Đây là đêm đầu tiên kể từ khi tôi bị lạc (còn cách nào khác để diễn tả lúc này không nhỉ?) trong cơ sở nghiên cứu kì lạ của Tổ Chức SCP. Tôi đang ở trong căn phòng được cấp dành

riêng cho Iris, nằm trong một góc khuất tại một phía của một khu mà tôi nghĩ đây là khu nhà ở dưới lòng đất

dành cho nhân viên. Họ chắc không cho tôi một cái bản đồ để mò đâu nhỉ.

Chả biết là do Iris không có hứng thú với việc tích trữ đồ đạc hay là do có những hạn chế về số lượng mà một SCP như cô có thể sở hữu, nhưng mà căn phòng này thực sự rất trống trải. Nó khác hoàn toàn với những gì mà tôi tưởng tượng về một căn phòng của thiếu nữ, nơi này chả có sự dễ thương và nữ tính nào cả, thứ mà một cô gái nên có.

Dù nói vậy nhưng đây là một căn phòng khá rộng rãi, chắc chỉ nhỏ hơn một chút so với lớp học cũ của tôi hồi cao trung. Tường thì cũng chỉ được dán giấy đơn giản, sàn nhà thì cũng chỉ vài tấm thảm rẻ tiền được trải khắp phòng. Một chiếc bàn làm việc được đóng bằng kim loại cùng một cái tủ khóa, và một chiếc giường có vẻ như đã được lấy từ bệnh viện nào đó. Căn phòng chỉ có như thế nhưng lại được sắp xếp một cách hợp lý, đủ khiến một người hài lòng.

Nơi này cũng khá sạch, chắc cũng chỉ có vài thứ chưa được dọn dẹp

làm lu mờ đi vẻ sạch của phòng thôi. Tôi thì nghĩ nên cần trang trí thêm một số con thú bông hay vài món đồ nhỏ là ổn.

Nhưng nhìn chung thì tôi chỉ có thể nói, Iris đã biến cái căn phòng bình thường đến kì lạ này thành trở nên chấp nhận được để một thiếu nữ có thể sống trong đó. Những cuốn sách còn đang đọc dở, quần áo được treo dọc theo bức tường, xấp giấy tờ các loại, một hộp nước hoa quả còn đang cắm chiếc ống hút trên đó cùng với vô số những thứ nhỏ nhặt khác đã đem lại sự sống cho căn phòng. Đủ khiến tôi nhận ra rằng mình vẫn đang ở trong phòng của một cô gái. Khi tôi nhận thức được như vậy, thì kể cả đây không phải lần đầu, vẫn tạo cho tôi chút lo lắng.

Bản thân cũng biết là cô ấy không muốn tôi nhìn ngó lung tung, nên tôi cũng đang cố gắng tập trung nhìn mỗi Iris. Những lần tôi thấy cô nàng thì tất cả đều chỉ là qua những tấm ảnh đa số

bị mất đi phần đầu, nên khi được nhìn cô ấy ở các góc nhìn khác, điều này mang lại sự mới mẻ cho tôi.

“███, thường thì cậu quyết định mọi thứ như nào khi ở Nhật Bản?” Iris quay sang hỏi sau khi giận dữ ném hết mấy thứ mà cô không muốn tôi nhìn thấy (có lẽ là quần lót hoặc nhật kí của cô ấy chăng) vào trong tủ khóa. Không bắt kịp được tình huống, tôi tỏ ra lúng túng chả biết nên trả lời sao.

Iris nhún vai rồi vỗ nhẹ vào chiếc giường hai lần.

”Nói thẳng với cậu luôn, thì đây là chiếc giường duy nhất trong căn phòng này. Và chưa kể thì đây là phòng riêng của tôi. Với việc ngủ chung giường là điều mà cả hai chúng ta không muốn, đúng chứ? Vì vậy, cả hai cần phải quyết định ra ai sẽ là người được ngủ trên giường! Cậu hiểu chứ?” Cô ấy nói với tôi

một cách vừa lịch sự vừa hợp lý, nhưng cũng khá khó hiểu[note36421]. Đơn giản thì là chúng tôi chỉ có một chiếc giường….và nếu cả hai ngủ chung thì sẽ không được hay cho lắm.

Cả hai bọn tôi không có ở trong một mối quan hệ kiểu đấy. Nên cả khi bạn hỏi về mối quan hệ giữa tôi và cô nàng thì cũng chả có câu trả lời nào thỏa đáng cho bạn từ tôi đâu.

Xét cho cùng thì đây vẫn là phòng của Iris và tôi thì như một kẻ ăn bám, nên cô ấy ngủ trên giường là hợp lý hơn. Chưa kể, nó khá sai khi một thằng đàn ông lại ngủ ngon trên giường trong khi một cô gái lại phải nằm đất.

Đáng lẽ là tôi phải ngủ trong một phòng giam nào đó đã được sắp xếp sẵn, nhưng may mắn là nhờ lòng tốt của Iris…. đã mời tôi ở cùng. Việc xuất hiện ở phòng này là tốt lắm rồi, phòng thì vẫn còn một cái sofa nên mượn ngủ tạm ở đó cũng được. Ngủ trên đấy thì có thể sẽ không được thoải mái cho lắm vì khá bé, nhưng còn tốt chán khi so với việc phải lăn lộn ở dưới sàn.

Nhưng điều đáng lo hơn cả cái đấy là về phần cá nhân tôi cơ, khi ngủ chung phòng với một cô gái, nó cũng khá là khó xử. Liệu bản thân có thể chìm vào giấc ngủ trong khi lại nghe được từng nhịp thở của cô hay không? Chắc chắn là không rồi. Chỉ suy nghĩ mỗi điều đó thôi đã làm tim tôi nhảy loạn rồi, với một tên học sinh trung học bình thường chả được tiếp xúc gái như tôi thì nó hại tim vãi ra.

“Tôi hiểu rồi, nhưng đừng vì tôi mà cậu phải khách khí như vậy, ███,” Iris nói, đôi lông mày có chút nhíu lại sau khi nghe cái ý kiến lộn xộn của tôi.

“Cậu có vẻ hơi rụt rè…. Chính kiến riêng cậu cũng chả nói ra, đúng chứ? Thẳng thắn lên nào! Hay là do người Nhật các cậu ai cũng như thế ?”

Dù cô ấy có vẻ không hài lòng với tình huống hiện tại, nhưng Iris vẫn kéo chiếc chăn khỏi giường mình. Rồi di chuyển nhanh nhẹn như một con thú nhỏ, thả chăn một cái bụp vào tay tôi.

“Đã muộn rồi mà còn để cãi nhau về cái vấn đề nhỏ nhặt này. Tôi thì cũng đã khá mệt

nên sẽ đi ngủ đây. Xin lỗi nhưng mà phiền cậu hãy ngủ trên sofa ngày hôm nay nhé.” Sau đó Iris mở chiếc tủ khóa có vẻ là tủ quần áo, rồi nói thêm, “Ngay ngày mai, tôi sẽ yêu cầu họ chuyển đến thêm một chiếc giường

hoặc chuẩn bị cho cậu một phòng nữa…..nên giờ thì mong cậu quay chỗ khác đi một lúc, vì tôi cần phải thay quần áo.”

Sau khi nghe kỹ câu nói vừa dứt, tôi nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác. Ôi trời ơi!... Tôi có thể nghe rõ được âm thanh sột soạt phát ra từ phía sau kìa. Cô ấy đang …thay đồ! Sao tôi lại vướng vào rắc rối này vậy nè.

***

Do Iris sẽ thay đồ ngay tại căn phòng này, nên bản thân tôi cũng đang cố gắng chuyển sự chú ý sang một thứ gì đó càng xa càng tốt. Ngắm nhìn nghiên cứu những thứ trong căn phòng này thì tôi thấy được ngày tháng trong chiếc đồng hồ điện tử trên chiếc bàn làm việc, nó hoàn toàn trùng khớp với ngày mà tôi đến thư viện. Bị dịch chuyển đến một cơ sở nghiên cứu nào đó có thể là nằm tại Hoa Kỳ.., nó làm tôi cũng an tâm một phần nào khi biết được mình đã không tới tương lai hay về quá khứ.

Tôi nhận ra rằng có hàng tá những thứ kì quặc đang được giam giữ hoặc bảo quản trong cái cơ sở nghiên cứu này. Nhưng với bộ não tầm thường của tôi thì nó vẫn chưa chấp nhận được toàn bộ là sự thật.

Trong khi đang đảo mắt qua cái bàn làm việc cùng với chiếc đồng hồ, có một thứ khiến tôi chú ý đến. Đó là nhiều bức hình của một cô gái ngoại quốc, bên cạnh

còn có một bảng

được treo trên tường với vài tấm hình được ghim. Cùng với một đống

khung ảnh được bày trên chiếc bàn làm việc.

Nghĩ lại thì, Iris là ‘Cô gái trong những tấm ảnh’. Và mọi tấm ảnh trong đó luôn thấy cô ấy cầm trong tay chiếc máy ảnh. Với vẻ ngoài đẹp đẽ của một chiếc máy ảnh Polaroid cao cấp, gây ra cho tôi cảm giác mơ hồ về một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hay là dân nghiện chơi máy ảnh hàng hiệu.

Dù mỗi tấm ảnh đều được chụp từ các góc độ khác nhau, nhưng chỉ có lác đác một vài tấm. Nên tôi đoán có lẽ cô ấy không rảnh để đi bấm máy cả ngày, kể cả khi là một shutterbug (Người đam mê nhiếp ảnh). Vì rãnh quá nên những suy nghĩ gì không đâu, đang được nảy ra trong đầu tôi.

Theo như tôi thấy thì chỉ toàn là những bức hình về phong cảnh, điều đó thể hiện rằng cô nàng đúng là một người đam mê thật. Đa phần mọi người thích chụp ảnh người khác hay chính bản thân để làm kỉ niệm hoặc chỉ đơn giản là selfie thôi….hay do chỉ có mỗi người Nhật mới coi việc đó là điều đặc biệt?

Dù sao đi nữa thì mỗi tấm hình đều rất đẹp và mô tả những địa danh tôi chưa từng đặt chân tới bao giờ. Đa phần trong số đó thì là những địa điểm tôi chưa nghe qua, nhưng tôi thì lại đặc biệt chú ý đến một tấm. Đó chắc hẳn là Grand Canyon, một trong những kì quan tuyệt vời nhất, kì vĩ nhất mà người Mĩ cực kì tự hào. Theo như tôi nhớ thì hẻm núi hùng vĩ này là một trong số những hẻm núi lớn nhất thế giới và tôi đã từng nhìn thấy nó trên TV một lần rồi. Tôi cá Iris đã từng đến tận đó và chụp lại bức ảnh này đây. Nó làm cho một tên với cuộc sống nhạt nhẽo như tôi ghen tị đấy.

….Hửm? Có cái gì đó không đúng lắm. Bước tới gần hơn cái bảng ghim thì tôi thấy một tấm ảnh, là do ánh đèn chiếu vào nên tôi chả thể nhìn rõ được tấm ảnh đấy, nên hèn gì sai sai. Không phải là tôi cần biết nội dung tấm ảnh, mà do giờ ngồi đợi đến khi Iris thay đồ xong nên hơi chán, nên vô tình kích thích tính tò mò một chút.

