143 ngày trước.
Cuối cùng, tôi đã chịu thua trước chiếc khăn choàng cổ đắt tiền của cô.
Sau khi tan học ở trường phân hiệu, tôi một lần nữa bước đi trên con đường này. Ngày hôm nay, tôi đã không còn nhìn thấy cô gái kỳ lạ ngồi trên bức tường bắt chuyện với mình nữa.
Đi lòng vòng xung quanh bức tường của viện điều dưỡng, tôi tìm thấy một lối vào trông như cổng thành. Những chiếc camera giám sát thay vì binh lính, chính là điểm khác nhau giữa nó và một toà thành. Tôi vừa liếc lên những chiếc camera đang đăm đăm nhìn về hướng này, thì cổng hàng rào mở cửa.
Tiến một bước vào vùng đất khắc nghiệt, thứ đang chờ tôi là một toà kiến trúc khổng lổ được ánh nắng chiếu rọi, một khối lập phương nhỏ được kết nối bằng kính và các cột trụ. Khi nhìn vào vẻ ngoài trắng muốt khác xa so với bức tường, chẳng hiểu sao tôi lại không muốn về.
".....Cháu muốn thăm bệnh chị Yako ạ"
Nghe tôi nói, nhân viên với khuôn mặt nghiêm túc chỉ vỏn vẹn nói đúng một câu [tầng tám]. Khuôn mặt đó, dường như đã không tính đến việc sẽ có người đến đây.
Bước vào chiếc thang máy rộng rãi hướng đến tầng tám.
Lí do tôi không nghe thấy số phòng từ nhân viên đã có câu trả lời - tầng tám chỉ có duy nhất một phòng. Toàn bộ tầng được chia ra làm hai khu [Phòng kiểm tra sinh hóa (Tầng tám)] và [Phòng kiểm tra sinh lý (Tầng tám)] đang được dán biển tên ở đây. Mọi thứ trong tầng này, đều là vì lợi ích của Tsumaru Yako.
Tôi nghĩ rằng căn phòng với tấm biển [Tsumura] đang ở nơi có tầm nhìn đẹp nhất, tiến đến căn phòng, gõ nhẹ cốc cốc vài cái, sau đó tấm cửa mở ra.
Quả nhiên là cô ấyーー Yako đã ở đây.
Yako đang ngồi trên cái cửa sổ lồi của phòng bệnh, mái tóc dài đu đưa trong gió. Và đúng như tôi nghĩ, khi ở trong phòng, cô ấy sẽ không mang găng tay và khăn choàng cổ.
Cánh tay cùng chiếc cổ gầy gò hiện rõ phần xương trên da thịt đang thấp thoáng ra khỏi bộ đồng phục nhập viên trông như váy liền. Thấy tôi đem chiếc khăn choàng cổ đến đây, Yako bèn nở một cười đắc ý.
"Em vất vả rồi"
Bước vào phòng bệnh với một áp lực bao quanh. Tôi siết chặt chiếc khăn choàng cổ nằm trong tay.
"Nghĩa vụ của em chắc đã kết thúc rồi nhỉ."
"Chưa đâu, chị đã nghĩ dù sao thì em cũng sẽ đến đây, nên chị đã ngồi trên cái cửa sổ này từ sáng đến giờ để đợi em đó. Cảnh tượng thật đẹp phải không? Mà nè, nhóc tên là gì vậy? "
"Eto Hinata. Học sinh lớp 9 ạ"
"Xin nhắc lại một lần nữa, chị là Tsumaru Yako. Còn nếu xét về năm học thì chị là sinh viên năm 3 đang theo học ngành sử học, cơ mà lâu quá không đến trường nên chắc cũng quên sạch rồi. Chị được chuẩn đoán là mắc bệnh Kim Khối và dã nhập viên ở đây từ nửa năm trước, chị là bệnh nhân duy nhất ở đây, " Chị ta nói rồi khẽ cười.
Có bảy bệnh nhân ở các viện điều dưỡng mới xây. Nên chắc là đã có một hay hai người gì đó đã ở đây. Ấy vậy mà cô gái đang đứng trước mặt tôi - người đã đến đây từ nửa năm trước lại nói rằng mình là bệnh nhân duy nhất ở đây. Dẫu cho có ghét sự thật đến cỡ nào, tôi vẫn không thể nào lý giải được nó.
