140 ngày trước.

"Eto này. Tớ có chuyện cần nói với cậu."

Khi tôi bước vào lớp, người bạn cùng lớp Tsukino đã ngồi vào chỗ của tôi. Cô ấy có kiểu tóc đuôi ngựa, làn da rám nắng, nói không ngoa, cô chính là người khuấy động bầu không khí nhộn nhịp trong lớp học này. Có điều, vì lớp 9 trường phân hiệu tính luôn cả tôi cũng chỉ vỏn vẹn sáu người cho nên biệt danh người khuyất động bầu không khí cũng chẳng hơn kém gì một vai trò nhỏ nhoi trong hệ thống phân chia cấp bậc cả.

"Chuyện gì thế?" - Tôi ngây ngô trả lời, mặc cho bên trong đã lạnh cả sống lưng. Chẳng lẽ, cậu ta đã phát hiện tôi bước ra từ viện điều dưỡng? Dù chẳng phạm phải tội ác gì, nhưng tôi vẫn thấy chột dạ vô cùng. Tsukino chỉ mỉm cười hỏi thăm - "Tớ muốn nói về chuyến du lịch tốt nghiệp ấy mà." Hóa ra, tôi chỉ đang lo xa.

"Àーừ… Ý của cậu là đi du lịch ấy hả?"

Việc đến quán trọ bãi biển ở núi Subarudai đã trở thành truyền thống cho lễ tốt nghiệp của trường phân hiệu Subarudai. Nó có tên gọi là

“chuyến đi tốt nghiệp”. Các anh chị của những khóa trước chắc cũng đã từng đi đến nơi này rồi.

”Eto, cậu đã nói với bọn tớ rằng không biết liệu cậu có thể đi theo như đúng như dự tính, đúng chứ?”

"Ừm, có lẽ tớ sẽ bận vào lúc đó." - Tôi trả lời bằng khuôn mặt như thể chẳng có vấn đề gì. Nhưng rất lâu về trước, tôi đã từng nói với họ rằng mình không thể đi du lịch được. Đợt này, người không thể đi xa Subarudai và học lên cấp 3, chỉ có mình tôi.

Những con người dịu dàng đã trải qua cùng tôi, tất cả đều không nhận ra lời nói dối đó. Không theo kịp lịch trình chỉ là một lời nói dối. Ngay cả khi tôi có tìm việc làm đi chăng nữa thì cũng không tài nào dành ra hai ngày nghỉ chỉ để đi du lịch với họ thôi được. Nếu cộng tất cả chi phí, bao gồm cả việc ở trọ, xe buýt và tiền ăn, khoản phí đại khái sẽ rơi vào ba vạn yên. Với khoản phí khổng lồ đó, tôi đành chấp nhận rằng mình chẳng thể nào có thể đi đúng như dự định của mọi người. Điều duy nhất mà tôi có thể làm, đó chính là đừng gây rắc rối cho họ quá nhiều thôi.

Giá như tôi có thể giấu nhẹm nỗi lòng này thì hay biết mấy.

Bỗng dưng, những lời nói từ Tsukino đã khiến tôi ngỡ ngàng.

“Chà, coi bộ chuyến đi tốt nghiệp năm nay cả Harumin cũng không đi nữa.”

“Hảー?

“Cậu cũng biết rồi đó, chẳng phải Harumin đã quyết định học lên cấp ba rồi sao? Khi kỳ thi đến, cậu ấy sẽ rời khỏi Subarudai để đi đến nơi đó.” - Tsukino nói trông có vẻ buồn, thì một cảnh tượng hiếm gặp trong lớp xuất hiện ngay trước mắt tôi. -

Ichika Harumitsu hay còn được gọi là Harumin đang nói gì đó với Miyaji phía đằng kia. Chắc có lẽ do cảm giác như ai đó theo dõi mình, Harumitsu chầm chậm bước tới chỗ tôi.

“Có chuyện gì sao? Các cậu đang nói gì thế?.”

“Chuyến đi tốt nghiệp ấy mà, và cả về việc tại sao cậu

lại không đi nữa…..”

