SCP-823: Công viên kinh hoàng
Trải rộng ra trước tầm mắt tôi là một công viên giải trí. Nhưng không phải là một công viên giải trí cũ kĩ- vì trông nó như thể đã bị bỏ hoang rồi vậy. Tôi không rõ tại sao, nhưng mà tiếng nhạc vui vẻ sống động rộn vang trong không trung mặc dù nơi đây không một bóng người. Sự cô quạnh này làm cho tôi có cảm giác đây như một cơn ác mộng. Nghĩ rằng mình đang mơ, tôi bèn véo má mình một cái và nhận lại là cảm giác đau nhói.
Nhìn xung quanh nơi tôi đang đứng. Công viên giải trí không phải là điểm đến ưa thích của tôi. Tôi chỉ nhớ mang máng về hồi còn bé, ba mẹ tôi đã dẫn tôi đến một công viên giải trí nổi tiếng có chi nhánh tại Nhật Bản. Không chỉ thế, tôi đã thấy nó quá nhiều lần trên TV để khẳng định rằng đây chính là nó.
Một công viên với quy mô rộng lớn, nó trông như có tất cả những địa điểm vui chơi thường thấy mà tôi có thể sẽ bắt gặp. Chúng ta có tàu lượn siêu tốc dành cho những người ưa mạo hiểm. Tiếp theo là đu quay khổng lồ, ngôi nhà ma ám, vòng quay ngựa gỗ, rồi còn có cả trò cốc xoay...Tất cả đều được sơn những màu sắc cơ bản bắt mắt với trẻ em, nhưng giờ trông chúng bị hư hỏng và phai màu đến kì lạ.
Toàn bộ những điểm tham quan và quầy hàng lọt vào tầm mắt đều đã mục nát, rỉ sét thì bám đầy trên những bộ phận kim loại. Một số băng ghế mà tôi để ý đến còn chi chít những lỗ hổng hoặc gãy làm đôi. Ruồi nhặng thì bu quanh đài phun nước, nơi mà cũng tràn ngập bùn đất với địa y.
Nói tóm lại thì nơi này chả khác gì là một đống hoang tàn. Như tôi đã nghi ngờ từ trước, là không hề có một ma nào ở đây hết. Kể cả Iris hay là Tiến Sĩ Bright ồn ào cũng không ở bên cạnh. Suy nghĩ về những điều đó, tôi bắt đầu hình thành một giả thuyết về những gì vừa xảy ra.
Tôi vừa đi vào một bức ảnh nữa, đúng không? Trước khi cái khung cảnh hiện tại này xuất hiện ra trước mắt thì tôi nhớ mình đã chạm vào tấm ảnh mà Tiến Sĩ Bright chìa ra cho tôi. Phải chăng nó chính là cách để tôi đây có thể tiến vào thế giới bên trong bức ảnh, giống như là cái đêm hôm trước cùng với căn phòng nhuốm máu ấy? Việc bản thân tôi có thể đi vào những tấm cảnh cũng chỉ là một giả thuyết được đưa ra bởi Tiến Sĩ Bright, và tôi thì vẫn chưa rõ về cơ chế hoạt động của nó….Nhưng giả sử rằng đó là những gì đã xảy ra thật thì cũng khiến tôi an tâm phần nào. Vì dù cho rằng các công thức khoa học hay phương trình toán học có thể sẽ không thể chứng minh được sự việc bất thường này, nhưng đây không phải là lần đầu mà tôi trải qua. Bản thân tôi cũng biết được cách để trở lại.
Khi mà Iris chạm vào hình ảnh của tôi trong tấm ảnh tối qua, thì sẽ quay trở về phòng của cô ấy- đúng hơn là bị kéo ngược về chỗ của cổ. Chả còn cách nào khác, tôi đành phải tin tưởng rằng cô nàng sẽ kéo tôi ra ngoài như lúc đó. Ngước về phía bầu trời, tôi hét thật to tên của cô vô số lần.
Nhưng cô không hề giúp tôi.
Thậm chí còn không có một tiếng đáp lại.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi đấy. Tôi quay ngược quay xuôi, miệng liên hồi gọi tên cô như một đứa trẻ lạc đang đi tìm mẹ của nó. Nhưng dù có chờ đợi bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn không có dấu hiệu về việc tôi đã quay trở lại căn phòng thí nghiệm đó.
Phải làm gì đây? Tự dưng rơi vào tiến thoái lưỡng nan như này, cảm giác thế giới trước mắt nó tối sầm lại.
Không phải là do tôi sắp gặp hiểm nguy gì đó, tất cả chỉ đơn thuần là tôi không thể
ở đây mãi được. Trong viễn cảnh tồi tệ nhất, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt đầu chết đói.
Mặc dù công viên giải trí bí ẩn này trông như một đống hoang tàn đổ nát, nhưng dù sao nó vẫn ra dáng là một tác phẩm của thế giới hiện đại, văn minh. Còn đỡ hơn nếu đem so với việc bản thân có thể bị bỏ mặc trong rừng sâu âm u hay sa mạc khô cằn. Hiện giờ, tôi cần phải thoát khỏi chỗ này, tìm được một ai đó, rồi mượn điện thoại của họ để gọi giúp đỡ. Nếu đây là một đất nước phát triển thì sẽ có cảnh sát hay bất cứ lực lượng thực thi pháp luật có khả năng giúp được tôi. May mắn là chiếc vòng phiên dịch vẫn còn đang nằm trên cổ, nên việc giao tiếp với họ không phải là vấn đề. Tôi không rõ là thiết bị này có hoạt động ở các đất nước không nói tiếng Anh hay không, nhưng mà tiếng Anh thì được coi là một ngôn ngữ toàn cầu nên chắc…
Dù sao đi nữa, tôi vẫn buộc phải tìm thấy một ai đó rồi mượn điện thoại của họ rồi gọi cho một ai đó đáng tin cậy. Sau khi xác định được những gì mà mình phải làm, bao gồm cả việc sẽ phải phụ thuộc phần lớn vào lòng trắc ẩn của người khác, thì tôi cũng đã có tự tin để tiến hành những bước đầu tiên.
“Đứng yên!” một giọng trầm vang lên, cùng với đó là một vật gì cưng cứng đang dí vào lưng tôi.
***
“Từ từ giơ hai tay lên,” giọng nói khiếp đảm ấy đang ra lệnh cho tôi từ đằng sau. Vì không quen thuộc với mấy tình huống như này, nên tôi quay lại sau lưng như một thói quen, mình ngu quá.
Lớn lên trong một xã hội Nhật Bản nghiêm cấm súng đạn, thì có biết làm gì khi có ai đó nói rằng “Giơ tay lên.” đâu. Hành động dại dột quá, tôi ơi.
Như một con quái thú, người đàn ông phía sau tôi bắt đầu gào lên những từ gì đó mà chiếc vòng phiên dịch không thể xử lý được. Anh ta vật tôi ra đất rồi trói lại một giây sau đó. Kéo hai cánh tay của tôi về phía sau rồi trói chặt đằng sau lưng. Sau phút chốt, có một cơn đau nhói kinh khủng chạy dọc cơ thể. Tôi đau đớn mà khóc lớn.
“Ngậm mồm đi!” anh ta gắt gỏng. Do sợ hãi, tôi đành lặng im.
Một ai đó đang cưỡi lên tôi, đè hết cân nặng chính họ lên thân hình nhỏ bé này. Nhiêu đấy còn chưa đủ tệ, người đó còn làm thêm quả
kẹp bẻ sườn tôi bằng cái gì đó sần sùi, hình như là đầu gối. Chết tiệt, đau quá…! Những chỗ bị xây xước trên môi và má tôi giờ sưng tấy lên, khiến cho việc nói năng trở nên khó khăn hơn.
Chuyện quái gì đang xảy ra? Sao lại ra như này? Tôi đang
cực kỳ bối rối!
“Hử? Chả phải cậu ta là một tên cấp D sao?” một giọng nói bất ngờ từ một người đàn ông trẻ tuổi sỗ sàng thốt lên. Có gì đó cưng cứng (là họng súng đúng không?) đang được dí sát vào đầu tôi, khiến tôi không thể ngước lên mà nhìn thấy khuôn mặt của người đó.
“Cậu nói đúng, đây là đồng phục của họ mà nhỉ?” người đàn ông đang trên lưng tôi (khoảng tầm trung niên) đáp lại. Nghe qua thì, có vài người đang bao vây tôi trong cái vụ việc này. Họ lời qua tiếng lại với nhau bên trên tôi một lúc. “Thật kì lạ. Tôi không nghĩ là có bất kì Cấp D nào được gửi đi trong nhiệm vụ này.”
“Nhưng đó là đồng phục của chúng ta mà. Nhìn đi, đó là logo của Tổ Chức,” người đàn ông sỗ sàng nói trong khi lật cổ áo của bộ đồ bảo hộ kaki mà tôi đang mặc. Hình như, logo của Tổ Chức được in ở đâu đó xung quanh chỗ đấy.
Thấy vậy, người đàn ông ngồi trên lưng tôi bất ngờ kêu lên, “Vậy thì tôi sẽ..Chờ đã, tôi sẽ liên lạc với Tổ Chức. Có lẽ tên Cấp D này là người còn sót lại thuộc một đội khác mà chúng ta có thông tin. Có vẻ như chúng ta không phải là đội đầu tiên được cử đi điều tra về Công Viên Kinh Hoàng.”
Công Viên Kinh Hoàng ư…? Yeah, nghe có vẻ không mấy khả quan đây.
“Chết tiệt! Tôi không thể kết nối được. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Mấy người có ai liên lạc được qua điện đàm của mình không thế?”
“Đây cũng thế, thưa ngài. Thật ra mà nói, tại sao chúng ta không hỏi thẳng cậu ta luôn đi. Nếu không xong, thì ta cứ việc bắn tên nhãi cấp D này nếu nó làm gì đó mờ ám thôi”
“Dù có là Cấp D đi nữa, nhân mạng vẫn là nhân mạng.Tôi không nghĩ chúng ta nên đối xử với cậu ấy như là một nguồn tài nguyên. Và cho đến hiện giờ, thì tôi cũng không thể liên lạc được, thưa Chỉ huy.”
Giọng nói cuối cùng vang lên là của một người phụ nữ. Và có vẻ tất cả bọn họ đều đang nói chuyện bằng tiếng Anh, nhờ chiếc vòng phiên dịch mà tôi vẫn có thể hiểu được họ đang nói cái gì.
“Được rồi...Đứng lên đi.”
Sức nặng đang đè lên cơ thể tôi đột ngột biến mất. Tôi đoán là tên “Chỉ huy” đã xuống khỏi người tôi rồi. Sau một lúc bị ông ta đè nặng trên ngực mình, tôi không thể không ho khan một cái rồi từ từ đứng dậy. Dù hơi chậm trễ, nhưng tôi vẫn vừa dơ hai tay vừa đứng dậy.
