Có vẻ như cả Mukaezuki Hakohiko lẫn Kotohara Ririsu đều tập kendo kể từ thời tiểu học. Kotohara đạt nhất đẳng, còn Mukaezuki thì nhị đẳng. Nhưng hiển nhiên, Kotohara đã hoàn toàn ngừng tập kendo sau khi rời câu lạc bộ ở trường sơ trung. Đây là cách cậu ta giải thích cho hành động ấy.

“Hồi tớ mới lên năm ba, có một chuyện mà tớ không tài nào chấp nhận được. Về cơ bản, đãi ngộ giữa đám con trai với con gái trong câu lạc bộ là hoàn toàn khác nhau. Đám con trai lúc nào cũng được ưu tiên trước. Không, có thể không hẳn là như thế, nhưng khi ấy tớ nhất định đã nghĩ như vậy. Thế nên, khi tớ không thể chịu đựng nổi và trực tiếp phản kháng, huấn luyện viên đã bảo tớ thế này: “Trong giới thể thao, và đặc biệt là giới võ thuật, luôn chứa đầy định kiến và đánh giá. Nếu em không thể chịu cảnh bị phân biệt, thì đừng có mà bước ra khỏi nhà nữa.”

“Thẳng thắn thật.”

Không phải là tôi không hiểu tại sao ông ta nói như thế, nhưng tôi vẫn khá bất ngờ. Tôi luôn cho rằng kendo là một bộ môn đòi hỏi sự giám sát nghiêm khắc, nhưng có vẻ như tôi không chỉ sai, mà còn tương đối lạc đề.

“Không, dĩ nhiên, tớ cũng có lỗi nữa. Nói chung là, khi đó tớ đang ở độ tuổi mà tớ cảm thấy mình cần phải phàn nàn về đủ mọi thứ..... Đặc biệt là về trường lớp, giáo viên, hay cái kiểu nguyên tắc này. 'Em không muốn bị người già lên lớp nữa! Chuyện của thầy chán òm, nghe ý kiến em đi!' mấy thứ như thế. Không, thật đấy, thậậật đấy, đấy là lỗi lầm của tuổi trẻ. Sự thực thì, tớ chỉ muốn thầy ấy khen tớ thôi.”

“Giai đoạn bốc đồng à. Tớ hiểu, tớ hiểu mà, ai cũng phải trải qua cái đó khi còn trẻ hết. Tớ cũng từng nói mấy lời tương tự khi học sơ trung, mặc dù không phải với giáo viên, mà là tiền bối. Không, thật đấy, họ lúc nào cũng hành xử như lũ tự cao, kể cả với những chuyện nhỏ nhặt nhất. Tất cả chỉ để che đậy đám lớp dưới bọn tớ khỏi sự thật rằng, bọn họ cũng bị bắt nạt vào năm đầu tiên, quá rõ ràng luôn ấy. Phức tạp hóa vấn đề chỉ khiến họ trông ngu ngốc hơn thôi. Nếu nghĩ theo hướng đấy, câu lạc bộ bóng rổ đúng là bộc trực hơn thật, nhưng cuối cùng, đó vẫn chỉ là một môn thể thao mà thôi. 'Các anh không thể khoe khoang về quá khứ sau khi đã giải nghệ được à? Kỉ nguyên của các anh chấm dứt rồi. Đến giờ đám quái vật thông minh phải về nhà rồi đấy, các anh ạ.', kiểu vậy. Tớ nhớ là mình ăn no đòn sau vụ đó. Thật ngây dại làm sao...”

“Tớ đâu tệ đến thế... Tớ thực sự không muốn cậu gộp chung bọn mình với nhau. Nghiêm túc mà nói, tớ hiểu vì sao đám đàn anh lại đánh cậu đấy. Tớ không nghĩ đó là lỗi lầm tuổi trẻ đâu... Với lại, trong trường hợp của cậu, đấy hoàn toàn không phải 'Thực ra, mình chỉ muốn được khen' rồi còn gì, đúng không?”

“Chắc thế. Nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng cái cách đám năm trên đấy xử lí mọi thứ lại chẳng thỏa đáng tí nào. Nếu họ xử lí theo kiểu nhà binh thì tốt biết mấy, nhưng họ lại chọn quan sát và chờ đợi, y hệt như một buổi salon. Tệ kinh khủng luôn ấy. Và cũng chẳng thanh lịch bằng cái trường này đâu. Vậy thì, đấy là lí do Kotohara ngừng tập kendo...”

“Không, đấy không phải lí do duy nhất. Ngay từ đầu, dụng cụ tập kendo, mặt nạ, áo giáp, găng tay, cầu vai, tất cả đều ghê tỏm, gớm guốc với gây ức chế.”