".....Không phải Kim Khối mà là [Hội chứng người hóa vàng đa phát] mới đứng chứ chị nhỉ." Những lời buộc miệng được tôi tuôn ra vào lúc mà tôi chẳng biết nên nói gì. Đáp lại, Yako chưng ra một nụ cười tự mãn "Thế nhóc, giải thích rõ ràng cho chị nghe có được không ?"
Hội chứng người hóa vàng đa phát hay còn gọi là Kim Khối. Căn bệnh khiến cho chính phủ phải tích tốc xây dựng những trang thiết bị tân tiến theo một cách đặc biệt giống như cái tên của căn bệnh đó vậy.
Đặc điểm dễ nhận ra của bệnh này là sau khi chết cơ thể người bệnh sẽ bị hoá thành [vàng] theo đúng nghĩa đen. Người mắc bệnh sẽ dần dần bị đông cứng cơ bắp, xương thì sẽ bị ăn mòn. Sự ăn mòn của xương sẽ dần dần chuyển hóa thành một dạng vật chất tương tự với vàng.
Nếu nói theo một cách chính xác, ngay cả khi ta đặt cả hai loại vàng có nguồn góc từ tự nhiên và vàng có nguồn gốc từ người mắc bệnh Kim khối, thì ta vẫn không thể phân biệt được hai loại vàng nói trên. Ngay cả với công nghệ ở thời điểm hiện tại, cũng gặp khó khăn trong việc nhận định chúng.
"Người sống ở Subarudai đều biết đại khái về nó. Nơi này giống như ân huệ còn sót lại của họ vậy. "
Những gì tôi biết về căn bệnh, cũng giống như cái cách mà họ ghi bên trong những tờ bướm được đặt tại các tòa nhà công cộng. Tờ bướm được thiết kế nhằm để tuyên truyền về tính đặc thù, đặc điểm và cả tính không lây lan của bệnh Kim Khối - một vật giành cho những người như mẹ tôi.
"Biết thì biết, nhưng họ có nhìn thấy căn bệnh này bao giờ chưa?" Cô ấy nở một cười như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nhẹ nhàng nhảy từ khung cửa sổ xuống, và di chuyển đến cái giường một cách uyển chuyển. Vừa cót két đung đưa cái giường, Yako vừa nói. "Có thể nói rằng vàng tồn tại trên thế giới của chúng ta, đều đến từ một hằng tinh[note51750] chết đã vô tình va chạm với trái đất. Hiện nay, lượng vàng lưu thông mà ta đang sử dụng cũng chỉ là mặt có thể nhìn thấy được của ngôi sao đã bị lãng quên kia. "
"H-Hả...!?"
"Đó là lí do tại sao giá của vàng sẽ không tự nhiên mà rớt giá."
Nếu để ý, khoảng cách của tôi và Yako đã không còn gần nhau nữa.
"Nhưng mà, cơ thể mang hội chứng người hóa vàng đa phát của chị thì lại khác. Lượng vàng sinh ra từ cơ thể của chị không cần phải trả qua những cơn bộc phát nhỏ như các hành tinh. Sản lượng vàng đến từ ngôi sao này, chỉ có từng chút từng chút là ngày một tăng." Vừa nói, Yako vừa giơ ngón tay trỏ nằm phía bên tay trái. " Đó là hội chứng người hóa vàng đa phát mà em nhắc đến phải không?"
"Sao ạ? dù có nói thế nhưng ...."
"Khi nhìn vào những bệnh nhân, họ lại hoàn toàn khác đúng chứ?"
Mặc dù Yako đã nói như vậy, nhưng tôi thật sự vẫn chưa hiểu. Trên cánh tay mảnh mai là những mạch máu li ti đang chạy, những chỗ nhìn thấy được cũng đều không có một mảnh mạ vàng nào được dát lên đó. Cơ thể con người hóa thành vàng cơ à, đó đúng là một câu chuyện không thể tin được. Nó làm tôi nghĩ đến những nhà giả kim ở thời trung cổ, họ là một số ít người quyết tâm trong việc tạo ra vàng, thế mà người đang đứng trước mặt tôi hiện giờ lại có thể tự nhiên mà làm được điều đó. Ấn tượng tồi tệ về cô ấy, quả thật là khó phai mờ.