Thì ra tôi hiểu vì sao không thể nhìn rõ được tấm ảnh rồi. Một lý do gì đấy mà tấm này là tấm duy nhất bị ghim ngược.

Có lẽ là Iris không muốn thấy nó nên đã cố tình ghim ngược nó lại hoặc do cô sơ ý làm như vậy…Nếu bản thân tôi trước đây thì sẽ không bao giờ đụng vào nếu không có sự cho phép, nhưng bản năng tò mò đã chiến thắng nên tôi với tay lấy tấm ảnh và lật ngược để ngó.

Khoảng thời gian dài sắp tới

sẽ khiến tôi phải hối hận khi bốc đồng chạm vào bức ảnh ngay lúc đấy.

Tấm ảnh đỏ thẫm.

Tôi cứ ngỡ nó đã được phủ màu sơn hay đại loại như thế. Hoặc trong lúc chụp, Iris đã có sai sót nên đã khiến cho tấm ảnh in ra màu đỏ như thế này…Nhưng không cái nào trong số chúng chính xác cả………..

Sắc đỏ thẫm trước mắt này chỉ có thể là……máu. Thật sự là máu người .

Nội dung có vẻ là khung cảnh của một vụ án mạng. Bức ảnh kì quái này chỉ có những vệt máu bắn tứ tung khắp phòng. Một số phần nữa đã bị đen, chắc máu đã bắn vào ống kính máy ảnh khi chụp. Nhưng tổng thể thì tôi cũng chả biết được nội dung bên trong rõ là gì.

Ít nhất thì có thể thấy được căn phòng trong tấm ảnh là phòng khách phương tây cổ điển. Một đôi chân dường như đang từ từ xuất hiện trong góc của bức ảnh. Chúng chằng chịt những vết cắt sâu và bị bẻ theo một góc độ kinh dị, có vẻ là từ một cái xác.

Cái quái gì đây? Tại sao cái bức ảnh kinh dị, ghê tởm này lại được ghim ở đây cơ chứ…?

“…Có chuyện gì sao?”

Có lẽ cô ấy đã nhận ra có điều gì đó không ổn nên đã quay mặt đến phía tôi…. Hoặc là tôi nghĩ thế. Tôi cũng chả biết.

Những tia máu từ bức ảnh như thể bắn vào mặt tôi hay sao, mà giờ đây tầm nhìn của tôi bỗng dưng được nhuộm sắc đỏ. Tôi vấp ngã, loạng choạng trước khi trở nên bất tỉnh.

***

Không khí có mùi lạ hơn khi nãy, xung quanh nồng nặc cái mùi hôi thối, mùi dày đặc đến mức khiến tôi muốn buồn nôn hơn bất thứ gì mà tôi từng ngửi. Cố gắng để không nôn mửa ra, tôi phải lấy hai tay bịt mồm mình lại.

Tôi chớp mắt liên hồi, rồi hoàn toàn chết lặng. Đây không phải là nơi vừa nãy. Tôi vừa mới ở trong căn phòng ngủ thoải mái trống trải của Iris. Một phát đã ở nơi khác hoàn toàn, cảm giác tôi bị ngẫu nhiên dịch chuyển đi vậy.

Cái cảm giác déjà vu như ập đến với tôi, mặc dù chưa từng thấy nơi này bao giờ. À, tôi đã từng nhìn thấy góc của căn phòng này trong bức ảnh…. đây là cái phòng khách kiểu phương Tây đó. Nếu mà so sánh với phòng khách kiểu Nhật thì nó rộng rãi hơn, nhưng khung cảnh lúc này như vừa có một cơn lốc xoáy hiện diện vậy.

Bỏng ngô vương vãi khắp nơi. Những tấm rèm cửa nhàu nhĩ và rách nát. Các lỗ thủng thì chạy dọc theo các bức tường, dưới sàn và cả trần nhà. Chiếc đèn trần giờ đang nằm dưới đất, tan tác thành từng mảnh. Chiếc ghế bành thì bị lật ngược lại cùng với đó là một cái piano gãy chân. Dưới sàn thì đất trào ra từ các chậu cây cảnh bị lật đổ. TV thì chằng chịt những vết nứt. Và sau cùng, là máu.

Nhuộm lên tất cả mọi thứ ở đây chính là cái màu đỏ thẫm của máu. Đây chắc chắn là nguồn cơn của cái mùi hôi thối kinh khủng đang phảng phất trong không khí. Điều này thực sự không bình thường chút nào, một cái mùi hương khủng khiếp mà tôi chắc chắn sẽ không bao giờ ngửi thấy nếu còn ở Nhật Bản yên bình.

Không hiểu rõ về tình huống hiện tại hay những gì vừa xảy ra, tôi chỉ đơn giản đứng sững ra đó, không thể thốt lên một chút gì cả… Và ngay sau đó thì tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ. Lòng ngập tràn sự sợ hãi, mặc dù hơi do dự, nhưng tôi vẫn quyết định quay về phía phát ra cái âm thanh đấy.

Trong góc căn phòng ấy, là một người đàn ông đang dựa vào bức tường, người ướt đẫm máu, hai chân nằm lê trên đất. Nằm trong góc cái ngôi nhà tan hoang này, ông ta đang ở

ngưỡng cửa cái chết.

Không có cách nào để cứu ông ấy cả. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tôi có thể thấy là chân tay ông ta đã bị xoắn lại một cách dị thường, và máu đang tuôn ra từ những vết cứa trên người ông. Vết thương dường như là do một loại dao kiếm sắc nào đó. Những vết nứt trên bức tường phía sau ông ấy lan theo hình mạng nhện, và cái đầu ông ấy nằm chính giữa cái vết nứt đó.

Có vẻ đã có một con quái vật nào đó với móng vuốt sắc nhọn đã làm cho ông ấy ra bã trước khi dập ông ta vào tường… Tôi không phải là bác sĩ, nên không thể chắc chắn được, nhưng những vết thương kia có vẻ là chí tử. Nhưng người đàn ông vô danh đấy vẫn còn thoi thóp sự sống.

“NnnGH”, ông ta lẩm bẩm một cách khó hiểu, trong lúc thở.

Sau một hồi do dự, một lần nữa sự tò mò lại thắng được tôi. Từ từ bước tới chỗ người đàn ông kia. Dù khoảng cách giữa chúng tôi là không xa lắm, nhưng mỗi bước chân ngày càng nặng nề hơn. Hai chân run lẩy rẩy, khiến cho quãng đường trở nên dài hơn và ngoằn nghèo hơn. Tôi thấy chóng mặt quá.

Choáng nghợp bởi cái sự kì quái này, tôi vẫn cố gắng bước đi, giữ mình không lảo đảo. Trong tình trạng như này, chỉ cần một chạm thôi cũng đủ khiến tôi ngã.

Ông nhìn tôi xuyên qua những sợi tóc thấm đẫm máu đang dính chặt lên mặt mình. “…Chạy đi.”

Bước lại gần tôi mới thấy rõ được rằng đó không phải một người đàn ông mà là một cậu trai trẻ đang ướt đẫm máu. Dù tôi không giỏi việc đoán tuổi người da trắng, nhưng có thể đoán anh ấy còn trẻ hơn cả tôi. Đầu

anh chàng cúi gằm xuống, lại còn bê bết máu nên rất khó để nhận ra bất kì chi tiết nào trên khuôn mặt. Hơn nữa căn phòng này cũng tối.

Vì nguồn sáng duy nhất của căn nhà giờ đã tan tành khắp sàn, bên ngoài thì trời cũng đang tối nữa nên tôi cũng khó thấy được gì cả.

Với lượng máu đã mất do những viết thương kia, có lẽ cậu ta

không còn tỉnh táo. Tôi sẽ không bất ngờ nếu cậu ta chỉ mơ hồ nhận ra được có ai đó đang đứng trước mặt mình.

Nhưng không hiểu tại sao, cậu ấy cứ lặp lại liên tục “Chạy, chạy đi” một cách tuyệt vọng.

Nhờ vào chiếc vòng cổ này mà tôi có thể hiểu được những gì mà cậu ta nói,”Chạy đi, Iris. Hắn đến đây là để giết chúng ta.”

Ý cậu ta là sao thế….? Tôi thì lại không có đủ khả năng để giải nghĩa của những lời nói ấy. Ngay khoảng khắc đấy, tôi cảm giác một thứ gì đó to lớn quấn luôn lấy tôi, kéo đi với một lực cực mạnh. Và ngay lúc đó, tầm nhìn của tôi tối đen.

***

“███, ███! Cậu có ổn không? Hãy nói gì đi chứ!”

Lại một lần nữa, mọi thứ xung quanh tôi thay đổi trong nháy mắt. Tôi đã quay trở về phòng của Iris mà không hề hay biết. Cái mùi hôi tanh của máu biến mất mà thay vào đó là một mùi hương nhẹ nhàng, có chút đăng đắng.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu có thể giải thích cho tôi được không? Trước tiên, hãy hít một hơi thật sâu đã!”

Tiếng gọi của Iris thực sự rất gần. Iris đang ôm chặt tôi vào ngực cô ấy. Thật tệ khi trong tình huống không may này, tôi lại còn đang đè lên cô ấy! Và mũi tôi thì đang bị vùi trong cái thung lũng của bộ ngực đầy đặn đến không thể tin được, bị lộ ra một chút do bộ đồ ngủ của cô nàng.

Chuyện này thực sự tệ! Cảm giác còn tệ hơn trước kia khi ở trong căn phòng nhuốm đầy máu đó. Tôi đập tay xuống sàn, nhanh chóng tạo ra khoảng cách giữa tôi và cô ấy rồi trượt mông hết cỡ về phía bức tường.

“….Cậu ổn chứ?” Iris hỏi với vẻ hoang mang đang hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy khi nhìn về phía tôi. Cô ấy hờ hững vuốt thẳng bộ đồ ngủ khi nhận ra chúng có vẻ lộn xộn sau cuộc 'va chạm' rồi nghiêng đầu một cách khó hiểu.

“Thứ tự của mọi việc mà tôi thấy được là như thế này: Cậu bỗng dưng biến mất khỏi căn phòng trong khoảng chục cho đến vài chục giây. Bức ảnh dường như đã nuốt chửng lấy cậu ngay trước mắt tôi.” Iris giải thích và ngồi xổm xuống trong khi lấy ngón tay xoay vòng vòng.

“Tôi đã rất ngạc nhiên, nên đi đến để kiểm tra tấm ảnh đã nuốt lấy cậu. Sau đó tôi còn thấy cậu di chuyển xung quanh trong bức ảnh”. Kẹp chặt tấm ảnh dị thường giữa hai ngón tay và vẫy bức ảnh, cô nói một cách hơi vụng về: ”Đây nè”.

“Vì khá sốc nên tôi đã thử chạm lên cậu trong bức ảnh đó. Dù thì có vẻ cậu đang di chuyển trong bức ảnh, nhưng tôi không chắc liệu rằng mình có hoa mắt hay không. Nên tôi muốn xác nhận về điều này. Nhìn qua thì câu truyện của tôi đã được dàn dựng rất công phu, nhưng tất cả chỉ là sự bốc đồng thôi, chả có tính toán gì cả”.

