SCP-294: Máy Pha Cà Phê Tự Động

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu đời sống thường nhật của mình tại cơ sở nghiên cứu kì quái của Tổ Chức SCP. Tôi đã khá thích nghi với cuộc sống này rồi -không còn thức dậy với tâm trạng bối rối, tự hỏi mình đang ở nơi nào nữa. Tuy nhiên, tôi lại không thể quen được việc ngủ chung phòng với một cô gái dễ thương như -Iris- mà lại còn khá bằng tuổi tôi nữa chứ. Mỗi đêm, tôi đều phải tự nhủ bản thân mình là phải đi ngủ, trong khi đôi tai lại luôn lắng nghe từng nhịp thở nhẹ nhàng của cô ấy cho đến khi thiếp đi vì mệt mỏi.

Nếu điều đó còn chưa đủ, thì tôi vẫn đang mắc kẹt với chiếc sofa này vì nó không hề là một nơi lý tưởng cho những ai muốn một giấc ngủ ngon. Tất cả những điều đấy với sự thay đổi dữ dội kết hợp lại với nhau làm cho tôi trở nên thiếu ngủ, và khiến tôi nặng đầu.

Nhìn thấy tôi như thế, Iris nảy ra một ý tưởng, “Cùng nhau đi làm một tách cà phê cho tỉnh người nào.”

Tôi dụi đôi mắt mờ của mình trong lúc bị Iris kéo đi. Đến khi chúng tôi đến nơi -nằm ở cuối dãy hành lang nào đó trong cơ sở- thì đấy là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng nó.

***

“Đây là Máy Pha Cà Phê” Iris giải thích với cái giọng dõng dạc hệt như một hướng dẫn viên, trong khi vẫn mặc bộ đồ ngủ.

Hiện tại ở cơ sở nghiên cứu thì vẫn còn khá là sớm. Có lẽ các nhân viên trong cơ sở vẫn chưa thức dậy hết, nên bầu không khí hiện tại có hơi chút tĩnh lặng. Khu vực chúng tôi thường hay làm việc đa phần nằm dưới lòng đất, nên tiếng hót líu lo của những chú chim ở ngoài kia sẽ không thể nào mà chạm đến nơi đây. Chả có gì ngoài âm thanh ầm ì trống rỗng của máy điều hòa không khí.

Uh…? Tôi không đủ tỉnh táo để mà nhận thức khi chỉ vừa mới thức dậy được. Hơi chậm trễ một chút, nhưng có vẻ Iris đã mời tôi đi uống cà phê và dẫn tôi đến đây. Có vẻ chúng tôi sẽ thưởng thức nó

từ chiếc máy bán hàng tự động này.

“Cậu không phải mua nó đâu. Tất cả các nhân viên đều có thể sử dụng chiếc máy miễn phí mà”, Iris nói một cách vui vẻ.

Có vẻ như nó không còn là một chiếc máy bán hàng tự động nữa rồi. Mặc dù cái nhận xét hài hước đấy nảy ra trong đầu tôi, nhưng tôi không có một chút sức lực nào để nói ra nó cả. Giờ đây, tôi đã đứng chết trân ra rồi.

‘Hee hee! Tôi nghĩ là họ sẽ chuyển chiếc giường đến cho cậu sớm thôi,” Iris nói rồi cười khúc khích, tay thì vỗ đầu như muốn an ủi tôi vậy.

Tôi không thể nói điều này là tốt được. Sau khi tự dưng xuất hiện ở cái cơ sở nghiên cứu này -hay đúng hơn là bỗng nhiên bị triệu hồi đến thế giới này- mọi chuyện diễn ra nhiều thứ để rồi cuối cùng tôi lại phải ở chung phòng với Iris đây, dù là thế nhưng tôi vẫn chưa có đủ những vật dụng cần thiết cho bản thân mình. Bạn sẽ phải đợi rất lâu nếu như muốn có quần áo mới ( Một buổi sáng nào đấy thì vừa thức dậy đã thấy cái hộp nhét đầy quần áo cỡ tôi nằm ở ngoài cửa phòng), để rồi cuối cùng cũng có thể hôn tạm biệt bộ quần áo kaki bảo hộ lao động kia. Nhưng chung quy thì những đồ nội thất cần thiết đến giờ vẫn chưa có.

