144 ngày trước.

Sai lầm đầu tiên của tôi là băng qua con đường lân cận chỗ điều dưỡng đặc biệt. Viện điều dưỡng Subarudai được xây dựng với mục đích chăm sóc người bệnh.

Có ít con đường dẫn từ trường phân hiệu Subarudai về đến nhà, đi trên những con đường khác có vẻ là sự lựa chọn tốt. Nhưng chỉ riêng hôm nay, tôi sẽ bước trên con đường này.

Người sống tại Subarudai sẽ thấy một ngôi làng nhỏ có dân số khoảng chừng một nghìn người nằm bao quanh trên núi. Và là một chốn khỉ ho cò gáy nếu so với thành thị.

Đến cả bên trong Suburudai, lượng người men theo con đường nhỏ gần với viện điều dưỡng cũng ngày một giảm. Kể từ khi tiếp nhận bệnh nhân, họ đã không mấy đặc biệt dùng con đường này.

Có lẽ là đó là biểu hiện của việc người dân Subarudai đang giữ khoảng cách tự nhiên so với viện điều dưỡng, hoặc có lẽ là do vách tường bao quanh viện mang cảm giác thần bí nào đó đã khiến mọi người phải dè chừng. Chính xác mà nói, trừ huyện ra, lượng người đi qua con đường này đang giảm dần so với nơi khác.

Viện điều dưỡng Subarudai từng được bao quanh bởi bức tường trắng, còn bây giờ chỉ là bức tường với những nét vẽ nguệch ngoạc. Bất kì đâu tại đây, cũng đều là thành quả của sự cần cù, siêng năng trong nếp sống nghệ thuật của người dân. Nhờ lẽ đó, mà bên trong lẫn bên ngoài viện điều dưỡng mới được phân chia giữa nghệ thuật Graffiti lòe lọet, một con chó bị biến dạng, và cả một chú cá voi khổng lổ.

Tôi vừa nhìn chằm chằm vào chú cá voi được vẽ trên tường, vừa dốc một hơi nhẹ.

Chú cá voi đang đắm mình ở bờ tường phía đông viện điều dưỡng cùng với kính cỡ không biết ý tứ, vẫn thản nhiên bơi trong những nét vẽ nguệch ngoạc. Thân thể đen thẩm dù đứng cách xa vẫn sẽ nhìn thấy rõ mồn một.

Chú cá voi này, không ít lâu về trước đã từng trở thành chủ đề bàn tán. Phóng viên đến đây chụp những tấm ảnh thất thường rồi viết [Sự giải thoát của khu điều trị cuối cùng dành cho bệnh lạ] trong ký sự, họ đặt tên cho chú cá voi là [Cá voi tháng hai] - nó đã trở thành linh vật biểu trưng cho câu chuyện. Kể cả thế, thì dư luận vẫn dậy sống. Hai từ "Bệnh lạ" và "Điều trị cuối cùng" chính là vấn đề.

Dùng từ "Bệnh lạ" để miêu tả về bệnh thì thật vô lễ với những bệnh nhân đang điều trị tại đây. Ừ thì, giả sử có những căn bệnh không thể chữa được, nhưng ngay từ đầu cũng không nên làm như thế.

[Cá voi tháng hai] vẫn không hề biết tên của mình đã bị rao bán trên cuốn tạp chí tháng hai. Ngày hôm nay chú vẫn vậy, vẫn tiếp tục bơi trên bờ tường cao vời vợi.

Trước mặt chú cá voi là dòng chữ [Bệnh nhân Kim Khối kiên quyết từ chối nhập viên] - [Phải đối viện điều dưỡng để mang Suburu Dai xinh đẹp trở lại] được dán trên những tờ áp phích. Những lời lăng mạ, phỉ báng viện điều dưỡng liên tục được viết lên trên dòng khẩu hiệu của tờ áp phích.

Tôi đăm đăm nhìn tờ áp phích một vài giây, sau đó nhẹ nhàng vươn tay tới.

Dưới làn gió phần phật thổi. Tôi định vươn tay mình để gỡ tờ áp phích xuống, thì làn gió đã cuốn nó vào lùm cây, thò tay mình vào lùm cây, nhưng thứ tôi lấy ra là một vật khác - chiếc khăn choàng cổ màu đỏ tươi.