”Ừm, đúng là có chuyện đó. Dù sao thì chuyến đi lần này cũng khá là khó khăn đối với tao.” - Hắn ung dung cười nói “Vậy sao mày lại không đi thế, Eto?”

“Chuyện đó thì…”

“À, tí nữa quên béng mất! Chúng tớ đã quyết tâm sẽ làm thứ gì đó thật hoành tráng ở buổi tiệc của trường vào mùa hè, thật nhàm chán nếu bọn mình chẳng làm gì ở độ tuổi như này nhỉ. Nếu các cậu ổn với buổi tiệc, tớ sẽ đi hỏi mọi người xung quanh xem sao.” - Tsukino hớn hở nói.

“Ừm, tớ thì chẳng có vấn đề gì đâu.”

“Ồ, Eto mà cũng đồng ý cơ à. Nếu Miyaji và Kaga mà nói OK thêm cái nữa, rồi sau đó rủ thêm Orimi thì chúng ta thành công mỹ mãn rồi nhỉ.”

“Thế cậu định làm gì ở buổi tiệc này, để thay cho chuyến đi tốt nghiệp?”

”Bắn pháo hoa lên bầu trời thì sao? Cái trò mà người ta đã làm từ tận 30 năm trước ấy! Pháo hoa đó!”

Tôi chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện trước mắt, và hiểu tường tận. Dường như cuộc thảo luận sẽ chuyển hướng sang cách để khiến không gian buổi tiệc trở nên sôi nổi, đó là một buổi tiệc dành cho những người không thể đi du lịch như tôi và Harumitsu. Hai thứ tưởng chừng chẳng liên quan với nhau lại được kết nối bằng sợi tơ thêu dệt nên ký ức.Vấn đề duy nhất là tại sao Harumitsu lại là người khơi màu ra nó.

“Harumitsu sẽ rời khỏi Subarudai luôn sao?

“Có lẽ là thế, nếu mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió thì tớ sẽ chuẩn bị ở lại nơi ấy. Với lại tớ cũng không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến chuyến đi chơi của các cậu.”

“Cậu còn trì hoãn chuyến đi chơi giữa chừng luôn mà.”

“Còn Eto tại sao lại không đi ấy nhỉ?”

Chẳng hề nao núng trước lời nói của Harumitsu.Trái lại bản thân tôi còn từng cố thăm dò nội tâm của cậu ta, nhưng dù có làm thế nào, bằng cách nào đi chăng nữa thì thì mọi thứ cũng đều dẫn đến thất bại.

Ichika Harumitsu, đứa con trai duy nhất của Ichika Gotokumitsu, người đã cho xây dựng viện đường dưỡng, thắp lên ánh sáng cho một Subarudai đã từng chìm vào màn đêm. Lý do vắng mặt của tôi và cậu ấy chỉ có một, không theo kịp lịch trình. Dù mang một dự cảm chẳng lành, song tôi sẽ tạm giác nó sang một bên.

Đã được ba ngày, kể từ lúc tôi quyết định đến thăm Yako.

Kết quả đều giống với hai ngày trước đó, dẫu cho tôi đã quay lại ba, bốn lần ở sảnh chính. Mỗi lần đến đây, tôi đều nói mình muốn thăm bệnh Tsumura Yako, nhưng nhân viên ở quầy lễ tân thì cứ một miệng bảo rằng "Xin cậu hãy chờ một chút ạ.". So với lần thăm trước, cách bọn họ đối xử với tôi khác nhau một trời một vực..

Trong lúc tôi đang ngồi đợi theo những gì được dặn. Người đàn ông luống tuổi mặc bộ đồ trắng bước vào. Điệu bộ trông như vóc liễu mỏng manh. Người đàn ông thấy tôi bèn nhẹ nhàng ngoe nguẩy cánh tay.

“Này cậu bé, lại đây một tí với bác có được không?”

Nghe theo lời của người đàn ông lạ hoắc, tôi bước vào phòng Giám đốc y tế. Căn phòng xét nghiệm được thiết kế theo kiểu truyền thống. Một cái bàn, một cái ghế chuyên dụng dành cho bác sĩ và cái còn lại cho bệnh nhân, thêm cả một chiếc giường trắng tinh khôi.