“Ba chữ G à.”

“Phải. Gớm guốc thôi đã là vấn đề lớn rồi. Với lại, lúc nào tớ cũng phải mặc cùng bộ với cậu ta, nên là đòn thế của tớ cũng giống hệt Hakohiko nốt. Cái đó tuy không thể tránh khỏi, bởi chúng tớ đã tập kendo cùng nhau suốt một thời gian, nhưng đấy là thứ tớ ghét nhất. Tớ không muốn thừa nhận rằng mình chỉ là một bản sao kém hơn. Mặc dù đó chỉ là suy nghĩ của riêng tớ.”

“Hừm. Nhưng vì hai cậu là thanh mai trúc mã cùng trưởng thành trong một môi trường, nên tớ nghĩ như vậy cũng đúng thôi. Bởi con người là sinh vật bị ảnh hưởng bởi môi trường nhiều hơn tài năng mà. Nên phần còn lại chỉ là về thể chất...... À, và thế là chúng ta lại quay về với lời của người giáo viên kia. Nhưng chẳng phải chuyện phụ nữ có thể chất yếu hơn đàn ông là thứ chúng ta không thể can thiệp à?”

“Tớ không chấp nhận như vậy được.”

“Tùy cậu thôi. Nhưng tớ không nghĩ người giáo viên kia có ác ý. Suy cho cùng, ông ta cũng không hề muốn cậu ngừng tập kendo. Nữ giới thường tốt hơn về mặt phản xạ hay mấy thứ như thế, nên chẳng phải ông ta chỉ muốn cậu thay đổi phong cách thôi sao?”

“Tớ biết mà, đến tớ cũng biết cái đấy. Bây giờ tớ biết rồi. Nhưng, tại thời điểm ấy, thay đổi phong cách mà tớ hằng có, tớ nghĩ như vậy còn đau đớn hơn là trở thành một bản sao.”

“Nói hay đấy.”

“Thi thoảng tớ cũng phải nói được mấy câu ra hồn chứ.”

Dù sao đi nữa, Kotohara cũng đã dừng tập kendo, trong khi Mukaezuki vẫn tiếp tục. Cậu ta, với biệt danh Hakohiko phái Mukaezuki [note39847], vô tình trở nên khá nổi tiếng trong một bộ phận giới kendo cao trung. Kotohara thì gia nhập câu lạc bộ về nhà, học hành và vui chơi tùy ý thích. Nên diễn tả làm sao nhỉ? Cậu ta nay chỉ còn là ví dụ điểm hình của một học sinh có năng lực nhưng không có mục tiêu. Nếu giáo điều, định kiến và sự phân biệt có thể tạo ra một nạn nhân như Kotohara, thì chúng cũng có thể tạo ra một học sinh kiểu mẫu như Hakohiko. Ngay cả Yorutsuki bi bắt nạt ngày xưa; khả năng con bé được bạn bè yêu mến cũng thực sự tồn tại. Bất cứ thứ gì cũng có thể là lí do cho một thứ khác. Chân lí ấy áp dụng cho động lực, mục tiêu và tất cả mọi thứ, nên bàn luận về chúng cũng chỉ tổ tốn thời gian.

Tiết thứ năm là môn toán. Tôi chép lại phương trình dài ngoằng mà Mokusaka-sensei viết lên bảng đen. Vừa nghe giáo viên giải thích phường trình ấy, tôi vừa nhìn Hakohiko. Cậu ta đang ngủ. Có vẻ như cậu ta đang mệt vì phải hoạt động câu lạc bộ suốt mấy ngày, nên chuyện buồn ngủ vào ban trưa cũng dễ hiểu thôi. Kế tiếp, tôi nhìn sang Kotohara. Chúng tôi chạm mắt nhau. Kotohara mở to mắt đầy bất ngờ, nhưng cậu ta lập tức trở lại với sách giáo khoa. Hay đúng hơn, với quyển manga kẹp giữa gáy sách. Trong môn toán, Kotohara là mẫu học sinh có thể đạt điểm chín mươi dù không ôn tập hay chuẩn bị gì, nên giờ học cũng như giờ đọc với cậu ta. Cậu ta ngồi cách tận ba ghế, nên tôi không biết quyển manga đó tên gì. Tôi không thể nhìn được ra, nhưng nếu là tập tiếp theo của hôm trước, thì chắc đây là tập hai của HIGHSCORE. Tôi đang tính mượn trọn bộ sau khi cậu ta đã đọc hết, nhưng với tốc độ lảng tránh ánh mắt tôi của Kotohara, nhất định cậu ta vẫn còn giận. Có lẽ đá đổ bàn tôi là chưa đủ để làm nguôi cơn giận đấy. Cơ mà, chuyện đó cũng hiển nhiên thôi. Cứ đà này, chắc tôi phải từ bỏ luôn cuốn Nishioka Kyoudai mà cậu ta mượn tuần trước mất. Nhưng mà, tôi cũng không thể bàn về vụ đó khi cậu ta trả lại được. Hửm? Có phải chúng tôi chạm mắt nhau là do Kotohara đã nhìn tôi từ đầu rồi không nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Có thể chỉ là ngẫu nhiên thôi. Cách thức để hai ánh mắt chạm nhau chỉ đơn thuần là thế.