“Cấp độ an ninh ở đây khiến cho các nhà tù trông có vẻ còn dễ thở hơn gấp nhiều lần. Nếu cậu muốn đem thứ gì đó ở thế giới ngoài kia vào đây thì phải đối mặt với vô số các quy định và nguyên tắc,” Iris nói rồi nhún vai.

“Mọi người đã cùng nhau gom góp và tặng cho cậu những thứ như là quần áo này, nhưng e rằng họ có lẽ không thừa nhiều mấy thứ đồ nội thất như là giường ngủ đâu. Nên họ sẽ gửi cho chúng ta một chiếc,” cô ấy giải thích, kèm theo đó là một nụ cười, “Nó sẽ đến trong vài ngày nữa thôi, nên cậu cố chờ nhé.”

Về cá nhân tôi thì, khi đống nội thất của tôi được sắp đặt đầy đủ trong phòng của cô ấy, thì có nghĩa là tôi sẽ phải ở chung phòng với cô ấy mãi mãi. Nếu có thể, tôi muốn Tổ Chức sắp xếp cho tôi một phòng riêng. Không phải là tôi không thích sống chung với Iris, nhưng cái môi trường sống như đấy sẽ là một thử thách gian truân với một thằng học sinh cao trung sung mãn như tôi đây -hay đơn giản là tôi không thể thư giãn ở đó được.

“Hmm, tôi nghĩ sẽ không có điều đó đâu. Dường như chúng ta không còn phòng nào trống cả. Theo như hồ sơ, thì căn phòng này chính là một phòng giam được chế tạo dành riêng cho các SCP. Và không có căn phòng nào giống y hệt căn phòng như thế này nữa đâu.”

Tôi không hề biết điều đó. Dù cho cô ấy có giống một cô gái bình thường đến đâu, thì Iris vẫn là một SCP kì bí ngay từ ban đầu. Cô ấy có khả năng điều khiển những vật thể nằm trong bức ảnh của cô…..Ngoài điều đó ra, thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái hoàn toàn bình thường, vô hại, thậm chí còn tốt bụng hơn các cô gái khác.

“Hơn nữa, tôi tin rằng Tổ Chức muốn quản thúc chúng ta cùng với nhau vì có một mối liên kết gì đó giữa hai chúng ta. Và điều đó sẽ đơn giản hóa hơn nếu chẳng hạn có vấn đề tiêu diệt cả hai khi tình huống phát sinh.”

Đó đúng là một giả thiết đáng sợ. Iris thờ ơ chuyển sang đề tài tiếp theo.

“Dù sao, tôi cũng muốn đề xuất chúng ta thay phiên nhau sử dụng giường của tôi cho đến khi cái của cậu được chuyển đến. Vì trông cậu không được ổn cho lắm khi ngủ trên chiếc sofa đó,” cô nói vậy, nhìn tôi với một ánh mắt quan ngại.

Nhưng vấn đề không phải là ở đó! Lí do mà tôi không có một giấc ngủ ngon đa phần đều là do cô ấy, chứ không phải là do cái sofa.

Ngoài ra, đây vẫn là phòng của Iris, và tôi thì lại đang phải ở nhờ không biết cho đến bao giờ nữa. Bằng cả tấm lòng mình, tôi nghĩ rằng cô ấy mới là người được quyền ngủ trên chiếc giường đó.

Khi tôi giải thích điều đó cho cô ấy, Iris khoanh tay rồi càu nhàu, trông không được hài lòng cho lắm. “Được rồi, tôi hiểu được ý muốn của cậu, nhưng hãy làm như thế này đi. Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi đấu nhỏ để giành quyền được ngủ trên giường! Bắt lấy cơ hội để có được giấc ngủ ngon!”

Tôi cảm giác rằng cô ấy sẽ khiến chuyện này trở nên kì lạ hơn….

“Nếu tôi thua, thì tôi đâu có khó chịu khi phải ngủ trên sofa đâu. Cậu thấy sao? Tôi đang rất sẵn sàng để thỏa hiệp với cậu trong chuyện này đấy.”

Có lẽ, tôi sẽ nhận lời nếu như điều đó khiến cho Iris bớt áy náy hơn. Tôi có thể tưởng tượng về việc cô ấy cảm thấy khó xử và tội lỗ như nào khi phải ngủ trên giường như một đứa bé vậy. Suy nghĩ điều đó trong đầu, tôi quyết định chấp nhận thử thách của cô.

