“Mồ, hôm nay Yorutsuki thực bất ngờ lắm luôn đấy. Em cứ tưởng tim mình sắp ngừng đập khi onii-chan tự nhiên xông vào lớp rồi cơ.”'
Đêm hôm ấy, trong lúc tôi chuẩn bị cho buổi học ngày mai và loáng thoáng ôn tập cho bài kiểm tra sắp tới, Yorutsuki từ nhà tắm qua thăm tôi, như mọi khi, và vừa phản đối hành động của tôi, vừa bĩu môi đầy duyên dáng. Tuy nhiên, khuôn mặt con bé rõ ràng không phải là đang giận. Con bé đang tận hưởng một biến cố bất thường trong cuộc sống hàng ngày của bản thân. Mặc dù Yorutsuki với tôi cùng nhau đến trường, chúng tôi hiếm khi đi về cùng nhau. Yorutsuki dường như có rất nhiều mối quan hệ. Chẳng hạn như, một buổi họp hôm nay về lễ hội trường đầy tai tiếng gặp phải chút vấn đề, và bị kéo dài tới tận khi cổng trường chuẩn bị đóng, khiến Yorutsuki phải về tương đối muộn. Cha mẹ vừa cùng với chúng tôi ăn tối, nên đây là lần đầu chúng tôi được riêng tư mà bàn về vụ việc ở lớp học.
“Sau vụ đó, cả lớp loạn hết cả lên, cứ như Yorutsuki vừa chọc phải tổ ong ấy. Yorutsuki phải tống bao nhiêu chuyện vào đầu, đến độ không sao chịu nổi luôn. Kiểu 'Onii-chan của cậu là người như nào?!' ấy. Em trả lời đại loại là 'Anh ấy không như vậy đâu.' Ngay bản thân Yorutsuki cũng không theo kịp nổi chúng. Lần sau mà anh định làm thế, em mong anh hãy báo trước cho em hay. Em bất ngờ lắm luôn đấy.”
“Lỗi của anh cả.”
“À, ừmmmm. Không cần xin lỗi đâu.”
Vừa nói, Yorutsuki vừa lăn tròn trên giường tôi, rồi bắt đầu tập thể dục. Cơ thể con bé thật mảnh mai.
“Thực lòng thì, Yorutsuki mừng lắm. Bởi onii-chan là niềm tự hào của Yorutsuki mà.”
“......Đấy mới là quan trọng nhất.”
“Onii-chan là người hùng của Yorutsuki. Tại vì, lần nào em muốn anh đến cứu, anh cũng đến cứu em cả.”
“Em buồn phiền đến vậy ư? Đến mức muốn mình được cứu?”
“Ừmm. Không nghiêm trọng vậy đâu......nhưng mà, Kazusawa-kun ấy...”
Trong một thoáng, Yorutsuki luống cuống, không biết nói sao cho phải.
“Cậu ấy hình như ghét Yorutsuki. Đôi lúc ác với Yorutsuki nữa. Em ghét lắm.”
“......Hừm. Hiểu rồi. Dĩ nhiên em phải ghét thôi.”
Nếu nhìn nhận từ một góc nhìn điềm tĩnh, không phải như một người anh, mà là một chủ thể khách quan, thì những gì Kazusawa-kun dành cho Yorutsuki sẽ gần hơn với thương mến, nhưng việc Yorutsuki coi nó như lòng thù ghét một chiều không hơn cũng chẳng có gì lạ. Đối với người hướng nội như Yorutsuki, tình cảm méo mó và vòng vo của Randoming Rumble sẽ không bao giờ chạm tới. Ngay từ đầu, nếu Yorutsuki đã ghét nó, thì không cần biết lí do ra sao, nó cũng chẳng là gì ngoài 'độc ác.' Bắt nạt cũng như vậy; điều quan trọng duy nhất chỉ có cách nạn nhân lĩnh hội thôi. Hoàn cảnh phía bên kia chẳng là gì cả.
“Kazusawa-kun bảo rằng Yorutsuki chỉ là mối phiền với onii-chan, và rằng onii-chan có bạn gái rồi.”
Tôi nhìn sang Yorutsuki. Con bé vùi mặt vào gối. Mắt con bé chắc cũng rơm rớm rồi. Con bé mau nước mắt thật đấy. Mỗi lần thấy con bé như này, cảm giác bất lực lại xâm chiếm lấy tôi. Tôi thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ con bé.