Khi tiết năm vừa kết thúc xong, tôi đã nghĩ tới chuyện đến chỗ đó, nhưng trong lúc tôi cất sách vở vào ngăn bàn, Hakohiko lại tiếp cận tôi.

“Hitsuuchi, mày có định đi đâu vào giờ nghỉ không đấy? Tao đang tính ăn trưa chung với mày.”

“Ơ? Tao lại tưởng mình không được mời vì vừa cãi nhau với Kotohara. Nên tao ăn từ sau tiết bốn rồi.”

“Tại mày cứ cãi rằng bữa trưa nên là lúc để làm hòa ấy chứ...... Tao thề, hai đứa bọn mày đần lắm luôn. Thế, mày lại đến chỗ Byouinzaka à?”

“Ờ, kiểu thế.”

Thấy tôi gật đầu, nét phức tạp lờ mờ hiện hữu trên mặt Hakohiko.

“Tao không định can thiệp vào mối quan hệ của mày, nhưng tao nghĩ mày không nên quá thân thiết với kiểu người như thế. Có cảm giác như tao nói câu này không biết bao lần rồi, nhưng cậu ta, Byouinzaka ấy, chẳng tốt lành gì đâu.”

“Độc ác thế. Mày thực sự dám nói về bạn thân nhất của tao như vậy à? Đấy là một cách nhìn nhận hơi khắc nghiệt đấy. Dù cho cậu ta chỉ ở bệnh xá suốt ngày.”

Tôi cố tình bông đùa, nhưng vẻ mặt phức tạp của Hakohiko không hề biến chuyển lấy một li.

“Không phải thế... Kiểu như, cậu ta nguy hiểm ấy.”

“Tao biết tỏng rồi.”

Byouinzaka, giống như Hakohiko và Kotohara, là học sinh của học viện từ trước khi vào cao trung, nên không cần biết đã quen nhau lâu hay chưa, chắc hẳn họ ít nhất cũng phải nghe được những tin đồn. Và, đã liên quan đến Byouinzaka Kuroneko, thì chẳng có tin đồn nào khiến người nghe thoải mái hết. Suy cho cùng, kể từ hồi tiểu học, suốt hơn mười năm đến nay, cậu ta đã luôn dính liền với bệnh xá. Điểm số cậu ta lúc nào cũng cao nhất khối, và nếu không phải là học sinh tài năng nhất lịch sử học viện Outouin, chắc chắn cậu ta đã bị đuổi lâu rồi. Vị trí ấy dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người, bất kể giáo viên hay học sinh.

“Nhưng tao vẫn nghĩ đồn đoán dựa trên cái nhìn ban đầu là tệ lắm đấy, mày biết không? Nếu thử nói chuyện với cậu ta, thì tuy có lập dị thật, nhưng cậu ta vẫn có những điểm tốt mà.”

“Cái nhìn ban đầu à... Có thể mày đúng đấy.”

Hakohiko đáp, như thể không tài nào chấp nhận hoàn toàn được. Có vẻ cậu ta gặp khó khăn khi nói về nó. Như thể có gì đó muốn nói nhưng không nói nổi. Một điều hiếm gặp với anh chàng cởi mở đây. Nhưng giờ không phải lúc để bàn về Byouinzaka. Từ giờ tới tiết sáu chỉ còn mười phút nữa.

“Ê, Hakohiko. Quan trọng hơn, có chuyện tao đang muốn hỏi mày. Mày có phiền không?”

“Hửm? Sao vậy?”

“Mày là đội trưởng câu lạc bộ kendo, phải không? Tao muốn biết về Kazusawa Rokunin bên năm hai.”

“Kazusawa......?”

Hakohiko nheo mày đầy ngờ vực.

“Có chuyện gì với Kazusawa à?”

“Tao chỉ muốn biết thôi.”

“......Hừm. Ờ thì, để xem nào......”