"Ngày mà chị chết cũng sẽ không còn xa nữa."
Lời nói đó đã níu kéo ý thức của tôi quay lại. Chết - đó là một chủ đề cần phải có sự tinh tế nếu như bạn muốn dẫn dắt câu chuyện vào, vây mà Yako lại đang làm vẻ mặt như thể một thứ gì đó đặc biệt lạ lẫm đối với cô. Trước cả khi tôi kịp nói, Yako xen vào.
”Không dài dòng nữa. Nè Eto, em có muốn nhận quyền thừa kế từ chị không?"
"Thừa kế?"
"Phải, vì bệnh Kim khối nên chị sẽ bị biến thành vàng theo đúng nghĩa đen, và cơ thể của chị cũng có đổi ra thành tiền được đó. Nhưng mà, sau khi chị chết đi dù có bán đi thi thể thì cũng không có một ai để nhận cả. Nếu là người khác, thì chắc họ sẽ để lại cho gia đình hoặc người yêu, còn chị thì chẳng có ai như vậy. Chính vì thế, chị muốn đích danh em sẽ là người thừa kế cho chị. "
Thừa kế, bán thi thể, rồi lại hóa thành vàng. Tôi quả thật không thể hiểu chị ta đang muốn nói những gì. Yako trước mắt tôi, vẫn nở nụ cươi tươi tắn không hề đổi thay.
"Chị đang nói dối phải không ạ?"
"Tờ bướm đó không có ghi về chuyện này đâu, dù sao cũng là chuyện riêng tư của chị mà. Thế nhưng, lời của chị nói là thật đó, để chị nói cho em nghe. EM CÓ THỂ BÁN THI THỂ CỦA CHỊ VỚI GIÁ 300 TRIỆU YÊN ĐÓ."
Bỏ lại cảm xúc phía sau, tôi tiếp tục nghe Yako nói.
"Xin chị hãy ngừng lại một lát, 300 triệu yên lận đó ạ."
"Dĩ nhiên, là 300 triệu yên hàng thật rồi."
"Dù chị có nói đột ngột như vậy, nhưng mà......"
"Phải có điều kiện đi kèm nữa chứ." Yako giơ tay trỏ và nói.
"Điều kiện?"
"Phải. Điều kiện để em lấy được 300 triệu yên."
Vừa nói xong, Yako lôi bàn cờ từ ngăn kéo ra, và đặt nó lên trên bàn ăn của giường bệnh. Những vết nứt nẻ trên bàn cờ trắng đen kẻ sọc, có lẽ là dấu hiệu cho việc đã sử dụng quá nhiều lần.
"Em biết cờ đam không?"
"..... Em không biết ạ."
"Không biết cũng không thành vấn đề, trò này đơn giản lắm."
"Đây là bàn cờ chị nhỉ."
"Bây giờ thì chơi cờ đam thôi." Yako nói, và chất chồng những quân cờ phẳng lì màu đỏ và đen để tạo thành núi. Sau đó, dàn quân ra bàn cờ.
"Đây là trò chơi mà chị thích, thứ này đã xoay chuyển thế giới sau cuộc tàn phá của chiến tranh hạt nhân. Ở thời đó họ đã dùng những nắp chai coca để làm quân cờ, và vì tính đơn giản của nó, nên ngay cả khi chiến tranh kết thúc, trò chơi nãy vẫn cứ tiếp tục tồn tại. Quân cờ được sử dụng cũng chỉ có hai màu thôi."
Trong lúc nói, chị ta đã xếp mười hai quân cờ vào ba hàng dọc ô đen
ngay trước mặt. Tôi cũng xếp quân cờ đỏ vào bàn cờ giống như cách của Yako ngồi bên cạnh.
"Có tổng cộng mười hai quân căn bản, và chúng chỉ được phép đi chéo về phía trước. Nếu có quân cờ nào xuất hiện ngay trước đường đi thì em có thể nhảy qua và ăn nó. Giờ thì chơi cờ được rồi nhỉ?"
"Em hiểu luật rồi ạ."
"Bắt đầu từ việc nhảy qua quân cờ và ăn chúng, em cứ nghĩ nó như quân giác[note51749] thì cũng được thôi."
"Nhưng không phải quân giác trong cờ shougi phải không ạ?"
