Tản qua thư viện này sau mỗi giờ học

có lẽ đã là một phần trong thói quen hàng ngày của tôi luôn rồi , nhưng đây không phải là do do tôi đặc biệt thích đọc sách hay gì. Cho nên nếu như phải lựa chọn, thì tôi muốn được chạy nhảy thỏa thích ở bên ngoài đầy những thứ tuyệt vời kia hơn. Trong cái thời đại mà ta có thể đọc manga trên chiếc điện thoại thông minh chỉ với một lần nhấn thì những cuốn sách cần thiết cho đời tôi đều chỉ là sách giáo khoa phục vụ cho việc lên lớp mà thôi.

Do bản thân chưa bao giờ cảm nhận được một chút hấp dẫn nào từ những cuốn sách nên chỉ mỗi việc lướt qua những con chữ thôi là mắt tôi mệt mỏi rồi. Vậy nên lý do tại sao tôi lại thường lui tới thư viện là nằm ở chỗ khác.

“Thật lôi cuốn!” █████-senpai đứng hét ngay trước tấm áp phích có dòng chữ “KHÔNG NÓI CHUYỆN!” được viết lên với phông chữ dày và to bố chảng. Là học sinh năm ba (cao hơn tôi một năm), cô ấy cũng là Phó Chủ tịch Hội Học sinh tại trường cao trung của tôi nữa.

Nhờ có di truyền từ tổ tiên là người Canada hay Mĩ gì đó, nên mái tóc cô ấy giống như mật ong, chảy suôn mượt như để phản chiếu ánh sáng từ những tia nắng mặt trời chói lọi vậy. Đôi mắt của cô nàng có một màu lam sẫm tràn đầy sức sống khó mà ai ngờ đến tin đấy lại là màu mắt bẩm sinh cô có được. Mặc dù những đường nét đầy đặn trên khuôn mặt tạo nên được cho cô đủ mọi khí chất và vẻ đẹp của một mỹ nữ mang phong cách Tây phương, nhưng vẻ đẹp lại đi chung với đống suy tưởng hoang dại lộ rõ mồn một ấy lại góp phần nổi trội làm mọi người chả hề rời mắt được cô, đồng thời nó cũng phá hủy luôn hình tượng của mỹ nữ.

“Hãy tập trung vào nó nào, ███-kun.”, █████-senpai nói, cô ngoáy ngón tay rồi nhìn xuống tôi một cách đầy hào hứng. Tôi là một thằng con trai ăn uống ngủ nghỉ đầy đặn và khỏe mạnh nên chiều cao của tôi là dạng trung bình nhưng cô ta thì lại cao bất thường. Trên hết thì những lời mà cô ấy nói ra hoàn toàn áp lấn át đi những ý kiến của tôi, gây nên một áp lực vô hình. Tôi đành thu mình một chút trước sự đáng sợ này vậy.

Lưng tôi đụng mạnh vào một cái tủ sách được gắn cố định xuống sàn. Trong lúc tôi khéo léo đợ lấy mấy quyển sách bị rơi khỏi giá, █████-senpai vẫn tiếp tục thủ thỉ.

“Có một số tin đồn thực sự kì lạ xung quanh thư viện này. Mọi người nói rằng đây là một trong Bảy Kỳ quan của Trường-và, ah, chị không chắc là em có để ý hay không, nhưng thư viện này ban đầu là một phần của một trường đại học đã đóng cửa đấy. Không rõ là do nó gây ra quá nhiều lời đồn tiếng nên mới bị tiến hành phá bỏ sau khi trường cũ đóng cửa hay không, hoặc do một âm mưu nào đó đã xảy ra tại đây, nhưng những gì còn sót lại từ lúc đấy đến giờ vẫn còn nguyên vẹn.”

Khá khó để theo kịp cô nàng này. Nghĩ được cái gì là cô nàng tống ra khỏi mồm, đây đã là một phần của cô ấy luôn rồi nên chả bao giờ có thể ngừng nói và giữ suy nghĩ trong đầu cả. Nhưng

ít ra tôi thấy bản thân cũng nên giả vờ lắng nghe một chút, thế nên tôi lắc đầu mình như một tên ngốc.