".....Khăn choàng cổ......?"

Trời đã vào tháng tư. Chỉ ánh mặt trời thôi là đủ ấm rồi, hôm nay lại còn là ngày lý tưởng cho việc đi bộ, vào thời tiết như này thì việc gì phải cần cái khăn choàng cổ. Mà rốt cuộc, chiếc khăn choàng cổ này đã từ đâu đến cơ chứ?

"Em gì đó ơi"

Ngân nga bằng chất giọng dịu dàng, nguồn gốc của chiếc khăn choàng cổ giờ đã rõ.

"Bắt tốt lắm. Cảm ơn em vì đã nhặt giúp chị, và sẽ thật tốt nếu như em đưa nó lại cho chị." Tôi hướng mắt về phía giọng nói

"Đây, của chị đây. Cuối cùng cũng tìm thấy rồi nhỉ."

Cô gái với mái tóc dài đang ngồi trên kia bờ tường. Trong lòng tôi thầm nghĩ, chiếc khăn choàng cổ màu đỏ này trông thật hợp với cái gáy trắng muốt, như thể đang lấp ló ra từ bộ đồng phục bệnh nhân của cô. Còn đôi găng tay màu đen mà cô đang đeo, nó chẳng hợp với khí trời mùa xuân tí nào. Công tâm mà nói, cô ấy quả là một người con gái đẹp, bao gồm cả việc cô dùng bức tường màu mè kia thay cho ghế ngồi.

"....Chị là người của viện điều dưỡng sao ạ? " Tôi hỏi một câu đầy ngớ ngẩn giữ bầu không khí ngại ngùng.

"Phải rồi, chị là người ở đây."

Trái với vẻ ngu ngơ của tôi, cô nở ra một nụ cười lém lỉnh, cái cười híp mắt như trẻ con, trông chẳng ăn nhập gì với vẻ đẹp kia. Và trong khi mải mê với cô ấy, tôi chợt nhớ ra chiếc khăn choàng cổ vẫn còn nằm trong tay của mình.

"À đây này, nó đây....." Tôi khư khư đưa cánh tay đang cầm chiếc khăn choàng cổ. Thế nhưng, cô quyết không lấy nó. Nụ cười tít mắt kia vẫn tiếp tục trên sự bàng hoàng của tôi.

"Nếu em muốn trả lại nó, thì hãy đến phòng bệnh của chị. Vào bằng cách thông thường ấy nhá."

"......Em không có tư cách để vào nơi đó."

"Căn bệnh này không phải là loại giấy thông hành như em nghĩ đâu." Nói thế xong, cô ấy cười còn tươi hơn cả lần trước.

Dựa trên lời nói đó, tôi đoán ra được cô chính là người con gái đã mắc căn bệnh lạ trong lời đồn, và nếu đúng như những gì người Subarudai nói, cô chắc chắn là bệnh nhân duy nhất ở đây.

"Nhìn chị không giống người bệnh cho lắm"

"Coi kìa, đã là bệnh nhân thì phải trèo lên bức tường cỡ này. Mà tiện nói luôn, chiếc khăn choàng cổ đó đắc lắm, nên chị hy vọng là em sẽ không ném nó đi."

Bóng dáng cô biến mất sau khi dứt lời. Một lát sau, giọng nói cất thanh từ phía chú cá voi.

"Tên của chị là Tsumaru Yako, đừng ngần ngại gì hết, cứ việc gọi chị là Yako, chỉ cần nói tên chị ở quầy lễ tân, chắc chắn họ sẽ cho em vào !"

".....Em sẽ ném nó qua đấy, mong chị hãy bắt lấy."

"Hửm, nhìn em không giống tuýt người sẽ hành xử thô bạo với đồ vật của ai đó. Thế nên, gặp lại sau nhá !" Giọng nói của Yako ngày càng tiến xa, ở khoảng cách này thì tôi không thể ném chiếc khăn choàng cổ để trả lại cho cho cô được nữa. Ý định ném chiếc khăn choàng cổ qua bên kia bờ tường đã bị dập tắt khi tôi biết được nó thuộc về một loại vải đắt tiền.