Điểm làm cho căn phong khác biệt là những thứ được dán trên tường đều dính liền với tên của Yako. Nào là ảnh của Yako, quá trình trị liệu, kết quả xét nghiệm của thứ gì đó cùng với phim chụp CT, còn chưa kể tấm ảnh chụp X quang đang đặt trên bàn. Mọi thứ trong phòng đều có tên Yako được đính trên đó. Nó làm tôi liên tưởng tới một viện bảo tàng về Yako vậy.

Tôi đắm đuối nhìn tấm ảnh Yako gượng cười, đánh mắt ra khỏi bức ảnh. Ánh mắt tôi và người đàn ông đó vô tình chạm nhau.

“À, bác là Toeda, người phụ trách của Yako. Cháu có phải là người nhà của Yako đúng không nhỉ?

“Không ạ... .Cháu là Eto Hinata.”

“Eto à. Bác hiểu rồi. Cháu đang theo học trường phân hiệu đúng chứ?”

“Vâng ạ.”

Bác Toeda đăm đăm nhìn về hướng tôi, mắt không rời. Ánh mắt như thể đang dò xét bản thân tôi, cảm giác chẳng dễ chịu tí nào.

“Ya…..À không, Tsumura nếu như chị ấy ổn thì cháu xin phép về ạ.”

“Cháu cứ từ từ đã, Tsumura về cơ bản vẫn không thay đổi gì so với một cô gái bình thường là mấy. Thể trạng của cô ấy rất ổn định, mọi thứ đều đang tiến triển tốt. Nhưng đó vốn dĩ không phải là thứ bác muốn nói… Thứ bác muốn biết là Yako đã nói với cháu những gì?” - Một câu hỏi dứt khoát, ẩn sau vẻ mặt nhu mì của bác Toeda.

“.Chị ấy, muốn cháu thừa kế tài sản để lại

ạ.”

“Thì ra là vậy. dù sao chuyện đó cũng hoàn toàn khả thi.” Bác Toeda vừa nói vừa tủm tỉm cười.

“Thật sao ạ?”

“Dĩ nhiên rồi, cô ấy là bệnh nhân mà.”

”Chị ấy… .À không, cái xác của chị ấy sẽ bán được với giá 300 triệu đó ạ…”

Nụ cười ấy, có lẽ rồi cũng sẽ biến mất. Bán thi thể của người khác với giá 300 triệu yên là cuộc trò chuyện tai hại nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Tuy nhiên, sau đó bác Toeda lại gật đầu với vẻ mặt thận trọng.

“Thứ đó không được đăng trên tờ bướm. Cháu không tin thì cũng đúng thôi.”

“..... Vậy nó có thật không ạ?”

“Ngay từ đầu… À không, ngay cả bây giờ. Căn bệnh đó đã là một sai lầm rồi.”-

Bác Toeda vừa liếc mắt nhìn tấm ảnh chụp X quang vừa nói. - “Người mắc căn bệnh đấy, sẽ xảy ra tình trạng biến đổi các tế bào thành các tế bào dị thường ở phần mô tế bào, và cháu cũng có thể nói rằng cơ thể của người đó rồi sẽ hoàn toàn hóa thành một loại hợp chất tương tự với vàng. Sau khi họ chết, cơ thể của họ sẽ được hiến tặng cho tổ quốc với tư cách là một căn bệnh chưa được biết đến.... Mọi thứ đều diễn ra như vậy cho đến khi “lỗi” xảy ra .”

“Cháu không hiểu, lỗi có nghĩa là sao vậy ạ?”

“Những cuộc thảo luận để một hiện vật tương tự với vàng, có cùng khối lượng với con người sẽ được bàn giao không tính phí cho chính phủ đã diễn ra. Hay nói đúng hơn là có ai đó đã khơi gợi lên ý tưởng này. Một khi con người biến chất, liệu họ có thật sự còn là chính mình? Hay họ chỉ là cấu trúc do vật chất tạo nên? Là vật chất hay là xác chết? Con người chẳng hề có nền tảng kiến thức nào về vấn đề này.”