Phớt lờ đi thái độ hờ hững của tôi, █████-senpai vẫn tiếp tục lấn tới, hoàn toàn chả có biểu hiện bối rối nào: “Đó là điều khiến nó trở thành một trong Bảy Kì quan của trường ta . Rõ ràng thì những lời đồn kỳ lạ đã xuất hiện xung quanh nơi này từ khi ngôi trường đại học đó vẫn còn trụ vững. Chị rất mê mẩn mấy thứ huyền bí, thế nên chị đã tìm hiểu về nó đấy.”

Đừng có làm như tôi không biết tới điều đó như thế chứ. Quyết định tán chuyện với cô nàng kỳ lạ cũng chính là lý do này: Bản thân tôi hiện đang cuốn vào mấy câu truyện siêu nhiên nhảm nhí. Chả biết phải tìm tới ai cả—chắc chắn không phải là cha mẹ, giáo viên hay là cả bạn bè—chứ đừng nói gì tới cảnh sát. Chẳng cần phải nghĩ thì nhìn cũng biết thừa, họ sẽ chỉ cười trừ, rồi nói mấy câu chung chung đại loại như:”Mày lôi đâu ra cái ý tưởng điên khùng đó thế?”

Một cố gắng vô nghĩa, nên tôi đành quay sang tìm một đàn chị hơn tôi một lớp, một cô gái bị tẩy chay vì chưa bao giờ ngừng tuyên bố “Tôi yêu siêu nhiên!” của mình.

Và cái thứ tình yêu dị đấy thì quả thật cô nàng đã bày tỏ không thiếu một thứ gì.

“Cái thư viện này thật là tuyệt vời đến không thể tưởng tượng nổi! Cả kho tàng chứa đầy về những bí ẩn và những tin đồn rung rợn! Cùng nhau phô bày nó ra cho mọi người nhé!”

Cô tiếp xúc gần tôi và nở một nụ cười tươi rói mà không hề rằng hành động gần gũi đó mém làm con tim yếu đuối của một nam thanh niên mới lớn vỡ ra. Dang rộng hai cánh tay ra, cô âu yếm nhìn xung quanh mình và hít thở sâu lấy vài lần. Cái cách mà những hơi thở ấy phà vào trán tôi…căng thẳng quá.

Bao quanh chúng tôi là vô số những lối đi của từng kệ sách thư viện. Dù giờ đang là buổi trưa đầu hè nhưng ánh sáng le lói trông vẫn mờ ảo và ảm đạm. Tôi sẽ đổ lỗi việc gây ra ánh sáng ảo này cho mấy tấm rèm đen hạ bên cửa sổ để tránh làm cho sách bị ố vàng. Tất nhiên cũng sẽ đổ thừa luôn cho những bộ đèn huỳnh quang trên trần nhà đã cạn hết năng lượng, mặc dù sự thật thì chúng cũng chẳng còn tỏa ra nổi được thêm chút ánh sáng nào nữa cả.

Cái thư viện này nói thẳng ra là một địa điểm đáng sợ theo đúng nghĩa. Hãy nhìn dọc quanh bức tường có theo những vết ố và vết nức kìa, nấm mốc và màng nhện bao phủ lấy toàn bộ những khu vực ẩm thấp như để đánh dấu địa phận ở chỗ đó là của chúng. Nơi này chả khác nào một tòa nhà phế tích cả, thật khó tin mà tin rằng nó vẫn được tiếp tục sử dụng.

Tôi đoán chắc không ai muốn đặt chân vào cái nơi quỷ quái này mà làm khổ bản thân đâu, bởi tôi còn chẳng hề thấy một ông anh hay bà chị kiện thủ nào ở đây, chứ đừng nói tới là những vị khách quen đang đi dọc theo những kệ sách. Hiện giờ tôi và senpai là những người duy nhất. Cô ấy cứ líu lo như hát hay bên cạnh, tôi thực sự cảm thấy đau tai rồi đấy.

