Ngày hôm sau, tôi cùng Yorutsuki muộn giờ học. Chúng tôi đã bất cẩn bỏ lỡ một chuyến tàu. Thời gian được ghi nhận khi chúng tôi xuất trình ID trước cổng là 8:45. Không có lời bào chữa khả dĩ nào. Cá nhân tôi không mấy quan tâm, nhưng Yorutsuki lại học ở lớp 7, thế nên nhiều khả năng con bé sẽ bị khiển trách gay gắt. Dẫu thật sự lí do có là vì Yorutsuki ngủ quên đi chăng nữa, đáng thương vẫn cứ là đáng thương. Thế nên, tôi đổ lỗi cho sự đông đúc trên tàu.

“Ngay từ đầu, cái quốc gia này đã nhiều người quá thể đáng. Dẫu cho kích cỡ chỉ ngang một hạt bụi trên bản đồ thế giới—em đã bao giờ thấy bản đồ thế giới của người Mĩ chưa? Nghe anh này, thực sự phải lên tới—hơn một trăm triệu đấy, em biết không? Không cần biết em nghĩ như nào, mình cũng đâu cần nhiều đến thế, đúng không? Có nên giết toàn bộ người dân Tokyo không nhỉ?”

“Không được đâu... onii-chan, nếu người dân Tokyo chết sạch, thì em nghĩ Nhật Bản cũng xong đời luôn đấy... Với cả, dù mọi người dân Tokyo có chết đi nữa, thì tàu điện chắc vẫn đông như thường thôi.”

“Vậy à. Phải, đúng là thế, không tự thân chịu họa thì chắc chắn không phải ý hay. Với cả, dù chúng mình có hủy diệt Tokyo, thì dân số cũng chẳng giảm nổi một nửa ấy chứ; chỉ là giọt nước giữa đại dương thôi. Được, cứ như vậy mà tới đi. Chúng ta sẽ giảm dân số nước Nhật xuống còn một nửa, thông qua hình thức quay xổ số. Nếu như bị gọi tên, người đó sẽ phải tự tử. Nếu ta làm thế, mọi chuyến tàu trên toàn quốc gia sẽ lại yên bình, và Nhật Bản vẫn an toàn như xưa. Nếu khả năng là năm mươi-năm mươi, anh chắc chắn rằng anh với em sẽ sống sót.”

“Không đời nào. Onii-chan, nếu chuyện đó xảy ra, thì kể cả em có sống đi nữa, một nửa bạn học với bạn bè của em cũng sẽ chết đi, anh biết chứ?”

“Đồ ngốc. Sao lúc nào cũng tiêu cực vậy hả? Tích cực lên. Một nửa bạn bè của em sẽ sống sót đấy, em biết không?”

“Nếu anh không nghĩ đến ngay từ đầu, thì cũng đâu có ai phải chết đâu... Ý em là, anh không cần phải hủy diệt Tokyo rồi giết bảy mươi triệu người chỉ để che đậy thói ngủ nướng của Yorutsuki đâu, onii-chan ạ.”

“Đừng phiền não thế. Quan trọng hơn, nếu Kazusawa-kun có làm gì, thì cứ lập tức gọi cho anh nhé. Anh sẽ bay đến ngay.”

“Vââng.”

“Vậy mới đúng chứ. Hôm nay em định về lúc nào?”

“Hôm nay cũng có họp, nên là như hôm qua thôi, chắc thế.”

“Hiểu rồi.”

“Vậy nhé.”

“Ùm.”

Nói xong, chúng tôi chia tay sau khi thay giày trước cửa vào. Dĩ nhiên, ngay lúc bức vào phòng học ở tầng bốn dãy nhà Đông, tôi lập tức bị chú ý, bởi giờ học đã bắt đầu. Xui thay, vì đó là giờ ngoại ngữ, “Này này, trò mải mê Peacemaking đến độ dậy muộn cơ à?” giáo viên nhắc nhở tôi thế, nhưng tôi chỉ ngồi xuống, không mảy may bận tâm. Tôi không đối phó với lũ người hạ đẳng, và điều ấy áp dụng cho cả giáo viên. Tôi lôi sách giáo khoa ra khỏi hộc bàn và kiểm tra bên trong. Sau những chuyện hôm bữa, tôi đã nghĩ là sẽ có lời nhắn gì đấy từ Byouinzaka, nhưng có vẻ như, hôm nay chẳng có gì cả. Thế thì, tập trung vào bài giảng thôi. Không cần biết giáo viên là ai, tiềng Anh vẫn cần học hành tử tế. Tôi sẽ cố chịu cơn thèm ngủ, ít nhất là cho đến tiết hai.