“Hử, đó chỉ là một tên nhóc…?” chủ nhân của giọng nói sỗ sàng kêu lên, nhíu mày một cách nghi ngờ. Hóa ra, anh ta đã luôn đứng trước mặt tôi từ nãy đến giờ. Mái tóc hơi xoăn màu cà rốt, cùng những đốm tàn nhang trên mặt anh ta gợi lên một chút sự trẻ con. Một người da trắng, có lẽ là cũng đã gần ba mươi. Quần áo của anh ta thì chắc là những gì mà binh sĩ sẽ mặc- rõ ràng anh chàng đây thuộc lực lượng vũ trang.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác rằn ri và một chiếc quần cùng bộ, với chiếc mũ bảo vệ cũng có cùng họa tiết như vậy. Quanh lưng thì giắt một chiếc túi nhỏ cùng một khẩu súng cầm tay. Ngoài ra anh ta còn đang đeo một mẫu súng máy nào đó trên lưng nữa. Tôi không rõ tại sao, nhưng mà anh ta có một đai da vòng quanh người được nhét vô số viên đạn.
“Nhiều người Châu Á trông trẻ hơn so với tuổi của họ,” một giọng nói trong trẻo của phụ nữ vang lên. Khi tôi quay mặt về phía của cô, tôi thấy một người phụ nữ mới chỉ đôi mươi cũng đang mặc bộ đồ gần giống với anh trai sỗ sàng kia. Với nước da màu nâu và đôi mắt đen có chút ánh xanh, cùng mái tóc đen được buộc gọn gàng phía sau. Không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng tôi có thể nhìn thấy những hình xăm trái tim trên tay cô đang lấp ló đằng sau chiếc áo khoác. Cô ấy đang đứng canh chừng, nấp trong cái bóng của một trong số những vườn hoa- mặc dù đã không còn có hoa ở đói. Những mô đất màu nâu đỏ cho ta thấy những bông hoa đã úa tàn hoặc chưa có gì đã được trồng ở đây, nhưng chậu cây thì vẫn xuất hiện rải rác xung quanh công viên.
“Nah, đó chỉ là một cậu bé thôi. Tôi có thể thấy được từ cách nhóc ta hành xử rồi. Trông thì chắc cũng tầm tầm tuổi mấy đứa nhỏ nhà tôi đấy,” người được gọi là “Chỉ huy’ nói với giọng rầu rĩ.
Vị chỉ huy là một người cường tráng với vẻ ngoài thô ráp. Mái tóc và đôi mắt đều ánh lên màu sắc của sa mạc. Một nếp nhăn cùng với vết sẹo chạy dọc theo đôi lông mày của ông ta. Khoác trên mình bộ quân phục, cùng với chiếc mũ trông khá tương đồng với hai người kia, liếc qua ta cũng thấy rằng ông ta ăn mặc cũng khá đồng bộ. Nhưng với khẩu súng thì khác- phủ lên bề ngoài với những vết nứt và hao mòn qua năm tháng. Tạo cho ta một ấn tượng về người đàn ông này, không hề xa lạ với chiến trường.
Chỉ có ba người họ là những người duy nhất đang ở cạnh tôi, nhưng đều toát ra một sự áp đảo theo một cách mà tôi chưa từng được trải nghiệm bao giờ trong cuộc đời cao trung yên bình của mình. Một cảm giác nguy hiểm. Không khí giờ đây thật nặng nề.
“Cậu là ai? Có phải cậu cũng thuộc Tổ Chức SCP? Vị chỉ huy thay mặt biệt đội mà đưa ra câu hỏi với giọng nghiêm túc.
Thật thảm hại làm sao, tôi bắt đầu run rẩy trong khi trả lời lí nhí. Dường như tôi còn lắp bắp gì đó run rẩy hệt như một đứa trẻ mới tập nói vậy. Tôi chỉ có thể nói mấy thứ như là tên của tôi, họ tên của Iris và của Tiến Sĩ Bright...Nhưng không ngờ hiệu quả mà nó mang lại ghê thật.
Vị chỉ huy rên rỉ với sự ghê tởm. “Tiến Sĩ Bright?”
Như thể nó là từ ngữ ma thuật, sự căng thẳng bỗng dưng biến mất và thay vào đó là sự thờ ơ. Dường như họ nghĩ rằng cứ mãi cảnh giác với tôi cũng chỉ là lãng phí sức lực một cách ngu ngốc vậy.
“Sự tai quái của lão ta chả khác gì một cái nhọt ở mông cả. Tôi cá là ông ta điều đi một tên Cấp D với dụng cụ quan sát vì lão không được tham gia vào cuộc thăm dò không chính thức, tôi cá là vậy,” vị chỉ huy rên rỉ.
“Tôi cá chắc lão ta cũng nóng lòng muốn được đến tận đây lắm.” anh thanh niên sỗ sàng nói thêm.
“Một đồng minh rắc rối còn nguy hiểm hơn bất cứ kẻ thù nào,” cô gái đáp.
Cả ba người họ đều thốt ra những lời nhận xét nặng nề
trước khi quay về phía tôi cùng sự cảm thông trong ánh mắt. Họ nói với tôi, “Cậu đã phải khổ cực rồi, đúng chứ?”
Hả, là sao…? Có chuyện gì mà kinh khủng về Tiến Sĩ Bright vậy? Tôi không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng lòng tôi giờ ngập tràn những lo lắng về tương lai. Tôi nghĩ mình phải cẩn thận hơn trong việc đối phó với tên bác học điên đó trong tương lai…
***
Một lát sau…
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, thì việc di chuyển theo bao người bọn họ là chuyện chắc chắn rồi. Họ tự nhận rằng mình là binh lính đang trong biên chế của Tổ Chức, Đội đặc nhiệm Rho-71, hay còn gọi là “Origami Toads.”
Tổ Chức SCP chiêu mộ vô số những đội đặc nhiệm (giống như quân đội), để điều động đối phó trong các tình huống nguy cấp. Họ chỉ huy rất nhiều những biệt đội được trang bị các vũ khí tối tân, đủ để dễ dàng san bằng một khu vực rộng ngang một thị trấn nhỏ.
Nghĩ đến đó thì, chả phải Tổ Chức SCP là một tổ chức khổng lồ bí ẩn bao trùm cả thế giới này sao..? Nghe thật ngớ ngẩn nhỉ -ngỡ như là những thứ chỉ có ở trong manga- đúng là mắc cười quá đi, nhưng trước mặt tôi rõ ràng lại là ba người lính được huấn luyện kỹ càng. Những khẩu súng mà họ được trang bị có vẻ là đồ thật.
Dù sao thì, vị chỉ huy cũng thừa nhận một cách mỉa mai rằng khẩu súng của họ cũng không có ích gì khi chống lại những thực thể SCP thực sự nguy hiểm. Kể cả như vậy, thì ai trong số họ cũng có thể bẻ cổ tôi một phát ngay, nên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài ngoan ngoãn làm theo những gì họ bảo.
Có lẽ họ tưởng rằng tôi là một nhân viên Cấp D được gửi đến đây chỉ vì ý thích bất chợt của Tiến Sĩ Bright. Họ thả tôi ra mà không khiến tôi bị xây xát quá nhiều vì giờ đây cả hai đều đang là một phe, và cho phép tôi được đồng hành với bọn họ. Thái độ của họ với tôi giờ đây cũng mềm mỏng hơn và đối đãi tôi rất là tốt. Đúng là những người tốt bụng đến bất ngờ.
Nhưng, tôi không thể không nghĩ về chuyện gì sẽ xảy ra với các nhân viên Cấp D nhỉ…. Iris lúc nào cũng né tránh việc giải thích rõ ràng cho tôi về vấn đề đó, nên tôi vẫn không rõ rằng việc phân chia cấp bậc như vậy là có ý gì. Mặc dù khá tò mò về điều đó, nhưng có lẽ đây không phải là lúc thích hợp để hỏi. Ba người lính kia đều đang lặng lẽ di chuyển xuyên qua công viên giải trí trong khi họ thì thầm và ra hiệu cho nhau.
Họ cho phép tôi theo đuôi bọn họ, nhưng không có nghĩa là họ có ý định bảo vệ tôi. Những bước đi nhanh chóng của họ dường như đang muốn nói,” Chúng tôi sẽ bỏ cậu lại chỉ trong một khắc nếu như cậu không thể bắt kịp.” Tôi chỉ đơn giản là một học sinh cao trung bình thường, tất nhiên là cũng chưa trải qua bất kỳ khóa huấn luyện nào. Nên giờ nội cái việc bắt kịp họ thôi, cũng khiến tôi thở hết hơi rồi.
“...Chỉ huy, sao chúng ta không nghỉ giải lao chốc lát?” cô quân nhân chào nghiêm trước khi đưa ra lời đề nghị, có lẽ là vì lo lắng cho tôi.
“Bản thân tôi nghĩ chúng ta nên rút lui. Nơi này có một cảm giác gì đó khiến tôi lo lắng khôn nguôi. Với một công viên giải trí, thì nó không mấy thú vị cho lắm. Toàn bộ chỗ này như thể một căn nhà ma ám khổng lồ vậy.” Thay vì là vị chỉ huy, mà người lên tiếng đầu tiên lại là anh lính trẻ, cùng với vẻ mặt nhăn nhó. Họ chưa bao giờ cho tôi biết tên của họ, nên vai trò của họ là cách duy nhất để tôi có thể phân biệt được.
“Hmmm.”
Vị chỉ huy trầm ngâm một lúc rồi nói vào chiếc điện đàm của mình vài lần.
“Vẫn không thể liên lạc được. Nếu có thể thì tôi muốn hội quân cùng với tất cả những người còn lại của biệt đội. Khi mà không tìm thấy bất kì ai sau khi rà soát xung quanh khu vực này, tôi sẽ cân nhắc đến việc rút lui,” vị chỉ huy đáp.
Từ những gì mà ông ta nói, có vẻ các thành viên của thuộc biệt đội của họ cũng đã được điều đến đây. Tôi chỉ có thể đoán được như thế từ cuộc trò chuyện của họ mà bản thân tình cờ nghe lỏm được. Nhưng không hiểu vì lí do gì hoặc tại sao, họ lại bị tách ra và
đang lang thang giữa công viên giải trí bị bỏ hoang này, nên giờ họ đang cố gắng để tập hợp lại. Nhưng tại sao? Tại sao lại có một biệt đội được trang bị đầy đủ lại được gửi đến đây, đến cái công viên giải trí trơ trọi và hoang tàn như này?