Thật lòng mà nói, tôi bắt đầu thấy nhớ sự xa hoa của một chiếc giường rồi……Nếu chiếc giường của tôi sẽ đến trong vài ngày nữa, thì mọi chuyện chỉ là tôi mượn giường êm ái của cô ấy vài đêm nếu như tôi thắng tất các các vòng. Thêm nữa, người ta hay nói rằng bản chất thật sự của một con người sẽ hiện ra trong các trò chơi và cuộc thi. Nên tôi nghĩ việc cạnh tranh một chút trong cái trò chơi trẻ con này sẽ là một cơ hội tốt để hiểu thêm về cô gái này, người mà tôi vẫn không hề biết g.

***

“Về cuộc đấu này thì nó sẽ đơn giản thôi. Chúng ta sẽ thi đấu bằng Máy Pha Cà Phê,” Iris hếch cằm về phía chiếc máy bán hàng tự động cao ngất ngưởng. Bầu không khí xung quanh cô dường như là từ sự thỏa mãn, đó có lẽ là lí do mà cô ấy lôi tôi đến đây.

Không phải là cho đến bây giờ tôi mới nhìn cái máy bán hàng với những nghi vấn trong đầu. Nó trông giống như bao chiếc máy bán hàng tự động khác mà bạn có thể tìm được ở bất cứ đâu, mặc dù có hơi một khác chút so với loại quen thuộc khi tôi còn ở Nhật Bản. Nếu phải miêu tả chi tiết hơn, tôi sẽ nói là nó có vài nét làm tôi gợi nhớ đến quầy đồ uống tự chọn tại các nhà hàng. Thay vì được đóng trong chai hoặc lon trong đa phần các máy bán hàng tự động, thì nó rót vào cốc của bạn thức uống mà bạn đã chọn.

Dọc theo thân máy là một

lớp vỏ làm cho ta thấy….tởm lợm, và toát ra vẻ cổ kính dường như đã bị hao mòn theo thời gian. Nhưng đối ngược với cái vẻ ngoài cũ kĩ thì lại là một chiếc màn hình cảm ứng đời mới được lắp đặt chính giữa chiếc máy, liên tục phát ra một ánh sáng mờ nhạt.

Chiếc máy không có bảng hiển thị những loại đồ uống đang có sẵn. Ngay cạnh bên chiếc màn cảm ứng là một khe bỏ tiền xu nhỏ, nằm sát nó là một dòng chữ in “50¢”. Tôi không quen thuộc với biểu tượng đó lắm. Lẽ nào nó có nghĩa là “cent”? Nếu thế thì năm mươi cent sẽ bằng bao nhiêu yên Nhật nhỉ? Khoảng chừng 50 yên chăng?

“Như tôi đã nói ban nãy, cậu không bắt buộc phải trả tiền đâu. Thấy đống xu được xếp ở phía bên kia chứ? Những ai muốn uống đều có thể sử dụng những đồng xu nằm ở đó,” cô ấy nói.

Cô ấy chỉ tay về phía nó, là một chiếc bình chứa bằng nhựa nằm cạnh Máy Pha Cà Phê được lấp đầy bởi vô số những đồng năm mươi cent ( tôi đoán thế).

Thấy số tiền ấy không được bảo quản an toàn cho lắm, tôi nghĩ sẽ có ai đó thó hết chỗ đấy mất….Hay là mọi người ở đây không quan tâm đến chuyện đó?

“Kể cả ai có trộm hết số tiền trong đấy đi nữa, thì từng đó cũng không phải là số tiền lớn lắm. Nếu phải cân nhắc về nguy cơ có thể bị bắt vì tội trộm cắp, thì sẽ không có ai dám thử làm dày cái bóp của họ đâu…. Và nếu một nhân viên có hành vi như vậy, họ sẽ bị cách chức trong sự nhục nhã. Mà, đến đây cậu cũng hiểu rồi chứ.” Iris lại một lần nữa trình bày những suy nghĩ đáng sợ rồi bốc lấy hai đồng xu (dường như không phải là đồng năm mươi cent) từ trong chiếc rổ.

