Tôi phải chớp mắt lấy vài lần mới nhận ra được bản thân đang ở một nơi xa lạ. Không khí–mùi hương và cảm giác lúc này – hoàn toàn khác biệt so với khi nãy. Tất cả cảm nhận trước khi đến đây đều là những thứ mùi ẩm mốc và quang cảnh bụi bặm đặc trưng của những tòa nhà đã cũ và mục nát. Chắc do tôi vừa mới ở trong một tòa thư viện xập xệ sắp đổ.
Vì ở trong cái thư viện đấy chả có cái gì để làm mát, đã nóng giờ còn nóng hơn với mùa hè, giờ nhìn tôi chả khác nào vừa mới tắm. Nhưng nơi này lại mang điều ngược lại khi cứ làm tôi nổi hết cả da gà vì lạnh lẽo. Cái mùi khét nồng nặc cứ làm tôi nhớ đến thứ mùi kháng sinh khó ngửi trong bệnh viện.
Căn phòng này thì như phòng bệnh bởi sự chật chội. Bốn bức tường thì đều là bê tông màu xám, giống như phần nền tấm ảnh của cô gái mỗi khi tôi nhìn vào. Nhìn thì căn phòng cũng rất sạch sẽ, từ trần đến tường nhưng bản thân nó cũng gây ra buồn chán cho người khác từ thứ màu nó mang lại.
Trên trần nhà là được treo một bóng đèn tròn, bên cạnh tôi đang đứng thì là giá đỡ nhỏ, cái thứ mà mọi người gọi là giá đỡ điện thoại ấy. Tôi cũng thấy được một cây trâm cài tóc, nhìn sơ thì có thể rõ được nó có giá trị về mặt khảo cổ nhưng bản thân nó thì lại bị vất lăn trên mặt đất đầy rõ kỳ quặc.
Xung quanh thật kỳ dị khi mà tôi lại không tìm ra được bất cứ cái cửa sổ, thậm chí là cửa ra vào nào ở đây, cảm giác đang bị nhốt ở trong một cái hộp hơn là một căn phòng. Mắc kẹt trong trong phòng hình lập phương này, làm cho tâm trí tôi đầy ắp những ý tưởng hoang đường về bản thân đã bị kéo vào trong một bức ảnh.
Tầm nhìn tôi quay cuồng đến mức ngã quỵ xuống đất bởi mọi thứ xung quanh. Như thể việc này đã được định trước, cuốn sách cầm trên tay từ thuở nào đã tuột ra khỏi tay và rơi đập xuống sàn. Chả rõ tôi cầm sách khi nào, nhưng đây là lần đầu tôi nhìn thấy được bìa sách này, “Xuyên qua Tấm gương” và “Alice tìm thấy gì ở đó”. Bản thân
cũng chưa bao giờ đọc cuốn sách này nên tôi cũng chả rõ nội dung bên trong ra sao.
Điều kỳ lạ vẫn cứ tiếp tục: Cuốn sách và tấm ảnh tôi cầm hồi nãy bỗng dưng biến mất, như thể đó chỉ là ảo ảnh, là một phần mảnh vỡ của giấc mơ. Thay thế cho điều kỳ lạ đó lại là một cô gái đứng trước mặt tôi.
“██████?” tôi không chắc cho lắm, nhưng có vẻ cô gái ấy đang hỏi bằng một thứ âm điệu gì đó nghe giống như tiếng Anh vậy.
Sau khi nhìn kỹ cô gái….Ối trời ơi, ‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ hàng thật giá thật kìa… những bức ảnh về cô lúc nào cũng được chụp ở phía chính diện hoặc ở góc ba phần tư nên đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cô nàng một cách đầy đủ. Như tôi nghĩ, cô gái này là một người hoàn toàn bình thường. Một thiếu nữ ngoại quốc trạc tuổi tôi. Tóc cô buông xõa ngang vai khá là hợp với vẻ thường phục cùng đôi tất có in hình những chú gấu hoạt hình dễ thương, cô còn đi cả dép lê nữa chứ. Trong ảnh không khác là bao khi cô vẫn cứ giữ cái máy ảnh lỉnh kỉnh như thể nó là một con thú nhồi bông. Cô nàng đang ngước nhìn xuống tôi đầy lo lắng.
“███, ██████? ██████?” cô nàng hỏi tôi một điều gì đó với vẻ lo lắng. Nhưng tôi chả thể hiểu cô ấy nói cái gì cả, hoàn toàn không thể hiểu. Dẫu cô ấy có đang nói tiếng Anh đi chăng nữa, thì cho tôi học được ngữ pháp đàng hoàng cũng chả phải biết xử lý thế nào trong cuộc đối thoại này đâu, học ở trường khác xã hội mà.
Đầu tôi chả thể nào nảy số để mà giao tiếp. Tôi đang rất hoang mang, mong cô ấy có thể nói chuyện bằng tiếng Nhật thành thục để tôi còn trả lời được, chứ giờ đầu tôi như chong chóng chỉ biết mở miệng ra rồi ngậm lại như một con cá vàng. Tôi không theo kịp được điều đang diễn ra trước mặt!
Như bị thúc giục khi nhìn thấy tư thế xin lỗi của tôi, cô nhẹ nhàng đưa tay ra.
May quá, lưng tôi bắt đầu mỏi rồi. Khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô ấy đã giúp tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô. Mang lại một cảm giác yên tâm khi biết được cô nàng trước mặt hoàn toàn là con người bình thường.
“Cậu là ai?”, cô gái hỏi với giọng chậm rãi, rành mạch, cẩn thận ngắt từng chữ.
Mừng quá, tiếng Anh cao trung! Giờ tôi cũng có thể hiểu cô ấy nói gì rồi! Cô ấy đang hỏi tôi là ai. Nhưng mà nói sao nhỉ, khi câu đó cũng là câu tôi muốn hỏi ngược lại luôn.
Dù sao thì lúc này, tôi cũng an tâm được
phần nào khi thấy được cách cư xử thân thiện của cô, nên tôi định sẽ tự giới thiệu về bản thân mình trước. Tự mình xấu hổ trước khi chuẩn bị tràn ra những vốn tiếng anh thảm hại, nhưng chưa kịp làm thì tôi bị-
Ai đó giáng một đòn mạnh vào sau đầu khiến tôi bị ngất đi.
***
Và thế là, tôi tỉnh dậy, rồi thoáng nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng không, tôi vẫn đang thực sự ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Tôi biết rất rõ vì trần nhà bẩn thỉu nơi này không hề giống với trần nhà tôi chút nào. Ở đây nồng nặc mùi ammoniac (Mùi Khai). Tôi giật bắn người lên run rẩy.
Cái quái gì thế này? Chỗ này đâu phải là căn phòng chật lúc trước đâu. Đây là một cái nhà tù, với diện tích khoảng 9’x9’. Tôi đang nằm trên một chiếc giường tạm bợ gắn chặt vào nền đất. Chiếc giường này cũng chả kém gì với nơi đặt nó khi chỉ được trả đúngi một tấm chăn và ga trải giường sơ sài cùng với một chiếc gối cứng. Đối diện với cặp chân đang dang rộng của tôi thì là một lối vào hẹp có những thanh song sắt. Phía bên đầu kia của đống sắt thì là nhiều giọng nói nhộn nhịp, hào hứng khi có sự hiện diện của con người. Căn phòng này chỉ có một bóng đèn, đủ nhỏ để một vòng tay tôi quấn quanh. Tưởng nhiêu đây đã đủ tệ rồi… thì cái thứ chết tiệt này nó lại chập chờn sáng lên rồi lại tắt, sáng lên rồi lại tắt mới đau chứ.
Có lẽ phía kia đã tắt đèn, tôi tự cho là vậy, do mọi thứ quá tối nên khó có thể hiểu được tình hình ra sao. Tự cố gắng nhận thức ra tình huống mà mình đang gặp phải, tôi rụt rè ôm lấy tấm chăn đã đắp lên người. Mình đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Vô lý quá!