Mọi chuyện đã đi quá xa, đó là ấn tượng đầu tiên mà tôi nhớ khi gặp cô ấy. Yako - người đã nhìn thấu tôi chỉ sau một vài phút gặp mặt, và bằng cách nào đó cô ấy đã chèn ép tôi nhằm có thể mượn khoảng thời gian của tôi một cách hiệu quả nhất. Từ "đắt" của chiếc khăn choàng cổ cũng chỉ là cái cớ để một con người liêm khiết như tôi trở nên buồn.

Giữa những hàng cây thưa thớt, tôi nhồi chiếc khăn choàng cổ vào bên trong cái cặp. Để không quên, tôi tiếp tục nhét tờ áp phích phản đối vào túi.

Âm thanh chói tai vang vỏng trong căn nhà hiu quạnh không bóng người khi tôi về đến nhà.

Phía bên trong căn nhà có một chiếc máy in cũ. Mỗi lần in ấn, nó sẽ phát ra âm thanh cọt kẹt như thể tiếng gào thét. Tôi cứ tưởng rằng chiếc máy in này rồi sẽ đi tong như tiếng kêu thảm thiết của nó vậy, ấy vậy mà đến lúc in ấn - nó lại trơn tru đến mức không ngờ.

Thời gian trôi qua của chiếc máy in để nhả ra tờ áp phích giống như tốc độ của âm thanh truyền đi trong không khí vậy. Nhìn vào tờ áp phích, tôi thấy dòng chữ [Phản đối bệnh nhân Kim Khối nhập viện] được viết bằng loại chữ Minh Triều [note51591] sặc sỡ. Thò tay vào túi, tôi lấy ra tờ áp phích bị nhào nát rồi ném vào thùng rác.

Ichika Gotokumitsu, Vị trưởng làng mới nhậm chức tuyên bố sẽ làm tăng nguồn tài chính của Subaru Dai trong nhiệm kỳ của mình, nhưng thực tế là ông đã không hề làm việc đó. Để cứu ngôi làng này, ông đã cho xây dựng thêm viện đường dưỡng thứ ba chuyên dụng về bệnh Kim Khối.

Subarudai có thừa những mảnh đất thiên nhiên xinh đẹp, phù hợp cho việc xây dựng những chiếc hộp trắng như thế. Dĩ nhiên, ngoài Ichika Gotokumitsu ra, thì còn có rất nhiều người bảo rằng họ sẽ tận dụng tốt nguồn không gian này. Sau tất cả, chỉ duy nhất một mình ông là biết khi nào sẽ là thời điểm chín mùi để tối ưu mảnh đất.

Thứ Subarudai cần bây giờ không phải là một hội trường trực tiếp khổng lổ, cũng không phải là một nghệ sĩ đúc tượng đồng đang trên đà phát triển, đầu tư khoảng tiền lớn vào các viện điều dưỡng đặc thù được trích ra từ tiển viện trợ của chính phủ mới là thứ họ cần.

Tại thời điểm mà bảy bệnh nhân mắc phải căn bệnh được gọi là [Kim khối]. Chính phủ đã tuyên bố kiến thiết lại trung tâm tiếp nhận chuyên dụng dành cho căn bệnh được chỉ định ở mức độ cực kì nghiêm trọng này. Ichika Gotokumitsu, quả là con người mưu lược khi đưa Subarudai lên làm nơi ứng cử đầu tiên, [Viện dường dưỡng Subarudai] từ đó mới thuận buồm xuôi gió trong việc xây dựng bên trong ngôi làng lỗi thời này.

Trong bảy bệnh nhân đó, có đến hai người đã được gửi đến Subarudai. Trang thuyết bị chuyên dụng cũng được gửi đến bên trong bức tường trắng, vì mục đích nghiên cứu và điều trị về bệnh Kim Khối. Đó là câu chuyện, đại khái tôi đã nghe được trong năm thứ tư ở trường phân hiệu. Nền kinh tế của Subaru đã xoay chuyển bất ngờ, từ việc tiếp nhận bệnh nhân mắc bệnh Kim Khối.

Ở thời điểm đó, bức tường vẫn chưa có những nét vẽ nguệch ngoạc như bây giờ, nhưng thay vào đó là những tờ áp phích [Phản đối viện đường dưỡng]-[Vì tương lai con trẻーRút lui ngay lập tức] lắp kín bức tường trắng kia.