Không hề biết rằng tôi đang nheo mắt vì đau, cô vẫn tiếp tục ngân vang giọng điệu phấn khích của mình. ”Do có rất nhiều tin đồn quái gở, đến chị đây cũng chẳng thể nhớ hết được! Có một số cái chị nhớ như việc có người nói sẽ có một con quỷ bật ra từ trong cuốn sách nào đó ở chỗ đây này, rồi nó trao cho ta điều ước với điều kiện là linh hồn. Một số khác thì ta mở một cuốn sách không tên khác ra, số phận của người mở sẽ xuất hiện ở trên những trang giấy trống để ta có thể đọc được! Một điều thú vị khác rằng nếu em thò tay vào những cái khe giữa các ngăn xếp của kệ sách, em có khả năng sẽ bị kéo sang một thế giới khác! Còn hàng tá những tin đồn đầy tuyệt vời như thế đấy. À mà, thậm chí còn có cả một tin về một con ma nữ cô độc đã ngấm hết tất cả những cuốn sách ở đây trong trong một căn phòng vệ sinh nữ-

căn phòng đó còn là bị khóa kín nữa chứ!...Uh, thực ra thì, sẽ không sao nếu chị tiến vào căn phòng của một cô gái nào đâu nhỉ?”

Cô nàng có vẻ không nghĩ ngợi gì nhiều về phần câu hỏi khó trả lời đó, rồi lại quay trở về trạng thái hoạt bát ban đầu.

Não cô ấy ở trên chín tầng mây luôn rồi. Có vẻ khá an toàn khi việc mà bà chị này thích truyện ma là thật, cá nhân tôi thì cũng chẳng phải quan tâm gì điều đó đâu. Theo tôi biết được về cô nàng này là rằng có một học sinh khối trên với niềm mê mẩn vào mấy thứ câu truyện rùng rợn hay những tin đồn đáng sợ nhìn dị như một con khùng. Tôi tới đây không phải để chiêm ngưỡng mấy thứ truyện ma quỷ hay kinh dị rẻ tiền đó đâu. Thành thật mà nói, thì tôi đã muốn bỏ về từ lâu rồi.

“Còn bây giờ thì là về những hiện tượng kì lạ mà em đã trải qua…uh… sao chúng ta không gọi nó là ‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ nhỉ? Chị chưa bao giờ được nghe về mấy thứ như thế bao giờ cả. Có lẽ em đang nắm giữ một thể loại hiện tượng gì đó hoàn toàn mới thì sao! Nghe xịn quá đi!”. Cô ấy réo lên, vặn vẹo cơ thể đầy phấn khích và đẩy mặt của mình lại gần tôi hơn. Tôi nghĩ là cái chỗ lí trí của tôi sắp mang ra cho chó gặm tới nơi rồi. Kề sát tới nỗi chân và ngực cô ấy đang bắt đầu cọ vào người tôi.

“Được rồi,” cô nói. “Chị giờ sẽ ngẫm lại một chút thời gian để xuy xét kĩ lại những gì em đã nói với chị, vậy nên hãy chỉnh ngay nếu chi có sai sót chỗ nào nhé. Hôm trước em có nói là tới đây để làm bài tập hè đúng không?” Senpai hẳn đã nhận ra giữa cả hai bên đã tiếp xúc quá gần vào không gian cá nhân của nhau, nên cô lùi lại vài bước rồi tiếp tục nói. “Em phải viết cảm nhận cá nhân cho bài thuyết trình nhỉ? Một thứ bài tập nhảm nhí! Nhưng vì em là một cậu học sinh tương đối siêng năng, nên em đã quyết định làm bài một cách nghiêm túc ở trong một thư viện gần đó. Và cũng từ nơi này mà thứ đấy đã xảy ra, phải chứ? Đây là nơi mà em bắt gặp được hiện tượng huyền bí!”

Senpai nhặt lên một cuốn sách bị rơi vừa nãy lên rồi lật từng trang một cách mạnh bạo. “Lẽ ra phải luôn có một bức ảnh được đính trong mọi cuốn sách ở trong cái thư viện này chứ nhỉ?”

Nếu mọi chuyện thật chỉ đơn giản có như vậy thì chả việc gì phải lăn tăn. Tôi có thể bác bỏ cái hiện tượng này bằng một giả thuyết hoàn toàn hợp lý là cho rằng có ai đó đã mượn cả tá sách của thư viện này và sử dụng tấm ảnh để đánh giấu trang sách thay vì làm dấu trang, đến khi trả thì quên lấy chúng thôi. Nếu mức độ của sự việc chỉ tới được như thế, thì tôi đã không sầu đời thế này. Tôi cũng sẽ chả bao giờ phải quay mặt sang nhìn ả lập dị trước mặt này để nhờ giúp đỡ luôn.