Đầu bị quay chong chóng như này khiến tôi đành lặng lẽ bước xuống giường và đi tới những tấm song sắt chặn cửa. Một ai đó đã thay quần áo cho tôi lúc cơ thể đang bị lạnh, điều này chưa bao giờ xảy ra. Mỗi ngày, tôi toàn luôn tự mặc bộ đồng phục cao trung. Sau khi học hành chăm chỉ, thì lại đã đi thẳng tới thư viện với cô gái kỳ lạ đó mà thôi.
Chả có ký ức gì về việc bản thân đã được mặc bộ đồ này khi nào, nhưng bộ kaki có màu lạ này cứ làm tôi nghĩ đến quần áo bảo hộ lao động. Đấy là chưa nói, bộ đồ này và cả đồ lót bên trong đều mới tinh. Mặt đất ở đây lạnh lẽo nó đâm xuyên thấu tôi rồi đây.
Cảm giác đã được thay đồ sạch sẽ là chưa đủ, tôi còn cảm nhận được thêm rằng toàn bộ cơ thể cũng được làm sạch sẽ nốt.Toàn thân đau nhói như vừa mới được đi tẩy lại vậy, có mùi xà phòng nữa đây này. Cái cảm giác sàm sỡ thế này đã khiến tôi tỉnh bừng lại đôi chút, hình như còn cái vị gì đó còn đọng lại khó chịu trong miệng nữa.
Tiến tới gần cửa, tôi nắm lấy song sắt và cố rung lên. Chúng còn chẳng thèm nhúc nhích môt tí nào. Ngay đối diện là một phòng giam nhỏ khác cũng giống với phòng tôi, bên trong là một người đàn ông trung niên cũng mặc một bộ kaki bảo hộ lao động, ông ta ngồi trên giường, dựa đầu vào tường và lẩm bẩm thứ ai-mà-biết.
Nhìn vào mái tóc đỏ và các đặc điểm trên khuôn mặt, tôi có thể chắc ông ấy là người ngoại quốc. Ông ta trông cực kì cơ bắp và trên cổ còn có hình xăm với những hình thù kì lạ. Rõ ràng ông này không phải là dạng người dễ bắt chuyện, chưa kể là tôi chả chắc ông ta có hiểu được tiếng nhật không. Gan tôi cũng không có đủ to để mà bắt chuyện nên tôi chỉ đành đứng sững sờ.
Nơi này là nơi ra sao? Tôi quyết định thử tìm hiểu về điều này. Tôi bị nhầm là một tên tội phạm? Hay là một tên tội phạm nào đó bắt và nhốt tôi? Để làm gì? Và tại sao lại là tôi?
Tất cả đều kỳ quái. Dù rất muốn tin tất cả chỉ là mơ. Nhưng sàn nhà thì lạnh lẽo, cảm giác khó chịu cùng cơn đau nhói ở đầu bao trùm lên cơ thể – tất cả đều rất thật. Nhưng nếu đây không phải là một giấc mơ, thì nó là gì? Não tôi ngừng suy nghĩ đi. Tôi muốn khóc.
“███…?” một giọng nói từ đâu phát ra. Kể cả khi tôi nhảy để phát ra tiếng động thì tiếng bước chân tiến lại gần cũng át mất đi. Rất nhanh, một người đột nhiên ló mặt vào từ phía bên kia song sắt.
Đó là ‘Cô gái trong những Tấm ảnh’. Sau tất cả, tôi vẫn chả biết tên cô ấy là gì. Cô vẫn mặc bộ đồ mà tôi thấy lúc trước khi bị đánh ngất, nhưng lần này cô lại không mang theo máy ảnh. Điều đó khiến tôi lấy làm lạ - tôi cứ tưởng rằng cô ta và chiếc máy ảnh không thể tách rời nhau được chứ.
Mặc dù mối quan hệ giữa tôi và cô ta chưa tới mức để có thể gọi là người quen, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một sự gần gũi không thể giải thích bằng lời sau khi nhìn thấy cô nàng qua vô số lần trong những tấm ảnh. Có lẽ cô nàng cũng giống tôi, vì cái cách cô nói chuyện với tôi một cách khá thoải mái ấy.
“███. ███, ███?” Cô ấy lại nói bằng âm điệu thực sự rất giống tiếng Anh, nhưng tôi chẳng hiểu cái mô tê gì.
Thấy tôi đang gặp khó khăn, ‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ gật đầu lia lịa rồi bước ra khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi nghe thấy được cô nàng đang nói chuyện bằng tiếng Anh với ai đó gần đây.
Vài phút sau, ‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ quay trở lại và cười toe toét. Khi cô làm thế, các thanh chấn song sắt từ từ mở ra. Đây là một cánh cửa tự động được điều khiển bằng điện. Bản thân cũng đang cầm lấy thanh song sắt, nên khi nó mở ra, làm khiến tôi giật mình nhảy bật ra sau.
“███.”
‘Cô gái trong những tấm ảnh’ lo lắng đợi cửa mở hoàn toàn rồi nhìn lên tôi và vẫy tay lại. Mặc dù sợ mình đã hiểu sai ý cô, nhưng tôi vẫn rón rén bước ra ngoài hành lang.
Tôi nhìn xung quanh. Cho dù bóng tối đã làm giảm tầm nhìn rồi, thì thật sự toàn bộ đều dường như – giống như căn phòng tôi vừa ở- là mấy căn phòng biệt giam. Chả cần phải nói một câu từ nào, hay lý do gì về tuổi tác, sắc tộc của tất cả những người đang ngủ hay nói chuyện ở đây, tất cả đều có một điểm chung: cùng mặc 1 bộ quần áo bảo hộ kaki.
Bị điều đó làm cho phân tâm, tôi bị tụt lại phía sau. Cô ấy dừng lại khi đang đi xuống hành lang, nhìn ngược đằng sau rồi hất cằm như muốn nói “Không đi à?”, tôi đang ngáo ngơ nên cũng chỉ biết đành lặng lẽ theo sau như cún.
Khi những người trong xà lim chú ý đến chúng tôi, thì họ bắt đầu la hét và thò tay ra để với tới.
“███!” Cô gái trong những Tấm ảnh mắng họ, nhìn chả khác gì con mèo đang cáu. Với ý định đưa tôi đi nhanh, cô lại gần và giật lấy tay và kéo tôi đi ra khỏi đó!
Vẫn chả hiểu được tình hình hiện tại của bản thân, nhưng khi nắm tay của ‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ cũng giúp được cho tôi bình tĩnh phần nào. Dù tôi đang hoài nghi liệu cô có đang hại tôi hay không nhưng hiện tại ngay lúc này thì rõ là cô nàng đang đứng về phía tôi.
Cô gái dẫn tôi đi vòng quanh trong vài phút. Tôi không chắc đây là nhà tù, bệnh viện hay cơ sở nghiên cứu nữa, nhưng cái tòa nhà này thực sự trông rất đồ sộ. Chả thể đếm hết được đống cánh cửa xếp tăm tắp dọc hành lang, tất cả chúng đều tương đồng nhau. Hành lang của khu còn bẻ khúc thành những nhánh đường như không có điểm kết thúc. Một trong số những cánh cửa còn được ghi chữ “SCP”. Chả biết nó có ý nghĩa gì không.
Sau một khoảng đi lâu đến mức đau cả chân thì ‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ dừng lại. Trước mặt là một cánh cửa được đặt ngẫu nhiên ở hành lang với một thiết bị giống như điện thoại liên lạc được gắn bên cạnh. Kiễng chân lên, ‘Cô gái trong những tấm ảnh’ cầm một thứ như dạng thẻ chìa khóa quẹt vào thiết bị. Chắc hẳn là một hình thức xác minh nào đó, vì sau khi làm thế cánh cửa đã trượt mở với một tiếng còi.
“Mời vào” cô nói bằng tiếng Anh một cách đơn giản để tôi hiểu. Cô ấy vừa nói vừa uốn các ngón tay về lại lòng bàn tay để ra hiệu.