“E là cậu chưa được nghe thông tin về bất cứ điều gì rồi” cô quân nhân tử tế có vẻ suy đoán biểu cảm bối rối của tôi mà chỉ điểm. Cô ấy khá lịch sự, đối đãi tôi với sự tôn trọng, và lại còn là một người phụ nữ nữa chứ. Một sự kết hợp mà bằng cách nào đó lại gợi nhớ về Iris.
Tôi tự hỏi không biết bây giờ Iris đang làm gì. Tại sao cô ấy lại bỏ mặc tôi trong bức ảnh này (tôi nghĩ thế) thay vì kéo tôi ra khỏi đây? Hay là có sự cố ở phía bên kia- ở thế giới bên ngoài bức ảnh này.
Tôi chỉ đang bắt đầu lo lắng và cảm thấy hơi chút cô đơn, nhưng có lẽ chị gái quân nhân thì lại lầm tưởng đó là vẻ mặt của sự sợ hãi. Như thể muốn động viên tôi, chị ấy nở một nụ cười ấm áp. “Sẽ ổn thôi. Bọn tôi đều là dân chuyên nghiệp, được rèn luyện để xử lý bất kì tình huống gì. Chúng tôi chắc chắn sẽ đưa cậu trở về an toàn.”
“Mà kể cả cậu có trở về được, thì thứ duy nhất đang chờ đợi khi về chính là bản án tử. Cậu nhóc Cấp D à” anh lính sỗ sàng đáp lại một cách đáng quan ngại, cười phá lên như thể nó là điều hài hước nhất trên đời vậy.
Tử hình? Anh ta đang nói đến thứ gì vậy.
“Này, đừng có tán nhảm nữa.” vị chỉ huy gắt gỏng với hai người họ giống như một giáo viên. Lúc sau, ông ta thở dài. “Đừng quên rằng chúng ta vẫn đang trong một nhiệm vụ. Nhưng tôi phải thừa nhận, chúng ta sẽ chẳng thể đi đến đâu nếu cứ lang thang vô định như này. Cửa tiệm cà phê kia sẽ là chỗ trú ẩn cho chúng ta để nghỉ ngơi một lát.” ông ấy nói, hất cằm về phía một nơi tương tự như đã nói. Một cửa tiệm toát lên sự rùng rợn do không hoạt động trong một thời gian dài, bàn ghế thì nằm lung tung, những tấm khăn trải bàn thì rách nát nằm lay lắt như cánh tay của người chết.
“Tôi sẽ không hy vọng về việc được thưởng thức một tách cà phê ngon...nhưng ít nhất chúng ta có thể trú tạm ở đó cho đến khi sửa được radio. Nếu thành công thì tôi muốn thiết lập kênh liên lạc với những người còn lại qua nó. Còn nếu điều đó không khả thi, thì chúng ta sẽ chọn một cách nào đó nguyên thủy hơn chút, như là đốt thứ gì đó trong đống hổ lốn này để tạo tín hiệu khói.”
Hai người lính trẻ đồng thanh, “Rõ, thưa ngài.” rồi chào nghiêm.
Thật là nhẹ nhõm! Tôi rất vui khi nghe rằng chúng tôi sẽ được nghỉ chân một lát. Tôi đã quá kiệt sức đến mức rã rời chỉ với việc bám đuôi họ thôi, những lời ấy phát ra kịp lúc, nó thánh thót quá đi mất. Lòng bàn chân cũng bắt đầu đau nhức được một lúc rồi.
“Có vẻ như cậu vẫn chưa biết chuyện gì cả, nên tôi sẽ nhanh chóng giải thích mọi chuyện.” Cô quân nhân đi chậm lại để tôi có thể bắt kịp. Đôi mắt chị chăm chăm hướng về hai người đang nhanh chóng chạy về phía quán cà phê kia. Họ bắt đầu lục tung đống ghế kia lên-có vẻ là muốn tìm một cái nào đó đủ chắc chắn, để họ có thể ngồi xuống và nghỉ ngơi.
“Công viên giải trí này là SCP-823, hay còn được gọi là Công Viên Kinh Hoàng. Toàn bộ công viên này chính là một thực thể SCP nguy hiểm được phân loại: Euclid.”
Toàn bộ công viên giải trí
là một SCP, một không gian dị thường mà ở trên cả logic ư..? Cho đến giờ thì trông không giống cho lắm. Chỉ có hơi chút rùng rợn, vì nó chỉ là một đống hoang tàn thôi mà.
“Đúng vậy. Nhìn qua một lượt, thì nó trông không khác gì một công viên giải trí bị bỏ hoang mà cậu có thể tìm thấy ở bất kì đâu,” cô ấy đồng tình.
Tôi không nghĩ là bạn có thể tìm thấy một nơi như này ở bất kì đâu đâu, nhưng tôi không thể cứ vậy mà nói thẳng ra được. Cô ấy chỉ đang thể hiện lòng tốt từ tận sâu trong trái tim, còn tôi thì lại muốn tìm hiểu về chuyện này càng nhiều càng tốt. Nếu cứ mãi mù mờ như này, nỗi sợ và sự lo lắng trong lòng cũng sẽ chỉ ngày càng tăng lên mà thôi.
***
Cô quân nhân nói với một giọng vô cảm làm cho tôi nhớ đến những người dẫn chương trình TV. “Nó đã bị đóng cửa và bỏ hoang sau khi có vài sự kiện bạo lực xảy ra dẫn đến cái chết của nhiều người tham quan công viên. Để cho chính xác thì, 231 du khách tham quan đã thiệt mạng, và còn 7 người bị thương hoặc trở nên tật nguyền.”
Tôi không thể tin vào tai mình. Đó đúng là một thảm họa khủng khiếp...Số thương vong ở đây đã là tận ba con số rồi. Tại sao, một việc như vậy lại có thể xảy ra cơ chứ?
“Cái chết của từng người đều rất là kì lạ. Ví dụ, con kỳ lân trong vòng quay ngựa gỗ tự thoát ra khỏi trụ đỡ của nó rồi lao thẳng về phía một khách tham quan đang đứng trước mặt nó. Kết quả là vị khách xấu số đó chết ngay lập tức, bị đâm bởi chiếc sừng của con kì lân.”
Thật không tin là chị ta đang thực sự nghiêm túc khi nói có một ai đó đã chết theo một cách không thể tượng tượng được. Thế thì điều gì sẽ được ghi vào báo cáo tử vong đây? “Tử vong tức thì do bị đâm bởi kỳ lân ư?” Nếu vậy anh ta sẽ phải kể gì với mọi người khi qua thế giới bên kia đây? Nhưng nghiêm túc thì đây không phải là chuyện để đùa.
“Vì lí do chưa rõ nào đấy, mà một khách tham quan trong trò rơi tự do tên là’ Cỗ Máy La Hét ‘ đã cởi bỏ dây an toàn của anh ta rồi nhảy xuống. Ghế ngồi được thiết kế để đi lên và rơi xuống theo chiều thẳng đứng- và hôm đó cũng thế. Nó giã anh ta cho đến khi dẹp lép như một miếng pancake,” cô ấy kể, rồi lại tiếp tục với một câu chuyện khác, một câu chuyện sẽ khiến cho tôi không bao giờ muốn đến chơi một công viên giải trí nào nữa trong suốt phần đời còn lại của mình.
“Nếu nguyên nhân của các vụ tai nạn đó thuộc phạm trù những ví dụ vừa nãy, thì thường có thể đổ lỗi do thiết kế các trò chơi… Tuy nhiên, vẫn có những vụ tai nạn khác. Những vụ kì lạ.”
Nói chuyện như này có lẽ đã khiến cho cô nhớ lại vài điều gì đó, nên cô nhanh chóng chuyển từ một vụ này sang một vụ khác. “Ví dụ nữa thì có một cặp đôi trong trò cốc xoay đã tan chảy một cách kinh khủng, khi mà chiếc cốc ấy xoay với tốc độ cao… Cho đến khi nó dừng lại, thì trong đấy chả còn gì ngoài là máu của họ đang sôi.”
Chuyện đó điên rồ thật. Và cũng như việc không hề có một lời giải thích nào cho chuyện đó.
Tôi bắt đầu hiểu tại sao công viên này lại nhận được phân loại là Euclid rồi đấy.
“Còn một trường hợp nữa là khi người điều khiển đu quay khổng lồ thấy những vị khách của mình đều biến thành trẻ con khi vòng quay tự dưng quay ngược lại về một hướng. Nhưng sau khi nó quay lại về hướng chính xác, với tốc độ nhanh dần, thì tất cả vị khách rời khỏi đó đều đã trở thành người già” cô ấy kể, còn nói thêm nữa về việc một số người họ đã qua đời vì tuổi già.
Không hề có một chút hy vọng nào nếu muốn giải thích về những sự việc đó. Tôi đã bị quăng xuống giữa một cái công viên giải trí nơi mà những sự việc kì lạ như vậy cứ lần lượt xảy ra. Cảm giác sợ hãi trào lên trong lòng, tôi bắt đầu run rẩy.
Lo rằng cô ấy đã hơi quá trớn khi nhìn thấy tôi sợ hãi, cô ấy bịt mồm mình bằng hai bàn tay rồi im lặng. Cô trao tôi một cái nhìn nhanh chóng, khi đó đôi mắt cô như thể muốn nói, “Chị xin lỗi.”
“Đây không phải những câu chuyện thú vị nhất để mà nghe nhỉ..? Dù sao thì, công viên giải trí này đã bị đóng cửa sau một số sự việc đáng buồn như vậy xảy ra. Sau khi bị đóng cửa thì đa phần những vị khách tham quan hoặc những nhà thám hiểm đô thị hay lai vãng ở đây đều đã trở thành con mồi của nó rồi chết. Kể cả Tổ Chức cũng không biết được chính xác đã có bao nhiêu người trở thành nạn nhân của nó rồi.”
Tại sao người ta có thể lảng vảng ở gần một công viên giải trí rõ là nguy hiểm như này nhỉ? Nếu là tôi thì đã chạy mất dép nếu phải đến gần nó rồi.
“Well, mấy đứa trẻ dại dột thích vì cảm giác mạo hiểm mà, nơi đây đã trở thành một địa điểm kinh dị nổi tiếng rồi. Với lại nó cũng nằm cạnh một thị trấn khá đông dân cư. Nên cũng có một số người muốn đi tắt qua đây cho lẹ.”
Vị chỉ huy càu nhàu. “Đó chính xác là lí do tại sao Tổ Chức không thể cứ thế mà khiến nó biến mất khỏi Trái Đất với một cuộc không kích, trong khi nó rõ ràng là một thực thể SCP nguy hiểm. Vì nó sẽ gây ra tổn thất đến tính mạng của thường dân và các thị trấn xung quanh.” Ông ta vui vẻ tham gia cuộc trò chuyện sau khi tìm thấy được cho mình một chiếc ghế tạm ổn. Ông ấy còn tìm cho chị quân nhân một chiếc và thậm chí cả tôi một chiếc trước khi ngồi xuống.