“Bây giờ, chúng ta sẽ sử dụng Máy Pha Cà Phê trong trận chiến dành quyền được ngủ trên giường. Cậu đã sẵn sàng chưa? Đến nước này rồi thì không có đường lui đâu.” Cô cố làm ra vẻ đáng sợ, nhưng từ giọng điệu của cô thì tôi cũng biết đây chỉ là một trò đùa thôi. Có vẻ như Iris thích trêu trọc người khác thì phải.

Chưa hết, cái thể loại chiến đấu gì mà xài đến máy bán hàng tự động thế này? Kể ra mà nói chúng tôi cũng có kha khá tiền để hoang phí, nhưng món cược thì lại không có gì to tát cho lắm, nên tôi nghĩ tốt hơn nhất là cứ quyết định bằng cách tung đồng xu là được.

“Không!”[note36598]

Iris dậm chân; Có vẻ như cô rất quyết liệt với phương án của bản thân.

“Hiện tại chúng ta có thể giao tiếp được với nhau là nhờ có sự trợ giúp của vòng phiên dịch…nhưng nó chỉ là một đồ vật được tạo ra từ SCP có tên gọi là ‘Cỗ Máy Cơ Khí’[note36599]. Chúng ta thì không chắc chắn được liệu nó có thể tạo ra thêm một chiếc vòng như này nữa hay không. Nên cậu hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất

khi chiếc vòng bị hỏng đi” Cô ấy nói.

Tôi không biết phải phản ứng thế nào nữa, vì cuộc trò chuyện bỗng dưng lái sang một chủ đề khác. Tôi nghiêng đầu trong sự khó hiểu, Iris giải thích thêm, “Vì vậy, ███, cậu nên bắt đầu học tiếng Anh từ bây giờ đi. Ít nhất, nó cũng sẽ là một lợi thế quan trọng cho cậu nếu có thể giao tiếp hàng ngày bằng tiếng Anh mà không cần sự trợ giúp đến từ vòng phiên dịch.”

Cô ấy lập luận chắc chắn. Chiếc vòng phiên dịch mà tôi đang đeo trên cổ đây đúng là tiện lợi, và tôi cũng không cảm thấy điều đó quan trọng lắm. Nhưng tôi đang ở một vùng đất xa lạ, nên vấn đề thiết yếu ở đây chính là việc tôi phải thông thạo được ngôn ngữ bản địa. Và tiếng Anh cũng là một ngôn ngữ quốc tế, nên kiếm được một chứng chỉ chắc cũng sẽ tốt cho tôi. Thật ra, tôi cũng không biết rõ cơ chế vận hành của vòng phiên dịch như thế nào, nên không biết được liệu có ngày nó sẽ mất đi khả năng hoặc thậm chí là ngừng hoạt động.

Hơn nữa, mạch suy nghĩ của cô ấy không liên quan đến nhau chút nào. Tôi không thấy có mối liên kết nào giữa trận chiến vì chiếc giường, học tiếng Anh và Máy Pha Cà Phê cả. Nếu tôi định học tiếng Anh, thì tôi sẽ phải chăm chỉ mà nghiên cứu hàng đống sách giáo khoa cùng với cả từ điển….Hay cô ấy muốn tôi học bằng cách luyện tập các kĩ năng giao tiếp cũng với những người bản ngữ nói tiếng Anh?

***

“Cậu nên bắt đầu xây dựng vốn từ vựng bây giờ đi.”

Cùng với một nụ cười quái quỷ, Iris phẩy tay về phía chiếc máy bán hàng tự động rồi nói, “Như cậu có thể thấy ở đây, Máy Pha Cà Phê có một bảng điều khiển. Cậu chỉ cần nhập vô đó các chữ cái tiếng Anh, nó sẽ cho ra bất kì loại đồ uống nào.”

Wow, tôi không nghĩ rằng ngày nay máy bán hàng lại có thể làm được như vậy…Mọi người thường mua đồ uống từ máy bán hàng tự động thường xuyên, nên tôi không biết là chúng ta có luôn bảng điều khiển xịn xò đến như vậy đấy.

"Không, chỉ có riêng chiếc máy này là như vậy thôi. Máy Pha Cà Phê có thể tạo ra đa phần các loại đồ uống mà chỉ cần tên tiếng Anh của nó.”

Bất kì loại nào ư…? Ý cô ấy thực sự là như thế hả?