Như thể thấy có điều gì đó khó tả, cô nhìn tôi chăm chú rồi nói tiếp. “Khi tôi chạm vào hình, thì cậu tự dưng bật ra khỏi nó. Vì sự chênh lệch giữa hình thể của hai chúng ta, nên tôi đã bị cậu đè xuống,và……..phần còn lại thì cậu cũng đã biết rồi đấy.”

Cái khung cảnh trong bức hình kia mà cô ấy chỉ ra giống hệt với căn phòng đầy máu mà tôi ở đó trước đây. Có thực là tôi đã đi vào trong tấm ảnh rồi không...? Thật luôn?

“Nhưng nó thực sự đã xảy ra, nhưng bằng cách nào cơ chứ? Nếu bức hình này

nguy hiểm đến thế thì tôi phải phát hiện ra sự khả nghi của nó rồi, nhưng nó thì lại chưa bao giờ bộc lộ ra cái khả năng hút người vào bên trong cả.”

Có vẻ như Iris không coi việc chạm vào bức ảnh là một điều gì quá to tát. Cô nhanh tay khéo léo lật úp tấm ảnh lại và để nó nằm trên mặt bàn làm việc ngay lúc này đây.

“Theo suy đoán của tôi, thì thay vì bức ảnh này đặc biệt thì chính cậu mới có vẻ là người mang trong mình khả năng du hành từ thế giới ảnh và thế giới thực. Ngay từ lần đầu quan sát cậu, cũng có một sự kiện tương tự đã diễn ra và được ghi chép lại.”

Ngay từ đầu tôi đã bị quan sát ư? Có phải cô ấy muốn nói đến lần đầu tôi dịch chuyển đến cơ sở nghiên cứu. Nghĩ lại thì tôi nhớ khi đó có cảm giác ấm áp như thứ gì đó bao bọc cơ thể.

“Hmmm, e rằng những gì mà chúng ta có lúc này chỉ là những phỏng đoán”

Cô ấy khoanh tay, rên rỉ rồi cau mày nói: “Hãy hỏi một nghiên cứu viên đáng tin cậy vào ngày mai. Mặc dù tôi có giấy phép của nhân viên, nhưng cũng chả khác

người thường là mấy. Cậu nên tìm sự trợ giúp của một nghiên cứu viên thành thạo trong lĩnh vực mà cậu đang gặp phải. Giờ thì cũng đã muộn rồi, tôi đi ngủ đây.” Iris kết thúc với một nụ cười khô khốc.

Ngay một lúc sau, một tràng vỗ tay bất ngờ xé tan bầu không khí như thể pháo hoa vậy.

“Tuyệt vời!” giọng nói của một người đàn ông vang lên.

Iris và tôi như nhảy dựng lên ngay khi quay mặt về phía người đàn ông đó. Cứ như thể ông ta dịch chuyển vào trong này vậy! Ông ta là một người da màu khỏe khoắn với độ tuổi trung niên. Chả hiểu tại sao, ông ta đang khoác trên mình một chiếc áo polo kì lạ màu đỏ cùng chiếc quần đen bóng bẩy lấp lánh. Tôi thì thường sẽ không quan tâm lắm vì dù gì cũng là quốc gia khác, nhưng mà ông ta đang đi giày da vào căn phòng ngủ!! Ổng còn biến mình dị hơn khi đội thêm một cái mũ phớt nữa. Và trái ngược với cái phong cách ăn mặc lòe loẹt của mình, ông ta khoác lên mình một chiếc áo blouse nhăn.

Đây là ai vậy..? Trong lúc tôi còn chưa hiểu gì, thì Iris nhìn ông ta rồi thốt ra một cách thô lỗ “Geh!” Cái mặt không ưa gì ông ta

đang hiện rõ mồn một lên cô ấy.

Thấy cô nàng phản ứng như vậy, nên ông ta chỉ nhắm một mắt lại và làm ra vẻ không quan tâm. Ông ta vẫn tiếp tục vỗ tay cho đến khi nào thỏa mãn thì thôi, sau đó cúi chào một cách lịch sự.

“Xin lỗi vì đã đến vào lúc muộn như này! Nhưng cứ yên tâm đi, bạn không cần phải cảnh giác với tôi, vì tôi không phải là một sát thủ! Cũng không phải thiên thần hay ác quỷ! Bỏ qua luôn ma pháp thiếu nữ với lại ninja!” Lão dường như bị vấn đề về dây thần kinh cảm xúc hay sao mà tự dưng lại cười phá lên.

“Nếu gu của cậu là một trong những cái trên, thì để tôi làm lại quả xuất hiện hoành tráng hơn nhé. Thế? Cậu muốn tôi trông như nào?” Có vẻ chiếc vòng dịch thuật bị lỗi ở đâu đó nên khi ông ta nói “thay đổi” thì nó chỉ phát ra một tiếng rè. Bất kể ông ta có nói gì liên quan đến những thứ trên đi nữa thì cái vòng cũng không thể dịch nó ra hoàn chỉnh được… tôi không phải chuyên gia về thiết bị điện tử nên tôi đoán nó bị hỏng.

***

“Tiến sĩ Bright”. Iris ấn ngón tay

vào trán và rên rỉ như sắp kiệt sức. “Tôi tưởng ông không được phép ghé vào phòng riêng của trẻ vị thành niên vào buổi tối mà. Nói chuẩn hơn thì ông bị cấm giao tiếp với trẻ vị thành niên do những ảnh hưởng xấu mà ông đã gây ra cho họ chứ nhỉ?”

Cái cụm “trẻ vị thành niên” nghe thì kì lạ vô cùng, nghĩa của nó cũng khá là lằng nhằng, nhưng cái từ tiếng Anh tôi nghe được từ Iris là “thanh thiếu niên.” Nó không phải là một từ mà người Nhật hay sử dụng để đề cập nhóm tuổi đó.

Dù sao đi nữa, vị nghiên cứu viên kì lạ mà Iris gọi là Tiến sĩ Bright này đã đột nhập vào đây cùng một nụ cười tươi rói. “Oh, Iris. Em vẫn luôn đáng yêu như mọi khi! Đừng nói với tôi là ngoài việc em thực sự tin vào văn bản chính thức ‘Những điều Ts. Bright Không Được Làm ở Tổ chức’ từ Tổ Chức SCP, thì em còn tin rằng tôi sẽ ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc của trò đùa đó nhé? Em dễ thương quá đi mà!”

“Thế nhưng, việc lẻn vào khu vực cá nhân của người khác, thậm chí là người khác giới khi chưa được cho phép hay chưa có lịch hẹn trước là không thể chấp nhận được.”

“Ahahhah! Do em có thể mở một cuộc triển lãm về những thứ bất hợp lý được thu thập về đây, nên tôi cũng có một chút hứng thú về chính xác cái mà em gọi là “không hợp lí”. Vui lòng cho tôi một cái giải thích logic nhất, để tôi có thể bỏ nó ngoài tai với sự thanh lịch của một quý ông! Tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc nghe một bên và đi ra từ bên còn lại… ôi, phong cách quá.”

“Tên ███!” Iris gào lên những tiếng chửi rủa chói tai dành cho Tiến Sĩ Bright, nhưng có vẻ những lời đó vượt quá khả năng của chiếc vòng phiên dịch, nên nó không được chuyển thành những từ mà tôi có thể hiểu được.

Sau một tràng cười thỏa thích, Tiến Sĩ Bright hướng sự chú ý của lão về phía tôi.

Một phần nào đó thì tôi cũng không để ý đến cuộc trò chuyện của họ cho lắm, hay đúng hơn là né tránh cuộc trò chuyện. Nhưng khi ánh mắt của lão ta chạm đến tôi, một cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng khó tả tự dưng xuất hiện.

“…Này, tôi không biết điều gì đã đưa ông đến đây, nhưng nó chắc chắn không tốt lành gì cả. Chúng ta có thể hoãn chuyện này sang một ngày nào đó được không?” Iris lướt đến giữa Tiến Sĩ Bright và tôi, như thể đang muốn bảo vệ tôi vậy. “Tôi thực sự rất là mệt mỏi rồi.”

“Như em mong muốn! Đến đây nào, ngã vào vòng tay của tôi đi! Tôi sẽ bế em đi ngủ, Iris đáng yêu của tôi! Để Daddy sẽ hát ru cho con nhé!”

“Ông không phải là bố tôi đâu. Nó thật sự là khó chịu đấy. Lần sau ông mà còn ra vẻ như chúng ta có máu mủ gì với nhau thì tôi thề, tôi sẽ dùng mọi biện pháp dù cho đó là bạo lực hay pháp lí để xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của ông trên cõi đời này,” Iris đang kịch liệt phản bác lại Tiến Sĩ Bright, trong khi ông ta hai tay vẫn dang rộng ra như thể van nài cô ấy xà vào lòng mình. Tôi thì hơi bất ngờ với thái độ lúc này của cô nàng.

Iris đối đãi tôi rất tốt, cô ấy thực sự rất tốt bụng và thẳng thắn. Nhưng với Tiến Sĩ Bright thì khác, cô ấy đối xử như thể ông ta là một con côn trùng mà bạn tìm thấy trong nhà, cùng với sự ghê tởm vô tận.

“Okay, có vẻ ta đã đùa hơi quá trớn rồi. Em hơi lạnh lùng rồi đó, Iris!” Tiến sĩ Bright nhún vai một cách vu vơ. “Nhưng điều bất ngờ hơn cả là em lại lôi về một cậu trai mà em hầu như chả quen biết về phòng ngủ của mình! Em chỉ đang tỏ vẻ lạnh lùng, trong khi bản thân lại là thứ dễ dãi mà ngon ăn với đàn ông chúng tôi, chẳng phải người ta hay gọi là ███ hay sao?!”

“A, giá như mình được cho phép sử dụng súng thì hay biết mấy.”

Hai người cứ thế mà lời qua tiếng lại. Có rất nhiều từ vựng

dường như không thể được phiên dịch ra. Khung cảnh hiện giờ cũng thường xuất hiện trong phim hài nước ngoài, nhưng nếu để nói thì sẽ rất bất ngờ nếu người ta thực sự giao tiếp với nhau như vậy trong cuộc sống. Mặc dù những suy nghĩ đó không phù hợp với tình huống hiện giờ cho lắm, nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài cảm thấy kinh ngạc.

“Này này. Tôi không thể cứ để em bắn và giết tôi được. Thật là nhức đầu quá đi, tại sao mọi người cứ cho rằng họ có thể giết tôi mà chả cần nghĩ ngợi gì chỉ vì tôi bất tử cơ chứ. Quyền con người của tôi đâu rồi?” Tiến Sĩ Bright chế nhạo, “Liệu tôi có thể tìm thấy cái quyền ấy nếu tìm đến trung tâm trẻ lạc không nhỉ?”