“Tổ Chức đã ngay lập tức thực hiện giao thức bảo quản để tránh bị người khác tiếp cận bằng cách mua hết những khu đất và công trình xung quanh Công Viên Kinh Hoàng -là công viên giải trí này- để niêm phong nó khỏi thế giới bên ngoài. Sau đó là thiết lập việc phong tỏa truyền thông. Nhưng theo tôi, thì như thế là vẫn chưa đủ,” ông ấy nói.
“Phương châm của Tổ Chức là Quản thúc, Lưu trữ và Bảo vệ,” người phụ nữ nói. “Chỉ vì nó nguy hiểm không có nghĩa là chúng ta có thể tiêu diệt bất cứ thực thể SCP tùy tiện như vậy được...Nhưng tôi thấy mình cũng đồng tình với những gì mà chỉ huy nói.”
Oh, ngạc nhiên thật! Tôi nghe được một thành ngữ này! Cá là chiếc vòng phiên dịch đã chuyển một thành ngữ tiếng Anh sang một thành ngữ tiếng Nhật tương đồng. Một suy nghĩ thật là lạc đề kinh khủng trong lúc họ đang nói chuyện.
Vị chỉ huy dường như không để ý lắm đến việc liệu tôi có đang chú ý lắng nghe hay không. Ông ấy vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện nghiêm túc với cô quân nhân. “Tôi nhận thấy rằng chúng ta không thể cứ thế mà xóa sổ thứ đó được, nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng phân tích về những sự kiện bất thường xảy ra trong Công Viên Kinh Hoàng và đưa ra những phương án đối phó để vô hiệu hóa chúng. Đấy là lý do tại sao chúng ta được cử đến đây. Chúng ta sẽ đánh giá tình hình và tìm hiểu nhiều nhất có thể về Công Viên Kinh Hoàng.”
Mặc dù cô quân nhân đồng ý với ông ấy nhưng cô lại lắc đầu ngao ngán. “Nhưng cho đến giờ, chuyện cứ như thể chúng ta đang quá lạc quan trong tình huống khó khăn như này…. Hơn thế nữa, chúng ta không hiểu tại sao lại bị chia cắt khỏi những người còn lại của biệt đội. Còn bị mất liên lạc với bên ngoài nữa, chưa kể điện đàm của chúng ta cũng không hề hoạt động. Giống như chúng ta đang mắc kẹt trong công viên giải trí này vậy. Thế kế hoạch tiếp theo là gì, thưa chỉ huy?”
“Tôi vẫn đang suy nghĩ. Như tôi đã nói, thì ưu tiên hàng đầu là phải hội quân với tất cả mọi người, nhưng mọi thứ đang bắt đầu có mùi khả nghi rồi đấy… Sẽ là sáng suốt hơn nếu chúng ta có thể lui quân trong lúc vẫn còn có thể,” vị chỉ huy thừa nhận, khuôn mặt cứng rắn đáng tin cậy giờ đây lại có hơi chút hối hận. Ông ấy thở dài một tiếng.
Một lúc sau, âm thanh của súng đạn và tiếng gào thét dội vang trong không trung.
***
Những người lính phản xạ ngay tức thì. Giật mình bởi tiếng nổ ầm ầm, tôi ngây người ra như một tên ngốc.
Cô quân nhân nắm lấy đầu tôi. “Cúi xuống,” cô ấy gào lên-rồi đè tôi xuống sàn.
Trong khi đó, vị chỉ huy đã sẵn sàng với khẩu súng máy khoác trên lưng vừa nãy. Ông ấy cúi thấp người để cho chiến lũy che chắn (họ xây cái đó từ lúc nào vậy?) được làm từ một nùi toàn bàn với ghế.
“Báo cáo đi!” vị chỉ huy ra lệnh.
Tôi không biết tại sao anh ta có thể đến đây nhanh được đến vậy, vì anh lính sỗ sàng khi nãy vẫn cách chúng tôi một khoảng khá xa, bận rà soát xung quanh khu vực. Ngay khi chỉ huy đưa ra mệnh lệnh, anh ta giơ ngón cái lên ra hiệu, “Okay!” Anh ta lội ra một cặp ống nhòm từ trong chiếc túi trên bộ quân phục của mình rồi hướng nó về phía tiếng súng.
“Tệ lắm, thưa chỉ huy!” Anh ta mặt cắt không còn một hột máu. Anh cúi thấp mình, núp trong cái bóng của một vườn hoa -một trong vô số những vườn hoa trong công viên này- rồi nằm ở ngay cạnh quán cà phê. “Tôi có thể thấy một số thành viên đã bị mất tích khi nãy! Ở hướng 10 giờ, ngay cạnh…. gọi là cái gì đây? Nhà gương? Dù sao thì, họ có vẻ như đang giao chiến với thứ gì đó ở gần tòa nhà đấy!”
“Cậu có nhìn thấy họ đang chiến đấu với thứ gì không?” Vị chỉ huy hỏi như gắt lên, nhưng anh lính sỗ sàng chỉ đáp lại một cách ngắn gọn, “Không thấy!”
Từ nãy đến giờ, cô quân nhân vẫn dí đầu tôi xuống đất. Mắt tôi đang láo liên không ngừng vì bối rối. Mặc dù tôi biết cô ấy làm vậy là để bảo vệ tôi khỏi những viên đạn lạc nguy hiểm, nhưng cảm giác như thế sọ tôi sắp nứt ra sau khi bị dập xuống đất quá nhiều lần chỉ trong một ngày.
“Ch-chúng ta phải làm gì đây?” cô quân nhân hỏi vị chỉ huy. Cô thì thầm,”Cứ cúi xuống,” trước khi bò đến phía cấp trên của mình.
Vị chỉ huy xem xét tình hình, một nếp nhăn sâu chạy dọc theo đôi lông mày của ông ấy trong một hoặc hai khoảng khắc gì đó trước khi đưa ra quyết định. Ông ấy ra lệnh, “Chúng ta không thể bỏ mặc đồng đội
được. Mọi người, vào vị trí chiến đấu. Chúng ta sẽ giải cứu bọn họ. Tiến về phía Nhà gương trong khi sử dụng các khu vườn và công trình để làm chỗ che chắn.”
Hai người lính trẻ đều đáp lại, “ Rõ, thưa ngài!” cùng với vẻ quyết tâm hiện trên khuôn mặt họ. Họ đúng là những người lính thực thụ. Mặt khác, tôi thậm chí còn không thể đứng dậy khỏi mặt sàn. Sự kinh hoàng này đang níu tôi lại, một sức nặng hữu hình. Tôi cảm thấy nhục nhã -thậm chí còn đang run lập cập nữa chứ. Tôi không thể chống lại cái áp lực vô hình của một chiến trường thực sự, một nơi không hề giống với những gì ở trong manga hay game.
“.....” Cô quân nhân mấp máy mồm muốn nói điều gì đó, nhưng cô ấy lại không có thời gian để bao bọc tôi lúc này. Chiến dịch của họ nhanh chóng được tiến hành.
Với tốc độ tác phong nhanh lẹ, ba người họ lên đường. Chỉ chớp mắt vài cái thì họ đã biến mất. Tôi đoán là họ đang trên đường tiến tới Nhà gương, có lẽ để chiến đấu với một “thứ gì đó” chưa xác định.
Tôi nên làm gì bây giờ…? Họ đã thực sự bỏ lại tôi như thể đó chả là chuyện gì cả. Không một ai trong số họ nói với tôi “Đi nào,” và nếu có thì tôi chỉ là gánh nặng khi đi theo họ thôi…. Có thực sự là ổn nếu cứ bám lấy họ mãi không nhỉ?
Nghĩ về việc bị bỏ mặc ở một nơi như này thật là khiến tôi thất vọng. Nhưng không, những tiếng la hét và tiếng súng nổ lúc nãy mà chúng tôi nghe thấy chợt vang dội trong tâm trí, nhấn chìm tôi trong một cảm giác kinh hoàng mà lần đầu tiên trải qua trong đời. Nếu cùng đi với họ, tôi còn có thể phải đối mặt với những điều kinh khủng hơn nữa. Và sau cùng, toàn bộ nơi này lại còn là một thực thể SCP, một vùng đất dị thường đến từ Địa Ngục.
Thành thực mà nói, tôi chỉ muốn ngồi bó gối mà chờ cho mọi chuyện qua đi, nhưng tôi nghi ngờ rằng liệu nó có thể giải quyết được gì hay không. Chỉ một lúc thôi mà, những gì tôi có thể làm là cho những suy nghĩ hỗn loạn với cảm xúc rối bời bay đi tứ phương…..trong khi tự hỏi tại sao tôi lại phải trải qua cái địa ngục trần gian này, thì tôi nên làm gì tiếp theo đây.
Bất ngờ thay, có tiếng động gì đó phát ra từ gần đây. Tôi giật bắn cả người. Nó nghe như tiếng một thứ gì đó sắc nhọn đang cà vào bề mặt kim loại vậy. Ngập ngừng quay sang phía đó để xem nó là thứ gì và thật sự thứ đó khiến tôi phải há hốc.
Một hình mũi tên được khắc lên trên sàn trong quán cà phê. Tôi không tự tin về trí nhớ của mình cho lắm, nhưng tôi chắc rằng một phút trước nó không hề ở đó. Graffiti bỗng nhiên xuất hiện một cách kì lạ khắp nơi xung quanh căn phòng. Thấy lạ, tôi bèn bò đến, một cách cẩn thận- chỉ để kiểm tra cái mũi tên.
Tôi chết lặng! Ở đó không chỉ có một mình mũi tên, mà còn có một dòng chữ nhỏ….dường như được khắc lên mặt đất bằng một cái ốc vít. Nó là…?
“CHẠY NGAY!”
Có phải nó đang bảo tôi đi theo hướng của mũi tên ? Phía dưới đấy thậm chí lại còn được kí tên “Iris Thompson.”
***
“Iris Thompson” được viết bằng Tiếng Anh, nên tôi không hoàn toàn chắc chắn rằng mình có đọc đúng không nữa. Nhưng tôi nghĩ đó là họ tên đầy đủ của Iris….có lẽ vậy.
Iris, “Cô gái bí ẩn trong những tấm ảnh”.....một cô gái được coi như thực thể SCP, phải cam chịu một số phận bất hạnh. Có phải cô ấy đang thao túng thế giới trong tấm ảnh (tôi nghĩ từ một nơi nào đó trong công viên trò chơi này đã xuất hiện trong tấm ảnh) để gửi cho tôi lời nhắn đó?