Giữa giờ nghỉ sau tiết đầu, Hakohiko lại gần tôi. Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ chọc tôi vì đến muộn cơ, nhưng hóa ra tôi nhầm. Chuyện là về vụ việc với Kazusawa-kun.

“Mày! Nghe đồn mày xông vào lớp học đám năm hai hả?”

“Không? Không hề? Mày đang nói gì đấy? Quan trọng hơn, mày có biết cái tên dài ngoằng của Picasso thực ra là lỗi của một tác giả viết tiểu sử không?”

“Rốt cuộc mày nghĩ gì vậy hả, thật đấy...”

“Mày được nghe từ Kazusawa-kun à?”

“Không, không phải nó. Thằng đấy quá ngạo nghễ để đứng ra phàn nàn như vậy. Nhưng vẫn còn mấy đứa năm hai nữa.”

“Lời nói của đội trưởng đội thể thao đầy lôi cuốn quả nhiên là khác thật. Nếu lần sau được tái sinh, tao cũng muốn trở thành đội trưởng câu lạc bộ kendo đấy. Tao nói là lần sau, nhưng không phải tao từng tái sinh hay gì, đề phòng mày chưa biết.”

“Đừng có lảm nhảm nữa. Cái thằng kể cho tao nói muốn văng nước miếng, đến độ cứ như mày suýt giết Kazusawa đấy, tao nói cho mày hay.”

“Cơ mà, đời nào tao lại làm vậy ở trường chứ?”

“Mày nói như mày sẽ làm ở ngoài trường ấy.”

“Này này. Đừng có bẫy tao bằng lỗi từ ngữ. Mày là ai, nhà phê phán giả thiết chắc? Hay là một thí sinh nghiêm túc hả? Tính gạch chân lời tao nói sao? Muốn tao nói cho mày cảm giác của kẻ xuất hiện đầu tiên trên danh sách nghi phạm chứ? Tao bỏ cuộc.”

“...Nếu mày làm thế, em mày cũng sẽ bị phiền lây đấy. Để anh mình xông vào lớp không phải là không xấu hổ đâu.”

“Đừng coi tao như thằng ngu chứ. Tao nghĩ kĩ lắm rồi. Tao không phải thằng nhóc không biết nghĩ về hậu quả tương lai. Tao dĩ nhiên đã nhận ra rủi ro đấy. Tao thực hiện bởi tao thấy lợi ích sẽ vượt xa rủi ro.”

“Lợi ích sẽ vượt xa rủi ro, thế cơ à. Vậy mày có nghĩ giết người là ổn nếu mày không bị phát hiện không?”

“Đúng một đống lí luận ấy nhỉ. Người ta gọi đó là cực đoan logic đấy, mày biết không? Giết người là xấu. Dĩ nhiên, bạo lực cũng vậy. Không cần phải bàn cãi. Tao chỉ nắm áo nó một tí, không hề làm gì nhiều với Kazusawa-kun. Quan trọng là phải cho nó thấy, rằng phía sau em tao, có một thằng nguy hiểm, một thằng liều lĩnh, một thằng biết tức giận. Thế nên tao mới chọn lớp học làm sàn diễn. Tất cả chỉ có vậy. Thực ra, đấy là cách để giải quyết mà không phải dùng đến vũ lực. Xin đừng đổ hết lỗi lên đầu tao.”

“......Mày biết đấy, mỗi khi em mày có liên quan, mày chẳng phân biệt đồng đội với kẻ thù bao giờ. Chẳng có gì lọt vào mắt mày hết.”

“Mày nói gì vậy hả? Tao luôn luôn duy trì khả năng đánh giá thẻo lý tính nhé. Khá tự hào về nó luôn.”

Lạ lùng thay, Hakohiko chợt gãi đầu.

“Samatoki. Hôm nay, sau giờ học, đến câu lạc bộ gặp tao.”

“Gì?”

“Nó ở tầng hai nhà thể chất. Mày biết rồi, đúng không?”

“...Không, lần đầu được biết đấy. Hêê, thì ra nó ở chỗ như vậy... Ý tao là, rằng thực sự có một chỗ như vậy ấy. Võ đường kendo cơ à. Nhưng tại sao?”