“Đúng theo nghĩa đen, nó có thể tạo ra bất kì loại chất lỏng nào. Nó có thể làm cho cậu một cốc cà phê đen cổ điển, hay những gì đó tương tự, từ máu người cho đến vàng nóng chảy.”

Điều đó thực sự không bình thường chút nào, hay đúng hơn đó là điều không thể! Và rồi từng dòng suy nghĩ ập vào đầu tôi như một đoàn tàu đang lao nhanh vun vút. Thế quái nào mà nghĩ ra được chiếc máy bán hàng tự động với vẻ ngoài hoàn toàn bình thường như này lại là một SCP nhỉ?

“Đúng, đây là SCP-294, hay còn được biết đến là Máy Pha Cà Phê Tự Động,” Iris khẳng định trong sự thỏa mãn đầy mình, trông như thể một giáo viên đang đứng trước cậu học trò yêu quý của mình vậy.

“Chiếc máy bán hàng tự động này có thể tạo ra bất cứ loại chất lỏng nào mà cậu có thể tưởng tượng ra….Nên mỗi người trong chúng ta sẽ có một lượt nhập tên loại đồ uống bằng tiếng Anh vào chiếc máy,” cô giải thích với giọng hào hứng, dường như đang thích thú với chuyện này lắm. “Rồi sau đó sẽ cho người còn lại uống thứ đồ uống mà ta đã gọi. Người chiến thắng là người có thể uống hết được cốc của mình, còn nếu không thế uống được thì sẽ bị xử thua ngay lập tức. Trong trường hợp cả hai người chúng ta không thể uống hết được cốc nước, thì người nào còn nhiều nước trong cốc nhất sẽ là người thua cuộc. Luật chỉ có vậy thôi, cậu hiểu chưa?

Như vậy nghĩa là, ai mà uống được nhiều nhất sẽ là người chiến thắng. Nhưng chờ đã, trong trường hợp cả hai chúng tôi đều uống hết sạch không còn một giọt nào thì sao? Một trận hòa ư?

“Nếu mà có một trận hòa thì lúc đó chúng ta sẽ tổ chức thêm một trận deathmatch nữa cho đến khi phân định được ai thắng ai thua. Đơn giản nghĩa là chúng ta sẽ mang ra thêm nhiều loại đồ uống hơn nữa cho đến khi xác định người chiến thắng.”

Iris quay mặt đi rồi nói thêm,”Theo như các báo cáo nghiên cứu thì, Máy Pha Cà Phê luôn luôn đổ đầy một cốc nước thể tích 12 oz~350ml. Vì bao tử người có giới hạn, nên chỉ vài hiệp thôi là chúng ra sẽ có kết quả ngay.

Nói đến thế thì tôi lại là người đang có lợi thế hơn, nhờ vào sự khác biệt giữa thể chất. Nhưng kể ra mà nói, uống hết hai cốc đầy như vây cũng sẽ hơi khó khăn một chút. Nếu gắng hơn nữa thì tôi có thể uống đến hiệp ba, thậm chí là hiệp bốn. Nhưng điều đó cũng sẽ không kéo dài được lâu đâu.

“Đừng cố gắng uống nhiều quá nhé. Hấp thụ nhiều chất lỏng quá cũng không tốt cho sức khỏe đâu, thậm chí còn gây chết người đó. Luật này được đặt ra để tránh tình trạng có một trận hòa xảy ra. Chúng ta đều có thể chấp nhận một trận hòa, nhưng trong trường hợp đó thì…..cả hai chúng ta sẽ….phải ngủ chung trên chiếc giường đó đấy.”

Oh, như vậy thì tôi sẽ khó mà có được một giấc ngủ ngon hơn so với việc thua cuộc. Thật sự mà nói thì, tôi không mong đợi rằng đây sẽ là trò chơi vui vẻ mà bạn sẽ tổ chức tại những buổi nhậu….và giờ đây lại thấy nhẹ nhõm vì nhận ra nó không phải là thứ gì đó điên rồ như một trận chiến sinh tử. Kể ra, thứ này cũng có vẻ vui đấy chứ.

“Okay, giờ cậu chỉ cần phải nhập những từ tiếng Anh vào chiếc máy thôi. Và khi cậu nghĩ ra được tên thứ đồ uống mà cậu chọn, lúc đó là cậu đang học tiếng Anh rồi đấy! Nhưng vì tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của tôi nên điều đó giúp tôi có một lợi thế không hề công bằng, nên cứ hỏi tôi nếu như cậu muốn biết bất cứ từ nào. Tôi sẽ chỉ cậu cách đánh vần những từ đó.”