Trong khi tôi chìm vào suy tư một hồi lâu, chờ đợi xem cô ấy có khắc thêm một thông điệp nào nữa không(hoặc là tôi cho rằng lời nhắn đầu tiên là của cô ấy). Không có gì xảy ra cả. Mặt khác, xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào kinh khủng. Các trò chơi xung quanh công viên đều ngẫu nhiên hoạt động. Các toa tàu trên tàu lượn siêu tốc lao vùn vụt trên đường ray; những chiếc cốc xoay vòng vòng một cách điên cuồng. Loa phát thanh được lắp đặt khắp nơi trong công viên phát ra âm nhạc vui vẻ nhưng không hề đem lại chút niềm vui nào- chỉ có sự hãi hùng.
Tôi không hề thấy một bóng dáng của bất kì nhân viên hay là khách tham quan nào cả, mà chính là công viên giải trí này đã tự mình thức tỉnh. Tất cả mọi thứ được bật lên cùng một lúc. Đa phần các trò chơi đều đã hao mòn qua năm tháng và do sử dụng; chúng nứt ra theo từng chuyển động, tạo nên tiếng rít kinh khủng chói tai. Tiếng la hét và súng đạn ngày càng to dần, đan xen cùng tiếng nhạc và tiếng cót két của các trò chơi.
Tôi ngỡ như mình đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong tiếng hét đó. Lòng tràn đầy lo lắng, tôi từ từ đứng dậy. Dù cho toàn thân đau nhức, nhưng nhiêu đó vẫn không đủ để cản được bước chân của tôi.
Tôi thề là những tiếng hét vừa nãy thuộc về ba người lính khi nãy...Thay vì giết tôi ngay tại chỗ vì là một kẻ lạ mặt trông “mờ ám”, họ còn tử tế đến mức cho tôi theo cùng, rồi còn nói cho tôi những gì đang xảy ra nữa. Lẽ nào những con người tốt bụng đó lại đang phải đối mặt với một trận chiến vô vọng ?
Tôi không thể chịu đựng được việc đó. Bản thân chả biết có thể làm gì được cho họ hay không, nhưng chí ít thì tôi muốn được báo đáp lòng tốt của họ. Hướng của mũi tên chỉ về phía của những những tiếng la hét, nó đã cho tôi
đủ lý do để đến nơi đấy.
Tôi không chắc về những gì mình có thể làm, nhưng ít nhất tôi biết đấy xuất phát từ bản thân. Nếu mũi tên chính là lời nhắn của Iris, dù chỉ là hi vọng nhỏ nhoi, nhưng nếu có thể tìm thấy thì tôi sẽ nghe theo những gì cô ấy bảo. Sau cùng, Iris vẫn là đồng minh của tôi mà. Mặc dù chỉ mới gặp cô ấy gần đây, nghe thì chả có lý chút nào, nhưng sâu tận thâm tâm, tôi biết rõ điều đấy từ trái tim mình.
Không gian bao trùm bởi tiếng hỗn loạn, tôi phải cẩn thận rón rén từng bước theo hướng mũi tên đã chỉ. So với cách mà những người lính di chuyển, thì của tôi thực sự là quá thảm hại.
Tiếng la hét bắt nguồn từ phía bên kia của một tòa nhà lớn (rõ ràng là một cửa hàng lưu niệm đã đóng cửa) cách quán cà phê không xa mấy. Thay vì tiếp cận cửa tiệm, tôi quyết định trốn bên trong tòa nhà và quan sát tình hình.
Chuyện gì đã xảy ra? Ba người bọn họ vẫn ổn chứ? Tôi mong bản thân sẽ tìm được câu trả lời để giải đáp cho những câu hỏi lẩn quẩn phủ đầy trong suy nghĩ.
Những gì tôi nhìn thấy tiếp theo chỉ càng thêm bối rối.
***
“Aaagh! Eeeyaaaaa! Eeeeyaaaaargh…!” một trong ba người lính khi nãy -anh chàng sỗ sàng- đang la hét đến khàn cả giọng, sấy khẩu súng máy một cách điên cuồng. Toàn thân anh ta rung lên bần bật vì sức giật. Tiếng đạn nổ ầm ầm to đến mức mà màng nhĩ của tôi gần như sắp thủng đến nơi.
Cùng với âm thanh rầm rộ của súng máy bắn liên hoàn, có tiếng gì đó vỡ vụn vang vọng khắp không gian. Chúng tôi cách nhau một quãng khá xa, nên tầm nhìn của tôi lúc này không được tốt cho lắm. Từ phía sau người lính sỗ sàng đó, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ta đang xả đạn vào Nhà Gương nằm ngay trước mặt.
Mỗi viên đạn được bắn ra là lại một lỗ hổng xuất hiện trên tường của Nhà gương, khiến cho từng từng lớp lớp tấm kính sụp xuống đất. Làn đạn cứ thế mà làm nứt vỡ và xé tan vô số tấm gương, ngược lại là những mảnh vỡ thủy tinh nhìn như đang nắm tay bay nhảy trong không khí.
Rõ ràng là khẩu súng máy đã gây ra thiệt hại rất là nhiều lớp kính. Chỉ cần một mình nó thôi cũng đã đủ khiến cho tòa nhà trông như một miếng pho mát Thụy Sĩ mỏng manh muốn sụp đổ xuống. Với một tiếng nổ lớn, thì tấm biển hiệu sặc sỡ của “Nhà gương” đã rơi xuống mặt đất.
Chạy đến hiện trường chỉ sau đó một lúc, là hai người còn lại -vị chỉ huy và cô quân nhân- mặc dù sợ hãi trước hành động bất thường của anh ấy, họ vẫn đang cố gắng nói chuyện. Sẽ là bất khả thi nếu muốn nghe thấy những gì họ nói từ tận phía bên kia của tiệm đồ lưu niệm. Nên tôi quyết định sẽ tiến đến gần hơn, vừa chuẩn bị đi bước đầu tiên, thì….
“Cái quái gì vậy?! Cái quái gì vừa diễn ra?!” Tiếng hét lên của anh lính sỗ sàng làm cho tim tôi giật bắn. Anh ta chắc phải hét to lắm nên mới vang đến chỗ này.
“Anh ấy đã bị ăn ngấu nghiến, bên trong mấy tấm gương quái quỷ đó! Bởi một con quái vật chết tiệt nào đó! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! ███ còn có vợ con nữa! Nhảm hết sức!” anh lính sỗ sàng gào thét, gọi tên một thành viên trong biệt đội trong khi tiếp tục xả đạn một cách điên cuồng.
Hoàn toàn mất trí, anh ta không hề nhận ra hai người họ đang gọi chính anh. Bản thân là một người lính được huấn luyện đầy đủ thì chính tôi cũng đã thấy anh ta bình tĩnh và kiểm soát được bản thân tại cái công viên trò chơi kỳ lạ này….cho đến hiện tại. Anh ta đã thấy những gì? Anh ta đã chứng kiến thứ gì mà khiến cho tâm trí kinh hãi, suy đồi và điên rồ đến thế.
Anh ta vẫn
tiếp tục bắn khẩu súng máy của mình cho đến khi băng đạn không còn một viên. Kể cả như vậy, anh ta vẫn tiếp tục la hét và gào khóc, không hề biết rằng mình đã bắn hết đạn. Mọi thứ trở nên tĩnh lặng hơn một chút khi không có tiếng súng của anh ấy, nó cho phép tôi có thể nghe lỏm được hai người kia đang nói những gì.
“Này, chuyện gì đã xảy ra? Bình tĩnh lại và nói cho tôi biết. Cậu đã thấy cái gì?” vị chỉ huy hỏi với giọng bình tĩnh nhưng hơi chút căng thẳng.
Dường như đã tỉnh lại, anh lính sỗ sàng chuẩn bị đáp lại vị chỉ huy. Nhưng trước khi anh ta có thể, thì một thứ gì đó đã cuốn xung quanh cổ anh. Tôi không biết nó là cái thứ quái gì nữa. Tôi chỉ có thể miêu tả nó như là một loại chất lỏng tối màu không thuộc về thế giới này. Nó bao bọc xung quanh anh lính như thể là lưỡi ếch vậy, dính chặt lấy anh ta.
“.....?!”
Lúc anh lính đó phản ứng lại, thì cũng quá muộn. Anh ta đã bị kéo vào trong Nhà gương với tốc độ ánh sáng.
“Eeeyaaagh…!” Tiếng hét của anh ta vang vọng trong không trung rồi dần dần biến mất.
Tôi có thể nhìn thấy những gì đã xảy đến với anh ấy. Anh lính sỗ sàng đã bị nuốt vào một trong số những tấm gương bên trong Nhà gương….và biến mất.
Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy? Vô lý hết sức.
Tuy nhiên, sự kiện dị thường tiếp theo ắp đến chúng tôi, làm cho tất cả mọi người chả còn thời gian để mà nghĩ nữa. Cách một quãng không xa, từ chỗ tôi vẫn có thể quan sát. Một sinh vật đang tiến đến chỗ hai người còn sót lại đang đứng trước Nhà gương, đó là vị chỉ huy và cô quân nhân. Với đôi mắt đang dán chặt về nơi cuối cùng mà còn thấy người đồng đội, tâm trí họ vẫn đang quá rối bời để có thể chú ý đến nó.
Cái thứ mà đang bước về phía hai người dường như là một ai đó đang hóa trang thành linh vật. Hình như công viên giải trí nào cũng có linh vật riêng của nó….Nhưng linh vật này lại có tạo hình rùng rợn châm biếm của một con hà mã lòe loẹt sắc hồng, mặt nạ thì biến dạng, chảy ra vì sức nóng kinh hồn. Nó đang tập tễnh chậm chạp về phía hai người lính.
Thứ đó có vẻ đã từng rất dễ thương, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hét thật to, tôi cố gắng cảnh báo hai người họ nhìn về phía tay phải. Họ liếc nhìn tôi một lúc vì bất ngờ trong vài giây trước khi quay về phía con linh vật với tay đặt trên cò súng. Tuy nhiên, họ không lập tức khai hỏa.
Đây là linh vật của công viên, nên có thể có ai đó đang ở trong bộ đồ. Không quan trọng là trông người đó đáng ngờ như thế nào, họ không phải là những người cứ thế mà bắn những gì họ thấy khi mà khả năng có người bên trong vẫn còn.
Vị chỉ huy yêu cầu với giọng khắc nghiệt, “Ngươi là ai?! Đừng tiến gần hơn! Nếu là con người, trả lời ta! Hoặc nếu ngươi không làm theo những gì ta nói, chúng ta sẽ không lưỡng lự mà bắn!”