Tiến Sĩ Bright tiếp tục không thèm dừng lại bồi thêm vài từ mà tôi không thể hiểu được. “Dù sao thì để thỏa mãn đam mê về học thuật – thì điều tôi đây muốn nói là, Iris , hay tôi nên gọi cô là SCP-105 .Việc gắn bó trong phòng cô lúc này cũng chỉ là thiết yếu để tôi hoàn thành nghĩa vụ của một nghiên cứu viên.”

Nghe đến đây, Iris hét lớn đến nỗi như thể cô ấy muốn làm sập những bức tường xung quanh vậy. “Tháo chúng ra ngay lập tức! Ngay bây giờ!”

“….Không đùa nữa, đây là điều hiển nhiên với Tổ Chức – cũng như là cơ sở này- để giữ cho cậu SCP-105-C bí ẩn đây

nằm trong sự giám sát. Lý lịch của cậu ta hiện tại vẫn chưa được xác định.” Nghe qua thì hình như cái biệt danh kỳ quái kia là cho tôi thì phải, tôi thật sự chưa quen với việc đó cho lắm.

“Tôi chỉ theo dõi em để xem tình hình hiện nay như nào thôi. Em hiểu chứ ? Những nhân viên kia dường như có vẻ ám ảnh với việc giữ cho mọi thứ sạch tinh tươm (?), nên họ đã không xông vào cảnh thay đồ của Iris đáng yêu đây! Em không cần sợ hãi đâu, họ đã làm đúng thật đấy, thề với

Chúa luôn!” Nói thì thế nhưng Tiến Sĩ Bright lại không thể hiện cái sự tự tin với câu nói cho lắm.

Ông ta tặc lưỡi một tiếng. “Dù sao đi nữa, thì ta cũng nghĩ đến một giả thuyết liên quan đến sự tồn tại của cậu trai đây. Để chứng minh được nó, tôi muốn được tiến hành các thí nghiệm trên nhiều phương diện- hay nói nhẹ nhàng hơn thì là các bài kiểm tra. Và đương nhiên thì tôi muốn em đem cậu ta đến phòng thí nghiệm của tôi ngay sáng mai! Đó là tất cả những gì mà tôi bước đến đây để nói với em!” Ông ta quay lưng đi trước khi chúng tôi có cơ hội để tranh cãi với lão, điều đó khiến cho chiếc áo blouse của lão tung bay phấp phới (một cách không cần thiết).

“Đương nhiên, em có quyền được từ chối yêu cầu của tôi, nhưng tôi khuyên em không nên làm như thế. Dù cho em có căm ghét nhân cách của tôi như nào đi chăng nữa, một sự thật không thế chối cãi rằng tôi là bộ óc vĩ đại nhất trong cái cơ sở nghiên cứu này- không, đúng ra là nguyên cả Tổ Chức SCP.

Ông ta nói vậy với vẻ tự tin đến kì lạ, nhưng cái nụ cười rộng đến tận mang tai đấy thì lại không đáng tin cho lắm.

“Nếu em muốn biết được sự thật, thì đừng ngần ngại mà cứ hỏi đi! Tôi sẽ giải thích cho em về tất cả mọi thứ, từ ’1+1 bằng mấy?’ cho đến những câu hỏi đơn giản như ‘gà có trước hay trứng có trước?’ Từ những phạm trù về triết học như ‘tại sao loài người lại tồn tại?’ cho đến chi tiết về cách tạo ra em bé! Không ai ngoài ta, Tiến Sĩ Bright sẽ làm sáng tỏ tất cả những câu hỏi của em” Ông ta bật lên một tiếng cười lớn khi mở cửa rồi bước ra ngoài như một con người. Cảm giác như thể một cơn bão vừa mới đi qua vậy.

***

Sau khi Tiến Sĩ Bright rời đi, Iris và tôi trở về giường của mình. Màn đêm buông xuống, chúng tôi thiếp đi đến tận sáng hôm sau. Điều này lại không trở thành một trong những tình huống quen thuộc mà khi tôi thức dậy, chỉ cần thở phào nhẹ nhõm vì biết tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng đáng buồn thay, mở mắt ra thì xung quanh vẫn như vậy nên đành phải chấp nhận và đi ăn sáng với Iris thôi.

Chúng tôi dùng bữa tại căng tin mà cô ấy dẫn tôi đến hôm qua. Nơi đây khá đông đúc với những nhân viên đến đây để ăn sáng. Có vẻ những ánh mắt đầy tò mò mà mọi người đang dành cho tôi cùng những lời bàn tán thì có vẻ họ cũng đã biết tôi đôi chút gì đó rồi. Điều này khiến tôi có chút sợ hãi.

Cơ sở nghiên cứu bí mật này được cho là nằm ở Hoa Kỳ hoặc có thể là ở một thế giới khác, tôi chưa thật sự biết rõ. Những lời nói chuyện mà tôi loáng thoáng nghe được thì đều đầy ắp những thuật ngữ chuyên ngành. Vì thế khi mà một nhân viên giám sát tại nhà ăn nhìn thấy tôi rồi hỏi, “Một tên nhân viên cấp D thì làm gì ở đây?” Tôi không biết phải phản ứng ra sao.

Sau bữa sáng, Iris trả lời những câu hỏi đó trong khi chúng tôi đang đi xuống những hành lang dường như đang kéo dài đến vô tận. Cô ấy nói, “Cách phân chia cấp bậc của các nhân viên trong Tổ Chức SCP được dựa trên các nghiệp vụ khác nhau. Ba cấp bậc chính mà cậu cần phải biết là Đặc vụ Thực địa, Nhà nghiên cứu, và nhân viên cấp D. Cũng có các binh sĩ được trang bị các vũ khí hạng nặng nữa nhưng thường thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ chạm mặt họ đâu. Ngoài ra cũng có các nhân viên an ninh canh gác ở đây mọi lúc.”

Dường như Iris vẫn còn hơi ngái ngủ khi vừa mới thức dậy, nhưng có vẻ bữa sáng đã nạp lại cho cô ấy lượng đường cần thiết. Nên hiện giờ giọng nói của cô đang tràn đầy năng lượng.

“Như cái tên của họ thì cậu chắc cũng đoán được, các Đặc vụ Thực địa đều có vỏ bọc là những người bình thường khi được huấn luyện để điều tra về những sự kiện bất thường liên quan đến các SCP và báo cáo lại cho Tổ Chức. Các nghiên cứu viên thì ở lại trong các cơ sở như này để nghiên cứu về các đối tượng mà những Đặc vụ Thực Địa tìm thấy.”

Iris kéo lên một chiếc thẻ ID đang treo quanh cổ để cho tôi xem rồi cô nói, “ Về mặt kỹ thuật thì tôi cũng được phân loại là một nghiên cứu viên.”

Chỉ nhìn thôi cũng đã đủ hiểu, “Iris Thompson/Nghiên cứu viên/ Nhân viên cấp 3B” được in lên trên chiếc thẻ ID. Nhưng nổi bật hơn cả là dòng chữ “SCP-105” được in to hơn cả cái tên của cô ấy “Iris Thompson”.

“Nhân viên cấp D thì, à, ừ, trời ơi, nó khá là khó để giải thích. Thực ra thì cái sự tồn tại của các cá nhân như họ thì theo luân thường đạo lý là đa phần không thể chấp nhận được.” Lời giải thích của Iris xung quanh vấn đề đó chưa được rõ ràng cho lắm, cho nên đến giờ tôi vẫn không biết họ chính xác là gì.

Dường như không có ý định muốn nói tiếp về chuyện đó, cô ấy nhanh chóng nói thêm, “Cậu đã ngất đi khi được thì thấy ở đây hôm qua, và cũng đã bị lột hết đồ rồi. Có lẽ giờ này các nghiên cứu viên đang kiểm tra chúng đấy.”

Nghe đến đó, tôi nhớ lại mình đã bị đập vào đầu rồi ngất đi ngay sau khi vừa mới dịch chuyển đến cơ sở nghiên cứu ngày hôm qua. Giờ đây khi cơn đau đã hết, thì tôi gần như đã quên hết về chuyện đấy rồi.

“Chúng tôi không thể để cậu trần truồng như vậy được, nên đã tạm thời thay cho cậu một bộ đồ của nhân viên cấp D mà chúng tôi có. Vì vậy các nhân viên cấp thấp mà chúng ta gặp ở căng tin có vẻ chưa biết về cậu nên đã nhầm với nhân viên cấp D.”

Chỉ tay vào bộ đồ tôi đang mặc, Iris nói, “Đây là bộ đồ của nhân viên cấp D.”

Cô ấy đang nói đến bộ đồ bảo hộ lao động kaki mà có vẻ ai đó đã mặc cho tôi vào lúc nào đó trong ngày hôm qua. Tôi thề rằng nó giống như thể tôi đang ở một nơi nào đó như nhà tù vậy, những tên giống như tù nhân hôm qua tôi bắt gặp cũng mặc một bộ đồ giống y hệt như vậy… Có vẻ rõ ràng hơn thì đây chính là bộ đồ tiêu chuẩn cho một nhân viên cấp D.

Cứng cáp và linh hoạt, nên nó cũng khá thoải mái nhưng nếu mặc bộ này đi ngủ thì không được hay cho lắm. Nên đêm qua tôi đã cởi nó ra và đi ngủ chỉ với bộ đồ lót và bọc mình trong tấm chăn bông.

“Tôi đã yêu cầu rồi, cho nên tôi nghĩ sớm muộn thì quần áo bình thường sẽ được đem đến phòng sớm thôi. Đến khi đó thì cậu có thể thay đồ, vì mặc bộ đồ này nhiều hơn cần thiết

có vẻ không được hay cho lắm,” Iris nói một cách đầy ẩn ý.

Tôi không cầu kì lắm về vấn đề trang phục, nên mặc như vầy cũng đã ổn rồi.

“Chuyển qua vấn đề khác! Thì tôi thực sự mong chúng ta có thể tránh mặt ông ta, nhưng ta không thể rán trứng nếu không đập trứng được. Ở Nhật các cậu có câu thành ngữ như vậy không? Do đấy, không còn cách nào khác, chúng ta đành phải chấp nhận đề nghị của Tiến Sĩ Bright đã nói tối qua. Chúng ta phải điều tra kỹ lưỡng để tìm ra xem cậu là ai và là thứ gì.”

Iris dẫn tôi qua mấy cái hành lang y hệt nhau của cơ sở, đôi lúc lại rẽ chỗ này chỗ kia mà không hề bị lạc. Tôi không có cớ gì để tranh cãi và mặc kệ cô ấy vì cô ấy đối đãi tôi rất tốt, nên chỉ đành ngoan ngoãn đi theo thôi. Iris hiện giờ đối với tôi mà nói, như ngọn hải đăng đang soi rọi cho tôi trong cái tình hình hình khó xử hiện giờ.

***

“Mặc dù Tiến sĩ Bright là một kẻ khó ưa lại còn hay thích trêu đùa người khác, nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta là một người rất tài năng và có hiểu biết thâm sâu về các SCP,” Iris giải thích, cùng với cái giọng đầy căm ghét khi nhắc đến tên ông ta.