Tôi nhớ lại khoảng thời gian chơi cờ đam cùng với Yako, nhìn thế nào thì cô ấy vẫn là người, nhưng tôi làm gì có chỗ để bàn luận về việc cô ấy là người hay vật. Một Yako như thế, sau khi chết đi rồi cũng sẽ hóa thành khối vàng lạnh tanh. Khoảnh khắc đó, cơ thể của cô sẽ trở thành chủ đề để mọi người bàn tán, Yako sẽ mãi lửng lơ giữa lằn ranh giới giữa hai khái niệm người và vật.

"Bác sĩ, nhà khoa học, chính trị gia hay cả các nhà triết học đều tỏ ra thích thú với căn bệnh này, còn những nhà thần học thì lại chọn cách giữ mình trong im lặng. Chẳng phải khi cơ thể vật chất của con người mang một giá trị to lớn nhưng lại vô hồn thì nó sẽ được xem là sự báng bổ trực tiếp gửi đến thần linh sao?”

“Cháu vẫn chưa hiểu ạ.”

“Cuối cùng, nếu người bệnh hóa thành một cấu trúc tương tự với vàng thì ta có thể dùng tiền để tu sửa lại cho họ không? Chuyện này chắc là không thể rồi… Nhưng đối với gia đình bệnh nhân, mà nói bác tin chắc rằng họ cũng sẽ nảy ra suy nghĩ tương tự như vậy nếu thi thể của người nhà được gửi đến họ. Hơn nữa, ngay từ đầu làm gì có chuyện tiền viện phí lại miễn phí, thế mới nói thi thể của người mắc bệnh Kim Khối sẽ được thanh toán tương ứng với vàng.”

“Lạ thật đấy, rõ ràng họ là con người cơ mà.”

“ Hoặc có lẽ, vì là con người nên họ mới bị đối xử như thế.” - Bác Toeda nói bằng giọng điệu tràn đầy tự tin.

“Cảm giác tôn trọng chẳng bao giờ nhìn thấy được bằng mắt thường, nếu dùng tiền thì cháu nghĩ sẽ nhìn thấy được nó. Cháu chẳng cần phải sống đằng sau tấm màn, cũng chẳng cần chịu đựng những luật lệ hà khắc, quyết định như thế chẳng phải là tuyệt lắm sao ạ?.”

“Chị Yako thật sự là không có ai để thừa kế đúng không ạ?”

Thứ tôi quan tâm bây giờ, chính là khoản tiền lớn sẽ được nhận từ cái chết của Yako.

“Là thật đó.”

Quả nhiên, bác Toeda vẫn bình tĩnh trả lời.

“Vậy thì sau khi chị ấy chết, cháu thật sự có thể nhận khoản tiền 300 triệu yên đó, đúng không ạ?”

“Chỉ khi cô ấy thật sự chết, nhưng mà cháu cũng đừng nên tự gò bó chính mình về vấn đề này nữa.”

“Cháu xin lỗi, dù sao cháu cũng chẳng thể quyết định chuyện đó được.”

"À không, cháu đừng bận tâm. Chuyện liên quan đến cả cuộc đời mà. Bác đây sẽ tôn trọng ý kiến của Tsumura, miễn đó là nguyện vọng của cô ấy thì bác sẽ tôn trọng.”

Nghe bác ấy nói, tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Nhớ lại cuộc giao dịch tưởng chừng như là cuộc truyện trò ngày hôm qua. Tóm lại đối với tôi, Yako đang dần hóa thành một cọc tiền khổng lồ. Số tiền 300 triệu yên mà cô ấy đem tặng một người xa lạ như tôi hoàn toàn là sự thật.

”Cháu cảm thấy rối rắm cũng là điều bình thường thôi. Bác không nghĩ là Yako sẽ chỉ đích danh cháu mà không nghĩ ngợi gì. Thế nên cháu…..”

“À mà bác, nếu nói một cách chính xác thì cháu vẫn chưa được công nhận là người thừa kế của chị ấy đâu ạ.… Chị Yako có nói với cháu rằng sẽ nhượng lại cho cháu quyền thừa kế chỉ khi thắng trò cờ đam thôi ạ.”