Và sau đó, bốn năm đã thấm thoát trôi qua, kể từ khi mẹ tôi lập kế họach tổ chức cuộc biểu tình với viện điều dường Subarudai.

Khi mẹ tôi về vào lúc bảy giờ hơn, cơn lo lắng bỗng chốc chột ngang. Tôi sợ rằng chiếc khăn choàng cổ giấu sâu bên trong tủ quần áo rồi sẽ bị phát hiện, và để khỏi phòng hờ, tôi chủ động xuống tầng một nhằm không cho phép ai có thể đột nhập lên trên tầng.

Bà nhìn chằm chằm vào hành động của tôi với vẻ mặt cau có. Sau đó, hỏi câu,"Kitagami đâu rồi?" Kitagami chính là cha dượng của tôi.

"Hình như.... vẫn chưa về ạ." Nghe tôi nói, bà khịt mũi một cách bất mãn rồi đi chuẩn bị buổi ăn.

Khi tôi bước vào bếp, bà bắt tay vào làm món udon lạnh. Thông thường, Kitigami sẽ là người làm nó, nhưng vì hôm nay ông không có ở đây, nên bà sẽ đích thân làm món udon lạnh này. Trong lúc tôi luộc udon và rã đông phần bánh mì của mình, Kitagami từ đằng sau rón rét bước vào bếp. Mới chỉ 40 tuổi thôi mà dáng vẻ của ông đã già đi trông thấy, đôi mắt lóe sáng trong thân thể tiều tụy như thể người đã bị đẩy vào bước đường cùng.

Khi nhìn vào ông, tôi khá chắc là mình cũng trong dáng vẻ tương tự như vậy. Khu bếp bỗng trở nên chật hẹp như một cái chuồng thú nhỏ khi hai người bọn tôi ở cạnh nhau.

"......Mà, Hinata, cái này." Kitagami đưa bức thư đang cầm trong tay, cười tủm tỉm.

"Hashikawa có nhờ con đến làm giúp mảnh ruộng. Thay vào đó họ sẽ cho con gạo và rau củ. "

"Con xin cảm ơn ạ."

"Có gì đâu, đây còn chẳng phải chuyện to tát gì." Vừa nói, Kitagami vừa dọn đống rau củ hư trong tủ lạnh.

Kitagami đã tái hôn với mẹ tôi, nhưng ông không phải là người Subarudai.

Ngay từ buổi gặp mặt đầu tiên, ấn tượng của tôi về ông là một con người thực tế, không giống với vẻ mặt xơ xác như hiện giờ. Cha tôi đã mất trước cả khi tôi có thể nhận thức điều gì, cũng vì thế mà tôi rất mong đợi vào cuộc tái hôn này.

Tôi nhớ lại nụ cười trông ven mãn của Kitagami này lẫn Kitagami khác, mỗi khi ông mua sách về cho tôi. Tất cả sách trong kệ sách của tôi đều do một tay ông mang về.

Kitagami đã quá thất vọng về số lượng dân cư thưa thớt lẫn vấn đề kinh tế của Subarudai đang mắc phải, vì lẽ đó ông đã quyết tâm bằng mọi giá cũng sẽ biến nơi mà mẹ con tôi đang sống trở nên nhộn nhịp. Ông nghỉ việc ở một khu xí nghiệp nổi tiếng, sau đó chuyển sang bắt đầu công việc khích lệ các cứ điểm ở Subarudai.

Tôi và mẹ đều hưởng ứng những việc ông đang làm. Nhưng nếu mọi chuyện đơn giản như thế, thì đã tuyệt quá rồi.

Từ những kết quả mà nói, Kitagami đã không thuận lợi trong công việc khôi phục lại mảnh đất này. Hoạt động sản xuất rượu địa phương của Subarudai, mở rộng thành phẩm nông nghiệp ra các tỉnh ngoài -

vốn là một chính sách bình thường. Ngay cả thế Kitagami vẫn thật lòng muốn vực dậy Subarudai.