Ah-ha! Hóa ra đó là cách học tiếng Anh ư? Mọi chuyện bắt đầu trở nên có lý rồi đây. Nó như là một trò chơi bồi dưỡng kiến thức dành cho trẻ em vậy. Phải thừa nhận rằng, tôi chưa sẵn sàng cho việc cô ấy bắt tôi ngồi vào bàn rồi chăm chỉ học tiếng Anh theo cách tốt nhất, nhưng có vẻ tôi sẽ tận hưởng việc học theo cách lạ thường này.

“Well, không cần phải vội đâu. Cậu cứ từ từ mà chuẩn bị đi. Vì chúng ta không chỉ học mỗi tiếng Anh đâu thôi, mà còn cả thông tin về những SCP đang được bảo quản trong cơ sở này nữa đấy.”

Tôi gật đầu đồng ý với Iris rồi chúng tôi bắt đầu một cuộc chiến tương đối tầm thường cho chiếc giường.

***

“Tôi sẽ từ bỏ đặc quyền được bắt đầu trước,” cô ấy nhường. Mà trong trò chơi như này thì dù trước hay sau thì cũng không có gì khác biệt cả ( dẫu sao thì vấn đề cũng chỉ là chúng tôi có thể uống được thứ nước đó không), nhưng Iris lại làm như bản thân cô ấy là một nhà vô địch vĩ đại nào đó.

“Tôi biết cách để chắc chắn chiến thắng trong mấy cuộc đấu như thế này….nhưng đây mới chỉ là vòng đầu tiên thôi. Sẽ không vui nếu chúng ta đều đã biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, nên lần này tôi sẽ không sử dụng nó đâu.”

Cô ấy làm cho tôi sôi máu rồi đấy! Nếu đã quyết như vậy, thì sẽ không có chuyện nương tay đâu.

Nhưng nếu làm thế thì trận chiến này sẽ chẳng còn gì là vui nữa.

Trong khi suy nghĩ về nước đi đầu tiên của mình, tôi và Iris cũng đã kiểm tra để biết chắc rằng Máy Pha Cà Phê có thể tạo ra bất kì loại chất lỏng có thể tưởng tượng ra được.

“Được rồi. À, hãy thêm vào luật chơi là cấm các loại đồ uống có cồn nhé. Tôi nghĩ rằng sẽ không ổn đâu nếu chúng ta bắt đầu buổi sáng một cách say xỉn. Và trẻ vị thành niên ở đất nước của cậu không được phép uống rượu, đúng chứ?”

Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa biết Iris bao nhiêu tuổi rồi.

“Năm nay là tôi mười bảy tuổi rồi. Nhẽ ra tầm này thì tôi vẫn đang học trung học nhỉ.”

Ah, thế là cổ lớn hơn tôi một tuổi. Bất ngờ thật đấy.

“Bất ngờ là sao cơ chứ? Là vì tôi trông có vẻ trưởng thành, nên cậu nghĩ tôi ‘già” hơn ư? Hay là do tôi trẻ con quá, nên cho rằng tôi trẻ hơn á?” Giọng cô có chút giận dỗi, hai tay khoanh lại. “Kệ đi, hãy giải quyết chuyện này cho xong đã rồi còn quay về phòng thôi. Điều hòa đang để nhiệt độ khá thấp, lại còn mặc cái pyjamas mỏng dính này thì lạnh chết đi được ấy. Tôi không muốn bị cảm đâu.”

Yeah, hiện giờ trên người cả hai chúng tôi chỉ có mỗi bộ pyjamas….Có vẻ cô ấy biết chuyện này sẽ tốn rất nhiều thời gian, đáng lẽ chúng tôi nên thay quần áo trước khi bắt đầu giao chiến. Nhưng có lẽ đã quá muộn để nói đến việc đó rồi, nên hãy tập trung vào trận đấu trước đã.