“Nói chung thì, các nghiên cứu viên đều đầy đam mê và hứng thú với những gì trong lĩnh vực của họ, và Tiến Sĩ Bright cũng không phải là ngoại lệ. Nên nếu vấn đề của cậu không thuộc về chuyên ngành của lão ta thì cậu sẽ ổn thôi.”

Tôi băn khoăn không biết là chuyên ngành của Tiến SĨ Bright sẽ là gì đây. Cuộc trò chuyện ngắn gọn tối qua là không đủ cho tôi để hiểu được tính cách thực sự của ổng, nên khá là khó đoán. Theo như ấn tượng ban đầu của tôi về ông ấy, thì chả thể nghĩ được ông ta là nghiên cứu viên. Điều duy nhất làm cho ông ta có vẻ giống như một nghiên cứu viên là chiếc áo blouse khoác ngoài, còn ngoài ra thì trông như diễn viên hài.

“Ông ta là một trường hợp khó để lí giải….Cùng với mối liên kết mạnh mẽ giữa lão và đối tượng SCP tên là ‘Bất Tử’ [note32637], nên giờ đây sự tồn tại của Tiến Sĩ Bright không còn thể coi là của con người nữa rồi. Đương nhiên, ông ta bắt buộc phải nói hết cho cậu về bản thân ông ta kể cả cậu… gì đây?” Iris bỗng ngừng lời giải thích của mình, hai mắt tròn xoe lên.

Cô ấy tự dưng chết trân ra đó, làm cho tôi gần như va vào cổ. Khi tôi hỏi có gì vậy, thì Iris bỗng ngồi xổm xuống.

“Wow, nhìn ra đằng kia đi, ███. Nay là ngày may mắn của chúng ta, kia là Bill đó,” Cô ấy nói vậy.

Bill? Là ai vậy? Cùng với câu hỏi đó trong đầu, tôi hướng mắt nhìn về phía mà cô ấy nói. Và trời ơi, tôi đã rất ngạc nhiên. Một chú gấu bông nằm lay lắt giữa một hành lang khác. Đúng là một chú gấu bông đáng yêu, nhìn cái bộ lông trông thật đến mức mém khiến tôi nghĩ là một con thú trong chút khoảnh khắc. Nhưng khi nhìn kĩ hơn, nó chỉ là một con gấu bông mà thôi. Thế tại sao lại có gấu bông ở ngay đây. Ai đánh rơi nó à?

“Không đâu, đây cũng là một SCP. Theo như tôi nhớ thì mã hiệu của nó là SCP-1048, Con Gấu Kiến Tạo. Tôi hay gọi nó là ‘Bill’ cho ngắn gọn,” Iris nói xong thì hai tay dang rộng ra như đang chờ con gấu bông tên ‘Con Gấu Kiến Tạo’ tiến đến chỗ mình vậy.

Bằng một phép màu nào đó, một con gấu bông trông rất là bình thường như Con Gấu Kiến Tạo, lại tự nhiên chuyển động. Nó khéo léo đứng dậy bằng hai cái chân tròn xoe của mình và tiến lại về chỗ Iris rồi rúc vào lòng cô ấy.

Nó... cái thứ nhồi bông vừa chuyển động sao??!

“Đương nhiên, như cậu đã thấy, ‘Con Gấu Kiến Tạo’ là một con thú bông có thể tự mình di chuyển được bằng một cách bí ẩn nào đó. Nó vẫn được sản xuất bằng những nguyên liệu bình thường như bao con khác, tất nhiên cũng chả có máy móc nào bên trong cả. Nhưng nó lại có thể di chuyển như một sinh vật.” Có vẻ cô ấy đang rất phấn khích khi cứ dụi má mình vào con gấu bông đó hoài.

“Do sinh vật này là chưa từng có tiền lệ trước kia, nên nó hoàn toàn vô hại. Phân loại vật thể : Safe , vì thế nó được phép đi lại thoải mái trong khuôn viên cơ sở. Nó được nghiên cứu trên danh nghĩa là một SCP vì không thể tìm ra lí do tại sao nó có thể di chuyển được, nhưng chúng tôi đều coi nó như một linh vật đáng yêu của Tổ Chức SCP”.

Họ thậm chí có cả linh vật? Chà, tôi cứ nghĩ là phương châm của Tổ Chức SCP là “Quản thúc, Lưu trữ, Bảo vệ” những tồn tại dị thường vượt qua tầm hiểu biết của con người. Nhưng có vẻ không phải tất cả trong số chúng đều là những con quái vật nguy hiểm hay là điềm báo cho những tai họa sắp tới. Cái cảnh cô gái ấy ôm con thú bông một cách hạnh phúc thôi cũng đã đủ làm tan chảy trái tim tôi rồi. Nó cứ như một cuộc dạo chơi yên bình, thoải mái xen vào lịch trình của chúng tôi vậy.

“Oops, không còn thời gian để chơi đùa nữa rồi. Phải ghé qua phòng thí nghiệm của Tiến Sĩ Bright thôi…. Bye-bye, Bill,” Iris nói một cách miễn cưỡng trong khi nhẹ nhàng đặt ‘Con Gấu Kiến Tạo’ xuống dưới đất.

Ngay khi mà hai chân của nó chạm đất, ‘Con Gấu Kiến Tạo’ hơi cúi đầu chào chúng tôi rồi lạch bạch đi dọc về phía hành lang. Có thực sự là nó tự mình mà đi hay không vậy ? hay là do có ai đó điều khiển? Tôi thực sự không thể tin vào mắt mình nữa rồi. Nhưng nếu còn phải ở lại cái cơ sở này lâu hơn, tôi cá rằng nó chỉ là một trong những cuộc gặp gỡ kì lạ khác đang chờ đợi tôi. Điều này làm tôi sự nhớ lại rằng, tôi đang ở trong một thế giới đủ làm cho người khác bối rối- hay là thậm chí- vượt qua mọi sự hiểu biết thông thường của bạn về thế giới này.

“Thật là đáng yêu quá mà!” Iris kêu lên.

Iris nhìn ‘Con Gấu Kiến Tạo’ tập tễnh đi trên hành lang cho đến khi nó biến mất tại một góc nào đó. Bừng lên sức mạnh từ tất cả sự đáng yêu đó, cô ấy bỗng kéo mạnh lê tôi đi.

“Nhanh lên nào, chúng ta sắp đến phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Bright rồi,” cô ấy giục tôi.

Tôi gật đầu và rồi khi chuẩn bị bước đi tiếp, trong lúc cô nàng vẫn còn nắm tay tôi… thì một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khiến cho tôi phải quay ngoắc đầu lại. Và lúc đó tôi nhận ra, ‘Con Gấu Kiến Tạo’ vẫn đang ngó đầu ra nhìn chúng tôi ở góc mà nhẽ ra nó đã phải đi từ lâu rồi. Với cái ánh mắt vô hồn, đục ngầu ấy đang lườm thẳng về phía cả hai như con thú gặp được miếng mồi ngon vậy.

“…Có chuyện gì vậy?”. Cô ấy có vẻ bối rối khi nhìn theo ánh mắt của tôi nên hỏi, nhưng khi đó ‘Con Gấu Kiến Tạo’ nhanh chóng trốn vào trong góc trước khi cô ấy có thể thấy được. Và không ngó ra thêm lần nào nữa.

Tôi trở nên im lặng, cố gắng tìm từ thích hợp nhất để diễn tả cảm giác rùng rợn mà tôi vừa cảm thấy, thì Iris kéo mạnh tay tôi.

“Cậu nên chuẩn bị tinh thần đi. Tiến Sĩ Birght thực sự là một kẻ chơi khăm thích làm người khác bất ngờ. Tôi sẽ không bất ngờ nếu ông ta đã chuẩn bị sẵn một xô tương cà đổ ập vào người chúng ta ngay khi mở cửa đâu” Iris cảnh báo tôi với một vẻ mặt nghiêm trọng.

Chậc, có lẽ giờ đây chúng tôi sẽ phải bận rộn với Tiến Sĩ Bright, nên chắc tôi không cần phải lo lắng về ‘Con Gấu Kiến Tạo’ nữa. Nghĩ đến đó, tôi nhanh chóng quên đi những cảm nhận lạ lùng lúc nãy.

***

Phòng thí nghiệm của Tiến Sĩ Bright đúng là một mớ hỗn độn. Nó cũng rộng ngang căn phòng của Iris, thậm chí có vẻ bé hơn chút. Một hàng máy tính nằm dọc theo một bức tường, kèm theo đó là một chiếc bàn đặt đối diện chúng, bày lên trên đó là những chiếc bàn phím, ống nghiệm, một quyển Comic màu của Mỹ, một mớ thiết bị điện tử kì lạ và một bộ sưu tập mô hình khổng lồ đang nằm ngổn ngang.

Dưới sàn nhà cũng khủng bố y hệt. Hàng sa số những chồng tạp chí, chiếc thùng rác thì đầy ắp giấy bọc hamburger và giấy vụn. Một chiếc máy chơi game cầm tay quen thuộc của Nhật cùng với những chiếc spinner vương vãi khắp phòng. Quần áo đã được gấp gọn gàng cũng chất lên thành đống.

Tôi thấy cái khung cảnh này khá quen thuộc, nhưng rồi nó lại gợi cho tôi về căn phòng của thằng bạn cao trung thân thiết- một tên otaku chính hiệu. Thực sự thì đây không hề giống một phòng thí nghiệm chút nào, dù nhìn theo cách nào đi chăng nữa.

Căn phòng được thiết kế để Tiến Sĩ Bright có thể chợp mắt mà không cần phải rời khỏi đây. Ngay cạnh cửa ra vào thôi, cũng là một cánh cửa nhỏ có vẻ dẫn tới một phòng tắm. Nghe cái tiếng nước chảy thì hình như Tiến Sĩ Bright vẫn đang tắm. Hay đúng hơn là dựa vào hơi nước mờ nhạt đang phụt ra từ căn phòng đó.

“Làm sao lão ta có thể đi tắm một cách nhàn nhã sau khi bắt chúng ta phải lặn lội đến tận đây cơ chứ?” Iris bực bội cằn nhằn, liếc về phía chiếc giường bừa bộn chiếm lấy một góc của căn phòng. Trên đó cũng toàn là truyện tranh với rác, nhưng cô ấy gói chúng lại vào trong chiếc chăn, buộc lại rồi ném ra góc căn phòng để ngồi xuống trên chiếc giường.

“Nếu phải quay lại đây nữa thì mệt lắm, thôi thì đợi lão ta một lúc cũng được,” Iris nói rồi vỗ nhẹ vào phía bên cạnh cô ấy.

Thấy cô ấy ra hiệu, tôi tiến đến ngồi cạnh cô nàng. Chúng tôi ngồi sát gần nhau, vai chạm vai. Thực sự điều này khiến tôi khá hoảng, nhưng làm thế nào đây. Cái căn phòng chật hẹp này! Kiếm chỗ ngồi đã khó, kiếm chỗ đi lại quanh căn phòng này còn khó hơn.

Chả thể nói gì nên chúng tôi cũng không làm gì ngoài ngồi đợi lão ta. Sau một lúc thì tiếng vòi sen dứt hẳn, cùng với đó là tiếng sột soạt của ai đó đang lau người bằng khăn tắm. Rồi cánh cửa nhà tắm cũng bật mở ra.