Thật không may, đó là một phản ứng bất cẩn đến đau lòng. Bên trong lãnh thổ chưa được khám phá của thực thể SCP “Công Viên Kinh Hoàng” này, về cơ bản thì chúng tôi đã ở trong bụng của một con quái vật không thể hiểu rõ được….Không ai biết rằng có hiểm nguy gì đang chờ đợi những kẻ không hành động nhanh lẹ. Không phải là họ không nhận thức được điều đó, nhưng quan niệm thông thường-bản chất của họ- lại khiến cho họ lưỡng lự muốn bóp cò khi ánh mắt họ hướng về con linh vật đó. Và nó không phải là ý hay.
***
Như đáp lại câu hỏi của vị chỉ huy, con linh vật hà mã hú lên một âm thanh kỳ lạ. Khác với vẻ ngoài hà mã của mình thì nó lại có một tiếng kêu xé trời của một con chim quỷ.
“KREEEE!”
Sau khi kêu lên, nó bắt đầu lao đến với tốc độ của một con quái thú. Thật không thể tin, trước đó con linh vật hà mã này đã từng di chuyển rất lờ đờ. Mắt tôi gần như không thể theo kịp được nó, vì nó di chuyển với tốc độ tựa như một cú đánh của vận động viên bóng chày chuyên nghiệp.
Nhưng trong giây phút khó thở đó, vị chỉ huy bằng cách nào đấy đã phản ứng kịp thời, nhanh chóng bắn sinh vật bằng khẩu súng máy của mình. Một lúc sau, cô quân nhân cũng bắt một loạt đạn từ khẩu súng máy, mà cô khoác chặt bên hông từ nãy. Không một viên nào trượt. Con linh vật rõ ràng đã tắm mình trong loạt đạn chính xác, nhưng nó không dừng lại, không hề nao núng, nó vẫn cứ tiếp tục lao về phía trước. Nhưng viên đạn chả làm gì ngoài tạo ra những lỗ hổng trên bộ đồ.
Khẩu súng máy của mỗi người trong số họ đều đủ sức để xé nát Nhà gương, nhưng với con linh vật hà mã thì nó không hề dao động hay chậm lại trước khi tiếp cận được vị chỉ huy.
“Cái g…?!” người lính dày dạn kinh nghiệm thốt lên, đôi mắt mở to vì bất ngờ trong một khắc.
Ngay lúc sau, con linh vật đẩy ông ta xuống bằng tay (chân trước?) rồi ngoạm lấy cổ ông ấy.
Mọi thứ xảy ra chỉ trong vài giây.
Trong chớp mắt, người đàn ông trung niên đó -vị chỉ huy- đã thiệt mạng. Chúng tôi chỉ vừa nói chuyện với nhau vài phút trước thôi mà. Tôi nhìn ông ấy gục xuống bằng hai con mắt của mình, nhưng nó diễn ra quá nhanh, khiến tôi không thể theo kịp được những gì đã xảy ra. Ông ta đã chết? Bị giết bởi? Một con linh vật hà mã ư…..?
“Aah! Waaah!” chị quân nhân hét lên trong sợ hãi, tấn công con linh vật bằng những loạt đạn liên hồi. Nhưng dường như nó không hề có tác dụng….Như thể cô ấy đang bắn vào ảo giác vậy.
“Dừng lại--chạy đi!” người chỉ huy dồn hết sức tàn lực, bất chấp cái chết cùng cái cổ đã gãy, để thốt ra hai từ cuối. Vương giọt lệ trên mắt, cô quân nhân gật đầu một cách đau đớn. Tuân theo mệnh lệnh cuối cùng của chỉ huy mình, cô chạy ngay đi.
Có lẽ là một sự trùng hợp tuyệt đối , vì cô ấy đang chạy về phía tôi. Hoàn toàn thất thần, đôi mắt cô ấy thấm đẫm sự sợ hãi… Đằng sau cô, là con linh vật hà mã bứt cái đầu của vị chỉ huy dễ dàng như
đang nhổ cỏ. Tắm trong đài máu, cơ thể mất đầu của ông ta lúc lắc rồi rơi xuống đất.
Đó là khi cô quân nhân đến được chỗ của tôi, đôi mắt cô dãn ra sau khi cuối cùng cô cũng chú ý tới tôi. Không chút lưỡng lự, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.
“Đi với tôi! Nơi đây quá nguy hiểm! Chúng ta cần phải chạy khỏi đây!” cô ấy thực sự hét lên sợ sệt như thế khi kéo tôi theo cùng. Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài đi cùng cô, cố gắng để không trượt chân hay vấp ngã.
Cô quân nhân nắm cổ tay tôi rất chặt khiến bàn tay tôi sắp rớt ra vậy. Và nếu tôi cảm thấy đau, thì đây không phải là một giấc mơ. Nhưng tình huống lúc này, nó thật sự là cơn ác mộng.….
Có một tiếng động kì lạ khiến cho tôi tò mò, nên tôi nhanh chóng ngoái lại phía sau một cái. Những gì tôi nhìn thấy ước gì không phải sự thật, chỉ muốn cười điên rồ cho qua chuyện. Con linh vật hà mã ấy đem đầu của chỉ huy đến trước môi nó như thể sắp trao một nụ hôn. Nhưng hóa ra là nó đang thổi hơi vào trong cái đầu đó.
Và khi nó làm vậy, tôi không thể tin vào mắt mình nữa rồi. Cái đầu của chỉ huy phồng lên như một quả bóng bay. Khuôn mặt cứng cỏi, nhăn nheo nhưng ưa nhìn đấy bị thổi phồng lên. Đôi mắt ông ta thì lòi ra khỏi hốc mắt rồi treo lủng lẳng trên đó. Con linh vật hà mã đấy buộc lại tác phẩm của mình -một quả bóng bay con người kì dị- bằng dây buộc. Sau khi hoàn thành, nó bỏ đi lang thang đâu đó, còn quả bóng bay thì lơ lửng trong không trung.
Để lại xương thịt và máu me, nó lại trở thành một con linh vật mà bất cứ công viên nào cũng có.
Tôi điên lên mất….tất cả chuyện này. Ở trong công viên giải trí đây, không có một quy luật tự nhiên nào có thể áp đặt lên nó.
***
Những sự kinh rợn cứ thế mà tiếp tục. Công viên trò chơi này -Công Viên Kinh Hoàng- đã tàn sát hơn hai trăm mạng người, giờ đây cũng đã phô bày bản chất thực sự của nó. Những trò chơi đáng sợ cứ thế mà nối tiếp nhau để ta chứng kiến, và mỗi cái trong số chúng đều cướp đi sinh mạng bằng những bi kịch khủng khiếp. Chúng thật là tàn nhẫn và gớm ghiếc, khiến tôi buồn nôn...Tôi thề sẽ không bao giờ bước chân vào bất kì một công viên giải trí nào nữa chừng nào tôi còn sống.
Có một vài cái xác không đầu đang cưỡi trên tàu lượn siêu tốc trong trò “Thriller Chiller.” Một vài người trong số họ có lẽ đã chết từ lâu; thân xác đều đã thối rữa và mưng mủ lên. Nhưng một số thì vẫn còn mới...với trang phục có cùng họa tiết của những người lính khi nãy, tôi chỉ có thể đoán rằng họ là những thành viên bị mất tích của biệt đội.
Ở lối ra của một chuyến tàu mang tên “Đường Hầm Tình Yêu,” hàng đống thi thể được tập kết lại ở nhiều nơi như bị dính chặt lấy nhau. Còn trong trò vòng quay ngựa gỗ, với hàng tá thi thể cũng bị bị xiên vào các cột trụ mà xoay vòng vòng đến vô tận. Những miếng thịt trong như nội tạng của người đang được nướng trong quầy đồ ăn. Vẻ mặt đau đớn đến ám ảnh của đàn ông và phụ nữ bị nhốt lại bên dưới mặt sân trượt nhuốm đỏ kì lạ…..Và đó chỉ là số ít những gì chúng tôi đã nhìn thấy.
Nó cứ như thể một trò đùa bệnh hoạn vậy, vì chúng tôi có đi đến đâu, thì những trò chơi xung quanh đều mang lại những cảm xúc đen tối. Sau khi bị chứng kiến quá nhiều thứ kinh dị, tôi đã trở nên vô cảm trước chúng.
Cô quân nhân cũng không tốt hơn tôi là bao, có lẽ cũng cô ấy hiện vẫn không nhận ra là chưa thả tay tôi. Lặng lẽ lẩm bẩm một mình, “ Địa ngục. Đây là địa ngục trần gian…...tôi muốn về nhà. Tôi muốn về nhà. Tôi muốn về...nhà!”
Cuối cùng, cô lảo đảo rồi gục xuống đất, đầu gối cô khụy xuống theo, có lẽ là do mệt mỏi về mặt tinh thần hơn là mặt thể chất. Vì tay cô vẫn đang nắm chặt lấy cổ tay nên tôi cũng khuỵ gối theo cô. Việc đó có lẽ nhắc nhở cô về sự có mặt của tôi, cô quay ra nhìn với đôi chút ngạc nhiên.
“███…” cô gọi tên một ai đó trước khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cô cứ ngồi gục xuống và khóc, sụt sịt như thế một lúc lâu.
Không thể gọi tên cô, không biết làm thế nào để an ủi cô, và cũng chả còn chút sức lực để làm bất cứ điều gì, tôi chỉ đơn giản ngồi đó trong sự bàng hoàng. Thậm chí tôi còn không thể khóc. Mọi thứ là một giấc mơ kinh hoàng.
Những gì tôi cảm thấy chỉ là cảm giác buồn nôn đang dâng trào. Thay vì than khóc, tôi tiến đến một bụi cây gần đó rồi nôn hết những gì còn sót lại trong dạ dày của mình ra. Thở hổn hển vì nôn, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, đôi mắt dần mờ đi. Một phần nào đó mà sự bình tĩnh vẫn còn, khiến tôi bắt đầu phân tích cái tình trạng đáng thương của tôi hiện giờ nó sẽ rao nếu như điều đấy xảy ra với một ai khác. Nó như kiểu quan sát của một học giả rồi cuối cùng đưa ra lập luận: Vậy đây sẽ là những gì sẽ xảy ra khi con người thực sự bị đẩy đến giới hạn của họ. Sau khi thở dốc một lúc, tôi ngẩng đầu và bắt gặp ánh nhìn của cô quân nhân.
“....Cầm lấy này,” cô nói, với một giọng u buồn trống rỗng trong lúc lấy ra cái chai trong túi đeo hông rồi đưa cho tôi. Là nước tinh khiết. Chắc cô ấy muốn tôi súc miệng của mình.