Hakohiko dường như chưa được thuyết phục lắm, nhưng có thể cậu ta nghĩ đó không phải chuyện gì đáng bận tâm. Cậu ta đặt tay lên cằm, rồi tiếp lời, cẩn thận lựa chọn từ ngữ.

“Nói thật thì, cậu ta không được tử tế lắm.”

“Hừm. Tao không thích cái vẻ mặt này.”

“Cậu ta là thành viên thường trực của câu lạc bộ. Hay đúng hơn, một trong những nhân tố chính. Cậu ta nắm vai trò tiên phong, và có kết quả đấu đơn tốt. Tao từng nghe bọn trường khác gọi cậu ta là 'Randoming Rumble'.”

“'Randoming Rumble' (Không thể đoán định)...... Hừm. Khá là hoành tráng cho một đứa năm hai đấy.”

“Ừ, nếu đem dịch thô ra, thì nó có nghĩa là 'Con số bất định'. Kiểu như, đòn đánh của Kazusawa rất khó phán đoán ấy. Mày không thể thấy được động tác tiếp theo của cậu ta, tao nghĩ vậy. Như thế không tốt chút nào. Về cốt lõi, như vậy có nghĩa kiếm thuật của cậu ta đã sai lệch. Trong kendo cao trung, thường các đấu thủ sẽ chọn thế thượng tấn hoặc trung tấn, nhưng Kazusawa lại chọn thế tấn ngang. Chỉ riêng cái đó thôi đã rất khó đối phó rồi, nhưng cách điều khiển chân của cậu ta còn tốt đến phi thường nữa. Đó có lẽ là một tài năng bẩm sinh. Thay vì nói là tốt, chắc hẳn không phù hợp sẽ chính xác hơn. Mày biết về tsugi-ashi chứ?”

“Tao không biết khái niệm chuyên môn nào, và cũng không hiểu mấy cái tư thế mày nói nốt. Tao còn chưa đụng đến kiếm tre bao giờ, mày biết không? Cuối cùng thì, giữa mày với nó, ai mạnh hơn?”

“À thì, về chuyện đấy. Nếu mày hỏi ai mạnh hơn, thì là tao.”

“Tự tin thật đấy, Hakohiko phái Mukaezuki-san.”

“Làm ơn thôi đi mà......”

Có vẻ như Mukaezuki là một kĩ thuật bị cấm trong kendo. Tôi không biết nó là kiểu kĩ thuật gì, nhưng vì biệt danh ấy tương đối phổ biến, cuối cùng nó vẫn dính liền với Hakohiko, khiến cậu ta trở nên đáng sợ tới thừa thãi trong mắt đối thủ. Thành thực xin chia buồn. Nhưng mà, dù có là Peacemaker của tôi hay Names of the Meats của Kotohara, có vẻ những người xung quanh tôi đều không được ban tăng những biệt danh hay ho mấy. Ước gì chúng tôi có một biệt danh thông thái như 'Randoming Rumble'. Thế giới thật bất công.

“Cậu ta là loại người như nào?”

“Kendo là một bộ môn để bồi dưỡng tinh thần, nhưng cậu ta là một minh chứng sống cho thấy cũng có những trường hợp không được như thế. Cậu ta không lau dọn, trốn tập, nghỉ buổi tập sáng, đúng hình mẫu một thằng lười. Không những thế, cậu ta còn ra vẻ bề trên với đám tân binh mới gia nhập hồi tháng Tư. Và cuối cùng, cậu ta trêu ghẹo cả những thành viên nữ. Ờ thì, không chỉ trong câu lạc bộ, đấy còn là thói xấu trong mọi khía cạnh của cuộc sống cậu ta. Cậu ta cũng khá liều lĩnh nữa. Có vẻ cậu ta đi tán tỉnh rất nhiều. Một loại người hiếm gặp trong học viện đây. Không, nghĩ cách khác thì, như vậy có thể cũng hợp lí. Rõ ràng cậu ta......làm tốt trong cả thể thao lẫn học thuật. Cậu ta biết đánh võ, và cũng thông minh nữa. Nhưng về tính cách, thì cậu ta chẳng có gì đáng để ngợi ca cả. Tao thực lòng chẳng biết nên làm gì với cậu ta.”

“Ra là vậy.........”

Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Tôi đã bắt đầu hiểu tại sao Byouinzaka lại tốn công gọi tôi đến bệnh xá để tiết lộ sự thật.

“Như thế đủ rồi. Cho tao biết ngoại hình cậu ta đi.”

“Tóc ngắn, nhuộm vàng và không cao to lắm, tương đối mảnh mai...... nếu nhìn qua, có thể mày sẽ nghĩ cậu ta là con gái. Nhưng cậu ta mặc đồng phục nam sinh, nên mày không nhầm được đâu.”