"Thương hiệu Subarudai" không bén rễ theo những gì ông định tạo ra, Subarudai đã được định là sẽ sát nhập vào Midoridai bên kia núi. Người dân ở đây đều chấp nhập nó mà sống, riêng chỉ một mình ông là đã quá vội vàng. Kết quả - việc xây dựng viện đường dưỡng mới chính là thứ đã khiến Subarudai trở nên tươi sáng.

Kitagami lúc đó chỉ là tấm khăn trải dài đã bị gập lại toàn bộ, nhưng ông không bao giờ bỏ cuộc, và chẳng gì có thể bẻ gập được ông, ngay cả khi số tiền dành dụm cuối cùng đã cạn. Ông đã không hề bỏ cuộc vì tương lai của Subarudai, chỉ cho đến khi viện đường dưỡng quy mô lớn thứ ba ở trong nước đã được quyết định. Ngày mà cuộc họp báo cáo tình hình xây dựng viện điều dưỡng Subarudai diễn ra, Kitagami đã hoàn toàn ngã quỵ.

" Lại vô dụng nữa rồi" Kitagami bất cử nhất động đồng thời với lời nói, và không chịu rời khỏi phòng.

Kể từ ngày hôm đó, kinh tế của gia đình tôi phải sống nhờ vào tiền viện trợ xã hội, ngay cả ổ bánh mì đông lạnh mà chúng tôi đang ăn cũng đến từ các tổ chức phi lợi nhuận, và số tiền ít ỏi đó tiếp tục được trích ra để trang trải "sinh hoạt phí" cho mẹ tôi

"Hinata này, con nên ăn uống đoàng hoàng hơn đi chứ, đừng có mà ăn mỗi bánh mì." Lời nói của Kitagami bất giác làm tôi tỉnh lại, vội vã đổ hết phần udon đã bị nở bên trong cái nồi vào bát ăn.

"Khỏi, hôm nay bác thấy không đói, nên..... "

"Vâng ạ"

Nói đoạn, Kitagami tự đi lấy cho mình ổ bánh mì.

"Bác xin lỗi, vì đã để con phải sống như này." Kitagami lẩm bẩm như thể đôi khi nhớ lại quá khứ.

Hiện giờ, ông vẫn chưa quen với việc sẽ đi làm một lần nữa. Tuy nhiên, thi thoảng ông cũng sẽ giúp hàng xóm làm ruộng, còn chuyện bất đầu làm những điều mới mẻ khác thì dường như là không thể. Ở thời điểm này, ông không biết nói gì ngoài câu [Tôi ổn mà]. Một câu nói chẳng giống với người đang bị suy sụp như ông nên nói tí nào.

Bỗng nhiên, giọng cười the thé vang ra từ cái tivi trong phòng khách. Mẹ tôi tăng âm lượng mà không nói bất cứ lời nào, chuyện này xảy ra mỗi khi tôi và ông tán gẫu. Mà cũng đúng lúc, bọn tôi vừa nói chuyện xong.

Buổi tối tồi tệ bắt đầu khi tôi di chuyển đống udon đã nở cùng bánh mì chấm sốt cà chua đi đến phòng khách. Bà nhìn chằm chằm vào tôi lúc đang ăn ổ bánh mì mà không nói bất cứ lời nào, sau đó thở dài thườn thượt.

"Nhân tiện, hôm nay ông đã đi đâu vậy?" Đó là câu hỏi dành cho Kitagami, và khi ông cố giải thích giống như khi nãy. Tiếng tặc lưỡi lách tách vang lên.

"Chỗ của Hashikawa có lẽ là nơi đầu tiên khuất phục trước viện đường dưỡng đấy"

Khoảnh khắc bà trưng ra vẻ mặt khó chịu. Kitagamai lại trở nên nhỏ bé một lần nữa.

"Tôi vừa nhận gạo từ chỗ của Hashikawa, nhờ ơn họ mà chúng ta mới sống được qua ngày như thế này,"

"Ông không biết à? Những việc họ đang làm chắc chắn là xấu xa, nếu họ làm vậy với ta, họ là kẻ thù."

Dù có nói thế nào đi chăng nữa, bà vẫn thật lòng thừa nhận việc mình đã ăn đống gạo do chỗ Hashikawa tặng cho.