Nếu ba trăm triệu này là thật, đây sẽ là một tin điên rồ. Bởi lẽ, ba trăm triệu yên không phải là thứ có thể quyết định thông qua một trò chơi, thế nhưng tôi chẳng hiểu tại sao bác Toeda lại cất tiếng cười khanh khách như thể đang ăn mừng, vừa nói - “ Thì ra là vậy.” - vừa khẽ rung cặp đùi gầy gò - “Cháu có vẻ vất vả rồi. Bởi vì cô ấy giỏi lắm đó, cháu còn phải chịu khổ dài dài rồi.”

“Chị Yako là kỳ thủ chuyên nghiệp sao ạ?”

“Không, đó không phải ý bác…

Mà nếu nói theo cách dễ hiểu, cờ đam sẽ là một trò chơi hay nếu như cháu chẳng phạm phải bất kỳ sai lầm nào.”

“Ểh? Thế nghĩa là sao vậy ạ?”

Bác Toeda cười trước sự bối rối của tôi

“Đây không phải là trò chơi chỉ dựa vào may mắn.”

Tôi nhớ lại lúc chơi cờ đam cùng với Yako. Đúng thật là trò chơi này chẳng liên quan gì đến xúc sắc hay cò quay.

“Điều cấp thiết trong trò chơi của Yako là cháu phải đưa ra sự lựa chọn tốt nhất.” - Bác Toeda nói với nét mặt nghiêm nghị, đã là trò chơi thì đó là điều tất yếu. Chẳng phải khi chiến đấu thì sẽ có người thua cuộc sao? Tôi không biết nên nói gì, bác Toeda tiếp tục câu chuyện - “Dù Tsumura có hóa thành tiền thật, ngay bây giờ cháu không cần bận tâm đâu, cứ tiếp tục mà tiếp xúc với cô ấy như bình thường là được. Hiện giờ cô ấy đang buồn lắm đó.”

“Bác nói không cần phải lo lắng.. Nhưng mà, ngay từ đầu cháu đã không có quan hệ nào với Yako nên mới… “

“Chỉ cần cháu không lo lắng về nó nữa thì khắc mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thế nhé, tạm biệt cháu.” Bác Toeda ngắt lời dùng giọng có phần cưỡng chế, nhẹ nhàng đuổi khéo tôi đi.

Tôi bắt đầu trận cờ đam với một tinh thần bất khuất, các quân cờ lần lượt bị cuốn đi như dòng chảy, thêm một trận thua khác. Ngay từ đầu, tôi đã không hề biết đâu là sai lầm, đâu là không sai lầm. Dẫu biết rõ điều đó, lời khuyên từ bác Toeda vẫn chẳng thể nào giúp ích được gì.

”Cái này là sao thế ạ?”

“Hừm? Sao vậy? Muốn học lỏm từ chị à?”

Yako nghiêng đầu hỏi như thể đã đánh hơi thấy hành động kháng cự yếu ớt của tôi.

“Bác Toeda nói với em đấy ạ, chỉ cần không phạm phải bất kỳ sai lầm nào thì mọi thứ sẽ ổn.”

“Nước đi đó, em biết mình phải đi sang cánh phải rồi nhỉ.” - Yako vừa xếp lại các quân cờ vừa gật đầu lia lịa -.“Nói sao đây ta, lúc gặp Toeda ấy. Em có tiếp thu được thông tin thú vị nào từ bác ấy không?”

“Em có hỏi bác ấy là mình có thể nhận ba trăm triệu yên sau khi chị chết có được không.” Tôi nói dù có hơi lạc đề.

“Chị đã nói với em rồi mà. Em vẫn còn mảy may nghi ngờ chị hả?”

“Nhưng mà, bác ấy nói tất cả đều là do 'lỗi' gây ra. Luật pháp, thế giới, cả những chuyện tại sao không nên theo đuổi những thứ như bệnh Kim Khối, dầu có làm cách nào thì ta cũng phải giải quyết bằng tiền hết.”

“Bác ấy nói đúng rồi đó, chính sự tồn tại của chị là thứ đã tô điểm cho phần ‘lỗi’ đấy. Thân thể là ‘lỗi’, luật pháp cũng là ‘lỗi’, kể cả trái tim con người cũng là 'lỗi' nốt.” - Yako áp quân cờ lên ngực, khẽ khàng nói.