Tôi biết ơn rồi lấp đầy miệng mình bằng chỗ nước đó, súc súc một chút rồi nhổ ra. Tôi thậm chí còn không có sức để nuốt chỗ nước đó xuống, vì đã phát ốm với nó rồi.
“Tôi tự hỏi rằng không biết chúng ta có phải những người duy nhất còn sống sót hay không,” cô quân nhân (nghĩ đến đây thì, tôi vẫn chưa biết tên cô) hờ hững thì thầm trong khi nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Tôi không muốn kết thúc cuộc đời mình tại đây, không phải do cái công viên giải trí ngu xuẩn này...Mẹ, Cha, ███, con muốn gặp mọi người…. Tôi không thể chấp nhận được ! Không thể ! Không thể !,” cô bật khóc, trong một chuỗi những suy nghĩ ngày càng trở nên rối loạn. Sau khi gục đầu vào trong vòng tay của mình một phút, cô đứng dậy cùng với cái nhìn đầy quyết tâm.
Cô đối mặt với tôi rồi đưa người ra nắm chặt lấy bàn tay của tôi thêm một lần nữa. “Hãy rời khỏi đây thôi. Vì chỉ huy đã qua đời, nên tôi sẽ trở thành sĩ quan có cấp bậc cao nhất trong số những người đã thâm nhập vào trong Công Viên Kinh Hoàng. Bây giờ tôi đã là sĩ quan chỉ huy, nên hãy tuân lệnh tôi.” Giọng cô ấy hơi khàn nhưng lại tràn đầy sự quyết tâm.
“Chúng ta sẽ đi về phía cổng vào, cái mà chúng tôi đã sử dụng ban đầu khi đột nhập vào trong công viên giải trí này. Tôi không biết chúng ta có thể làm được hay không...nhưng tất cả những gì chúng ta có thể làm là chạy thục mạng rồi tin tưởng vào điều đó,” cô nói, rồi thêm vào suy nghĩ sau cuối rằng chiến đấu không còn là một lựa chọn nữa.
“Những thực thể SCP này là thứ quái quỷ gì vậy….? Tại sao những thứ quái dị như thế này lại tồn tại cơ chứ? Chúng ta là thứ gì? Và Chúa đã nghĩ gì khi tạo ra chúng chứ? Ha ha! Thậm chí còn có giả thuyết cho rằng Chúa là một thực thể SCP nữa cơ,” cô nói, rồi cười nắc nở như thể nó là một trò đùa hài hước, nhưng có vẻ cô cũng đã ở bên bờ vực của sụp đổ rồi.
“Này, nhóc...Nếu trên đường tới đó mà tôi chết, còn cậu thì bằng cách nào đó mà thoát được khỏi đây, thì tôi muốn cậu nói cho cha mẹ và ███ ở quê nhà tất cả những chuyện đã xảy ra với tôi.”
███ ? Tôi lặp lại từ đó nghe giống như một cái tên, đem đến cho cô một nụ cười yếu ớt trên môi.
“Đó là tên em trai tôi. Mặc dù cả hai khác nhau về tuổi tác và chủng tộc, nhưng cậu vẫn có gì đó làm tôi gợi nhớ đến em ấy. Có lẽ là do suy nghĩ của tôi không còn thông suốt nữa, nhưng tôi đoán đó là lý do tôi không thể không che chở cho cậu được.”
Hai chúng tôi đứng dậy, tay trong tay.
“Gia đình tôi đều là dân tị nạn. Bị đuổi khỏi ngôi nhà đầu tiên của mình, chúng tôi phải nương tựa vào nhau để vượt qua mọi thứ. Nhưng chiến tranh đã khiến cho cha mẹ tôi dính phải chấn thương vĩnh viễn, để giờ phải nằm liệt giường, và em trai tôi thì lại còn quá nhỏ để có thể làm việc trong thời gian dài. Tôi trở thành trụ cột duy nhất của gia đình….vậy nên tôi không muốn chết,” cô ấy thì thầm, đôi mắt nhìn xa xăm vô định.
‘Bảo hiểm nhân thọ của tôi sẽ đến tay họ nếu như tôi chết, nhưng tôi không chắc liệu nó có đủ để lo cho một gia đình ba người mãi mãi hay không...Đó là điều khiến tôi rất lo lắng và sợ hãi. Nhóc, tôi thậm chí không biết tên của cậu là gì, nhưng làm ơn hãy quan tâm đến gia đình tôi nhiều nhất có thể thay cho tôi,” cô cầu xin, cúi đầu nghiêm nghị trong khi chúng tôi từ từ bước đi.
“Và nếu có chuyện gì xảy ra, xin hãy giúp họ….Tôi biết chuyện này sẽ là rất khó khăn với một Cấp D như cậu, vì không biết cậu có còn sống đến ngày mai hay không, nhưng cậu là niềm hi vọng duy nhất và là lời cầu nguyện của tôi.”
Cô ấy đưa bàn tay có hình xăm trái tim -tay trái của cô- lên trên tim của mình một lúc….Rồi như thể đang cầu nguyện, cô nói “Thưa Chúa, làm ơn đừng để thế giới tàn nhẫn này làm hại đến những người thân yêu của con.”
Và đó là những lời cuối cùng tôi được nghe từ người phụ nữ vô danh đấy.
***
Trước khi tôi nhận ra, không gian xung quanh tôi đã thay đổi. Có thứ gì đó ấm áp đang ôm lấy tôi, và một giây sau, tôi hoàn toàn ở một nơi khác rồi. Cái cảm giác lúc nãy thật là quen thuộc. Tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Đó là Iris đã kéo tôi ra khỏi bức ảnh.
Sau khi chớp mắt vài lần, tôi nhìn xung quanh mình. Tôi đã quay trở lại căn phòng thí nghiệm bừa bộn của Tiến Sĩ Bright. Nó vẫn y hệt như lần trước khi tôi lạc vào (có lẽ là một từ hợp lý để miêu tả nó) trong công viên giải trí kì dị đó, trong Công Viên Kinh Hoàng.
Tôi đã quay trở lại rồi! Sau khi nhận ra điều đó, đầu gối tôi khuỵu xuống. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến mức mà gục xuống đất một cách nhẹ nhàng và gần như sắp bật khóc. Suy nghĩ về việc tôi không thể quay về đã khiến tôi choáng ngợp.
Nói cho đúng thì, phòng thí nghiệm của Tiến Sĩ Bright -một phòng thí nghiệm được điều hành bởi Tổ Chức SCP- vẫn như là một thế giới khác đối với tôi, nên nó không giống như chính bản thân mình đã hoàn toàn quay trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng chỉ mới nãy thôi tôi vẫn còn đang mắc kẹt trong một nơi kinh hoàng không khác gì một cơn ác mộng. Một nơi mà tôi có thể mất mạng bất cứ khi nào. So sánh với thứ đó, thì một căn phòng của otaku tràn ngập truyện tranh và trò chơi điện tử chả khác nào thiên đường trần thế cả.
“███? Cậu ổn chứ? Tôi rất xin lỗi về điều đó!” Iris phân trần, nhìn thẳng vào mắt tôi một cách lo lắng.
Lòng trào dâng sự cảm mến -thậm chí là yêu- khi nhìn thấy cô, tôi thậm chí đã định trao cô một cái ôm. Nhưng hậu quả của nỗi kinh hoàng tôi vừa trải qua vẫn còn đó, nên tôi không thể nhấc lên nổi dù chỉ là một ngón tay. Run rẩy, tôi hít một vài hơi thật sâu để khiến bản thân bình tĩnh hơn. Cơn ác mộng đã đi qua rồi. Nó đã qua rồi. Mình có thể nghỉ ngơi rồi.
“Làm tốt lắm! Trời, cậu đã làm rất tốt ở trong đó đấy! Nếu tôi có thể thì đã tham gia luôn với cậu rồi.Than ôi, tôi đã phải từ bỏ khi nó trở nên rõ ràng rằng tôi không thể làm được -nhưng nó không ngăn được việc tôi tiếp tục cố gắng! Ah, nhưng sau quá nhiều thất bại, tôi phải đối mặt với sự thật. Tiếc quá, buồn thật đấy!” Tiến Sĩ Bright nói với sự nhiệt tình đáng ngại rồi xoay chiếc ghế ngồi trước bàn làm việc ngổn ngang của ông ta để đối mặt tôi. Chiếc váy đỏ rực của ông tốc lên khi xoay mình.
“Các thí nghiệm còn lâu mới kết thúc, nhưng đến giờ nó đã chỉ ra rằng giả thuyết của tôi về việc cậu có thể đi vào trong những tấm ảnh là chính xác! Và tôi rất muốn được tự mình trải nghiệm cảm giác đó, nên tôi sẽ trao tặng Bất Tử cho cậu như một phần thưởng vì đã làm một việc tuyệt vời đến vậy! Congratulazioni!”
Mặc dù tôi khá chắc là ông ta nói “xin chúc mừng,” nhưng do cái cách phát âm của Tiến Sĩ Bright thật……, hoặc là từ đó được dịch để nghe lạ tai như thế. Hành xử ngốc nghếch như mọi khi, tên bác học điên đó nhếch mép cười lớn, tay tháo chiếc vòng cổ đang nằm giữa ngực trong nháy mắt rồi tiếp cận tôi.
Tôi thề rằng đã từng thấy nó ở đâu đó rồi…..À phải, nó là cái trâm cài áo cổ ở gần chỗ tôi khi lần đầu tiên xuất hiện ở trong cái cơ sở nghiên cứu kì dị này, Dường như nó là một tác phẩm rất đắt tiền. Một đống kim cương được đính xung quanh một viên đá quý đỏ thẫm hình trái xoan -có vẻ là ruby. Còn dây đeo và kim cài thì cũng đều được làm bằng vàng trắng và bạch kim.
Thấy vậy, Iris ra vẻ không đồng tình. “Tiến sĩ, ông đang đùa à, đúng không? Tôi sẽ không để yên cho ông được làm vậy đâu!” cô cáu gắt rồi tiến ra đằng trước tôi rồi giang hai tay ra, như thể đang muốn bảo vệ tôi.
Tiến Sĩ Bright nguyền rủa, “Chết tiệt!” mặc dù nghe ra là thế, nhưng ông ta không thất vọng mấy rồi bắt chéo chân một cách thanh lịch. “Được rồi, tôi chỉ đùa thôi, chỉ đùa thôi mà! Chỉ nói giỡn như vậy cho bớt căng thẳng thôi mà! Vì cô biết điều gì là tốt nhất để xử lý những tình huống như này phải không? Tôi tin rằng tiếng cười là thứ tốt nhất! Aha ha ha ha…..”