Với sự thúc giục của cô nàng, tôi vào phòng sau cô vài bước. Tôi nghĩ cô đang làm gì đấy, thì ánh sáng từ đèn xuất hiện, làm tôi nhìn rõ được cả căn phòng.
Nhìn bên ngoài thì sẽ thấy nơi đây giống như một quán ăn tự phục vụ, vì nơi này tràn ngập mùi thức ăn. Nhiều bộ bàn ghế chiếm chỗ một vùng không gian khiến nó gần ngang với phòng học. Quạt hút mùi quay vòng vòng. Dĩa, đống nĩa và cốc cà phê trên bàn có lẽ đã có người sử dụng nhưng quên dọn đi.
Nhìn căn phòng chỉ có mỗi hai đứa tôi, cũng làm tôi yên tâm rằng giờ này không phải giờ ăn. Cô bước tới chiếc ghế gần nhất, kéo nó ra và ngồi thẳng xuống. Cô ấy đưa mắt ra hiệu cho tôi, vậy nên tôi
ngồi ngay đối diện.
Cô đung đưa chân qua lại với vẻ bồn chồn khi quan sát tôi. “███.” Cô nói, có chết tôi cũng chả hiểu gì. Trời ạ, nếu tôi biết những việc này sẽ tới, thì tôi sẽ sớm học tiếng Anh nghiêm túc hơn rồi.
Cô ấy cũng hẳn đã nhận thấy khả năng giao tiếp giữa cả hai dần trở nên thảm hại, cô nàng cứ làm hành động nhăn mũi khó chịu khi đang lặp đi lặp lại động tác vẫy chào và búng tay về phía mình. Cảm giác hiểu được ý cô muốn nói là “Hãy nghiêng về phía này.”, nên tôi làm theo.
Nhìn cách nghiêng người sang nhìn chả khác gì cử chỉ hôn nhau, nên tôi thấy hơi lo lắng. Nhưng thật buồn khi chả có hoàn cảnh tình ái nào ở đây, khi cô lôi từ đâu đó ra một thứ giống vòng cổ rồi đeo vào cổ tôi! Nhìn tôi xem, y như một con nai bị mắc vào đèn pha, bất ngờ thật.
Cái chiếc vòng buông thả quanh cổ tôi nhìn giống hàng cao su rẻ tiền quá. Tôi sửng sốt vì chả hiểu tại sao cô gái này lại làm như thế với tôi. Nhưng điều tiếp theo còn sốc hơn nữa.
“Bây giờ cậu hiểu tôi rồi chứ? Có hiểu gì không nhỉ? Phản hồi câu nói ở hạng tốt nhất rồi mà!” Mặc dù có hơi khựng lại đôi chút, nhưng cô nàng đang nói bằng tiếng Nhật. Hay đúng hơn là cô đang nói bằng tiếng anh nhưng được dịch sang bằng tiếng nhật để tôi hiểu, với độ trễ gần bằng không… chả biết giải thích thế nào khi mà nó thực sự khá kì lạ và khó miêu tả. Đeo một chiếc vòng lên cổ phát làm tôi thông thạo tiếng Anh ngay à? Cảm giác trải nghiệm này dị thật.
“Huh? Không được sao? Tôi hoàn toàn muốn né The Clockworks nên không muốn sử dụng nó đâu đấy, vì kết quả rất khó dự đoán, mà thật xui khi giờ lại không hề có nhân viên nào nói tiếng Nhật hiện có mặt ở đây, và
chúng ta thì lại không còn bất cứ đồ dịch thuật nào trên tay cả.” ‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ tiếp tục nói như rót vào tai tôi.
Không thể để tiếp tục như vầy được nên tôi cắt lời và đáp lại cô bằng tiếp Nhật. Nói thì vẫn ấp úng, nhưng tôi vẫn cố gắng nói với cô rằng đừng lo lắng. Tôi có thể hiểu được ý nghĩa của những từ cô ấy nói ra, bằng một cách kỳ lạ nào đấy.
Cô nở một nụ cười thật tươi và thở phào nhẹ nhõm. “Ơn giời! Sẽ thật bất tiện khi ta chả hiểu đối phương nói gì mất. Khi chúng ta dễ hiểu hơn thì cho là ai đi nữa – kể cả các thực thể SCP dạng người–
cũng dễ đối phó nếu ta có thể đàm phán với nhau.” Cô giải thích, nhưng đồng thời đưa ra một vài thuật ngữ mà tôi không hiểu.
Cô ngừng nói và kéo người ra khỏi ghế. Tiếp theo cô đi đến phía bên kia quầy dọc theo bức tường và bắt đầu làm ồn, xáo trộn mọi thứ xung quanh.
“Cậu thích cà phê không? Tôi thì phải cho nhiều đường với sữa vào mới uống được. À mà, cậu có đói không? Ít nhất tôi có thể hâm nóng được một vài món đông lạnh cho cậu đấy.” cô buông lời đề nghị với một tay cầm xi-phông.
Theo bản năng, tôi vẫn bảo bản thân hoàn toàn ổn với cô nàng mà chả cần nghĩ ngợi gì..
“Khó phân biệt mấy thứ chi tiết này thật..À không cần khách sao đâu, cư dân Nhật.” Cô nói. Thứ này đôi khi không dịch chuẩn. Cô dành thời gian đi chuẩn bị cà phê.
Dù điều này có lẽ là hơi muộn nhưng đây là một cách để giết thời gian, cô cuối cùng cũng giới thiệu. “Tôi đoán là chúng ta nên bắt đầu với phần giới thiệu thôi. Tôi là Iris Thompson, và cũng được gọi với danh là SCP-105. Nếu có thể, cứ gọi tôi là Iris.”
‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ im lặng một chút như để ra hiệu là đến lượt tôi. Tôi liền vội vàng nói cho cô biết tôi là ai.
“███? Cậu là ███, phải chứ? Có phải ở Nhật đó là một cái tên phổ biến không? Nghe bí ẩn thật…! Xin lỗi, nhưng cậu là người Nhật nhỉ? Chắc chắn đây là những thứ cậu đang nói.”
Tôi thừa nhận cô ấy đúng, sau đó tôi tiếp tục kể cho cô ấy nghe ngắn gọn về bản thân.
“Uh-huh, tôi hiểu rồi. Vậy là cậu theo học ở trường Cao trung ███ ở Quận ██████, Nhật Bản. Xin hãy đợi chút. Tôi muốn ghi lại điều này… Hmmm, do nghe từ ‘bản dịch’
những gì mà cậu nói, nên tôi không chắc là mình viết đúng hay không. Nếu tôi có thể xác định được vị trí của những nơi này, thì có thể biết được cậu tới từ đâu.”
Iris quay trở lại với chiếc cốc cà phê đã làm. Cô cẩn thận bước tới, cố không làm đổ thứ gì. “Của cậu đây.” Cô ấy đưa cho tôi một cốc, bản thân thì tự cầm cốc của mình rồi ngả người xuống ghế.
“Nhân tiện thì địa điểm này nằm ở ███ , ███, Hoa Kỳ- cho cậu biết cũng chả sao. Vì nơi này không được đánh dấu trên bản đồ. Đây là một cơ sở bí mật dưới vỏ bọc chính phủ thôi.” Iris nói thêm “Thật chất thì nơi này là một cơ sở nghiên cứu của Tổ chức SCP.”
Có vẻ cô đang quan sát phản ứng của tôi khi nói. Tự nghĩ mình có thể lén lút phân tích được tôi, nhưng lại chả đủ kinh nghiệm để làm, cô nàng làm lộ hết trên cả mặt rồi kìa. Quá biết rõ những gì cô đang làm, hành động dễ thương thật. Vô tình chạm mắt nhau, làm cho cô nhanh chóng quay mặt đi.
“Tôi hỏi điều này chút nhé!” Iris tự hỏi tôi,“Cậu đã nghe về Tổ chức SCP bao giờ chưa?”
Tôi bắt đầu trầm tư nhớ lại chuỗi 3 chữ cái từ lần đầu tiên tôi biết tới chúng. Nhìn có vẻ giống như viết tắt cả một cái gì đó, nhưng chả chắc lắm vì tôi thật sự không biết.