“ Và em chẳng thể nhận tiền nếu như “lỗi” đó hãy còn chưa được giải quyết. Lạ thật đó, cái trò chơi này…”

“Em lại tấn công giống như lần trước nữa hả.”

“Lần trước, em đã không suy nghĩ thấu đáo. Chẳng biết có nên gọi là lợi thế cho em hay không nữa….Em chẳng thể nào ăn mấy quân cờ ở cánh phải được nữa.”

“Tại sao thế nhỉ? Vì nó không công bằng chăng?”

“Phải, nếu em ăn mất quân cờ của chị, sự cân bằng sẽ biến mất.”

“Eto này, em dám đánh cược cánh tay của mình không?” - Yako thản nhiên nói, sắc mặt không thay đổi.

“Ể?”

“Ngón tay thôi cũng được. Em chỉ cần chặt ngón tay của mình tương ứng với số quân cờ còn sót lại cuối cùng trên bàn cờ là được.” - Yako nói trong khi vuốt ngón tay của mình.“Đó là thứ chị muốn em cược cho 300 triệu yên.” - Trông chẳng giống nói giỡn tí nào.

"Chị không muốn nghĩ đến chuyện bất công giữa hai chúng ta. Tại sao vật đặt cược của chị và em chẳng giống nhau gì hết. Chỉ mỗi mình chị là đặt cược thôi. Vì tỉ lệ giữa chị và em không đồng điều, nên em cần phải lấy bản thân mình ra để cược. Đó mới là thứ chị muốn."

“Ý chị là ngón tay của em ấy.”

“Chị sẽ đưa ra cái giá tương ứng cho những ngón tay. Nếu như em hiểu rồi thì chị sẽ không nói lại đâu.”

Yako sau khi nói những lời đó, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía bàn cờ. Sau đó, chỉ định nước đi đầu tiên. Tôi chậm rãi tiến chậm quân cờ theo cô ấy. Cuối cùng, Yako chiến thắng với năm quân cờ còn sót lại trên bàn... Liệu những ngón tay của tôi sẽ bị lấy đi mất? Nếu không nói gì tồi tệ thì tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn.

”Đã đến lúc lấy đi năm bộ phận trên cơ thể rồi.”

“Xin chị đừng nói thế. Do thực lực của em còn yếu nên chẳng thể nào tập trung vào trận đấu được ạ.”

”Nếu như em đã thành tâm biết lỗi thì đừng bao giờ nói câu đó lại lần thứ hai, nghe chưa? Chị chỉ cần em đến đây thôi. Eto mà không đến thì chị sẽ cô đơn lắm đó."

Yako dù nói bằng giọng dịu dàng, nhưng lại không cho phép tôi trả lời là “có” hay “không”. Tôi chẳng hiểu tại sao chị ta lại cứng đầu như thế. Dẫu cho tôi có lại đến đây hay chơi trò cờ đam thêm một lần nữa thì vẫn không tài nào tha thứ được cho chị ta.

“Ngay từ đầu, em đã bảo với chị là số tiền đó… ”

“Nhóc không cần nữa hả?”

“Đúng rồi đó, không có số tiền đó cũng chẳng sao, sau này em sẽ….” - Yako mỉm cười trước lời nói của tôi.-

“Sai rồi. Em thật sự rất muốn 300 triệu yên của chị đấy chứ. Chỉ khi có nó, em mới thật sự thoát khỏi người mẹ ruột và cha dượng, và chỉ có số tiền đó mới là thứ giúp em thoát khỏi Subarudai.” - Không phô trương cũng không ác ý, Yako chỉ đơn giản là nói toạc ra suy nghĩ của mình.

Tôi biết rằng biểu cảm của mình đã thoáng chốc đông cứng lại. Trái với sắc mặt hiện giờ của tôi, Yako vẫn giữ nụ cười trên môi như thể đây là chuyện thường tình. Bên trong cổ họng của tôi đã trở nên khô ráp, chẳng nói nên lời. Song tôi vẫn kịp nói ra.