“Xin lỗi vì đã làm hai người chờ lâu! Tôi nghĩ tôi có nghe thấy gì đó, nhưng thật sự là em đến đây ngay lập tức ư, Iris?” Một giọng nói kì lạ vang lên. Đó là giọng nữ, nhưng cái cách nói chuyện thì lại y hệt Tiến Sĩ Bright.

Đầu tôi quay ngoắt về phía phòng tắm trong sự ngỡ ngàng, ngay khi chủ nhân của giọng nói bí ẩn bước ra từ cánh cửa phòng tắm. Một người phụ nữ, và chắc chắn không phải Tiến Sĩ Bright, đang nói vọng ra với cái giọng the thé. Một người phụ nữ xinh đẹp như đang độ xuân thì. Sự quyến rũ phất phơ qua từng đường nét trên cơ thể đẹp đẽ ấy. Tôi không biết cô ấy đến từ đâu, nhưng cái mái tóc đen dài óng mượt ấy cùng đôi mắt đỏ thẫm như thể cô ấy muốn hút máu vậy.

Trên hết, cô ta gần như đang khỏa thân, không chút mảnh vải trên mình ngoại trừ một chiếc khăn tắm bọc xung quanh. Có lẽ vừa mới ra khỏi nhà tắm xong, nên là chân tay đang ửng hồng của cô ấy vẫn còn chút ẩm ướt. Tôi đơ ra như khi một con nai gặp ánh đèn pha. Nhận thấy phản ứng của tôi, mĩ nhân bí ẩn kia không khỏi thích thú mà hét lên như thể đã được sắp đặt từ trước, cô ấy kêu lên “Eek, cậu trai trẻ, cậu đúng thật là một tên biến thái đó!”

…Gì cơ? Khi mà tôi vẫn còn quá choáng váng để có thể phản ứng lại, người đẹp bí ẩn chớp mắt vài lần một cách khó hiểu.

“Huh? Sao thế này? Tôi không chọc cậu được như những gì tôi tưởng tượng! Có lẽ là biểu cảm trong anime hay manga đều thái quá lên, cũng đúng thôi. Đương nhiên, việc con người đơ ra trước những sự việc bất ngờ như thế này đều là bản năng tự nhiên! Nên đâu phải lúc nào mà ‘sự thật còn kì lạ hơn cả những điều viễn tưởng’ đâu!”

“…Tiến Sĩ Bright,” Iris cáu gắt, dường như có vẻ bực tức lắm. “Mục đích cho điều này là để đạt được gì đây?”

“Một câu hỏi mang tính triết học! Tôi không thể trả lời câu hỏi đó được, vì bản thân chỉ là một nghiên cứu viên, không phải là một triết gia. Nhưng câu trả lời cho những gì mà tôi vừa làm thì, well, chỉ làm một trò vui thông thường mà thôi.”

Người đẹp bí ẩn đó cười một cách đắc ý, vỗ tay vào không trung rồi trở lại phòng tắm ngay sau đó. Chờ đã! Có phải Iris vừa gọi cô ấy là Tiến Sĩ Bright không? Tôi thề rằng khi vừa mới gặp ông ta tối hôm qua thì Tiến Sĩ Bright là một người khác hoàn toàn về cả giới tính cũng như sắc tộc. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy…?

***

Một lát sau, mĩ nhân dường như có vẻ là Tiến Sĩ Bright quay trở lại sau khi dành chút thời gian để thay quần áo. Họ có cùng chung cho mình một gu thời trang như Tiến Sĩ Bright da màu mà tôi đã gặp tối qua. Vì một lí do kỳ quặc nào đó, họ lại đang khoác trên mình một chiếc váy màu đỏ au đầy phô trương, như thể sắp dự vũ hội vậy. Dây áo ngực màu đen dường như cố ý để lộ ra trên một bên vai. Người phụ nữ bí ẩn khoác lên mình một bộ cánh tông màu đen đỏ này lấy một chiếc ghế gập rồi đặt sang một bên, mở nó ra rồi ngồi xuống một cách thô thiển với hai chân dạng ra.

Rồi nở một nụ cười thanh lịch với Iris và tôi trong khi bọn tôi vẫn đang ngồi sát lại trên chiếc giường.

“Tôi vẫn chưa giới thiệu về bản thân mình một cách đàng hoàng vào ngày hôm qua, nên vì vậy bây giờ tôi sẽ bắt đầu với tên của tôi nhé,” người đẹp bí ẩn bắt đầu chứng tỏ rằng điều nữ tính duy nhất chỉ nằm ở vẻ ngoài. “Tổ Chức SCP mang một vinh dự to lớn khi đã tuyển dụng tôi, Tiến Sĩ Bright, bộ óc vĩ đại nhất thế giới! Cậu cứ đơn giản gọi tôi là Jack cũng được, ờ….. ███, đúng chứ?”

Kể cả khi tôi nhớ rằng mình chưa từng cho họ biết về tên, nhưng bằng một cách nào đó họ đã tìm ra được. Đồng nghĩa với việc Tổ Chức đang thực hiện các biện pháp để giữ một tên ”chưa xác định” như tôi trong tầm kiểm soát trong khi bản thân không hề nhận ra. Trong trường hợp này, thì người đẹp bí ẩn tự gọi cô ấy- ông ấy là Tiến Sĩ Bright đã được thoải mái tiếp cận những thông tin được thu thập về tôi qua nhiều phương tiện.

“Hmm, tôi đã mong là Iris sẽ giải quyết vấn đề này trước cơ, nhưng mà sự tồn tại của tôi là một điều gì đó đặc biệt. Tôi có thể sao chép nhân cách của bản thân mình và đặt lên những người khác. Nhưng chỉ từng đó là không đủ cho cậu để có thể hiểu hết nhỉ?”

Tiến Sĩ Bright (tôi nên gọi là cô ấy hay ông ấy đây?) cầm lên một máy chơi game cầm tay đang nằm trên sàn nhà lên rồi lấy đĩa game trong đó ra một cách dễ dàng như thể đã quá quen với nó vậy.

“Giả sử chiếc đĩa game này là nhân cách thuộc về tôi, Tiến Sĩ Bright đây. Và chắc chắn với chiếc đĩa game này, cậu có thể nhét nó vào bất kì máy chơi game cầm tay trên toàn thế giới này và chơi cùng một con game như vậy, đúng không? Nên việc này cũng giống như thế thôi,” Tiến Sĩ Bright giải thích.

Tôi không biết chính xác thì điều đó có nghĩa là gì, nhưng đại khái là tôi đã hiểu được những gì mà Tiến Sĩ Bright đã nói.

“Và đó là điều đã xảy đến với tôi, do tính chất đặc trưng của SCP với tên "Sự bất tử"[note32637]. Nếu cậu hiểu được ý chính của nó thì cậu khá là được đó,” Tiến Sĩ Bright nói, trước khi ngả người về phía trước để làm lộ ra cái thung lũng huyền bí đó.

“Tôi nghĩ là cậu sẽ trân trọng việc thỏa mãn đôi mắt mình bằng mĩ nhân này hơn là nhìn cô ấy như một nhân viên cấp D trong khi chúng ta trò chuyện. Tôi hiểu cậu rất rõ, nên cứ thoải mái mà bày tỏ lòng biết ơn đi! Ý tôi là, chả phải người Nhật như cậu rất có hứng thú với mấy thứ đại loại như này mà nhỉ? Các cậu gọi nó là gì nhỉ, moe phải không? Dù sao thì, chuyện này thật là! Aha ha ha!” Tiến Sĩ Bright càng nói vớ vẩn về mấy thứ không liên quan, tôi càng cảm thấy khó chịu.

“Tôi thực sự muốn một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu hơn cơ, nhưng cái thời gian xét duyệt yêu cầu được chiếm hữu một đứa trẻ của tôi, nó dài vãi ra! Chỉ khi nào tôi có cơ hội được chiếm hữu được đa dạng các chủng tộc, quốc tịch, độ tuổi khác nhau thì khi đó Tổ Chức mới có thể hiểu hết về cái tính cách đặc biệt của tôi!”

“…Tiến Sĩ Bright này, tôi chán ngấy với mấy cái chuyện tầm phào này của ông rồi. Giờ có thể bắt đầu nói vào vấn đề chính được chưa?” giọng của Iris có hơi chút khó chịu sau khi đặt dấu chấm hết cho bài diễn thuyết của Tiến Sĩ Bright, người mà chắc chắn sẽ tiếp tục chuyện đó cho đến vô tận nếu không có ai ngừng lão lại. “Chúng tôi không đến đây chỉ để tán gẫu cho vui. Nếu ông mong muốn mọi người gọi ông là một ‘Tiến Sĩ’, thì hãy sống đúng theo cái danh hiệu mà ông đã được trao.”

“Đương nhiên, tôi nhận thức rất rõ về những gì mà công việc này đòi hỏi. Tôi chắc là cậu vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng có lẽ chúng ta sẽ nói thêm về tôi một cách chi tiết khi khác ….một cách bí mật nhé! Aha ha ha!”

Như thể là sự trả thù cho những lời lẽ không đứng đắn của Tiến Sĩ Bright, Iris nhanh tay nhặt chiếc dép trong nhà nằm dưới đất rồi ném thẳng đến chỗ người đẹp kia. Sau khi né chiếc dép một cách thanh lịch, Tiến Sĩ Bright vắt chéo chân một cách gợi cảm.

“Dù sao, chưa có một ai trong Tổ Chức từng thấy sự tồn tại nào giống như SCP-105-C, và ở đây thì chính là cậu đó, ███. Vì thế chúng tôi cũng chỉ mới bắt đầu các nghiên cứu thôi. Bản thân tôi cũng không có câu trả lời cho vấn đề đó, vì vậy tôi muốn được thực hiện các thí nghiệm với với sự cẩn trọng và cẩn thận một cách tối đa cho đến khi tìm ra được bản chất thực sự của cậu,” Tiến Sĩ Bright thừa nhận.

“Tôi rất trân trọng những điều mà ông vừa nói,” Iris ngay lập tức đồng ý và gật đầu, “Miễn là ông không mổ xẻ cậu ta hay bắt cậu tham gia những thí nghiệm nguy hiểm thì tôi sẽ sẵn sàng đề nghị được hợp tác. Vì cả hai chúng tôi có lẽ là không đủ để tự mình tìm ra câu trả lời cho chuyện này.”

Tôi cũng nghĩ như vậy. Bản thân cũng hoàn toàn không biết vì lí do gì mà tại sao tôi lại tự dưng xuất hiện tại cái cơ sở nghiên cứu của Hoa Kì này. Mặc dù khá lo lắng về việc phải phó mặc số phận của mình cho một nhà khoa học điên, nhưng nếu Tiến Sĩ Bright có thể tìm ra câu trả lời cho vấn đề của tôi, thì tôi sẽ không ngần ngại mà nhận lấy sự giúp đỡ đó.