“Ồ, vậy cậu không biết? Thật luôn? Chà, nếu dòng đời xô đẩy tới thế thì,” cô thì thầm với chính mình “Chúng ta luôn có thể sử dụng thuốc lú rồi cấy ghép những ký ức sai lệch vào đầu được.” Một ý niệm đáng sợ khiến tôi phải tự nhủ “ Không có hại gì đâu.”
Cô ấy quay đầu lại để đối mặt với tôi. “Được rồi, vậy để tôi nói ngắn gọn về vấn đề này, chỉ hiểu biết một vài sơ lược ngắn gọn… về tổ chức SCP.”
***
“Mr. ██████- ờm, tôi gọi cậu là ██████ được không?” Iris bắt đầu với một câu hỏi không đúng trọng tâm.
Tôi gật đầu để biểu thị rằng tôi không bận tâm lắm, cô ấy cười rực rỡ.
“Cảm ơn. Tôi nhận ra vào thời điểm lần đầu tôi và cậu gặp nhau có hơi không thân thiện lắm nhỉ, nhưng tôi ghét mấy cái hành động cứng nhắc với trang nghiêm như thế lắm đấy. Bản thân lúc nào cũng phải đeo mặt nạ phép tắc, làm gò má của tôi luôn phải chịu đau đớn vì cái nụ cười giả tạo.” Như để chứng minh, cô hếch má lên để tạo thành một nụ gượng gạo.
Mỗi biểu cảm của Iris đều rất giàu cảm xúc, từng cử chỉ đều thái quá lên. Tôi nghĩ đây là đặc điểm phần chung người ngoại quốc hơn người Nhật.
Mặc cho những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu tôi, Iris đột nhiên trở nên nghiêm túc “Dù sao thì, ███ , hãy nói tôi biết, cậu có tin vào Thần linh không?”
Một điều khá kì lạ văng vẳng bên tai của một người Nhật theo chủ nghĩa vô thần như tôi. Tại sao cô ấy lại hỏi vậy…? Cô ấy là nhà truyền giáo à? Những ý nghĩ như vậy tuồn vào đầu khiến tôi rụt người lại một chút.
Thấy phản ứng của tôi, Iris gật đầu thông thái và hỏi thêm “Vậy cậu tin vào sự tồn tại của người ngoài hành tinh chứ? Cũng như có tin vào ác quỷ, quái vật, linh hồn, tiên hay thiên thần tồn tại không? Kể cả những dạng sống không phải con người hoặc là thực thể siêu việt thì sao? Cậu đã từng tận mắt chứng kiến phép thuật, phép màu, siêu năng lực hay những hiện tượng siêu nhiên phớt lờ quy luật của tự nhiên bao giờ chưa? Hay cậu tin rằng những hiện tượng như thế có thể xảy ra?”
Mặc dù Iris lần lượt đặt câu hỏi, nhưng chả có câu nào tôi trả lời được. Nói thẳng thì điều này làm tôi có chút sợ hãi. Cho dù là hình tượng chất phác, sự thân thiện mà Iris có, nhưng giờ cô lại nói những thứ vô nghĩa trên giống hệt bà chị cuồng tín lớp trên. Câu hỏi của cô nàng thậm chí còn tiếp tục nối hàng dài như một đoàn tàu! Làm tôi sợ thật đấy.
Người ngoài hành tinh? Sức mạnh tâm linh? Cái quái gì thế? Chuyện tào lao đó chỉ xảy ra ở trong phim hay truyện tranh thôi. Còn đây là thế giới thực, tất cả những điều đó là bất khả thi. Đúng thật thì lúc nhỏ, tôi đôi khi còn tin vào một điều gì đó ngoài phạm vi lý trí có thể hình thành. Vì tôi tin vào cả Ông già Noel cơ mà.
Nhưng sau khi trải qua giáo dục bắt buộc của nhà nước, tôi đã tích được một lượng kinh nghiệm kiến thức ở mức độ nào đấy để hiểu được rằng “siêu nhiên”, chỉ là những thứ vô nghĩa nào đó hoặc bịa đặt tưởng tượng của ai đó mà thôi.
Là một Nam sinh trung học với cái đầu hoàn toàn ổn định và bình thường. Không đời nào tôi dính vào mấy thứ như này được. Thần thánh hay ác quỷ đều không tồn tại, hay một con người có thể di chuyển chỉ bằng suy nghĩ với một hòn đá. Những thứ đó đều được các nhà khoa học giải thích, từ tôn kính thánh thần của thời đại trước cho đến bây giờ, nhờ như thế mà thế giới chả còn nhiều mấy thứ huyền bí, bí ẩn đoại loại như thế nữa.
Nhưng thật thì không phải không có khi mà chính tôi cũng đã trải qua một điều ngay cả logic hay khoa học cũng không thể lý giải. Bản thân là trung tâm của tình huống siêu ảo giống trong mấy câu chuyện cổ tích.
Bất kể cuốn sách nào được tôi cầm lên tay, thì trong đó luôn có một bức ảnh được kẹp. Trước mặt bây giờ thì tôi đang được trực tiếp nói với cô gái bí ẩn – Iris Thompson- là người cô gái luôn xuất hiện trong mọi tấm ảnh ấy. Nếu thật sự những lời cô ấy nói là thật thì hiện tại tôi đang ở một cơ sở nghiên cứu ở phía bên kia trái đất, là nơi nào đó như Mỹ. Tất cả tình huống lúc này tôi đang trải qua đều quá siêu thực, như một giác mơ vậy. Khiến tôi tự hỏi rằng liệu thật sự đang có bí ẩn xảy ra trong thế giới này à?
“Hãy bình tĩnh và nghe tôi nói” Iris nói. Cô ấy đợi dòng suy nghĩ trong đầu dừng lại xong mới tiếp tục.
“Tôi thấy cậu là một con người hoàn toàn bình thường, hoàn toàn có ý thức, dựa trên những biểu hiện của cậu. Tôi nghĩ bản thân cũng từng phản ứng như thế khi lần đầu nghe về tổ chức SCP. Tự giả ngu như một tên hề ngốc, đã làm tôi thật sự chết lặng khi biết được họ muốn gì.” Cô nghiêm túc giải thích, xoay ngón tay mình như thể một thói quen, giống một nhạc trưởng xoay gậy.
“Đi thẳng vào vấn đề nào, quái vật và tất cả những thứ huyền bí vượt qua mọi quan điểm hợp lý về thế giới đều có thật. Chỉ tính mấy cái tôi biết thì một, hai, ba,… Thành thật mà nói thì có quá nhiều để tôi có thể đếm hết.” Cô nói. Mở cả hai tay và đếm thứ gì đó trên mấy đầu ngón tay rồi bỏ cuộc. “Điều này cho thấy có
rất nhiều những thứ dị thể siêu nhiên ngoài kia.”
Những thứ đó? Kiểu người ngoài hành tinh, linh hồn, với cả những người có siêu năng lực á? Họ thực sự tồn tại?
“Đúng vậy, ví dụ nhé, về Ông Già (The Old Man)[note28138] chẳng hạn, ông ta có khả năng biến bất kì chất rắn nào đều sẽ bị ăn mòn khi tiếp xúc. Nó đặc biệt phù hợp sở thích giết người với khả năng ăn mòn… Cả những sinh vật siêu việt giống như thần hoặc quỷ đã được miêu tả trong thần thoại với sự vượt trội siêu việt hơn con người ở bất kì khía cạnh nào… Và còn có cả một nhà nghiên cứu có thể tạo ra
vô số bản sao tâm trí của bản thân. Hắn ta đã đi khắp thế giới với khả năng xâm nhập nhiều người và nhiều thứ…” Iris liệt kê những ví dụ lạnh sống lưng ấy bằng giọng nói đáng yêu của mình.
