờ Byouinzaka lại nghiêm túc với tương lai như vậy. Cùng với nỗi bất ngờ, lòng tôn trọng trong tôi chợt trào dâng như tòa tháp phun nước.

“Cậu nói đúng, tớ rõ ràng là đồ dị biệt xã hội. Nhưng tớ không hề có ý định làm một kẻ thất bại mãi mãi. Tớ nỗ lực hết sức mình. Cậu không nhận ra rằng việc tớ chịu đến đây, chịu đến phòng bệnh này, chính là bằng chứng lớn nhất sao? Xét trên khía cạnh đó, cậu có gì? Cậu đinh ninh rằng thế giới này không can hệ gì đến bản thân hết. Thế giới không tồn tại vì có cậu, mà cậu tồn tại là vì có thế giới, cậu biết không?”

“Vậy ra cậu không chỉ nói đến tôi, mà còn cả Yorutsuki nữa cơ đấy, Byouinzaka.”

“Vậy tức là cậu hiểu, đúng không? Đáng tiếc thay, đây hiển nhiên không phải chuyện mà một kẻ xa lạ hoàn toàn như tớ, với đẳng cấp ngang trái táo của Newton, nên góp lời, và nếu cậu muốn một lối sống kiểu Chái nhà xanh [note42909] trong tương lai, thì tớ chẳng còn gì mà đáp trả nữa.”

“Tôi đâu có nghĩ xa thế...”

Đúng vào lúc định nói, tôi chợt dừng lại. Đó là những lời phủ nhận chính bản thể tôi. Tôi luôn khao khát được nghĩ ra nhiều bước ngoặt phía trước nhất có thể, ít nhất là khi một vấn đề hay một kẻ thù còn tồn tại. Một lời thỏa hiệp như “thế này đủ rồi” là không được phép, và những từ như “cứ-chờ-xem” hay “thói cơ hội” là thừa thãi với cuộc đời tôi.

“'Dồn hết năng lực tới giới hạn để tìm ra lựa chọn tối ưu và đạt kết quả tốt nhất' — đấy là một trong vô vàn giả thuyết cậu tin tưởng, đúng không? Hồi tiểu học năm ấy, về vụ việc khiến anh em cậu phải chuyển trường, phải công nhận một điều, rằng đấy hiển nhiên là mọi thứ cậu có thể, là lựa chọn tối ưu. Đúng như cậu đã nói. Nhưng mà, cậu không định tránh lặp lại quá khứ sao? Kazusawa-kun là thành viên thường trực câu lạc bộ kendo đấy. Trong trường hợp khó lường mà, hôm qua, cậu ta chóng trả và vụ việc biến thành màn giằng co, cậu dự định sẽ làm gì? Tớ không có kinh nghiệm, nên tớ cũng chẳng nói được mấy, nhưng kendo là bộ môn đánh nhau trong vòng tròn mười mét vuông, đòi hỏi phải liên tục mang mười ki lô trang bị đấy; một bộ môn loạn lạc và khắc nghiệt. Chỉ có mỗi thể hình thì không thể lấp đầy khoảng trống giữa người có kinh nghiệm và thành phần nghiệp dư đâu.”

“Dám cá khả năng đấy là bằng không. Byouinzaka, cậu làm ơn đừng nói về mọi người như thể lũ ngu được chứ? Tôi đâu phải loại hèn nhát sợ hãi rủi ro đến độ không dám làm cái gì.”

“Hừm, chắc vậy nhỉ. Cậu lúc nào cũng tự tin. Đến độ một ai đấy như tớ còn không so bì nổi. Nhưng với những con người tầm thường, không một chút tự tin như bọn tớ, như vậy quá nguy hiểm để làm lơ.”

“Nhưng cậu biết đấy, hôm qua—”

“Không chỉ mỗi hôm qua, mà cả về em gái cậu nữa. Tớ không muốn phải nói, nhưng câu bảo bọc nó quá rồi. Xông vào lớp đàn em để bảo vệ em gái có thể là chuyện vui lúc nhớ về, nhưng ai trên đời lại cắt đứt liên hệ với bạn bè chỉ vì em mình bảo thế chứ? Tớ đang buộc tội cậu vậy đấy. Bảo sao Mukaezuki-kun lại nổi giận với cậu.”

“Hakohiko nổi giận vì tôi động tay đến Kazusawa-kun. Nếu ai đấy đả thương thành viên câu lạc bộ mình, lại còn là thành viên thường trực nữa, thì người nào cũng phải giận thôi. Yorutsuki không liên quan gì hết.”

“Nếu cậu muốn nghĩ như thế, thì đấy là quyền tự do của cậu thôi. Tự do? Hừ, vô giá trị. Không đời nào lại có ai ở cái thời đại này ngu đến độ tin vào cái từ đấy, đúng không?! Tự do cái đít ấy, đừng nói đến mộng tưởng, ném hết vào sọt rác đi!”

“.....Cậu nói gì vậy chứ? Tự nhiên nóng nảy vậy.”

“Xin lỗi, tớ vừa mất bình tĩnh. Dẹp chuyện đó sang bên, Samatoki-kun, tớ nghĩ cậu nên làm lành với Kotohara-san ngay bây giờ đi. Nhớ giải thích với em gái cậu nữa. Cứ dùng mấy lời nửa vời như 'Kotohara-san chỉ là bạn thôi, em mới là quan trọng nhất.' Đừng đâm đầu vào hết cực đại này đến cực đại kia nữa. Tớ khuyên cậu nên bắt đầu với những tiểu tiết này.”