“Hiểu rồi. Cảm ơn, mày thực sự đã giúp tao đấy.”

“......Ý mày là sao? Thực sự thì, tại sao mày lại hỏi về Kazusawa vậy? …...À, đừng nói là có liên quan đến em gái mày đấy..... Nói mới nhớ, Kazusawa cũng là học sinh lớp 2-7......”

Vậy là cậu ta đã nhận ra. Bản năng sắc bén thật.

“Kazusawa có đụng tay đến em gái mày à?”

“Vẫn chưa......... Nhưng tao có chút lo lắng.”

“......Mày định làm gì vậy?”

“Không gì cả. Tao chỉ đang tò mò dưới danh nghĩa anh trai thôi. Tao không định làm phiền gì đến mày.”

“Tao đâu có nói đến chuyện đấy...”

“Nào, về lại chỗ của mày đi. Không cần biết cái học viện này thoải mái đến đâu, mày cũng đâu thể cứ ngủ hết tiết sau như ban nãy, đúng chứ? Tao thì không sao cả, vì đấy là tiết của Murakami-sensei.”

“À......... Phải.”

Hakohiko trở về chỗ của mình, mắt nhìn tôi đầy lo lắng. Murakami-sensei là một trong số ít những giáo viên có định kiến nặng nề về Hakohiko (theo cảm quan của thầy ấy, đội trưởng câu lạc bộ võ thuật không thể là người tử tế được). Nhưng mà, tôi không nhắc lại chuyện đấy chỉ để cắt ngắn cuộc hội thoại và đuổi Hakohiko đi. Giờ, tôi bắt đầu xâu chuỗi những ý nghĩ. Vấn đề đã trở nên quá rõ ràng. Không cần phải bàn cãi, Kazusawa-kun không hề giống một thiếu niên ngay thẳng và đứng đắn chút nào. Và điều đó, ít nhất, cũng đủ là lí do để tôi ra tay. Tình hình có thể sẽ rất căng thẳng trong một hai ngày tới. Tuy nhiên, không phải giây phút nào cũng quan trọng, và tôi cũng chẳng cần phải mất kiên nhẫn đến độ trốn tiết tiếp theo. Trước tiên, tôi phải suy nghĩ thật thấu đáo. Để nảy sinh ra một kế hoạch. Một thành viên thường trực trong câu lạc bộ mà Hakohiko đứng đầu chắc chắn sẽ phải có kĩ năng vận động/ võ thuật tương đối cao. Tôi sẽ gặp nguy nếu cứ lao vào như thằng đần và đánh mất thế trận ngay tức khắc. Hành động mà không đạt được gì là vô nghĩa, cho dù hai từ 'mục tiêu' cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tận dụng khả năng của mình đến tối đa, lựa chọn phương án xuất sắc nhất. Mà vẫn không quên lời nhắc của Byouinzaka. Để những cảm xúc như giận dữ ảnh hưởng đến quyết định của mình là sự dại dột đầy ngu dốt. Luôn ghi nhớ phép ẩn dụ về thiên nga. 'Thiên nga bơi rất thanh nhã, nhưng dưới mặt nước, nó đang vung chân trong tuyệt vọng.' Nhưng phép ẩn dụ ấy là sai. Ai cũng sẽ hiểu nếu nhìn thấy một con thiên nga bơi trên mặt hồ trong suốt. Ngay cả chuyển động dưới nước của nó cũng thanh lịch vô cùng. Mượt mà và thông minh. Từ đầu đến chân đều không chút vấp váp. Một gã với khuôn mặt ta-đây-biết-mọi-thứ đã từng nói 'Trên đời này, những nỗ lực không được ghi nhận luôn tồn tại', nhưng sự thực hoàn toàn không phải thế. Nếu ta biết nỗ lực, nhất định ta sẽ thành công. Thứ mà những kẻ thất bại chất chứa không phải nỗ lực, mà là nỗ lực vô nghĩa. Tôi xác nhận lại tình hình hiện giờ, rồi xem xét toàn bộ những lựa chọn khả dĩ và cân nhắc từng cái một. Tôi tinh giản số lựa chọn xuống còn hai, rồi so sánh chúng một lần nữa. Hoàn thành nhiệm vụ ấy xong, “Phù,” tôi buông một tiếng thở dài. Như vậy chắc đủ rồi. Sau đó, việc quan trọng nhất chỉ là giữ cho bản thân không quá bất mãn. Do đó, để làm nguội trái tim, tôi quyết định tạm thời chuyển sự chú ý sang một thứ khác. Vừa nghĩ thế, tôi vừa kẹp quyển sách thứ hai mà tôi mượn từ Yorutsuki tối qua (quyển kinh dị siêu nhiên) vào giữa gáy sách học. Bất ngờ thay, trong quyển này, nhân vật không chết như cỏ rác. Không những vậy, ngay cả trong những tình huống mà nhân vật nhất định phải chết, bằng cách thần kì nào đó, họ vẫn suýt soát sống được. Tôi sẽ không phủ nhận rằng tác giả có thể là một người mềm yếu. Bất chấp những điều ấy, cuốn tiểu thuyết này vẫn bạo lực đến không nói nên lời. Một kiệt tác đúng nghĩa. Tôi không phàn nàn được gì cả. Lần đầu tiên trong suốt một thời gian, tôi mới được đọc một cuốn tiểu thuyết thú vị nhường này. Tôi có thể cảm nhận sự khôn ngoan và thông thái trong từng câu văn của tác giả. Dù tất cả đã được tính toán, đọc giả vẫn không thể đoán được những toan tính gì đã được bày ra. Tôi không tài nào phân tích nổi những gì tác giả đang nghĩ. Đây không phải mức độ không hiểu được cảm hứng hay gốc rễ, mà riêng bầu không khí đã hoàn toàn khác với văn học thường thức của Nhật Bản rồi. Tôi rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, và tất cả mọi thứ về Kazusawa-kun, tôi đều đã quên hết. Nếu cuốn tiểu thuyết này xuất hiện trong bài kiểm tra Quốc ngữ, chắc chắn điểm số tôi sẽ đạt mốc bảy mươi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tác giả đã xây dựng kiệt tác này bằng những thủ thuật khiến người đọc phải nghĩ đến Đêm thứ sáu trong 'Mười đêm mộng mơ'. Ông ta không nghĩ đến việc viết lên nó, ông ta nghĩ về những gì phải viết ra.