"Để xem nào, nếu quân của đối phương tiến đến góc bàn cờ thì sẽ được phong làm vua. Quân vua thì có thể vừa đi chéo về phía trước lẫn phía sau."
Phớt lờ những lời tôi nói, Yako chất chồng những quân cờ đỏ lên các quân cờ đen, tạo thành cảnh tượng như thể các quân cờ đen đang đội trên mình là chiếc vương miệng đỏ.
"Sau khi quân cờ trở thành vua, để cho dễ phân biệt thì quân vua sẽ phải gánh trên nó một quân cờ khác giống như này. Giờ thì chúng ta bắt đầu được rồi nhỉ? Trong lúc em đang làm những chuyện khác thì chị đã giải thích cho em rồi đó. Chơi cờ dễ lắm phải không? Thế, tụi mình thử luôn cho nóng nhé."
Cô ấy không để cho tôi kịp nói gì. Đến cả chuyện 300 triệu yên tôi vẫn còn chưa kịp hiểu nỗi thì làm sao có thể hiểu ba cái luật cờ đam này được cơ chứ.
Mà trước tiên, cứ tiến quân ở mép bàn cờ lên phía trước cái đã. Trái với nước đi ban đó, Yako tiến quân đỏ thứ ba từ phía bên phải lên. Như đã được nhắc trước, lần nay tôi tiến quân về chính giữa bàn cờ giống y như hệt cô ta. Trong lúc lặp đi lặp lại, quân cờ của Yako đã nhảy qua quân cờ của tôi, và ăn sạch lấy chúng. Tôi cũng chẳng chịu thua trước cô mà đáp trả lại, lần này quân cờ đang chờ phía sau đã bị tôi lấy mất. Giữa lúc lặp đi lặp lại các nước đi một lần nữa, Yako đã tiến được đến góc bàn cờ, và phong vua. Quân cờ của tôi thoáng chốc bị hủy diệt hoàn toàn.
Đúng thật là một trò chơi đơn giản, và vì cái tính đơn giản của nó mà tôi vẫn chưa thể biết được mình đã thua ở đâu.
"Trời ơi, chị không ngờ là em yếu đến như vậy."
"Biết làm sao được ạ, em chưa chơi nó bao giờ mà."
"À, đúng rồi nhỉ. Vậy chúng ta chơi thêm một ván cờ nữa nhé?"
"Chị tính tiếp tục trong tình trạng này luôn sao ạ?"
"Đúng rồi đó." Yako nói, và bắt đầu xếp các quân cờ y hệt lần trước.
Tuy nhiên, kết quả vẫn là tôi để thua toàn tập trước Yako, cô vui vẻ đến mức đã lấy tôi ra để trêu chọc.
"Do em không suy nghĩ trước 2,3 nước đi nên mới bị chị ăn sạch hết quân đó."
"Mà cũng có thể lắm ạ. Em thật sự vẫn chưa thể hiểu được cách vận hành của trò chơi này."
"Em cần phải đưa ra được quyết định có gốc độ đúng đắn vào thời điểm mà em ăn quân. Đâu là cạm bẫy, đâu là phong vua."
Vừa nghe cô ấy giải thích, tôi vừa đắm mình trong suy nghĩ một cách im lặng. Nhận được sự hướng dẫn của một trò chơi mà tôi chưa từng chơi bao giờ, bệnh nhân Kim Khối đã gián tiến cứu sống Subarudai, thừa kế số tiền 300 triệu yên của người mà bản thân vừa mới gặp mặt. Đó đều không còn là thực tế xa vời.
Yako ngồi hướng đôi mắt to tròn đen láy về phía tôi để đánh giá như thể quỷ sứ đang chơi đùa với hồn ma. Cánh cửa mở ra, và người hộ lý xuất hiện.
"Ah, sắp đến giờ kiểm tra rồi à? Chị quên béng mất."
"Cũng đến giờ em phải về rồi."
Ngày từ đầu, mục đích để tôi đến đây là đưa chiếc khăn choàng cổ cho cô ấy. Nên chắc là kể từ bây giờ, tôi không còn lí do nào để đến đây nữa. Thế nhưng, trước khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh, Yako quay đầu lại, mỉm cười với tôi.
"Nếu như em thắng chị dù chỉ một lần thì 300 triệu yên sẽ là của em. Cố lên nhé, Eto. Tạm biệt em." Yako lẳn lặng rời khỏi phòng bệnh.