Một đống thông tin đáng sợ dội vào người tôi như tên bắn thế kia, nhiều quá, sao nuốt hết được. Nếu không phải vì cá nhân đã có kinh nghiệm sẵn với những điều kì lạ không thể giải thích được thì tôi đã nghĩ cô ấy đang ba xàm, chém gió những câu chuyện hoang đường và giả ngu. Nhưng giờ không cười được nữa rồi, tôi sợ hãi nuốt nước bọt.
Cô không thể hiện một chút thái độ đùa cợt nào cả, Iris hoàn toàn nghiêm túc, căng đến mức như muốn giết người tới nơi. “Tất cả các sinh vật và những thứ bí ẩn đấy đều được gọi chung là “Đối tượng SCP” ”.
Lại là cụm từ SCP này, một cụm viết tắt kỳ lạ mà tôi thấy được mọi nơi ở đây. Dù đã nghĩ là nghĩa đằng sau thứ gì đó nhưng chúng vẫn rất lạ lẫm trong tai. Tôi đang cố gắng nắm lấy những ý chính của câu chuyện.
Thấy tôi đang chật vật suy nghĩ, Iris đưa ra một lời giải thích đơn giản. “Về cơ bản thì, chữ ‘S’ trong ‘SCP’ là ‘Tuyệt mật – Secure’, chữ ‘C’ là ‘Lưu trữ - Contain’ và chữ ‘P’ là ‘Bảo vệ - Protect’.”
Nhờ có vòng cổ phiên dịch (Đó là gì nhỉ?), tôi nghe được các từ bằng tiếng Anh nhưng lại hiểu chúng bằng tiếng Nhật, khiến cho lời giải thích của cô ấy trở nên cực kì dễ hiểu. “Đúng, mục tiêu của tổ chức là bảo mật nhanh chóng và an toàn các đối tượng SCP – những sự xuất hiện bất thường và những vật thể nằm quá tầm hiểu biết của con người – để cách ly khỏi công chúng và lưu trữ, sau đó quan sát và bảo vệ chúng một cách hợp lý.”
À há, thì ra là nó giống kiểu sự kết hợp giữa tổ chức điệp viên về những thứ siêu nhiên với những người bảo vệ căn cứ à. Hm, có vẻ như so sánh thế có hơi lệch… Tôi không thể nghĩ ra ngay một tổ chức nào đó tương tự với tầm hiểu biết hạn hẹp của mình.
Mà bỏ qua chuyện đó! Chính vì Tổ chức SCP đang cô lập những điều dị thường tách biệt ra khỏi xã hội, tới mức mà những người bình thường như chúng tôi còn không hề biết rằng chúng tồn tại. Nhưng giờ thì đã biết những thứ kỳ lạ đó có tồn tại trên thế giới là thật.
“Chúng tôi – có hơi sượng miệng khi nói như thế này… nhưng thật sự thì chúng tôi là một tổ chức bí mật thực hiện những sứ mệnh bảo mật, lưu trữ và bảo vệ các vật thể dị thường như các đối tượng SCP. Do đó, theo đúng quy cách gọi, chúng tôi thường được gọi là Tổ chức SCP”. Sao toàn lắm những từ ngữ khó hiểu thế này, sao tôi theo kịp.
“Tổ chức SCP, đúng như cái tên ‘Tổ chức’, nó được xây dựng dựa trên nền móng là một nguồn ngân sách khổng lồ, đóng vai trò là nền tảng cho các hoạt động quy mô quốc tế của tổ chức. Có những địa điểm nghiên cứu như thế này rải rác trên khắp toàn cầu, mỗi một địa điểm đều có các nhà nghiên cứu và nhân viên khác nhau.”
Trong khi đang cố gắng nuốt trôi đống thông tin vừa nãy, Iris vẫn tiếp tục nói. “Có vô số đặc vụ được cử đi khắp cả thế giới và hòa nhập vào xã hội để tiến hành việc điều tra hơn là cứ ở lại cố định một địa điểm cố định nào đó. Tôi chắc rằng Tổ chức đã mở rộng phạm vi hoạt động ra Nhật Bản và bén rễ sang đó rồi.”
Có à? Nhưng vì nó là một tổ chức bí mật, nên tự nhiên chẳng có thằng học sinh cao trung bình thường nào lại biết về nó cả. Đây là một sự việc với những yếu tố và âm mưu xa vời có thể khiến cho những tín đồ cuồng vọng của một sinh viên năm cuối kiểu tôi bị lật đổ mất. Thật khó tin… nhưng giờ tôi đã ở đây, trong một trong những cơ sở nghiên cứu do tổ chức kì lạ đó điều khiển ở phía sau trong cái thế giới siêu nhiên ấy. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi bối rối một chút vì nó cư như kiểu bản thân đang xem một bộ phim ấy.
Chỉ mới nghe xong mấy điều đó thôi đã làm tôi sợ hãi tới mức run bần bật lên. Tôi không biết cô ấy có nhầm cái run của tôi thành ý gì không mà cô ấy lại rót thêm cà phê vào cốc của tôi.
“Thật đấy,” Cô nói bằng chất giọng nhỏ dễ thương, “Cậu không nên uống nhiều cà phê quá đâu, nếu không sẽ bị khó ngủ đấy.” Cô lè lưỡi. Cảnh tượng đó khiến tôi cảm thấy thoải mãi và thư thái hơn một chút. Tôi thở ra một hơi dài đầy nặng nề để làm nhẹ đi tâm trí.
Có vẻ như cổ cũng chẳng được lợi gì từ việc lừa lọc tôi bằng mấy câu chuyện vớ vẩn đâu, nên ít nhất vào lúc này, cậu sẽ coi những lời nói của cô ấy có giá trị về mặt bên ngoài. Hơn nữa, cả hai sẽ chẳng đi đến đâu nếu cậu cứ chấp nhặt mấy câu hỏi lặt vặt.
Điều đến chính tôi cũng không hiểu đó là làm thế quái nào tôi lại có mặt bên trong cơ sở nghiên cứu của một tổ chức đáng sợ đến thế. Tôi từ thư viện dịch chuyển tới đây sao? Mọi thứ liên quan tới sự xuất hiện của tôi, từ cách thức tới lý do tại sao tôi ở đây, chả thể biết được, điều này cứ làm tôi khó chịu.
Tôi nhìn thấy Iris thả hẳn vài viên đường vào cốc đồ uống của cô ngay trước mắt mình, rõ ràng cô không phải là người thích uống cà phê đắng. Cô bắt đầu khuấy nước. Cô chính là Cô gái trong những Tấm ảnh, thế nên tôi nghi ngờ không biết rằng cô ấy có liên quan gì tới những điều kì lạ xảy ra với tôi hay không. Tôi quyết định giãi bày mối lo ngại này.
“Bản thân tổ chức chúng tôi không có câu trả lời nào về việc đó.” Iris đáp, lông mày nhíu lại đầy kinh ngạc. “ Thực ra thì mục tiêu của chúng tôi là tìm hiểu ra cậu là ai, cũng như cách thức là lý do cậu lại xuất hiện ở trong cơ sở nghiên cứu của chúng tôi. Nhưng chính cậu cũng không chắc chắn nhỉ?”
Không, tôi hoàn toàn không biết gì.
“Tôi hiểu rồi. Điều này có thể có vấn đề gì đó… Theo ý kiến chủ quan của tôi – không phải khách quan nhé – nhận thấy cậu không phải là người xấu. Đó là quan điểm cá nhân, thành kiến của tôi. Không có gì đoán trước được các nhân sự khác sẽ nghĩ gì về cậu đâu.” Iris khoanh tay, vừa càu nhàu vừa vắt hết cả óc lên.
“Con người sợ hãi những thứ mình chưa biết mà.Vì danh tính của cậu không rõ ràng, các quy trình quản thúc cực kì tỉ mỉ và công phu sẽ được tiến hành trừ khi cậu được liệt vào phân loại Safe một cách công bằng.” cô nói.