“............Chậc.”

Tôi cũng phải làm như vậy thôi. Nước đi khả dĩ nhất luôn luôn tồn tại. Tôi cần nhận ra điều đó. Tiết sáu kết thúc, và chủ nhiệm Ikezaki-sensei bước vào. Không có gì đáng báo cáo. Đứng dậy, nghiêm, chào. Tạm biệt. Tôi khoác chiếc cặp đã chuẩn bị sẵn lên vai và hối hả rời khỏi lớp. Trong lúc đó, tôi có tạt qua Kotohara, và dĩ nhiên, không ai trong chúng tôi nói gì cả. Thật kì quặc. Nhưng tôi không có thời gian để nhận thức sự kì quặc ấy. Tôi rời dãy nhà phía đông và hướng đến dãy nhà của năm nhất với năm hai. Qua cầu thang lên tầng ba, là nơi lớp 2-7 tọa lạc. Đúng như mong đợi từ độ khó để vào khối tự nhiên, hay còn được gọi là 'học sinh lớp thứ bảy', có vẻ như giờ học vẫn chưa kết thúc. Liếc nhìn qua khe cửa, tôi có thể thấy vài học sinh đang ngồi nghe giáo viên nói. Dù sao đi nữa, miễn là Kazusawa-kun không rời lớp sớm để đến câu lạc bộ, tôi cũng không thấy phiền lắm. Học sinh lớp thứ bảy – bảo sao Yorutsuki, người có điểm số thuộc tốp đầu niên khóa, lại ở trong lớp này. Yorutsuki và tôi theo học tại trường công lập bình thường cho tới tận sơ trung, nhưng khi con bé chuẩn bị lên năm cuối, cả nhà chúng tôi đều đồng ý rằng Yorutsuki có khả năng học thuật rất xuất chúng, và ý tưởng cho con bé một môi trường phù hợp hơn để bồi dưỡng trí tuệ đã được đưa ra trong một buổi họp gia đình. Thay vì một trường cao trung công lâp bậc cao, con bé nên nhắm đến một trường tư thục. Bố mẹ tôi là người đề xuất ý kiến trên, và tôi hoàn toàn đồng ý. Giả thuyết của tôi là, để con người vươn đến một tầm cao tri thức mới, lựa chọn trường cao trung là không quá quan trọng, nhưng tôi nghĩ rằng phương pháp giảng dạy ở học viện Outouin (thái độ không can thiệp và thoải mái) sẽ rất hợp với Yorutsuki. Nên Yorutsuki trở thành người duy nhất phản đối ý kiến này. Khi tôi hỏi lí do, thì đại để con bé nói 'Em muốn học chung trường với onii-chan'. Có vẻ như con bé không thích ý tưởng phải xa rời tôi, dù chỉ một chút. Cực chẳng đã, tôi đành chuyển nguyện vọng đầu tiên thành học viện Outouin vào tháng Bảy của năm ba sơ trung. Khi nghĩ điều ấy có thể giúp cho tương lai em gái mình, tôi thấy nâng mục tiêu thêm năm điểm cũng chẳng nặng nề mấy. Có thể tôi sẽ bị coi là bảo bọc thái quá ấy chứ. Tôi đang quá nuông chiều Yorutsuki chăng? Không chỉ về chuyện đổi nguyện vọng, mà cả chuyện vẫn ở lại đây, cho tới tận bây giờ. Nhưng kiểu suy nghĩ ấy cũng là một dạng hối tiếc. Tôi chỉ nghĩ thế vì mọi sự đã rồi. Hoàn toàn vô nghĩa. Vào thời điểm ấy, đó là lựa chọn duy nhất. Kể cả bây giờ, sự thật ấy vẫn vậy.