“Uh-huh. Nếu có thể thì, bản thân tôi muốn được thực hiện các thí nghiệm mang tính giải trí cho đến khi tôi thỏa mãn với nó, nhưng với tất cả các SCP thì giá trị của chúng là không thể đo đếm được-thực sự là có một không hai! Và tôi chắc chắn không có ý định hủy hoại chúng trong các thử nghiệm dã man.” Tiến Sĩ Bright tuyên bố.

Khuôn mặt của Tiến Sĩ Bright biểu lộ ra một vẻ nghiêm túc lạ thường khi ông nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt của một nhà bác học. Ông tiếp tục, “Nếu cả hai người đều sẵn sàng muốn hỗ trợ, thì tôi chắc rằng mình sẽ đạt được những tiến bộ nhanh chóng thôi. Giờ đây sau khi đã thiết lập được mối quan hệ với đối tượng thí nghiệm của mình, tôi có thể tiến hành một cách an tâm hơn so với đa phần các đối tượng SCP khác, vì giờ không phải nơm nớp lo sợ cho cái mạng quèn của mình nữa.”

Nhà nghiên cứu kì quặc này vừa liếm môi rồi nói một cách say mê, “Giờ thì chúng ta nên bắt đầu tư đâu đây?”

***

Sau đó, Iris và tôi tường thuật lại chi tiết những trải nghiệm của chúng tôi cho đến tận bây giờ. Tiến Sĩ Bright thỉnh thoảng chen vào một câu hỏi, nhưng đa phần là nhập kĩ càng những thứ đó vào máy tính mà không làm gián đoạn chúng tôi. Như thể họ đang biên soạn một bài phỏng vấn hay viết một bản báo cáo vậy. Điều này tẻ nhạt và nhàm chán hơn tôi tưởng…..bản thân cũng đã chuẩn bị tinh thần cho một số thử nghiệm khó nhằn hơn rồi cơ.

“Thật là hấp dẫn quá đi!” Tiến Sĩ Bright tuyên bố sau khi hoàn thành bản báo cáo về chúng tôi, đôi mắt sáng lấp lánh như trẻ con được quà. “Heh heh! Chúng tôi đã thu thập hết những gì cần thiết liên quan tới SCP-105, Iris, nên Tổ Chức cho rằng chúng tôi sẽ không thể tìm thấy nhân tố mới liên quan đến em ấy. Tôi rất hứng thú khi các bạn lại đem đến cho tôi thêm một bí ẩn nữa!”

“Đó không phải là ý định của tôi” Iris càu nhàu, giọng dường như có vẻ bực bội lắm. “Và tại sao chúng tôi lại được đối xử như một cặp chứ? Và mối quan hệ giữa tôi và ███ là gì? Kể cả là một giả thuyết đi chăng, thì ít nhất ông hãy cho tôi biết lí do vì sao đi?”

“Được rồi. Cậu ta-███- được cho là một dị biến được tạo nên bởi SCP-105, ‘Iris’. Ít nhất, thì đó là những gì mà các cấp trên đã quyết định cho đến thời điểm bây giờ. Đấy là lí do tại sao cậu ta tạm thời được gọi là SCP-105-C,” Tiến Sĩ Bright giải thích, trước khi ngừng lại một quãng ngắn rồi quay về phía Iris. “Em đã kể những gì về khả năng đặc biệt của mình cho cậu ta rồi?”

“Hầu như là không gì hết…. Thực sự là hôm nay không có chút thời gian nào. Sáng nay chúng tôi thức dậy, thay quần áo, dùng bữa sáng rồi đến thẳng đây luôn. Nên tôi chưa có cơ hội để nói cho cậu ta,” Iris giải thích một cách hối lỗi.

Thành thật mà nói, tôi chỉ thấy Iris là một cô gái thẳng thắng và đối xử với tôi rất nồng hậu. Cho đến bây giờ, thì tôi vẫn chưa thấy cái gì khiến cô ấy trông như một SCP cả.

“Tôi hiểu rồi. Nhưng nếu chúng ta muốn hợp tác trong cuộc điều tra và nghiên cứu này thì kể từ nay, thì trước tiên chúng ta phải coi việc học hỏi là điều kiện tiên quyết thay vì để cậu ta mù mờ như thế này. Như tôi đã nói khi nãy, hai cô cậu dường như có chung một hiện tượng dị thường…. Có cần tôi phải cho một ví dụ cụ thể để giải thích không?”

Tiến Sĩ Bright chỉ về phía Iris bằng lòng bàn tay của mình rồi nói,” Em ấy- Iris Thompson-là một ESper, nói cách khác. Khoa học không thể giải thích được cái khả năng huyền bí của em ấy.”

Thật ư? Tôi liếc về phía Iris, và chỉ thấy cô ấy gật đầu.

“Sẽ nhanh hơn nếu mà tôi có thể cho cậu thấy được….Nhưng tôi không được phép sử dụng năng lực của mình nhiều cho lắm. Và tôi cũng đang không có SCP-105-B, thứ cần thiết để kích hoạt khả năng của tôi, hay là bất kì tấm ảnh nào của nó,” Iris nói.

“Em không thể kích hoạt khả năng với một mức độ nhất định của mình chỉ với một tấm ảnh thông thường ư?” Tiến Sĩ Bright hỏi.

“Đúng là điều đó khả thi, nhưng không phải lúc nào cũng thực hiện được. Nên thực sự cần phải là máy ảnh của tôi và một tấm ảnh được chụp bằng nó.”

Cuộc trao đổi của họ khá khó để cho một người như tôi mà hiểu hết, nhưng Tiến Sĩ Bright gật đầu. “Tôi đã nghĩ đó sẽ là vấn đề, nên đã tự ý lấy SCP-105-B ra khỏi két sắt trước rồi.”

Với nụ cười toe toét như trẻ con của một người như thể đang chuẩn bị một trò đùa bất ngờ, Tiến Sĩ Bright luồn tay xuống gầm giường rồi lôi ra một chiếc cặp. Nó bật mở dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên. Và bên trong nó không gì khác chính là chiếc máy ảnh cũ kĩ của Iris mà cô ấy luôn cầm trên tay khi cô vẫn còn là Cô gái trong những tấm ảnh.

“A, chiếc máy ảnh của tôi!” Iris thốt lên, đôi mắt tròn xoe. Cô ấy dễ dàng kéo chiếc máy ảnh ra khỏi hộp rồi nâng nó lên. Có vẻ như chiếc máy ảnh đó là thứ gì đó rất quan trọng với cô, vì cái cách cô nàng chạm vào nó tràn đầy yêu thương.

“Heh heh! Tôi đã giải thích về sự cần thiết của thứ này cho việc thử nghiệm và đã phải điền mấy cái mớ giấy tờ để chính thức lấy lại nó. Bản thân ta cũng được cấp phép mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Công bằng mà nói, thì tôi biết em sẽ không bao giờ gây rắc rối và cái máy ảnh này cũng đơn thuần cũng chả gây nguy hiểm một chút nào. Thực tế thì việc tôi là người lấy lại nó thì nghe chừng còn đáng lo ngại hơn,” Tiến Sĩ Bright giải thích, ông ta trông có vẻ kì lạ khi quan sát Iris.

“Như cậu có thể thấy, SCP-105-B là một chiếc máy ảnh thông thường. Dòng Polaroid OneStep 600 đã được sản xuất năm 1982, mặc dù thì cũng tôi nghi ngờ chuyện đó có liên quan gì với cậu hay không. Nó không bộc lộ ra một chút khác thường nào về cấu tạo kĩ thuật cũng như dáng vẻ của nó, với mọi ý định và mục đích, thì nó vẫn chỉ là một chiếc máy ảnh Polaroid bình thường, và hoạt động bình thường với tất cả mọi người ngoại trừ Iris.”

Chắc chắn, chiếc máy ảnh đó không có gì bất thường. Với một người đàn ông thời hiện đại như tôi đã quá quen với việc chụp ảnh bằng điện thoại, thì nó lại tỏa ra một vẻ mộc mạc quyến rũ, có thể là do cảm giác của bản thân đối với mọi đồ cổ.

Hoặc có lẽ là tôi cảm thấy thế với bất kì thứ đồ cổ nào khác.

***

“Iris, sao em không thử sử dụng sức mạnh của mình lên thứ gì đó đi?”

“Được rồi… tôi sẽ chụp nhanh một tấm vậy.”

Nghe theo gợi ý của Tiến Sĩ Bright, Iris đứng dậy và đi quanh căn phòng, đôi mắt ánh lên vẻ chuyên nghiệp của một nhiếp ảnh gia giàu kinh nghiệm, trước khi chụp nhanh một tấm. Ánh đèn flash phát ra, cái ánh đèn chói lòa ấy làm tôi phải nhắm mắt trong giây lát. Vì nó là máy ảnh Polaroid, nên một bức ảnh được in ra nhanh chóng.

Tiếp theo đó, Iris chụp một tấm của mô hình đang nằm trên bàn làm việc của Tiến Sĩ Bright. Nó đúng là một con quái vật được chạm khắc tinh xảo. Không chỉ mình tôi, mà tất cả những ai đến từ Nhật Bản sẽ đều nhận ra nhân vật này: Godzilla. Chỉ với thao tác bấm máy nhanh gọn, thì có thể thấy các ảnh hưởng lớn của bức ảnh cũng làm cho máy ảnh của Iris có gì đó hơi bất thường. Nhưng nhìn đi nhìn lại thì tấm ảnh vẫn bình thường.

“Xin hãy xem bức ảnh này thật kĩ lưỡng,” Iris nói rồi giơ bức ảnh ra cho tôi xem khi đã quay về chỗ ngồi của mình trên chiếc giường.

“Cho phép tôi được giúp một tay,” Tiến Sĩ Bright đề nghị, rồi đứng lên và đi về phía mô hình Godzilla. Rồi ông ta đứng đó mà vẫy tay trong không trung. “Cậu có thấy tôi không?”

Tôi sững người! Bên trong tấm ảnh, tay của Tiến Sĩ Bright đang xuất hiện trong bức ảnh có con Godzilla. Ông ta bắt đầu hành động một cách ngu ngốc, nhảy múa khắp tấm ảnh với cái mặt ngốc nghếch.

“Giờ cậu đã thấy chưa? Trong tay Iris, tấm ảnh bình thường ấy từ một khung cảnh đứng yên chuyển sang một video thời gian thực,” Tiến Sĩ Bright giải thích.

Bức ảnh trong tay Iris không giống như một bức ảnh bình thường mà giống như một màn hình nhỏ đang phát một đoạn video. Những hình ảnh trong nó đang thực sự chuyển động! Chỉ mỗi thế thôi cũng đã kỳ dị rồi.

“Tôi còn có thể tiếp xúc thông qua bức hình và điều khiển những đồ xuất hiện trong tấm ảnh từ lúc nó được chụp…như thế này này”

Khi cô ấn mạnh bàn tay của mình vào bề mặt của tấm ảnh, một điều gì đó bất thường đã xảy ra. Một hố đen- hay một thứ gì đó đại loại giống như thế- xuất hiện ngay bên cạnh cái mô hình Godzilla mà cô ấy đã chụp. Từ trong cái hố đen đó, một bài tay dường như là của Iris trồi ra. Chỉ với đầu ngón tay, cô ấy đã làm đổ cái mô hình xuống.