Hmm… Tôi cá rằng đây là vấn đề của cái vòng cổ phiên dịch, có lẽ nó đã thay đổi lời nói của cô ấy để có thể truyền tải được những tiểu tiết trong câu nói của cô. Những từ ngữ khó hiểu từ khuôn miệng Iris khiến não tôi không xoay sở được. Nói thật thì điều đó làm cho cách nói chuyện của cô có phần không tự nhiên cho lắm. Tôi không nghi ngờ gì cả, cái cách cô ấy nói chuyện bằng tiếng Anh hoàn toàn không tự nhiên, nhưng nghĩ về điều này ngay lúc này cũng chả giúp được tôi gì nhiều…
“Tôi nghĩ rằng các quy trình quản thúc SCP tiêu chuẩn sẽ được thực thi. Nói trắng ra là cậu sẽ bị nhốt ở trong một căn phòng hoàn toàn kín. Nếu cậu cố gắng thoát ra, chất nổ sẽ nổ, hóa chất sẽ phản ứng và bắt đầu khử trùng toàn bộ căn phòng, hoặc một thứ gì đó tương tự vậy.” Iris lẩm bẩm chi tiết về quy trình kinh hoàng nào đó rồi nhắm mắt trầm ngâm im lặng một lúc.
“Tôi không muốn cậu bị thế,” cô mở mắt rồi nói với một nụ cười ngượng ngịu. “Vậy nên, cậu sẽ ở phòng của tôi kể từ giờ.”
Với quan điểm của tôi thì cái ý tưởng điên rồ nhất trong các cái ý tưởng điên rồ nào đó là từ cô ấy lỡ mồm nói ra mà thôi.
***
Một cô gái dễ thương bảo tôi ở lại cùng với cô ấy. Thường thì tôi sẽ vui mừng khôn xiết, mong đợi về quãng thời gian vui vẻ ở phía trước, nhưng không phải là trường hợp này. Tôi cũng không hẳn là một tên có hóc môn sinh dục cao đâu. Nên bản thân cũng chẳng biết nên trả lời thế nào cho phải.
“Đúng thế, tôi quyết định đó là đúng đắn nhất. Tôi sẽ đi báo cho Tiến sĩ biết, ok chứ?”
Rõ ràng là câu nói trước đó của Iris không phải là một câu hỏi lấy ý kiến kiểu “Cậu sẽ ở lại với tôi chứ?” mà là mệnh lệnh “Cậu sẽ phải ở lại với tôi!” Không cần chờ tôi phản hồi luôn, cô ấy lao thẳng ra phía sau căn phòng.
Mặc dù đã nghĩ căn phòng mà cô ấy vào giống phong cách một tiệm cà phê này có lẽ có một nơi giống kiểu nhà bếp hay khu vực nhân viên ở phía sau. Nhưng nghe qua âm thanh thì chắc là một khu có một hệ thông liên lạc nội bộ nào ở trong đó. Tôi có thể nghe thấy giọng nói vui vẻ của Iris vẫn tiếp tục vang lên một lúc sau khi cô ấy bấm số của “Tiến sĩ” vào. Do khoảng cách có hơi lớn, nên tôi chỉ có thể nắm được vài đoạn nội dung chính mà cô nói.
Không còn gì hơn để làm, tôi nhấm nháp ly cà phê của mình. Khoảng thời gian rảnh khó xử lý này cho phép não tôi khôi phục lại khả năng lý trí. Nỗi sợ hãi và bất an ập xuống tôi. Bây giờ mấy giờ rồi? Không có bất kì một chiếc đồng hồ hay cửa sổ nào ở trong căng tin, nên chả thể biết được. Cái đồng hồ linh cảm trong tôi thì đoán rằng mặt trời hiện đã lặn và chuyển sang đêm.
Tôi tự hỏi liệu gia đình mình có lo lắng cho tôi không. Tôi nghĩ là họ sẽ nghĩ
tôi bị mất tích. Senpai đã ở cùng tôi có lẽ đã cho họ biết chuyện gì đã xảy ra, và sau đó họ yêu cầu cảnh sát tìm kiếm tôi… hoặc đại loại thế, có khả năng không?
Nếu tôi thực sự đang ở Hoa Kỳ, một quốc gia thuộc loại thế giới thứ nhất, nên nơi này chắc có rất nhiều điện thoại. Có lẽ tôi có thể thực hiện một cuộc gọi về nhà và cho gia đinh biết rằng tôi vẫn ổn. Tôi sẽ định hỏi điều đó với Iris khi cô ấy quay lại.
Nhưng nếu tất cả những gì Iris vừa nói với tôi đều là sự thật, thì đây chính là một cơ sở nghiên cứu được điều hành bởi tổ chức bí mật, Tổ chức SCP. Một tổ chức được che giấu đi khỏi con mắt của thế giới bên ngoài. Một khi Tổ chức đã coi tôi như là một tên đàn ông đáng nghi không rõ lai lịch, thì có vẻ họ sẽ không cho phép tôi gọi điện về nhà đâu.
Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy đến với tôi trong tương lai. Tổ chức sẽ làm những điều khủng khiếp, đau đớn lên tôi? Mặc dù suýt là tôi quên béng đi, nhưng ai đó đã đánh vào gáy tôi một phát và nhốt tôi vào một nơi trông giống phòng giam. Có lẽ tôi không nên hy vọng
sự chào đón nồng nhiệt như một vị khách quý ở chỗ này được rồi.
Nỗi sợ hãi của tôi dần trở nên lớn hơn. Sự hiện diện của Iris và cách cô ấy đối xử ấm áp và trao đi cái lòng tốt kì quặc với tôi theo lối riêng của mình là sự cứu rỗi duy nhất mà tôi nhận được.
“Xin lỗi vì để cậu chờ lâu.” Iris xin lỗi, thản nhiên quay lại sau một cuộc gọi khá dài. “Tôi đã nhận được sự cho phép, vậy nên cậu có thể ở cùng tôi kể từ ngày hôm nay. Tôi đã đưa ra yêu cầu về nhu cầu thay quần áo và những thứ cần thiết cơ bản khác. Tôi sẽ chỉ cậu tới chỗ phòng tôi một chút, ổn chứ? Nhưng trước tiên!” Cô ấy cười vui vẻ tới mức để lộ hàm răng trắng sáng của mình vì một lý do kỳ lạ nào đó. “Cậu không thấy đói à? Đã trễ kinh khủng rồi, nhưng nếu không phiền, sao chúng ta lại không lấy chút gì đó ăn nhỉ? Hôm nay là một ngày bận rộn đến bất thường, vậy nên tôi có thể nạp cho bản thân một số lượng calo đáng kể đấy.”
Những câu Iris phát ra vẫn kì lạ như mọi khi, nhưng tôi hiểu ý cô muốn nói. Vả lại, tôi thực sự rất đói. Tôi đến thư viện với chị học sinh khối trên sau giờ học, lúc đó là vào khoảng 5 giờ chiều. Mặc dù tôi không biết chính xác thời gian, nhưng nếu bây giờ là khoảng nửa đêm… thì có nghĩa khoảng 7 giờ đã trôi qua. Số lượng đó là quá thừa thời gian để một cậu học sinh cao trung trẻ trung, khỏe mạnh như tôi tiêu hóa hoàn toàn chất chứa trong dạ dày còn lại từ lúc đó.
“Tuyệt! Thật là một cảnh tượng kì lạ khi một người không ăn trong khi người kia lại nhét đầy thức ăn vào miệng như con chết đói nhỉ.” Iris nói, cười vui vẻ. Cô ấy mang thứ gì đó đến bàn “Cậu ăn Pizza chứ? Tôi thì cảm thấy mình sẽ béo lên khi ăn pizza vào giờ này, nhưng chung quy thì nó vẫn ổn mà, vì nó vừa nhanh mà lại còn miễn phí nữa!” Khi nói như vậy thì, cô nàng đã đặt một hộp pizza trước mặt của tôi.
Là một chiếc hộp vuông mỏng hoàn toàn bình thường, có vẻ là được làm bằng bìa cứng. Cái biểu tượng của chuỗi cửa hàng pizza được in trên hộp này hình như tôi chưa đặt bao giờ. Nhưng nếu đã in chữ “PIZZA” lớn trên đấy thì thật sự tôi hơi ngạc nhiên nếu trong hộp này lại không có bánh pizza nào đấy.