“Đừng để mấy lời nói nhảm của thằng đấy đánh lừa. Không đời nào có chuyện anh coi em như mối phiền, đúng chứ? Đã bao giờ có chuyện như vậy chưa?”
“...Thật ạ?”
“Dĩ nhiên. Đối với anh, chẳng có ai quan trọng hơn em cả. Nên là em không cần kiềm nén gì trong lòng hết. Cứ thoải mái nói thật với anh. Nói mấy chuyện đần độn như hôm qua còn phiền hơn nhiều đấy. Nếu có gì làm phiền em, cứ việc nói cho anh biết.”
“......Vâng. Cảm ơn anh ạ.”
Kể cả thế, Yorutsuki vẫn không ngẩng mặt lên. Con bé cứ im lìm, như thể đang đợi tôi nói tiếp. Im lặng là dấu hiệu ngầm, cho thấy Yorutsuki muốn được quan tâm hơn nữa. Tôi đành từ bỏ việc học và cất sách vở đi. “Quan trọng hơn, Yorutsuki này, muốn chơi gì đó chứ?” tôi bảo con bé vậy.
“Ế, được ạ?”
Yorutsuki đột ngột ngẩng mặt lên. Tôi đoán trúng phóc rồi.
“Anh vừa mới định thôi đấy. Thế, để xem nào, em có muốn chơi gì không?”
“Ờmmm, shogi, chắc thế.”
“Hoài niệm thật đấy. Được rồi.”
Tôi mở ngăn kéo và lục lọi tìm bàn cờ shogi. Không lâu sau, tôi tìm thấy nó, cùng với cái hộp đựng quân cờ. Tôi đặt nó lên giường, ngồi trước mặt Yorutsuki rồi bày cờ ra.
“Luật bỏ lượt được cho phép chứ?”
“Bao nhiêu lần ạ?”
“Năm.”
“Nè, em thấy vậy hơi nhiều đó.”
“Thế thì ba.”
“Hừm. Được thôi, chắc thế.”
Lượt đầu thuộc về Yorutsuki. Con bé đẩy tốt về trước.
“Nói mới nhớ, anh đọc xong hai quyển em cho mượn rồi.”
“Xong rồi á? Như mọi khi, onii-chan đọc nhanh thật.”
“Quyển về bọn sát nhân quỷ dữ hay một cách bình thường, nhưng quyển kinh dị siêu nhiên thì đúng là vô tiền khoáng hậu luôn. Yorutsuki, em có còn quyển nào từ tác giả đấy không?”
“Không ạ. Đấy là tác phẩm đầu tay thôi. Họ mới chỉ xuất bản đúng cuốn đấy. À, nhưng họ có vài truyện ngắn được đăng trên tạp chí. Anh muốn đọc không?”
“Ừ. Nhờ em.”
“Anh nhiệt thành thật đấy. Hiếm khi lắm mới thấy onii-chan không phàn nàn điều gì. Yorutsuki cũng thích cuốn đấy lắm. Cảm giác cứ như người viết không phải con người.”
“Ừ, một cách diễn tả hay đấy. Anh cũng thế, anh không tài nào hình dung ra được tác giả trong lúc đọc quyển này. Nó làm anh mất tự tin vào kĩ năng đọc của bản thân, thế nên ban nãy anh mới học tiếng Nhật.”
“Kyaran! Bắt xe nhá.”
Yorutsuki bắt quân xe của tôi. Dù một khi đã bắt quân xe đấy, nhất định con bé sẽ chiếu hết tôi trong tối đa bốn mươi lăm lượt, nhưng vậy vẫn tàn bạo hết chỗ nói. Yorutsuki rất thông minh, nhưng con bé không thể nghĩ xa hơn một vài lượt sắp tới. Con bé xuất sắc trong khoản ghi nhớ và áp dụng đẳng thức, song không đủ kiên cường để vẽ ra hết giả thiết này đến giả thiết kia, giống như đi bộ trên vô vàn sợi dây phân nhánh vậy. Kiên cường, đó là điều thiết yếu. Nó không chỉ áp dụng với thể thao, mà cả học thuật với kịch nghệ. Những ai không biết kiềm tỏa thì sẽ ngã. Thời điểm quan trọng với tất cả. Ngay cả với Kazusawa-kun, chuyện cũng không chỉ cứ thế là hết. Đó không là gì ngoài một lời tuyên chiến từ tôi. Thế nên tôi phải gắng sức mà kiên trì tuyệt đối, kể từ ngày hôm nay. Điều tôi mong muốn nhất là tránh lặp lại những sai lầm từ hồi học tiểu học. Ngoại trừ bản thân tôi, Yorutsuki vẫn còn cuộc sống riêng nữa. Một năm hai ở Học viện Outouin, và xa hơn thế, tại lớp bảy. Vị trí ấy là bức tường thành bắt buộc phải bảo vệ. Tôi không thể để Yorutsuki trật khỏi đường ray đó. Thứ tôi cần làm không phải toán cộng hay toán trừ, mà nó còn phức tạp hơn thế; một phép tính bạo lực, và đầy kinh tởm.