“Tại sao chị lại biết chuyện này?”

“Em ngạc nhiên khi chị đề cập đến hoàn cảnh gia đình của em nhỉ? Chị đã nắm rõ tình hình của Subarudai từ lúc vào viện điều dưỡng rồi, nhóc ạ. Nhân viên ở đây vốn luôn thích những tin vịt mà. Đừng sợ, không chỉ mỗi mình em thôi đâu, chị còn biết về những mối quan hệ giấu kín của nhóc Ichika Harumitsu trong viện đường dưỡng này nữa đó. Tấm bản đồ Subarudai trên kệ sách. Những thứ như vậy, chị đều biết hết.”

Kể từ giây phút này, cô ấy đã hiểu rõ về tình trạng của tôi, và những chuyện tôi định làm. Chỉ nghĩ đến nó thôi là đủ để tôi say xẩm mặt mày rồi. Con ác quỷ tên Yako giờ đây đã mánh khóe hơn trước rồi.

“Em sợ họ sẽ nhận ra em chính là con trai của kẻ cầm đầu nhóm nổi loạn khi đến đây.” -

Mất khá nhiều thời gian để tôi đáp lại câu nói của cô ta.

”Đối mặt với một số tiền khổng lồ thì cái tiểu tiết này sẽ chẳng đáng là bao. Mẹ em làm gì thì cũng đâu liên quan đến em.” Chị ta dứt khoát nói. - "Chỉ có tiền mới thay đổi được cuộc sống của em thôi, nhóc ạ. Chị đang nói thật đấy, không gạt em đâu. Nên nhóc cũng đừng lo lắng gì cả, chỉ cần em trả tro cốt về với chị là đủ rồi. Sau đó, chắc em không cần phải bận tâm đến chị nữa đâu hả? Tiền chính là quyền lực. Một khi em đã ‘Đứng trên vai của người khổng lồ’[note54123] thì sẽ không ai có thể cản bước được em.”

Có lẽ tôi nên nghe theo những lời nói của chị ta. Một thằng nhóc 15 tuổi như tôi sẽ chẳng thể nào có thể dùng ba trăm triệu yên một cách đường đường chính chính, và tôi cũng không biết nên làm gì khi nhận một số tiền lớn đến như vậy. Phải chăng đây chính là tiểu tiết mà chị ta nhắc đến. Tôi lặng thinh để Yako tiếp tục nói.

“Hơn nữa, chị thậm chí còn biết về cha dượng của em đấy. Kế hoạch giúp Subarudai phát triển. Sản xuất rượu nội địa đến các cửa hàng bách hóa. Chị đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Dĩ nhiên, cả chuyện em không muốn đến viện điều dưỡng này cũng là muốn giữ ý tứ cho Kitagami Nobumasa đứng chứ?”

“Những thông tin như vậy mà chị cũng biết sao ạ?"

“À đúng rồi, chị có tìm hiểu về gánh nặng tài chính mà chú ấy đang mắc phải, lẫn cả chuyện chú ấy có thái độ sẵn sàng hợp tác với Eto hay không nữa.... Vài năm trước, chẳng phải chú ấy đã cố gắng lắm sao?”

Tôi nhớ lại lúc ông cuộn tròn thân thể mình trong căn phòng qua từng ngày. Thứ Yako biết rốt cuộc cũng chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, cái tôi biết về Kitagami mới chính là sự thật.

“Chị muốn cho em biết rằng chị có lý do dể em thừa kế số tiền 300 triệu yên thôi. Chị có quyền hạn để có thể làm điều đó. Nhưng đổi lại, chị mong em đừng có mà đi ăn nói linh tinh. Số tiền này có thể sẽ là chất súc tích giết đi cảm xúc lẫn hoàn cảnh của em hiên giờ đấy, nhóc ạ.” - Yako dứt lời. - “Chị chỉ muốn mình có đối thủ để chơi cờ đam. Nói thế nào ấy nhỉ. Nè, Eto em không nghĩ đây sẽ là chuyện tốt đối với em sao?” - Yako nói bằng giọng như thể tôi không thể từ chối yêu cầu của chị ta.