“Bất kể cuốn sách nào do em lật ra thì đều luôn có bức ảnh! Kết quả luôn là như nhau, cho dù em có thử thay tới lui bao nhiêu chồng sách khác nhau đi nữa! Vậy em vẫn còn giữ chứ, một tấm thôi cũng được?”

Không bao giờ. Chúng đáng sợ vãi linh hồn, tôi tìm thấy cái nào là tôi lại nhét lại vào trong cái cuốn sách có nó ngay. Tôi thấy rằng việc giữ lại chúng chả có gì tốt, và thành thực mà nói, cuỗm chúng đem về thì nghe cũng chả ổn chút nào.

“Aw, tệ quá! Nếu em vẫn còn giữ chúng thì ta có thể sử dụng để đào ra cả đống còn lại đấy. Ồ, không phải là do chị không tin em gì đâu? Thật khó để ta có thể tìm được những vật chứng vật lý ở trong cái thế giới đầy rẫy những điều siêu nhiên như thế này mà!” Senpai cười khúc khích, một nét mặt nghiêm túc bỗng chốc xuất hiện trên gương mặt của cô. “Được rồi, với tất cả những thứ này thì chị có thể lý giải chúng một cách có căn cứ như sau. Có thể là do một kẻ nào đó đã tạo nên một trò đùa cầu kỳ bằng cách là hắn nhét từng bức ảnh vào từng cuốn sách một ở trong cái thư viện này. Chị- hoặc cũng có thể là bất kì ai khác ngoài kia đều có thể làm được chỉ với một chút nỗ lực là xong. Nhưng giờ mới là thứ khiến chuyện này trở nên kì lạ.”

Chính xác, giờ mới là lúc câu chuyện huyền bí khởi màn.

“Ngay cả khi em đã bước khỏi cái chỗ này… thì em vẫn có thể lôi ra được đống ảnh có cô gái nằm trong mọi cuốn sách mà em mở ra. Không cần biết đó là sách giáo khoa, sách bán ở cửa hàng tiện lợi hay tạp chí manga mà em mượn được từ bạn, cho dù là cả một phần của tác phẩm cổ đại mà bố mẹ em trưng bày trong tủ sách ở nhà. Thì những bức ảnh đó sẽ luôn xuất hiện trong bất kỳ cuốn sách nào em mở, dù là nơi nào thì cũng đều không có ngoại lệ nào cả nhỉ?”

Đúng vậy, có một thứ gì đó không hề ổn đang diễn ra. Không có bất cứ lời giải thích logic nào có thể suy ra được, đây thực sự là một hiện tượng siêu nhiên.

Chẳng lẽ có ai đó muốn dắt mũi tôi bằng cách nhét từng ảnh vào trong những cuốn sách mà đoán rằng sẽ được tôi

mở ra chăng? Thật lạ khi chả biết ai đó sẽ đạt được cái gì từ trò này, chưa kể riêng việc tiến hành làm được trò đấy cũng quá mệt mỏi đối với bất kỳ ai. Khó mà nghĩ ra được là có một tên nào đó, hay tổ chức nào đó sẽ được lợi từ việc tôi mở sách và đập vào mắt là một tấm ảnh mà họ nhét vào trước.

Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy mấy tấm ảnh đó là quả tim cứ như muốn lòi ra khỏi thực quản tới nơi. Tốc độ nhịp tim đập của tôi có liên hệ gì với tốc độ quay của Trái Đất đâu chứ, thật chả hiểu sẽ thu được chút lợi từ một gã như tôi.

Khả năng ai đó ghét tôi tới mức tra tấn tinh thần đến chết khá là bất khả thi. Vì cuộc sống của tôi nào có cay nghiệt tới vậy đâu chứ-tôi cũng chỉ giống như bao cậu học sinh cao trung bình thường khác thôi mà.