Bề mặt của bàn cờ đam, chỉ duy nhất một mình tôi là sững sờ.
Không thể ở trong căn phòng này được nữa, tôi rời khỏi viện đường dưỡng. Ánh chiều tả đỏ rực buông xuống toà công trình. Khối kiến trúc kì lạ này trông chẳng hợp với bầu không khí của Subarudai tí nào, cả những ấn tượng chả mấy tốt đẹp khi tôi đến đây một mình.
Tại sao, Yako lại không hỏi tôi có đến chỗ cô ấy nữa không. Phải chăng tất cả cũng chỉ là trò đùa do cô ấy tạo ra. Không phải là không có khả năng cô ấy là con gái của một gia đình tài phiệt nào đó, chỉ cần thích là sẽ lập tức có ngay 300 triệu yên. Và cũng không phải là không có khả năng cô ấy sẽ nhượng toàn bộ tài sản của mình cho đối thủ đã đánh bại cô ấy ở trò cờ đam.
Dẫu cho tất cả đều không phải, thì tôi vẫn có khả năng để có được 300 triệu yên, cơ hội không phải là con số không tròn trĩnh. 300 triệu yên. Tôi có thể làm bất cứ điều gì với số tiền đó. Liệu có chuyện gì mà số tiền đó không thể giải quyết được không nhỉ?
Về đến nhà, tôi nhìn thấy mẹ mình ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn gói bim bim được mua ở đâu đó, vừa buông thả xem tivi. Ngày hôm nay, vẻ mặt của bà cau có hơn mọi khi, chắc là vừa mới cãi nhau với Kitagami.
"Chẳng về sớm tí nào, mày làm tao khó chịu rồi đó"
Tôi đều về nhà vào đúng thời gian này, vậy mà lại bị bà ấy trách móc. Mặc kệ lời bà, tôi tiếp tục im lặng và đi lên tầng hai. Nếu vận tốt, thì cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ngay khi tôi vừa bước vào căn phòng. Điều đó có lẽ sẽ xảy ra, nhưng nhất định không phải là ngày hôm nay. Bà theo tôi lên tận cậu thang, bóng ngã một chút về hướng này.
"Mày đang phớt lời mẹ mày đấy à? Muốn phàn nàn gì thì tốt hơn hết là mày nên cút ra khỏi căn nhà này luôn đi. Nếu không có đống hành lý như mày thì bọn tao đã không phải sống trong cái xó thí nghiệm người ghê tởm như này rồi."
Đã đứng ở đây thì tôi không được phép quay đầu lại. Bà bắt đầu soi mói tôi, rồi mới tuôn ra những lời lẽ cay nghiệt " Mày làm cái vẻ mặt gì đấy? Đang cố tỏ ra người lớn à, hay là mày định trách móc mẹ mày? Đúng thật là mày đã không biết bố mẹ đã cực khổ đến cỡ nào để nuôi cái loại như mày khôn lớn rồi. Giá mà tao chưa bao giờ sinh ra thằng nhãi như mày thì tốt biết mấy."
Tay tôi bắt động trên tay nắm cửa. Tôi biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ thôi, cũng đủ để bà cấu xé tôi ra thành hàng trăm mảnh cho đến khi không còn có thể chống cự. Muốn nói gì thì nói đi, cho đến khi đốt cháy được cơn tam bành của bà.
"Mày cũng giống như cái viện điều dưỡng đó thôi, mày chung một giuộc với lũ chúng nó cơ mà. Tại một kẻ bẩn thỉu như mày mà tao đã không thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này. Một kẻ ăn bám như mày chỉ có thể ở lại Subarudai suốt đời....cho đến tận lúc chết thôi con ạ." Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch đang đi xuống cầu thang đồng thời với những câu mắng chửi xối xả.
Khoảng khắc tôi bước vào căn phòng, tôi biết rằng mình đã không hề thở trong vô thức. Tôi chìm mình trong suy nghĩ một lần nữa, về việc nếu có 300 triệu yên thì tôi có thể làm được gì trong tương lai. Nếu có 300 trăm triệu yên tôi chắc chắn sẽ thay đổi cuộc đời này.
Kể cả việc tiếp tục rời khỏi Subaru.