“Đừng có hỏi lí do. Câu lạc bộ tập xong lúc sáu giờ, nên là......bảy giờ đi. Nhớ đến lúc bảy giờ.”

“Bảy giờ? Trường đóng cổng lúc sáu rưỡi, nên như vậy đúng là ngặt nghèo đấy. Sao vậy?”

“Đừng có hỏi nữa. Nhớ đến đúng giờ. Hứa rồi đấy.”

Hakohiko kết thúc cuộc chuyện trò, cho thấy cậu ta không còn gì để nói. Người đâu mà lạ lùng—tôi thực sự không thể nào nghĩ thế. Phản ứng của Hakohiko có lẽ rất bình thường. Suy cho cùng, phản ứng ấy—phản ứng khi ai đó cảm thấy một mối họa không thể nhận diện từ tôi—cũng chính xác là những gì tôi tìm kiếm ở Kazusawa-kun hôm bữa. Tôi không còn nghĩ liệu đó có phải nước đi sáng suốt nhất hay không vào thời điểm này. Đó chỉ là cuộc tranh luận vô nghĩa. Thế nhưng, kể cả khi đã ổn rồi, tại sao tôi lại được nhận một lời mời như thế từ Hakohiko-kun? Sao phải câu nệ thế, khi chúng tôi học cùng lớp nhau? Nếu lòng tốt không còn, thì cậu ta chỉ cần nói thế và không dính dáng đến tôi nữa là xong. Như Kotohara, người hôm nay chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái. Tôi nghĩ lời mời đó giống như một lời hứa bắt buộc mà tôi có thể làm ngơ, nhưng tôi tự hỏi mình nên làm cái gì. Thành thực mà nói, tôi không ghét phải ở trong một tình huống mà vấn đề cứ kéo nhau chui ra. Nó gợi nhắc cảm giác khoan khoái khi giải quyết xong một bài toán đặc biệt khó nhằn (đừng nói ai biết nhé, người mà tôi kính trọng nhất hiện giờ không phải Edogawa Ranpo, người đã tạo cho tôi thói quen đọc sách, hay Edgar Allan Poe, người đẩy nó đi xa hơn nữa, hay Saiko Suzuki, người khiến tôi sẵn lòng mang walkman đến trường tiểu học để nghe nguyên ngày, hay Enigma, với những bài hát tôi vẫn còn huýt sáo được theo trí nhớ, và hơn thế, cũng không phải David Cronenberg, hay người mà Yorutsuki ép tôi xem tới nỗi mắt tôi phải mục rữa, Francis F. Coppola, mà là Paul Erdos.) Cuộc sống có nghĩa lí gì, nếu như ta không thể tận hưởng một vấn đề khó? Không thể sống như vậy được. Mặc dù tôi có thể làm ngơ Hakohiko, nhưng vì không có nhiều bạn sẵn, nên nếu quan hệ với cậu ta chấm dứt tại đây, tôi chắc chắn sẽ phải trải qua một cuộc sống học đường tương đối hiếm có. Làm bạn với đội trưởng câu lạc bộ kendo nhất định không phải một ý tồi. Tôi không có ý đồ so sánh, nhưng Hakohiko hữu dụng hơn và nhiều mối quan hệ hơn hẳn ai đấy như Byouinzaka Kuroneko. Với lại, tuyệt giao tình bạn này cũng đồng nghĩa với mãi mãi mất đi cơ hội làm hòa với Kotohara. Nếu điều đó xảy ra, thì trong viễn cảnh tồi tệ nhất, tôi sẽ buộc phải coi Hakohiko làm kẻ thù. Do đó, tôi sẽ cố chịu cảm giác có phần bất mãn này, và giữ lời hứa kia. Thực ra, kể cả không bàn đến những tính toán thiệt hơn đấy, tôi vẫn muốn giữ quan hệ tốt đẹp với Hakohiko. Phải, là tình bạn. Chúng ta nên trân quý nó. Ở thời điểm hiện tại, Hakohiko đang nằm ngoài tầm ghen tị của Yorutsuki, nên điều ấy càng đúng đắn nữa. Quyết định như vậy đi; tôi sẽ đến câu lạc bộ kendo sau giờ học. Tiết hai bắt đầu ngay sau quyết định ấy, và tôi thấy buồn ngủ. Chúc ngủ ngon.