Bảo vệ Yorutsuki.
Mà không phiền đến Yorutsuki.
Theo cái cách không làm tổn thương Yorutsuki.
“Bỏ lượt.”
Tôi bỏ lượt trong vô nghĩa. Như thế, kết quả ván cờ vẫn vô phương đoán định.
“Onii-chan có thích đoạn nào không? Anh biết đấy, Yorutsuki rất thích cái đoạn mà, vào lúc cuối, người dẫn chuyện, tôi, viết thư cho anh trai mình. Nó lay động lòng em. Em đã phải khóc đấy.”
“Anh không khóc, nhưng anh có cảm thông.”
“Em đoán gia đình đúng là quý giá nhỉ.”
“Chẳng phải luôn vậy sao?”
“Ừ thì thế, nhưng khi được viết ra, nó thực sự khiến em phải ngẫm nghĩ. Nếu đó là Yorutsuki, em không thể làm được vậy.”
“Đừng quá nhập tâm vào đó. Nó đích thực là một quyển tiểu thuyết thú vị, nhưng nó đơn thuần là giải trí thôi. Nó được tạo ra để tận hưởng, chứ không phải nghĩ suy.”
“Có thể đúng là thế... nhưng em vẫn thấy có gì đó rất sai khi bàn đến giá trị gia đình. Ý em là, chúng ta đâu tự thân chọn ra họ chứ, đúng không? Trong phần lớn tình huống, tất cả đều được định đoạt ngay từ đầu.”
“Không nhất thiết phải thế. Nó đâu có cố định một nơi. Em có thể kết hôn và trở thành vợ chồng, li dị, trở thành ai đó khác, được nhận nuôi, bị từ mặt. Nếu em nói về gia đình trong mắt của pháp luật, thì nó là như thế.”
“Ừm. Nhưng kể cả về luật pháp đi nữa, trẻ con cũng đâu có quyền được chọn. Yorutsuki đâu có chọn được sinh ra làm em gái của onii-chan, và cũng đâu phải onii-chan mong Yorutsuki trở thành em gái mình.”
“Ừ thì, nếu em đã nói thế, thì đúng là vậy thật.”
“A, nhưng mà nhưng mà, đừng có hiểu lầm những gì em nói nhé. Yorutsuki vẫn yêu onii-chan nhất. Em mừng vì được làm em gái của onii-chan. Nhưng, anh biết đấy, anh em thì cuối cùng vẫn phải chia lìa, đúng không?”
“Thật à? Tại sao?”
“Ý em là, chẳng phải onii-chan sẽ rời khỏi nhà vào lúc nào đó sao? Rồi Yorutsuki sẽ phải một mình. Không còn ai ở bên. Người xưa từng nói 'anh em rồi cũng hóa thành người dưng', chẳng phải vậy ư?”
“Nếu em cần thành ngữ, thì cũng có câu 'một giọt máu đào hơn ao nước lã' đấy. Anh sẽ không để em một mình. Và giữa hai chúng ta, chẳng phải con gái mới thường là người rời khỏi nhà sao? Mặc dù suy nghĩ vậy có phần cổ hủ thật. Một ngày nào đó, trong tương lai không quá xa, em sẽ tìm ra người mình yêu—”
“Yorutsuki yêu onii-chan nhất. Kể cả nếu em yêu ai đó khác trong tương lai, em nghĩ Yorutsuki sẽ tiếp tục yêu onii-chan nhất. Và kể cả nếu, trong tương lai, có một cô gái yêu onii-chan đi nữa, Yorutsuki vẫn nhất định sẽ yêu onii-chan hơn cả cô gái ấy.”
Yorutsuki thẳng thừng đáp.
“Thế nên onii-chan cũng nên yêu Yorutsuki. Anh ấy nên trân quý Yorutsuki mãi mãi”
Lần này, Yorutsuki bắt kim tướng của tôi.
Tôi bỏ lượt lần nữa.