Sau khi quyết định được thứ đồ uống sẽ mở màn trận chiến này, tôi đến gần về phía Máy Pha Cà Phê. Iris nói rằng tôi có thể hỏi cô ấy về từ tiếng Anh mà tôi cần sử dụng, nhưng trong vòng đâu tiên tôi muốn dựa vào khả năng của bản thân mình. Giở lại cuốn từ điển Anh-Nhật được lưu trữ trong tâm trí, lật qua lật lại trong vòng một phút, rồi cho hai đồng xu vào trong lỗ nhận tiền. Tay nhập hai chữ “Nước Umeboshi” vào bảng điều khiển.

Ya, tôi khá chắc rằng mình đã viết đúng từ “nước..” mà đã được học ở tiết tiếng Anh, nhưng không biết nó có hiểu “Umeboshi” là gì không ta? Lo lắng, tôi đành hỏi Iris. Chiếc vòng phiên dịch chắc đã thuật lại đầy đủ những gì mà tôi muốn truyền đạt tới cổ (vì nó có thể dịch lại những gì mà tôi nói để cho người nghe có thể hiểu được, và điều đó cũng được chứng minh qua việc hai chúng tôi có thể nói chuyện ăn khớp với nhau), hai mắt cô ấy mở to ra.

“Ờ,…ừm, hình như nó phải là ‘Mơ Muối’ chứ nhỉ? Như tôi được biết thì nó là một loại mơ Nhật Bản được dùng để làm muối chua đúng chứ?”

Tôi lại không nghĩ nó là đồ muối chua đâu….nhưng có lẽ về mặt lý thuyết thì có vẻ là như vậy. Chờ đã, chúng được lên men ư? Wow, tôi vừa học được một kiến thức bên lề nhỉ.

“Tôi nghe kể rằng Máy Pha Cà Phê sẽ suy ra ý nghĩa của từ được nhập vào hơn là tưởng tượng ra chúng. Nhưng, khá là ấn tượng khi cậu nghĩ ra một thứ kì dị như là nước muối chua ngay từ ban đầu. Tôi thấy cậu có vẻ nghiêm túc với chuyện này đấy nhỉ.”

Well, đáng ra tôi đã có thể chọn những thứ như là rượu mơ Nhật

chẳng hạn. Sẽ không có chuyện cô ấy không uống được mấy thứ đó đâu….có lẽ là vậy. Tôi chỉ đơn thuần là muốn làm khó cô ấy với những thứ đồ uống

không quen thuộc với khẩu vị của một người Mĩ. Bằng phương pháp này, tôi nhận ra mình có khả năng chiến thắng rất cao nếu như lựa chọn tiếp theo là natto, nhưng tôi chả muốn thấy cô ấy không vui vì điều đó. Tôi biết là trông nó sẽ rất ghê, mặc dù nó có lẽ sẽ tốt cho sức khỏe của cổ.

“A, đến rồi đây,” Iris chỉ tay về phía chiếc máy.

Sau khi chờ đợi vài giây, tiếng nước chảy ra từ bên trong ngăn đựng cốc bên dưới màn hình cảm ứng của Máy Pha Cà Phê có vẻ như đã ngừng. Không có chuông báo nào cho chúng tôi biết rằng nó đã xong, nhưng Iris vẫn thò tay vào khi cô ấy cảm thấy ổn rồi lấy (thứ có vẻ là) nước mơ muối (umeboshi) ra.

Một cốc giấy khá lớn được đổ đầy đến tận miệng. Một chất lỏng sóng sánh màu đỏ, trông như một thức uống ngon vậy.

“Mùi hương thật tuyệt…! Heh heh! Có lẽ cậu sẽ dạy cho tôi vài điều về văn hóa Nhật Bản nhỉ ,” Iris hào hứng thốt lên, khi đứng trước cái màn hình cảm ứng cùng cốc nước trên tay.

“Giờ đến lượt tôi.”

Sau một hồi suy nghĩ, cô bắt đầu nhập vào máy cụm từ mà mình đã lựa chọn, dễ dàng như thể đã quá quen thuộc với nó.

Màn hình hiện lên hai chữ tiếng Anh, “sea water”.

Hả? Từ “sea” thì là một loại thủy vực, còn “water” là nguồn sống của mọi sinh vật, chả phải nó là “nước biển” hay sao….? Cô ấy đang muốn tôi phải uống hết một cốc nước chứa 12oz nước biển ư…? Cổ muốn giết tôi à…? Khỉ thật! Iris thực sự muốn thắng trò chơi này. Sự bất cẩn của tôi đã có thể dẫn tới một trận thua buồn vui lẫn lộn, nhưng nếu tôi uống cái thứ đó, thì phải nói nó sẽ là một thất bại cay đắng.