“Ah, tại sao em lại làm như vậy chứ?! Đó là phiên bản cực kì hiếm của Godzilla vs Biollante đấy!” Tiến Sĩ Bright khóc một cách nức nở, nhưng Iris mặc kệ lão ta rồi mỉm cười với tôi.

“Mặc dù có hơi chút khó hiểu, nhưng mà đó là năng lực của tôi. Nó khá là tiện lợi, và khoảng cách cũng không ảnh hưởng gì cả, nên ngay cả khi chúng ta rời khỏi căn phòng này hay thậm chí là sang phía bên kia của trái đất thì tôi vẫn có thể điều khiển những đồ vật trong căn phòng này qua tấm ảnh,” Iris giải thích.

Cô quay sang nhìn Tiến Sĩ Bright với một nụ cười đắc thắng, đe dọa ông ấy rằng, “Tôi có thể di chuyển bất kì thứ gì trong tầm với của bức ảnh. Nên nếu ông cố tình làm điều gì khó chịu hay lừa chúng tôi vào một cuộc thử nghiệm kì quặc nào đó, thì tôi sẽ nghiền nát bộ sưu tập mô hình của ông đấy, Tiến Sĩ Bright.”

“Em không thể làm vậy! Đồ quái vật! Một đứa trẻ được thụ thai bởi một tên ███ sát nhân, người mà ███ một con heo nái!” Tiến Sĩ Bright gào lên. Có lẽ chiếc vòng phiên dịch gặp rắc rối với những từ ngữ thô thiển ấy hoặc là nó không hiểu chúng có nghĩa gì, nhưng tôi có thể thấy rằng dường như ông ta đang chửi rủa Iris.

“Ugh! Ta cần phải di chuyển hết mọi đồ đạc nằm ngoài tầm với của Iris ngay mới được” Tiến Sĩ Bright ca thán đầy nước mắt, cùng với một đống mô hình đang được nâng niu trong vòng tay ông ta.

Iris vui vẻ nhìn thấy cảnh bại trận (Tôi hơi sợ khi thấy được vẻ ranh mãnh đáng sợ của cô nàng….) thì cô quay trở về chủ đề mà đang bàn luận. “███, cậu xuất hiện trong tất cả các bức ảnh mà tôi vừa chụp mới đây bằng SCP-105-B-là chiếc máy ảnh này này- thì đều là cho mục đích thử nghiệm.”

Với chủ đề đã đổi sang tôi, nên tôi đành phải thẳng lưng rồi chú ý lắng nghe thật kĩ.

“Tôi thề là không nhớ đã nhìn thấy cậu trong ống kính máy ảnh khi chụp hình. Chưa kể, cậu còn xuất hiện một cách như lẽ thường tình… Để tìm kiếm sự thật đằng sự hiện tượng kì lạ đó, tôi phải làm theo hướng dẫn của các nhà nghiên cứu và chạm vào cậu.”

Iris tiếp tục, kể lại cho tôi nghe những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Và khi làm vậy,thì bằng một nào đó tôi đã lôi cậu từ trong tấm ảnh ra… Mặc dù có thể sắp xếp các vật bên trong tấm ảnh nhưng mà tôi thực sự chưa bao giờ có thể lấy ra bất kì thứ gì. Chưa một lần nào luôn. Chuyện đó chưa từng xảy ra bao giờ….. và chúng tôi thì lại không hiểu lí do tại sao.”

***

“Mục tiêu hiện tại của chúng tôi là tìm ra cơ chế hoạt động của chuyện này,” Tiến Sĩ Bright kêu lên…. tham gia cuộc trò chuyện sau khi đã chuyển hết chỗ mô hình sang một góc của căn phòng.

“Cậu chỉ xuất hiện trong các tấm hình được chụp bởi Iris. Hơn thế nữa, cô ấy có thể kéo cậu ra từ trong bức hình khi sử dụng khả năng sắp xếp thế giới ảnh. Cân nhắc dựa trên các hiện tượng như thế, cậu tạm thời được đặt tên là SCP-105-C và là một dị thường có liên quan đến SCP-105.”

Quay trở lại an vị trên chiếc ghế gấp, Tiến Sĩ quan sát tôi bằng một ánh mắt đầy sự say mê rồi tiếp tục, “Tôi tự hỏi cậu là thứ gì đây…? Trong bản báo cáo, khi cậu vẫn còn đang bị ngất, chúng tôi đã kiểm tra quần áo của cậu, tài sản cá nhân, và từng centimet trên cơ thể. Chúng tôi còn lấy mẫu máu và DNA để kiểm tra, nhưng tất cả kết quả đều cho thấy cậu chỉ là một con người bình thường.”

Yeah, thực sự thì chả bất ngờ cho lắm. Nhưng cái ý nghĩ rằng họ đã lấy máu của tôi để phân tích trong lúc tôi không tỉnh táo thì khủng khiếp vãi, nhưng mà tôi cũng chỉ là một con người hoàn toàn bình thường. Không có điều gì kì lạ đã xảy ra trong các dịp khám sức khỏe trên trường. Và tôi thì cũng chỉ như bao cậu học sinh cao trung ngoài kia mà thôi.

“Nhưng điều hấp dẫn hơn ở đây… chẳng phải là cậu bước vào một bức ảnh tối qua ư?”

Chúng tôi đã kể lại hết cho Tiến Sĩ Bright sự cố tối hôm qua trong bản báo cáo chi tiết trước đó. Tối qua, ngay cái khoảng khắc tôi chạm vào bức ảnh bị lật ngược ấy, tôi đã lập tức bị dịch chuyển đến căn phòng tràn ngập máu. Tiếp đó là một người đàn ông bê bết, dường như sắp trút hơi thở cuối cùng và nói với tôi. Ăn sâu vào trong trí nhớ, ngay cả lúc này đây tôi cũng nghe thấy được giọng nói ấy: “Chạy, chạy đi. Iris, hắn đến đây để giết chúng ta.”

Rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Tại sao anh ta lại biết tên của Iris…? Và vì sao lại dính những vết thương nghiêm trọng đến vậy?

“Chỉ để cho rõ thôi, có đúng đây là người đàn ông ướt đẫm máu đó không?” Tiến Sĩ Bright đặt một chiếc laptop trên đùi ông ấy rồi làm vài cái gì đó trước quay chiếc màn hình về phía tôi. Nó đang hiển thị khuôn mặt của một người đàn ông nào đó.

Tôi không rõ tại sao, nhưng khuôn mặt Iris có chút đượm buồn khi nhìn thấy nó. Mặc dù khá tò mò, nhưng tôi quay về phía màn hình rồi gật đầu xác nhận. Tôi không có cái nhìn rõ lắm về khuôn mặt của anh ta bởi vì anh ta cúi gằm mặt xuống cộng thêm là khuôn mặt ấy lại be bét máu nữa, nhưng chắc chắn họ là cùng một người. Đôi mắt, mũi, và miệng đều y hệt. Tôi không giỏi việc phân biệt người nước ngoài, nhưng cho dù tôi có muốn đi chăng nữa thì những gì tôi thấy trong căn phòng nhuốm máu đó là không thể quên được…Và tôi có thể chắc chắn mà nói rằng họ là cùng một người.

“Tôi nghĩ vậy,” Tiến Sĩ Bright trả lời nhếch mép rồi gật đầu như thể đã hiểu. “Thông tin liên quan đến anh ta là tối mật, nên tôi không thể tiết lộ tên anh ta được, nhưng đó là một người quen của Iris. Cách đây vài năm, đã có một SCP khủng khiếp cướp đi mạng sống của anh ấy.”

Tôi hiểu rồi… thế là anh ta đã qua đời rồi ư. Tôi không mấy bất ngờ, vì chỉ cần nhìn những vết thương trên người anh ấy là đã rõ. Nhưng chờ đã, anh ta đã bị giết cách đây vài năm rồi ư? Không phải là anh ta vừa mới nói chuyện với tôi tối qua hay sao….?

“Đấy là bức ảnh của hiện trường vụ án. Hay nói đúng hơn, chiếc máy ảnh nằm ở hiện trường vụ án và bằng cách nào đó, nó đã chụp được khoảng khắc cuối này trước khi bị hất tung hoặc rơi xuống dưới nền đất. Hay nói cách khác, có lẽ khi tấm ảnh đó được chụp thì anh ta vẫn còn sống,” Tiến Sĩ Bright nói một cách hứng thú, hàm răng lộ ra vì một nụ cười lớn.

“Đây có thể là bức ảnh cuối cùng được chụp khi anh ta còn sống. Sau khi cầu xin một cách dữ dội và vài cuộc đàm phán cố chấp, thì Iris đã chịu nhượng bộ để đổi lấy việc được giữ và trưng bày nó trong căn phòng của mình.”

“……”

Iris không nói lên lời. Như thể cô ấy sắp khóc rồi vậy- tôi thấy thương cho cô ấy. Thành thật mà nói, thì bức ảnh đó quá kỳ quái để trưng bày trong phòng. Và sự thật là cô luôn luôn lật úp nó, như thể bản thân không muốn nhìn thấy nó vậy….Và cô ấy đã cố gắng làm mọi thứ chỉ để giữ tấm ảnh dù thậm chí không muốn nhìn vào, nhưng kể cả thế cô vẫn giữ vì dường như người đàn ông trong tấm ảnh đó là một người rất quan trọng đối với Iris.

“Vâng, vâng….! Tôi bắt đầu hiểu ra rồi. Các khớp thần kinh trong chất xám của tôi hôm nay đang cháy lên hết cỡ rồi,” Tiến Sĩ Bright gật đầu hài lòng mà tuyên bố trước khi lôi ra một tấm hình từ trong túi áo blouse của mình ra. “Tôi cần phải biết rõ về điều đó, nên chúng ta sẽ làm một thử nghiệm nho nhỏ. Thế ███, cậu có thể vui lòng chạm vào tấm ảnh này một lúc được không?

Iris trông có vẻ thất kinh lúc này và tôi thì bận lo lắng cho cô ấy. Bị phân tâm, nên bản thân cũng làm theo yêu cầu của ông ta mà không một chút suy nghĩ. Tiến Sĩ Bright có lẽ là lên kịch bản cho cuộc trò chuyện này ngay từ đầu, mục đích là thăm dò chúng tôi để đạt được chuyện này đây. Tôi đã rơi vào tay của nhà khoa học điên này- Đành kéo mình chạm vào bức ảnh.

Iris nhận ra ngay trước khi tôi chạm vào nó. Cô ấy hét lên: “Đừng!”

Cô ấy cố gắng cảnh báo tôi, nhưng đã quá muộn rồi.

Tầm nhìn xung quanh tôi tối đen, và khung cảnh một lần nữa thay đổi.

----------------------------------

À thì nửa năm rồi mới up.... nhưng mà bạn biết đấy thì thag Cừu- trans cũ, nó bị dính 2 lần

Covid luôn... nghe là sợ rồi. Nên cả 2 cũng chả có hứng dịch nữa nhưng mà nhờ đứa em thân thiết Mahiru nên cũng sẽ chạy lại đến hết LN (Vì dù gì cũng 1 vol mà).