Quả thật, nếu xét theo tình trạng dạo gần đây của tôi thì không hề có lý do nào để từ chối yêu cầu này.

Tôi có lý do chính đáng để sử dụng số tiền khổng lồ nói trên. Nếu là người có cái đầu lạnh thì liệu họ có nghe răm rắp theo những lời dụ dỗ ngon ngọt của Yako không nhỉ? Mà kệ họ đi, dù sao tôi cũng là một là gã ngốc cơ mà. Một gã ngốc như tôi còn hơn là đám người sĩ diện để vuột mất cơ hội này.

“Không... Em không cần nó nữa”

“Nói dối. Chị biết tất cả mọi thứ về em đấy, nhóc ạ.”

Yako cười lí nhí, đôi mắt nhìn tôi như thể đứa trẻ đang ăn vạ. Cô ấy quyết chiến đấu đến cùng, leo lên chiếc ghế, đứng lườm về phía tôi.

“Để chị nói thẳng luôn, em không thể bỏ mặc ba triệu yên với cái lòng tự trọng thấp hèn đó được. Nó sẽ hoàn toàn phản tác dụng đấy.”

“Hả?”

“Em ngu ngốc hơn chị tưởng nhiều đó ạ… Em về đây. Em cảm thấy bản thân không còn đủ tỉnh táo để nói chuyện với chị được nữa.”

“Chị chỉ muốn nói với em là đừng bận tâm gì đến sĩ diện thôi mà.” - Tôi hất bàn tay của Yako đang nhoài người chạm tới mình - “Chẳng phải chị nghĩ em đến đây là vì tiền sao ạ? Vì chị biết gia cảnh của em nên chị mới nghĩ em đến đây là vì tiền đúng không ạ?"

“Ý chị không phải thế, nếu em đã gặp bác Toeda thì em phải hiểu chứ, tại vì chị…..”

“EM KHÔNG HIỂU, EM KHÔNG HIỂU GÌ HẾT !... Xin lỗi chị nhưng em phải về đây ạ !”

Dứt lời, tôi nhanh chóng phóng ra khỏi phòng bệnh. Cánh cửa dần dần khép lại. cảm giác như Yako sẽ đuổi theo mình. Thế nhưng cô ấy đã không làm vậy..

Cái đầu của Yako chắc chắn có vấn đề. Vì gia cảnh bần túng mà tôi chẳng thể làm được gì. Bộ trong hoàn cảnh đó, người ta trở nên vui mừng vì nhận được số tiền lớn chẳng phải là bình thường lắm sao? Nơi làm việc được ví như một chiếc bánh ngọt dành cho những đứa trẻ cùng cực bị bỏ đói. Còn Yako thì ngược lại, cô sử dụng chiếc bánh ngọt đó như thể nó là một phần của cuộc thương lượng. Đó sẽ là một lời châm chọc và hành động thô lỗ nếu như tôi thẳng thắn nói ra những chuyện như trên, và bảo với cô rằng hãy để lại khoản tiền khổng lồ đó lại cho mình khi tôi và cô ấy thân nhau. Yako có lẽ đã mất đi cảm giác của một con người bình thường trong lúc đấu tranh với căn bệnh quái ác đó. Cô ấy hiện giờ đã không còn phân biệt được giữa tốt và xấu.

Cùng lúc đó, tôi cũng có một suy nghĩ.

Lỡ như mọi thứ đều không phải như vậy?

Lỡ như Yako còn có một lý do khác ẩn sau những lời nói đó?

Lỡ như cô ấy có một lý do thực sự đằng sau hành động khoe khoang tấm vé trị giá 300 triệu yên của mình?

Vẫn còn quá ít chứng cứ để tôi đưa ra kết luận.

Thay vào đó, sự ấm ức về cha dượng, về mẹ, về tiếng lòng yếu ớt đã bị nhìn thấu của tôi lại một lần nữa sôi sục trở lại Dù suy nghĩ theo hướng nào, tôi vẫn ở lại, mong đợi Yako rời khỏi phòng bệnh tiếp tục đuổi theo mình. Thế nhưng, thêm một lần nữa, cơn tức giận tột cùng đã không nguôi.