“Tôi ăn trước đây” Cô tự nhiên tuyên bố. Chắc hẳn cô ấy đã rất đói rồi – cô liếm môi thèm khát mở hộp ra. Bên trong là một cái bánh pizza nóng hổi, hấp dẫn. Trông nó rất ngon. Cái bao tử trống rỗng trong bụng tôi bắt đầu réo lên rồi.
“Trời ạ, tôi từng nghĩ đây sẽ là những gì tôi sẽ nhận được cơ.” Iris đưa ra một lời nhận xét kì lạ khi cô lôi ra những chiếc đĩa nhựa lớn đặt dưới cánh tay mình, cô ấy đặt một cái ra trước mặt.
Cô nhấc chiếc bánh pizza lên bằng cả hai tay một cách dễ dàng, rồi đặt nó lên cái đĩa trước mặt. Chết tiệt! Tôi lại hy vọng cô ấy sẽ chia sẻ với tôi, nhưng nhìn xem, cô ấy một mình ngấu nghiến cái bánh pizza, lại còn cắn một miếng thật lớn nữa chứ. Phô mai nóng chảy dài xuống, chảy xuống…
“Món này là ngon nhất!” Iris hét lên hạnh phúc. “Tôi lúc nào cũng nhận được một phần nhỏ hơn lớp ngoài mỏng. Nên giờ phải là ô liu mới được! Các thành phần còn lại thì vẫn cứ thay đổi theo ngày, nhưng dù là gì thì nó vẫn luôn luôn là một cái bánh pizza không gây hại cho cơ thể, không quá cay cũng không quá nhiều.” Cô ấy giải thích nhìn tôi, trong khi tôi đang đầy bối rối.
Tôi không chắc cô ấy muốn gì ở tôi nữa. Thấy tôi bối rối như thế, thì cô lại chợt bật ra một tiếng “A!”, chắc vừa nhận ra điều gì đó chăng. Rồi cô đặt chiếc bánh pizza đã cắn dở một phần xuống và lau miệng mình bằng khăn giấy đã để sẵn trên bàn từ khi chúng tôi vừa mới đến.
“Cứ thoải mái đi.” Iris đề nghị. Cô ấy đậy nắp hộp pizza rỗng lại và đẩy sang chỗ tôi. Giời ạ, đưa cho tôi cái hộp rỗng thì có ích gì nữa chứ. Tôi đang đói mà! Tôi cần nhiều hơn một cử chỉ ân cần đấy.
“À phải rồi. Cậu không biết về thứ này nhỉ? Được rồi, lý do chính đáng. Cái thứ tiểu tiết đó tí thì tôi quên béng mất.” Iris mở to cặp mắt ra. “Mặc dù cậu không nhận ra nhưng đây cũng là một SCP đó.
Đây là một cái hộp bánh pizza mà chúng tôi luôn giữ trong căn tin, thế nên giờ tôi lấy nó ra.” Cô ấy nói và chỉ tay vào cái hộp, nhưng tôi vẫn hơi bối rối.
Đây là một vật thể SCP? Một vật thể bí ẩn thách thức toàn bộ logic của con người á?
“Nhìn không giống đúng không? Tôi biết cậu đang cảm thấy thế nào, nhưng là sự thực đấy.” Iris tiếp tục một cách hùng hồn, cô quên luôn thức ăn của mình rồi. “Cái hộp pizza này là SCP-458. Nói cách khác thì nó là SCP thứ 458 được Tổ chức xác định. Còn được gọi là “Hộp Pizza bất tận’.”
Một cái tên nghe buồn cười làm sao. Vì khi nghe cô nàng giải thích thì tôi đã nghĩ rằng tất cả những cái gọi là đối tượng SCP này đều rất đáng sợ, cho tới khi cô ấy giải thích. Pizza bất tận! Sự căng thẳng của tôi chảy đi một cách kỳ lạ khi nghe tới nó. Tôi cười phá lên!
***
“Có gì mà cười vậy? Đây là một đối tượng SCP bí ẩn, rất ấn tượng theo đúng nghĩa của nó đấy! Nó vô cùng tiện lợi. Không chỉ tôi mà tất cả các nhân viên ở chỗ này đều thích nó!” Không cần biết lý do là gì, nhưng Iris có vẻ khá muốn bảo vệ những phẩm chất và giá trị của chiếc hộp. Cô bĩu môi.
“Chà, tôi đoán cũng không có gì ngạc nhiên lắm sau khi tôi đã nói mấy lời đáng sợ đó. Ngoài những đối tượng đó ra thì còn có những đối tượng vô hại hoặc gây cười giống như mấy trò lừa bịp hơn là nguy hiểm mà. Nhưng Tổ chức SCP coi chúng vô hại không có nghĩa là chúng không có đặc tính dị thường, khó hiểu, vậy nên đừng bao giờ xem nhẹ chúng.”
Có hơi muộn, nhưng cô bắt đầu lải nhải một loạt các thuật ngữ chuyên môn khác ra. “Đối với hồ sơ, các đối tượng SCP được phân loại thành 3 cấp độ. ‘Safe’, ‘Euclid’ và ‘Keter’ dựa trên mức độ khó quản thúc của chúng. Trong đa số các trường hợp, sự khó khăn trong việc quản thúc tỉ lệ thuận với mức độ nguy hiểm của các SCP.”
Iris đưa ra lời giải thích cặn kẽ, quá chi tiết, thật luôn. “Giả sử chúng ta chứa một đối tượng SCP trong một cái hộp. Nếu chúng ta có thể đặt nó vào hộp và mọi thứ đều ổn thì nó là Safe. Hoặc chúng ta có thể đặt nó vào hộp, nhưng ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta làm như thế thì nó là Euclid. Và tiếp theo khi chúng ta không thể đặt nó vào trong hoặc nó tự bật ra ngoài sau khi ta đặt được nó vào hộp, thì nó là Keter. Tôi kết luận xong rồi đấy.”
Tôi không chắc là mình có hiểu được sự so sánh ấy hay không.
“Hộp Pizza bất tận thuộc Phân loại đối tượng: Safe. Trên hết thì nó cũng rất tiện dụng khi ở bên ngoài.”. Mỉm cười như một đứa trẻ tinh nghịch, cô chỉ vào hộp pizza trông hoàn toàn bình thường và thúc giục, “Hãy mở nó ra đi. Tôi chắc rằng cậu sẽ ngạc nhiên cho coi.”
Mặc dù có đôi chút bối rối, nhưng tôi vẫn nghe theo. Tôi mở Hộp Pizza bất tận ra. Đúng như dự đoán của cô ấy, mắt tôi sắp lòi ra tới nơi. Ẩn bên trong cái hộp là một cái bánh pizza nóng hổi vừa mới ra lò.
Điều này là không thể! Iris đã tự mình lấy ra một cái! Nhưng sau đó cổ đã đóng hộp lại, để tôi mở nó ra và úm ba la, một cái bánh pizza ở trong hộp, ở trong một cái hộp mà lẽ ra chẳng có gì ở bên trong. Trên hết, đây thậm chí còn là loại pizza khác với loại của cô ấy. Nó lớn hơn, có lớp vỏ dày, chứa rất nhiều bông cải xanh và hải sản.
Cái quái gì thế! Vô lý thế.
“Tôi nói rồi mà? Nó bất chấp logic; vì thế nên nó là dối tượng SCP.” Iris nghiêng đầu về phía sau. Cảm giác như cô ấy đang hả hê vì một lý do gì đó.
Cô hớn hở rút tờ giấy gấp trong túi ra. Mở nó ra và cô nhìn xuống, trầm ngâm đọc mẩu giấy. Tò mò không biết nó nói gì, tôi cố gắng lén nhìn chỗ Iris, nhưng “Không!” bằng một giọng nghiêm khắc tới đáng ngạc nhiên vang lên.