Nên nếu có ai đó đang có ý định bắt nạt tôi thì đáng lẽ phải bỏ vào trong đó thứ gì thô tục hơn chứ, hoặc cùng lắm là sử dụng một bức ảnh trông đáng lo ngại hơn chẳng phải là hiệu quả hơn à, đằng này cứ mỗi lần tôi mở sách ra là đều tìm thấy một bức ảnh chụp một cô gái dễ thương ở bên trong.

“Chị nghĩ rằng cô gái ấy là người quen của em…chắc không phải đâu nhỉ?” Senpai cau mày trầm ngâm. Ta cứ như thể có thể nghe thấy tiếng của những chiếc bánh răng đang xoay vòng vòng trong đầu cô ấy vậy.

Tôi có thể cho cô nàng một câu trả lời hoàn toàn rõ ràng, ngắn gọn, rành mạch về nó. Về độ chắc chắn thì trước đây tôi chưa bao giờ gặp cô gái trong ảnh. Cô gái này là một người hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Có thể bản thân tôi là một tên trí nhớ kém nên chả nhớ hết được mặt của tất cả những người mà bản thân từng gặp, nhưng thật sự tôi đã cố vò đầu bứt tai để nghĩ ra rồi, chả có gì về cô gái đó cả. Đầu tôi trống rỗng rồi, không nhớ một tí nào luôn. Cho nên chắc chắn tôi chưa gặp bao giờ nên thật không thể hiểu được là tôi có liên quan gì tới cô gái xa lạ này hay không.

Hơn nữa cô ấy lại còn là người nước ngoài, có lẽ là người phương Tây. Rất khó để một chàng trai Nhật Bản bình thường như tôi đoán được tuổi của một người da trắng, nhưng có thể đoán được sơ sơ rằng cô ấy có lẽ ở đâu đó khoảng cỡ tuổi tôi, cái tuổi gần đôi mươi và nhưng đã quá tuổi thiếu niên ấy. Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đó mang một nét mặt nhân hậu và ấm áp, cứ làm tôi liên tưởng tới hình ảnh một bông hoa đang nở.

Cả cặp mắt và mái tóc của cô ấy đều không

khác biệt gì quá nhiều với những sắc thái của những người phương Tây bình thường khác. Mái tóc dài xuống quá vai một chút, thường để xõa thay vì buộc túm lại, mặc dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ buộc nó bằng một chiếc dây buộc tóc trông khá tầm thường nào đó.

Không cần biết là ở trong hoàn cảnh ra sao, trong tay cô luôn nào cũng cầm lấy một chiếc máy ảnh cổ. Nó làm cô nổi bật lên với tính cách hoạt bát, giống như một nhà báo, dù không hiểu tại sao lại như thế. Trang phục của cô nàng cũng khá giản dị, thể hiện rằng đây không phải là người để tâm tới thời trang; vì nhiều bộ trang phục mà cô mặc đôi khi còn là đồ cũ. Kiểu quái gì thì nhìn vào cũng thấy cô ấy cũng là người bình thường, thật lạ khi ta lại đi gọi những bức ảnh của cô là “những bức ảnh ma.”

Với vẻ vô cùng tò mò, senpai khoanh tay chìm sâu vào dòng suy nghĩ. Sau cùng, cô ấy nói, “Cô ấy là ai được ta. Chị chưa bao giờ nghe ngóng được về điều gì như thế này trước đây… Chị chắc chắn rằng cô ấy phải có liên quan tới em theo một cách nào đó. Tại vì chị đã thử kiểm tra trên mạng xem có ai khác chia sẻ những trải nghiệm tương tự hay không nhưng mà thật sự chả có ai ngoài em là nhìn được thấy ‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ cả.”

Vô ích thật. Tôi thực sự chẳng quen cô gái này đâu. Nếu mà so phải dựa trên đặc điểm di truyền thì nhìn trông cô đàn chị trước mặt này còn có “quan hệ” gần hơn đấy.