“Tôi thực lòng cảm thấy gò ép bởi lời khuyên của cậu đấy. Ừ thì, nói thật với cậu luôn, tôi nghĩ đến phương án đấy rồi. Nhưng tôi không chọn nó. Bình tĩnh nghĩ lại thì, tôi hiểu là có lẽ tôi nên thế, nhưng tôi không có thời gian. Yorutsuki đang chờ câu trả lời ngay trước mắt tôi như thế, nên tôi mới day dứt vì bắt em ấy chờ. Với lại, tôi còn đang dồn hết tâm trí mà nghĩ xem Kazusawa-kun đã bảo gì với con bé. Vào thời điểm ấy, nhận ra mong muốn của Yorutsuki chính là lựa chọn tối ưu.”

“Đó là kiểu hoàn cảnh thân mật và thầm kín mà chỉ có những người liên quan, hoặc mỗi mình anh em ruột với nhau, mới có thể hiểu nổi. Tớ không có anh em hay chị em, nên tớ không tài nào bình phẩm được. Nhưng mà, không cần biết cậu cân nhắc đến đâu trước khi đi tới kết quả ấy, từ góc nhìn bên ngoài, nó vẫn chỉ là một quyết định vội vã và thiếu trách nhiệm. Tớ không biết nó thực sự thế nào, nhưng đấy là cách nhìn duy nhất của tớ.”

“Phủ nhận từng câu hỏi của màn thẩm vấn này đúng thực là đau đầu.”

“Tớ hiểu. Nhưng cậu quá cẩu thả khi động chạm chuyện quá khứ. Không hối hận thứ gì với không nhìn lại nó là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Chẳng phải hiệu trưởng trường tiểu học đã từng giảng cho cậu một tràng rồi à? Không ư? Tiếc thật đấy. Tuy nhiên, Samatoki-kun, không như triết lí cậu nói, có vô hạn phương án có thể xảy ra ở ngoài thế giới thực.”

“Dù có gần vô hạn đi nữa, thì vẫn không phải vậy. Byouinzaka, thông tin tôi không phiền, nhưng tôi mong cậu đừng giảng đạo lí.”

“Đạo lí? Hóa ra nó giống vậy à? Do khác biệt về nhận thức đấy. Tớ coi nó như một thông tin bổ sung, nhằm mở mang lựa chọn cho cậu mà.”

Byouinzaka gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm nghị. Dáng vẻ cậu ta nom trưởng thành qá đỗi, đến độ khó mà tin nổi chúng tôi bằng tuổi nhau. Tuy nhiên, riêng về khoản thiếu thốn kinh nghiệm sống, không ai trong học viện đây đủ sức đánh bại cô nàng. Đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa. Cậu ta còn chưa đi thực nghiệm lần nào đâu.

“Đấy là một trong những tật xấu của tớ. Có thể coi là bệnh kinh niên cũng được. Cậu thấy đấy, tớ không sao chịu đựng nổi khi gì đó quanh mình đổ nát hay vụn vỡ. Tớ khó chịu khi thấy bất cứ gì như vậy. Một thế giới bình yên, tĩnh lặng hoàn toàn là thứ duy nhất tớ nguyện cầu thần linh. Tớ phát ốm với thế giới vụn vỡ này. Tớ không định đề cao lí trí, nhưng tớ luôn cảm thấy gì đấy gần với phẫn nộ khi gặp phải những điều vô lí và vô căn cứ. Thế nên tớ không thể để ai đấy bất ổn như cậu một mình. Thế nên tớ mới ghét đám đông. Đám đông không khác gì một kho tàng của những sự bất hòa. Tớ thực sự coi nó như một thói xấu. Nhưng làm ơn, đừng bao giờ quên điều ấy. Tớ sẽ luôn gắng sức giúp đỡ cậu. Giờ thì, chúng ta sẽ chuyển chủ đề trước khi tớ bới móc sâu thêm vào tâm can cậu nhé? Ít nhất tớ sẽ không bước qua lằn ranh. Hàng rào ở giữa giữ tình bạn tốt. Xem nào, chúng ta vẫn còn ba tiếng nữa trước lời hứa gặp mặt lúc bảy giờ mà cậu thỏa thuận với Mukaezuki-kun. Thế nhưng, câu lạc bộ lại nghỉ lúc sáu giờ. Không biết Mukaezuki-kun có định dọn phòng tập suốt một tiếng không đây? Mà thôi, sao cũng được. Thế, Samatoki-kun, chúng ta sẽ giải khuây bằng một ván shogi trong lúc đấy chứ? Nếu là cậu, chắc không cần bàn cờ đâu, nhỉ? Trận đấu với em gái cậu chắc hẳn chưa được thỏa mãn lắm. Một khi dồn hết khả năng, chẳng phải cậu đủ sức hạ hầu hết đối thủ, dù không có lấy một con tốt sao? Thôi nào, tớ không cho điều ấy xảy ra đâu. Tớ có thể thắng phần lớn đối thủ, kể cả nếu mọi quân trừ vương tướng của tớ ra đều là tốt. Cơ mà, vậy sẽ chồng lên nhau mất [note42910]. Thế, Samatoki-kun, bỏ lượt bao nhiêu lần?”

“......Năm.”

“Đã rõ. Thế, Samatoki-kun, mời cậu trước.”

“Bỏ lượt.”