"Ông này, bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Đất nước này đang giấu chúng ta một chuyện vô cùng nghiêm trọng, cái thứ đang giấu ở ngay chỗ kia, nó chẳng phải là bệnh nhân hay gì đó đâu, bên trong viện điều dương chính là con vi sinh vật do chính phủ sỡ hữu. Chừng nào không tiêu diệt được nó, thì Subaru vẫn sễ mãi là một nơi đáng sợ."

Trong lúc mẹ tôi bắt đầu tường tận về thuyết âm mưu của mình. Kitagami hướng tầm mắt ra bên ngoài. Những lúc như này, ông sẽ tự thu gọn mình trong vỏ bọc, kiên nhẫn chờ đợi cơn giông bão thoáng qua.

Tôi nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa mình và Yako ban nãy. Thứ tôi nhìn thấy chẳng phải là người bệnh, cũng chẳng phải là vi sinh vật, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường đang mang đôi găng tay và chiếc khăn choàng cổ giữa trời xuân.

Thời điểm mà viện điều dưỡng quyết định xây dựng, người ta đâu đó đã lan truyền một tin đồn thất thiệt về việc bệnh Kim Khối là một căn bệnh truyền nhiễm với cái tên [Hội chứng người hóa vàng đa phát]. Tôi còn nghe được tin tức là đã có rất nhiều người ở đó để phản đối việc xây dựng vào ngày mà cuộc họp báo cáo diễn ra.

Kể cả khi viện đường dưỡng này sẽ biến mất sau một vài năm, đó vẫn là một lời mời mang tính bước ngoặc đối với Subarudai.

Sau cùng, khi mọi người biết được căn bệnh không hề có tình lây nhiễm như lời đồn. Những người phản đối đã dần dần tụ tập lại, và các bức tranh trên bức tường là mình chứng cho việc Subarudai đã tiếp nhận viện đường dưỡng.

Hoạt động với tư cách nhóm nổi loạn hiện tại, nhưng mẹ tôi chỉ đứng đầu một nhóm có mười người. Một cộng đồng nhỏ bé trong trong một Subarudai nhỏ bé. Hằng ngày bà tập hợp nhóm người đó lại, và kể cho họ nghe về thuyết âm mưu của mình.

Vì Kitagami không chịu ra khỏi phòng nên bà đã dần đắm chìm trong những hoạt động như thế. Một mối quan hệ tương phản, có gì đó vừa tươi mới lại vừa đáng sợ.

Tôi nhanh nhảu ăn hết ổ bánh mì rồi đứng dậy ngay lập tức. Từ đằng sau, tôi có thể nghe được tiếng tặc lưỡi của bà vang lên đồng thời với bài diễn thuyết mà bà đang dai diết kể cho Kitagami.

Bước lên tầng hai, việc đầu tiên là kiểm tra tủ quần áo. Bên trong của bên trong tủ quần áo, có một chiếc khoăng choàng cổ.

Quả nhiên, đây không phải là giác mơ. Mọi thứ đều là thật, cả việc băng qua con đường đó. Không những thế, tôi còn có ý nghĩ sẽ gỡ những tờ áp phích phản đối xuống.

Tôi biết chứ, biết về việc mẹ tôi đã in những tờ áp phích mới, bằng chiếc máy in củ kĩ đã không biết bao nhiêu lần thất bại, rồi lại in ra những tờ giấy như thể vàng bạc châu báu. Nó làm tôi nhớ đến cái bóng dáng vừa hứng hở, vừa đi dán những tờ áp phích của bà.

Tại sao không một ai nhìn thấy những tờ áp phích đó cơ chứ.

Nguyên nhân chẳng phải do viện đường dưỡng đã cần thiệp, mà chính tôi, một con người ngu ngốc đã tự mình đi gỡ chúng xuống.

Tôi không nghĩ là mình sẽ tình cờ gặp Yako ở đó.

Vừa nhìn say sưa chiếc khăn choàng cổ một lát, sau đó đóng tủ quần áo lại. Viện đường dưỡng Suburudai. Từ "không có tư cách" chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Dù có nghĩ đến cỡ nào, đó cũng không phải là nơi mà đứa con trai của kẻ cầm đầu nhóm nổi loạn sẽ đến.

Tuy nhiên, tôi đã có một loại giấy thông hành cho riêng mình - loại giấy thông hành đã được đan bởi cô ấy.