Tôi không thấy có thứ gì buồn cười ở đây, nhưng sau khi cười một hồi lâu (lúc sau, tôi mới được biết rằng đó là dòng thoại trong một bộ anime mecha nổi tiếng, nhưng không chỉ vậy mà tôi có thể lơ là cảnh giác được), biểu cảm của Tiến Sĩ Bright trở nên vô hồn nhanh như thể một con robot bị ngắt nguồn vậy.
Ông đeo lại chiếc vòng cổ kỳ lạ đó lên trên cổ rồi chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt đó chính xác là của một nhà nghiên cứu. Cái ánh nhìn lạnh lẽo, vô cảm đó làm cho tôi nhớ lại về sự kỳ quặc của ông ta, nhưng ông ta cũng là một nhà khoa học xứng đáng với danh hiệu “nghiên cứu viên.”
“Cảm ơn cậu. Tôi đã có thể thực hiện được một thí nghiệm thú vị chưa từng thấy, ███, “ Tiến Sĩ Bright nói, nhanh chóng nở một nụ cười và lịch sự cúi đầu từ ghế ngồi của mình.
“Tôi muốn được biên soạn bản báo cáo của mình, nên tôi sẽ rất cảm kích nếu nhưng cậu có thể kể lại cho tôi nghe về những gì cậu đã trải qua bên trong tấm ảnh. Đúng là một điều bí ẩn! Tôi vẫn chưa biết năng lực của cậu hoạt động như thế nào. Nhưng chính điều đó lại làm cho chuyện này trở nên vui đến vậy!”
Trong bức ảnh ư…..Vậy, tôi đã thực sự ở trong tấm ảnh đó. Hơn nữa, mọi thứ mà tôi trải qua bên trong Công Viên Kinh Hoàng thật là chân thực và sống động. Cơn đau khi tôi ngã dập mặt. Mùi tanh của máu tươi. Và hơi ấm từ bàn tay cô quân nhân đó….
Hình ảnh của cô vụt qua trong tâm trí, nên tôi bắt đầu thấy lo lắng cho cô quân nhân đó. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Dù cho cô gần như đã mất trí vì sợ hãi, nhưng người phụ nữ dũng cảm đó cũng đã dắt tay tôi trong khi cả hai cùng cố gắng thoát khỏi cái công viên giải trí đó. Và tôi đã làm được, nhưng lại bỏ mặc cô ấy ư? Bản thân mình quá nhẫn tâm.
“Về bản chất thì, cô ấy đã chết,” Tiến Sĩ Bright đưa thông tin cho tôi một cách thờ ơ với cái giọng của dân kinh doanh. “Nguyên nhân cho cái chết của cô ấy vẫn là một bí ẩn, Cô được tìm thấy trong tình trạng quai hàm gãy vụn và khung xương sườn bị xé toạc ra. Răng và những mảnh tim của cô được nhồi nhét bên trong ống khí quản. Hiện giờ vẫn chưa rõ rằng cô ấy chết vì ngạt thở, hay là sốc vì mất quá nhiều máu do vết thương mở ở lồng ngực. Thậm chí còn có giả thuyết cho rằng cô đã tự sát.”
…………..
Tôi không biết phải nói gì. Ý tôi là, tôi đã sợ hãi rằng điều này sẽ xảy ra, và cô ấy không thể làm được. Cô không thể quay trở về với gia đình của mình nữa.
Cảm thấy thất vọng và đau khổ, tôi cúi đầu. Nước mắt tuôn trào từ hai khóe mi.
Trước sức mạnh của một dị thường kinh khủng như Công Viên Kinh Hoàng, sự tồn tại của tôi trở nên nhỏ bé và mờ nhạt hơn bao giờ hết.
***
Nhưng giờ không phải là lúc để chìm đắm trong u buồn. Tôi cần phải hoàn thành những gì cô ấy đã giao phó cho tôi. Cô muốn tôi chăm sóc cho gia đình cô và giúp đỡ họ nếu tôi có thể…..
“Chuyện đó khó đấy. Đúng hơn là hoàn toàn không thể để thực hiện chính xác những gì mà cô ấy đã yêu cầu cậu” Tiến Sĩ Bright đáp rồi nở một nụ cười gượng gạo. “Tấm ảnh mà cậu đi vào ban nãy thực chất đã được chụp cách đây hàng thập kỉ rồi. Cha mẹ cô ta đều đã qua đời vì tuổi già, nhưng cậu em trai thì vẫn còn sống và khỏe mạnh.”
Hàng thập kỉ trước ư? Không chỉ đi vào thế giới bên trong tấm ảnh, mà tôi còn quay ngược về quá khứ sao…? Chuyện này càng ngày càng trở nên kì lạ hơn rồi đấy.
“Điều đó khiến cậu trở thành một thực thể SCP.” Tiến Sĩ Bright chỉ ra điều đó, chải mái tóc của bản thân lão một cách quyến rũ. “Chính xác thì bản chất khả năng và sức mạnh của cậu vẫn chưa được khám phá, nên tôi muốn được tìm hiểu về chúng. Sẽ rất cảm kích nếu như cậu tiếp tục cộng tác với tôi trong những thí nghiệm như thế này.”
“Tôi từ chối,” Iris yếu đuối phản bác, nhưng Tiến Sĩ Bright không chút mảy may run sợ.
“Đương nhiên, cậu không có quyền được từ chối. Thái độ hợp tác với Tổ Chức SCP đã mang lại cho cậu một mức độ tự nhất định, nhưng về cơ bản cậu chỉ là một vật thí nghiệm. Cậu không thể chống lại lệnh nếu chúng tôi muốn sử dụng cậu trong một thử nghiệm. Cậu cũng có thể thoải mái mà quay lưng lại với tôi nếu thực sự không muốn làm việc cùng, nhưng tôi đảm bảo sẽ thực hiện một số thay đổi trong quy trình quản thúc đấy,” ông ta đe dọa trước khi nói tiếp.
“Mặt khác, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cậu miễn là cậu hợp tác trong các thử nghiệm của tôi. Sẽ được che chở trong vòng tay của Tiến Sĩ Bright vĩ đại này! Tôi mong sẽ không phí thời gian cho cả tôi và cậu để nghiên cứu về năng lực này và đặc điểm độc đáo của nó.” Trong khi Tiến Sĩ Bright nói vậy, tay đưa lên nhìn đầu đồng hồ (loại mà có hình một nhân vật anime nữ đang tức giận) rồi thở dài thỏa mãn.
“Dù sao thì, cũng đã khá muộn rồi…..Có lẽ đến đây thôi. Chúng ta có thể bàn bạc chi tiết hơn vào lúc khác vậy. Trông ███ cũng đã kiệt sức rồi. Cố gắng đừng quá sức nhé,” ông ta nói với giọng ân cần, nhưng đôi mắt thì sáng lên với sự tò mò của tri thức. Một cảm giác sợ hãi và lo lắng rằng ông ta sẽ bắt lấy tôi rồi ngấu nghiến.
“Mai lại tới phòng thí nghiệm của tôi nhé. Chúng ta có thể hoãn lại việc phân tích cho đến khi đó...Ngủ ngon nhé cả hai!” Tiến Sĩ Bright quay ghế lại rồi bắt đầu nhập thứ gì đó một cách điên cuồng vào trong máy tính. Nên tôi sẽ không vội vàng mà hỏi họ thêm điều gì nữa.
Không nhanh vậy đâu! Vẫn còn một điều tôi muốn biết. Đó là về người em trai của cô quân nhân đó, người mà vẫn còn sống. Hiện tại anh ta đang ở đâu và ra sao rồi? Chí ít, tôi cũng muốn anh ấy nghe được những lời trăn trối của cô. Tôi muốn anh ta biết rằng cô ấy đã tuyệt vọng đến mức nào khi cố gắng thoát ra khỏi cái công viên trò chơi quái quỷ đó để được trở về với gia đình…..Và nếu tôi có thể kể với ai đó trong gia đình cô một chút về sự dũng cảm và tốt bụng mà cô đã thể hiện, thì thời gian mà tôi lang thang lạc lõng trong cái công viên giải trí đó sẽ trở nên ý nghĩa hơn.
“Ra là vậy, đúng như tôi suy đoán. Cậu đã tiến vào trong một tấm ảnh bí ẩn rồi thấy mình xuất hiện tại hiện trường một vụ thảm sát mà không một ai sống sót, nhưng lại nhìn lỏm được những gì đã xảy ra trong suốt tai nạn đó….Tôi kì vọng hơn vào cậu, người có thể làm sáng tỏ một số bí mật xung quanh các thực thể SCP mà không cần tốn quá nhiều công sức.”
Tiến Sĩ Bright nghiêm túc trả lời trước khi thốt ra một điều mà không ai ngờ tới.
“Và cho đến hiện giờ, cậu không cần hỏi về chuyện của cậu em trai nữa đâu. Vì cậu đã gặp rồi đấy! Ngay từ lần đầu tiên gặp tôi, Tiến Sĩ Bright này, tôi từng là một người da đen -em trai cô ấy! Nhưng vì đã mất đi phần nhiều tính cách ban đầu, nên giờ cơ bản anh ta đã như một con người khác rồi. Nên tôi không thấy có ích gì khi nói cho anh ta về những gì đã xảy ra.”
Ông ta đang nói gì vậy…? Nhắc đến đây, thì chẳng phải ban đầu Tiến Sĩ Bright là một người hoàn toàn khác về cả chủng tộc lẫn giới tính khi chúng tôi lần đầu gặp mặt sao. Tôi vẫn không thể thấu được những bí ẩn xung quanh con người này.
“Tôi chắc rằng anh ấy sẽ rất biết ơn. Cái chết của người chị đã luôn đè nặng lên anh ta. Lý do khiến anh ta trở thành một nhà nghiên cứu là để tìm ra sự thật về việc cô ấy đã chết như thế nào. Tôi chắc rằng cậu đã khiến anh ấy hạnh phúc vì đã làm sáng tỏ về những gì chị anh ta đã làm và đã nói trước khi qua đời,” Tiến Sĩ Bright nói, một sự u buồn lướt qua trên khuôn mặt ông ta. Ông thở dài.
“Với sự giúp sức của cậu, chúng tôi có thể tiến gần hơn nữa khám phá ra những bí mật được che giấu đằng sau những thực thể SCP bí ẩn, như với Công Viên Kinh Hoàng. Nó có thể giảm bớt thương vong và thiệt hại trong các cuộc giao chiến với những thực thể bí ẩn, dù chỉ một chút. Liệu cậu có thể giúp tôi đạt được mục tiêu đó không?”
Một lần nữa, lại là vẻ mặt nghiêm trọng kinh khủng ấy, nhà nghiên cứu kì dị nói tiếp, “███, toàn bộ các nhà nghiên cứu của Tổ Chức SCP đều chào đón cậu với vòng tay rộng mở.”
Tôi thực sự muốn trở về nhà ngay lúc này.