Sau khi suy nghĩ hết công suất não một cách có cố gắng, senpai lấy hai tay ôm đầu, hành động này làm cho hai thứ chứa đựng tinh hoa của cả tổ tiên ngoại quốc nhô ra. Cô hét lên “Gah, chị không có hiểu! Nó nằm ngoài tầm phạm vi rồi! Sẽ dễ hơn nếu cô gái trong những tấm ảnh nhắn gửi cho em lời đe dọa như lời nguyền chết chóc hay gì đó lên em. Điều đó sẽ biến hiện tượng này trở thành một câu truyện ma tiêu chuẩn! Nhưng đến giờ em vẫn hoàn toàn ổn, chị không biết được cô gái đó đang nghĩ cái gì nữa.”

Tôi không muốn chết vì mấy thứ như kiểu lời nguyền gì đó đâu! Những tình huống như thế khá rung rợn đấy, nhưng thật thì tôi chả bị làm sao nên ít nhất thì tôi không phải lo sợ khi sống. Tôi chỉ muốn tò mò xem có chuyện gì đã xảy ra với những bức ảnh…và cô gái đó thôi. Cũng hơi buồn khi phải liên tưởng tới việc sẽ phải nhìn những tấm ảnh này trong mọi cuốn sách mình mở ra trong suốt phần còn lại của cuộc đời (mong là lâu dài) của mình đấy. Nếu có thể, tôi muốn làm một thứ gì đó về thứ hiện tượng siêu nhiên này.

“Gía như em biết cô ấy là ai…Em có thể thử hình dung ra xem được không? Nếu chị biết được tên và quốc tịch của cô ta, có khi lại tìm được thứ gì đó trên mạng đấy?”

Câu hỏi của senpai khiến tôi bối rối. Tất cả mọi bức ảnh hầu như đều có chung một bố cục gần như là giống nhau. Chỉ có những sai lệch nhỏ giữa các bức ảnh, nhưng bố trí toàn diện vẫn không hề thay đổi. Luôn có một cô gái ở trung tâm, các bức ảnh thì được phóng to cận cảnh khuôn mặt hoặc phần trên của cơ thể, chiếm phần lớn tổng thể tấm ảnh.

Còn về cái nền sau của những bức ảnh thì thường chỉ là một bức tưởng bê tông xám xịt và nhàm chán. Một môi trường chả biết phải tả thế nào, nó mơ hồ gợi lên rằng cô nàng đang ở trong bệnh viện, nhà tù hoặc cơ sở viện nghiên cứu nào đấy.

Không có thêm bất cứ một ai ngoài cô xuất hiện trong những tấm ảnh, và cô gái ấy cũng chẳng hề tạo ra bất cứ một dấu hiệu gì để cung cấp về tính cách và hoàn cảnh sâu xa của bản thân. Cô gái có lẽ là đang mơ mộng, nhìn chằm chằm vào tôi chăng, hoặc là chỉ ngủ mà thôi. Toàn là những bức ảnh đơn giản y như dùng để làm hộ chiếu và sơ yếu lý lịch.

“Hmmm… Được rồi, danh tính của cô gái ấy chỉ là một phần trong những thứ mà chúng ta sẽ phải bắt đầu xem xét tới. Chị sẽ hỗ trợ hết mình cho em, nên đừng lo lắng. Hãy cố gắng tận dụng hết tối đa những cuộc tiếp xúc đầy kỳ diệu của bản thân với những điều huyền bí ở trong cái thế giới hiện đại đầy khô khan này! Hãy cống hiến hết mình nào, cộng sự! Bắt tay đi!”

Hoàn toàn không có dấu hiệu bình tĩnh lại, senpai vẫn bắt tôi phải bắt tay với cổ và vung lên vung xuống. Thừa nhận thì đúng thật rất hiếm khi nào mà ta có thể tiếp xúc được với một hiện tượng huyền bí nào trong

thế kỉ 21 này, vào thời đại mà khoa học phát triển vượt bậc. Tôi cá là vị tiền bối đây không muốn để cái cơ hội này (nếu bạn có thể gọi nó như thế) vụt mất.

Mặc dù senpai có thể là một người kì lạ không thích giấu diếm, đơn giản hơn thì cô ấy làm điều này chỉ để thỏa mãn trí tò mò của bản thân, nhưng cảm giác thật tuyệt khi mà giờ tôi đã có thể xả nó ra khỏi lồng ngực. Giữ cho riêng mình đã bắt đầu làm tôi cảm thấy mệt mỏi rồi.