Có vẻ tiết học cuối cùng cũng xong, nên đám học sinh đã bắt đầu rời lớp. Tôi dồn hết quyết tâm và bước vào lớp 2-7. Tôi đã từng nhiều lần vào phòng con bé mà không được phép, nhưng đây là lần đầu tiên tôi vào lớp của Yorutsuki. Tôi thậm chí còn không phải tìm; Yorutsuki lập tức lọt vào mắt tôi, và bên cạnh con bé là một thằng tóc vàng cắt ngắn. Thằng bé, với vóc người na ná Yorutsuki, dường như đang lại gần con bé.

“Ê.”

Tôi nhanh chóng bước tới và đặt tay lên vai nó.

“Cậu có phải Kazusawa-kun không?”

“Gì?”

Kazusawa-kun quay sang nhìn tôi. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt gườm gườm, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Cơ mà, tôi cũng đang làm y hệt thế.

“O-onii-chan...”

Yorutsuki thốt lên một tiếng bất ngờ. Nghe thấy thế, Kazusawa-kun chặc lưỡi. Có vẻ nó đang bực mình vì cuộc trò chuyện với Yorutsuki vừa bị xen ngang. Đúng là một thằng dễ đọc vị.

“C-có chuyện gì vậy ạ? Anh có chuyện gì với em sao?”

Đúng như dự đoán, Yorutsuki sẽ không nhắc đến mình ở ngôi thứ ba trong học viện này. Tôi trả lời 'Không phải thế' bằng cách lắc đầu.

“Anh có chút chuyện vặt với Kazusawa-kun, em thấy đấy.”

“Hả? Gì cơ? Onii-san, anh muốn gì với tôi à?”

“Cậu còn không hiểu ư?”

Bị gọi bằng 'onii-san' mà không phải 'senpai', tôi có thể khẳng định rằng Kazusawa-kun chính là hung thủ đầu độc tâm trí Yorutsuki. Tôi thề, thằng nhãi này gây cho tôi nhiều rắc rối thật đấy. Tôi im lặng trả lời Kazusawa-kun. Thật phí thời gian nếu phải trả lời nó bằng từ ngữ. Tôi không đến để tranh cãi, và cũng không định đấu khẩu luân lí với thằng này. Không cần biết nội dung, những kẻ nghĩ mình hơn người thường hay khinh thường người khác, thế nên đấu khẩu với chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Nè, nè. Hitsuuchi, cái gã này, ổng bị làm sao-”

Nhận thấy tôi không nói gì, Kazusawa-kun chuyển mục tiêu sang Yorutsuki. Nó trò chuyện bằng giọng suồng sã thái quá, với thái độ như thể mình đang bị coi khinh vậy. Điều ấy kích thích nỗi tức giận trong tim tôi.

“Haha, onii-san, đừng nói anh đến đây chỉ để nói mấy câu như 'Đừng có động vào em gái tao' nhá? Cái kiểu ấy giờ không còn thịnh hành nữa rồi. Sao anh cứ phải hùng hổ thế?”

“......Ra là vậy.”

“Hả?”

Không, tôi chỉ đang nghĩ rằng Hakohiko nhất định phải gặp khó khăn khi quản thằng này thôi. Tuy nhiên, tôi không nói điều ấy thành tiếng. Có nói cũng vô ích thôi. Tôi nắm lấy cổ áo Kazusawa-kun và nhấc bổng nó lên một lượt. Thằng bé thấp hơn một chút so với tôi. Khuôn mặt nó ra chiều kinh ngạc. Tôi không cho nó lấy một giây suy nghĩ.

“Cậu không biết à? Thế để tôi dạy cậu nhé, Kazusawa-kun. Dạo gần đây, lũ người thảm hại với mất bình tĩnh cũng thịnh hành lắm đấy. Có vẻ như cậu thông minh hơn tí, nên là xin chúc mừng.”