“Cậu không được phép nhìn. Theo một khía cạnh nào đó, tôi được phép có một số đặc quyền nhân sự, vậy nên tôi có quyền. Đây là một báo cáo ghi lại các chi tiết liên quan đến đối tượng SCP này. Hay nói chính xác hơn là một bản sao của báo cáo đó. Về mặt kỹ thuật, rõ ràng là nó bị cấm sao chép, nhưng tôi vẫn phải gian lận chút vì tôi không thể nhớ từng chi tiết nhỏ được.” Iris lại lần nữa khiến tôi hoang mang, cô tiếp tục chuyển hướng mắt về phía mảnh giấy, hoặc tờ báo cáo, tôi đoán vậy.
Cô ấy bắt đầu đọc to. “SCP-458 là một hộp bánh pizza cỡ lớn từ chuỗi cửa hàng pizza [Little Caesars], thuộc loại [HOT-N-READY] của họ. Nó được cấu tạo từ bìa cứng đơn giản, có kích thước 25,4cm x 25,4cm x 2,54cm.” Mặc dù chuỗi số ấy không có ý nghĩa gì với tôi, nhưng tôi nhận ra cái hộp này là một hộp bánh Pizza bình thường.
“Điều khiến SCP-458 trở nên kì lạ, là mặc dù trông có vẻ là một hộp bánh pizza bình thường, nhưng khi tiếp xúc với bàn tay con người, nó sẽ ngay lập tức tái tạo lại sự lựa chọn pizza ưa thích của chủ sở hữu, cho tới nước sốt, pho mát, vỏ bánh ưa thích, và topping.”
Nếu điều đó là sự thật, thì nó là một hiện tượng kỳ lạ. Hay nói đúng hơn, nó giống như một thứ gì đó có xuất thân từ những câu truyện cổ tích. Về như những câu chuyện có những chiếc hộp hoặc túi tạo ra nguồn cung cấp vô hạn, các vật thể thường xuyên xuất hiện trên khắp cả thế giới này. Tôi có thể thề rằng là bản thân đã từng nghe một câu chuyện tương tự như thế ở đâu đó trước đây. Nhưng khía cạnh về pizza có chút hiện đại làm giảm đi sự rung cảm của mấy câu truyện cổ tích rồi.
“Mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng người ta tin rằng Hộp Pizza bất tận có thể tạo ra nguồn cung cấp pizza gần như vô hạn. Nó là một vật phẩm thần kỳ có thể cứu được các nước đói đang bị thiếu lương thực. Nhưng dẫu cho kết quả kiểm tra phân loại nó là một đối tượng Safe, nhưng việc phân loại nó là một đối tượng SCP khiến chúng tôi không thể đưa nó ra bên ngoài.” Iris nói với một nụ cười khô khan, mặt nhìn về phía xa xăm.
“Sau cùng thì mục tiêu của tổ chức là Tuyệt mật, Lưu trữ và Bảo vệ mà. Họ không quan tâm liệu đó có phải là thứ kỳ diệu gì đó có thể cứu rỗi nhân loại hay không. Theo quy luật chung, nó sẽ bị nhốt mãi mãi dưới sự giám sát chặt chẽ của họ, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Tổ chức sẽ sở hữu cậu cho tới cái ngày mà cậu-“ cô đột ngột dừng lại và ngang nhiên đổi chủ đề. “Ra đó là loại bánh pizza mà nó làm cho cậu à? Tôi có thể thấy rõ cậu là một người yêu hải sản đấy! Cho tôi một miếng được chứ?”
Ngấu nghiến xong cái bánh của mình, Iris đang nhắm tới cái của tôi. Trời ạ, cô ấy đâu cần phải lấy đồ ăn của tôi làm gì. Chẳng phải thứ này có thể tạo ra vô số cái bánh pizza sao? Tại sao không mở hộp ra lần nữa?
“Hee hee! Thực ra, có vẻ như cái hộp này không được linh động cho lắm. Khi nó sử dụng khả năng mà nó có, thì nó luôn luôn tạo ra một cái bánh pizza mới toanh! Tôi không có ăn hết được.” Cô buồn bã nói.
Cảm thấy hơi tệ cho cô, nên tôi chỉ đưa cho cô ấy một lát bánh của tôi thôi. Hạnh phúc như muốn bắn cả ra ngoài, cô ngấu nghiến nó.
“Hm, vậy ra đây là loại pizza ưa thích của cậu… Một trong những điểm thú vị của cái hộp này là có lẽ nó sở hữu một dạng thần giao cách cảm nào đó. Nó sử dụng khả năng đó để đảm bảo được nó sẽ tạo ra một cái bánh pizza hoàn hảo cho người giữ nó.” Iris vui vẻ nói, nhưng rồi khuôn mặt cô đột nhiên nhăn nhó lại. “Tên Tiến sĩ Bright khốn nạn đó – uh, là một con người với cái tên như thế, người mà cậu có thể gọi hắn là nhà khoa học điên – tên đó đã thử nghiệm trên SCP-458 bằng cách cho một nhóm người và các đối tượng SCP có tri giác mở nó ra chỉ với mục đích mua vui. Cứ cho rằng tên đó tò mò muốn xem bản thân hắn có thể tiếp thu được gì từ việc theo dõi những loạt bánh pizza nào sẽ xuất hiện.”
Tiến sĩ Bright… Khi nhắc tới tên vị tiến sĩ đó, nét mặt của cô thay đổi hoàn toàn. Một sự cau có đầy ẩn ý, sôi sục vì hận thù – nhưng đồng thời cũng khác sâu vào tâm trạng đó là nỗi kinh hoàng.
“Và kết quả của cuộc thí nghiệm mà chúng tôi nhận được thì cái hộp không thể tạo ra được các loại topping khó tiêu đối với con người. Vậy nên, về tổng thể, đây là những cái bánh pizza hoàn hảo – an toàn để ăn, ngon và tốt cho sức khỏe! Nhưng vì bánh pizza có hàm lượng calo cao, nên hãy cẩn thận, đừng ăn nhiều quá.”
Giờ thì rõ ràng rồi, khi mà cô nàng là dạng người có xu hướng muốn kết thúc mọi việc, giờ thì chúng tôi đã ăn xong. Iris đứng dậy. Lấy khăn lau miệng và cười với tôi.
“Dù sao đi nữa, thế giới này vẫn luôn đầy rẫy những thứ kì lạ - những vật thể SCP – như thế này. Chúng tôi lưu trữ khá nhiều ở cơ sở này đấy.” Cô nói.
Tôi có cảm giác rằng lần tiếp xúc với cái hộp bánh này không phải là ngẫu nhiên. Iris đã đưa tôi tiếp xúc với một đối tượng SCP sẽ là một ví dụ cụ thể, hỗ trợ cho việc giải thích của cô ấy về những điều cơ bản. Kể từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô ấy vẫn luôn tốt với tôi. Thành thật mà nói, thì hơi đáng ngạc nhiên khi cô ấy có thể tốt bụng tới vậy. Chúng tôi không phải là một gia đình hay có bất kỳ mối quan hệ nào kiểu thế cả. Tôi là một người hoàn toàn xa lạ, một người mà cô ấy chỉ vừa mới gặp.
… Tại sao cô ấy lại nỗ lực vì tôi tới vậy? Tôi đã nhận được câu trả lời cho bản thân sớm hơn mong đợi.
“Nhân tiện, tôi đã đề cập rằng tôi được gọi là SCP-105 trước đó rồi, phải không? Tôi cũng bị giam giữ trong cơ sở này như một đối tượng SCP, vì tôi có một khả năng hơi đặc biệt.” Cô gái ngoại quốc nói trông có vẻ hoàn toàn bình thường đó, tự ti, đứng đó với hai tay ôm ngực.
Rồi cô ấy chỉ tay vào tôi. “Tổ chức đã quyết định sẽ gọi cậu là SCP-105-C. Như cái tên đã nói lên tất cả, họ tin rằng cậu là thứ phụ kiện hay bằng cách nào đó liên quan đến tôi, SCP-105.” ‘Cô gái trong những Tấm Ảnh’ đang nói một cách khó hiểu. “Chúng ta không còn là những người xa lạ nữa rồi.”