“Ok! Mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta giờ hãy bắt đầu cuộc điều tra với một vài thử nghiệm đã nhé.”

Senpai bắt đầu cẩn thận rà soát cuốn sách trên tay mình, từng trang một.

“Hmmm…. Có vẻ như không có bức ảnh nào được kẹp ở trong quyển này.” Senpai dành thời gian của mình ra xem xét nó một cách cẩn thận. “Phần bìa được thiết kế có chủ đích để ta không thể gỡ bỏ nó ra được, điều này là có lý, vì dù gì nó cũng là sách thư viện mà, nhưng chị thì lại chả tìm thấy bức ảnh nào bị giấu ở đâu cả.” Chị ấy đưa quyển sách cho tôi và nói tiếp, “Lần này, chị muốn em thử. Trừ khi em là một ảo thuật gia bậc thầy chứ không thì nó sẽ là hiện tượng siêu nhiên nếu em moi ra được một trong các bức ảnh đó ra ngoài từ cuốn sách đấy. Chị phấn khích quá!”

Tôi cầm lấy cuốn sách mà senpai bảo là không có ảnh. Đúng như cô ấy nói, về mặt vật lý, không thể nào có truyện tự dưng có một bức ảnh chui lọt vào giữa các trang sách được-tất nhiên là trừ khi senpai tinh quái quyết định chơi tôi một vố bằng cách nhét một tấm ảnh vào ngay trước khi đưa quyển sách cho tôi. Do chưa từng tiếp xúc bao giờ nên tôi không hoàn toàn tin vào chị ấy. Nhưng về mặt khác thì cô ta cũng không có lý do gì để lừa tôi.

Nếu mà cứ nghi ngờ mấy thứ lặt vặt lung tung như này thì chả bao giờ tôi có thể đi được tới đâu.

Dù cảm thấy hơi lo lắng nhưng tôi cũng đành nhanh mở quyển sách ra và lật từng trang.

“Nào? Đâu? Nó có ở đó không thế? Bức ảnh ở đâu? À mà khoan, dừng lại chút! Chị muốn lưu lại! Chị sẽ ghi lại nó trên điện thoại, chờ một giây thôi! Xịn quá đi! Chị hi vọng mình sẽ lưu lại được khoảnh khắc trọng đại này…!” Senpai thực sự đang rất phấn khích trước điều này-chuyện này rất khó chịu, nhưng tôi lại đang chú ý bận tâm đến những vấn đề của riêng mình nên cũng chả quan tâm đến cô ta.

Trong lúc tôi đang lật qua các trang, giống y như những cuốn sách khác…tôi lại tình cờ tìm thấy nó.

Bức ảnh lộ diện, nó nằm gọn ở trong đống trang sách.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

“Hả? Không thể nào! Đùa à?”

Senpai đã lấy điện thoại ra khỏi túi, nhưng quay phim thì lại là một câu chuyện khác. Chiếc điện thoại tuột ra khỏi tay, cô nàng với ánh mắt tròn vo ngạc nhiên gấp rút đuổi theo. Tôi cũng chả biết nói gì nên lời. Như mọi khi, một bức ảnh xuất hiện trong cuốn sách tôi cầm trên tay. Nó bị lật ngược lại ra mặt sau, có một chút bất an khi tôi xoay nó ngược lại. Quả nhiên bức ảnh không còn ai khác ngoài…

“C-Cho chị xem! Chị muốn xem! Đi mà, ███!” Senpai hét lên, giọng nói thấu thiên địa của cô ấy bỗng trở nên xa rộng.

Tiếng hét cứ từ từ nhỏ dần, một cảm giác ấm áp dần hiện hữu bao trùm khắp cả cơ thể tôi. Cảm giác này không hề giống với bất cứ thứ gì tôi đã từng cảm nhận trước kia, giống như là đang được ấp trong lòng bàn tay khổng lồ vậy.

Tầm mắt tôi bây giờ đang chìm đắm vào trong hình ảnh in trên tấm ảnh nhỏ với kích thước tiêu chuẩn.

‘Cô gái trong những Tấm ảnh’ bí ẩn nhìn lại tôi, nở một nụ cười gượng gạo.