Tôi đâm sầm thân mình Kazusawa-kun lên bức tường gần đấy. Tôi không thèm nhượng bộ. Nếu nó là thành viên thường trực của câu lạc bộ kendo, cơ thể nó nhất định sẽ không bị thương chỉ vì cú đòn ấy. Tôi chẳng quan tâm nếu nó bị thương, nhưng như vậy có thể sẽ khiến Hakohiko phải đau đầu.

“Phiền thật đấy. Trẻ con bây giờ không đứa nào đọc 'Cỗ máy con người' [note39848] à? Học sinh thì nên đọc nhiều sách vào. Ừ thì, sao cũng được, nhưng mà... Kazusawa-kun. Hôm nay, tôi chỉ đến để cảnh cáo; không phải là tôi muốn cộng trừ gì. Cậu có hiểu được rằng trên đời có những người mà toan tính của cậu không có tác dụng không?”

“Hự.........”

“Sao nào? Muốn học thêm chút nữa không? Nếu cậu tiếp tục kênh kiệu với đàn anh của mình, thì cậu biết đấy, toàn bộ những số cậu lưu trong danh bạ...... Tất cả cái chỗ đó...... tôi sẽ xóa sạch khỏi đầu cậu, kiểu vậy chăng? Nếu chuyện đó xảy ra, cậu sẽ chịu để ý, nhỉ?”

“A-anh...... Anh định làm gì hả? Có phải chuyện của anh đâu—“

“Là về gia đình của tôi. Cậu đang nói có người quan tâm đến nó hơn cả tôi à? Là ai hả, Kazusawa-kun? Nếu cậu không muốn nâng độ khó của cuộc đời lên, thỉ đừng có mà nhiễu sự nữa. Trông thế này thôi, chứ tôi đang nhẹ nhàng đấy. Nghe cho kĩ đi; tôi đang hỏi cậu nghĩ cái gì.”

“......Đ-đã...rõ...”

Kazusawa-kun đáp, miệng thở khò khè vì bị tôi nhấc giữa không trung.

“Em hiểu rồi, nên......”

“Tốt lắm. May mà cậu hiểu tôi nói gì.”

Tôi bỏ tay khỏi cổ áo nó và giữ khoảng cách với Kazusawa-kun. Rồi, không hề quay lại nhìn Yorutsuki, người đang đứng đờ ra đó, tôi vội vàng rời khỏi lớp, luồn lách giữa các bàn với đám học sinh, mà phần lớn vẫn còn đang nán lại. Rút lui thì phải nhanh; đó chính là đạo lí. Trước khi đi, tôi ngoảnh lại, liếc vào trong lớp và tạ tội vu vơ, “Xin lỗi vì đã làm phiền.” Kazusawa-kun đang nằm bẹp trên sàn. Tôi đóng cửa lại khi đã xác nhận cảnh tượng ấy, bước qua hành lang, xuống lầu dưới và rời dãy nhà. Rồi tôi thở dài một cái. Hiện giờ chừng đấy là ổn. Cá nhân tôi cho rằng như vậy chưa đủ lắm, nhưng nếu tôi dồn ép thêm, phía bên kia chắc sẽ đáp trả bằng bạo lực mất. Là thành viên thường trực của câu lạc bộ kendo và học sinh lớp 2-7, bạo lực và xung đột cá nhân là trái nội quy, nhưng khi đã đụng đến một cái đầu nóng nảy, thịnh nộ sẽ là tất yếu. Dù tôi có vượt trội về thể hình, nhưng nếu đối đầu trực tiếp, Kazusawa-kun chắc chắn sẽ mạnh hơn. Do đó, đột kích bất ngờ sẽ là hiệu quả nhất. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Kazusawa-kun sẽ chuyển mũi dùi từ Yorutsuki sang tôi. Giữa tình yêu và bạo lực, thì những thằng choai choai chọn vế sau là không bao giờ thiếu. Kể cả khi không được suôn sẻ, kể cả khi những sự kiện hôm nay là vô nghĩa, thì tôi cũng trả thù được nó vì dám tiêm nhiễm mấy tin đồn bậy bạ vào đầu Yorutsuki, nên nhìn chung vẫn là ổn. Lời lãi không phải tất cả; duy trì sức khỏe ổn định về mặt thể xác và tâm hồn cũng quan trọng không kém.

Giờ thì, tôi nên làm gì đây?

1. Đến phòng y tế.

2. Thăm câu lạc bộ kendo.

3. Đi tìm Kotohara.

4. Về nhà và chờ Yorutsuki.

Tôi, dĩ nhiên, chọn phương án cuối cùng.