“Tôi đã có thể yêu cầu dầu, sắt nung chảy, hoặc là khí hóa lỏng, nhưng lựa chọn một thứ gì đó nghe khả thi thì vẫn hơn nhỉ,” Iris tuyên bố đầy ác ý với khuôn mặt tỉnh bơ. “Là đối thủ của cậu, sẽ tuyệt vời hơn nếu thấy cậu khổ sở để uống cái thứ đó….hơn là thấy cậu ngay lập tức nói rằng nó là điều không thể,” cô ấy đáp, một cách quỷ dị. Ah, giờ tôi đã hiểu được cảm giác của Tiến Sĩ Bright khi cô ấy đánh đổ mô hình Godzilla ở phòng thí nghiệm rồi.

Cô ấy có hơi chút trêu đùa ác ý…..Nhưng Iris nói chung vẫn là một cô gái tốt bụng và tử tế, nên tôi chưa từng chú ý đến điều đó cho đến tận bây giờ. Tôi nghĩ cô ấy có vẻ “thật” hơn sau khi bộc lộ một mặt tính cách xấu của cổ hơn là những con người sống như máy móc ngoài kia, chỉ biểu lộ những gì tốt đẹp của bản thân. Điều đó thực sự làm cho tôi cảm mến cô nàng nhiều hơn. Nhưng không có nghĩa là tôi có thể uống được nước biển! Không thể nào. Tôi bỏ cuộc.

“Như vậy thì, tôi thắng hiệp này,” Iris tuyên bố với một nụ cười sau khi cô ‘có vẻ’ đã tận hưởng hết cốc nước ngâm mận kia.

“Tôi muốn thêm một luật mới…..Những từ đã được sử dụng từ những hiệp đấu trước sẽ bị cấm. Nên chúc may mắn trong việc tìm ra những chất lỏng mà con người không thể uống được nhé.”

Trời ơi, cổ thực sự muốn tiếp tục tổ chức những trận đấu giành quyền dùng chiếc giường nữa ư. Tôi mong chiếc giường của tôi sẽ sớm tới nơi. Tôi cần nó càng sớm càng tốt.

“Giả sử như cả hai chúng ta đều yêu cầu thứ gì đó không thể uống được, thì hiệp đó không tính. Chúng ta sẽ phải nhập thứ gì đó khác biệt rồi tái đấu. Tee-hee! Nó bắt đầu giống một trò chơi thực sự rồi đây,” Iris nói, như thể cô đang rất tận hưởng điều này. Nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của cô, chiến thắng giờ đây cũng chỉ là vấn đề thứ yếu-hay đúng hơn là không quan trọng.

***

Chỉ là thông tin ngoài lề thôi, nhưng cuối cùng thì, mất nhiều thời gian hơn dự kiến khi chiếc giường của tôi được chuyển tới. Mười ba ngày đã trôi qua trước khi nó được giao đến. Cho đến lúc đấy thì mỗi ngày Iris và tôi vẫn tiếp tục các trận đấu, nhưng tôi không hề chiến thắng một hiệp nào. Đến mức mà tôi đã hoàn toàn từ bỏ ý định chiến thắng và chuyển sang nhập tên những loại đồ uống mà có lẽ Iris sẽ thích.

Iris chắc hẳn đã nhận ra những gì mà tôi làm, vì cô thường xuyên nói về loại hương vị mà cô ấy thích. Thay vì chất làm ngọt nhân tạo, cô thích vị ngọt từ trái cây tươi. Từ những cuộc đấu đó, tôi cảm giác như thể cô ấy đang yêu cầu đồ uống từ một bartender. Thức uống mà cô ấy thích nhất là một hỗn hợp nước trái cây mà mẹ cô ấy thi thoảng làm theo “cảm hứng”.

Tôi không thể chịu được cái thứ hôi

đó, nhưng Iris lại rất hạnh phúc khi uống nó.

“Nhờ chuyện này mà có vẻ tôi đã hiểu được cậu thêm một chút, và nó làm cho tôi rất hạnh phúc,” cô ấy giải thích.

Lại thêm một thông tin ngoài lề của ngoài lề nữa, mà nghe có vẻ dư thừa, đó là cuộc đấu của chúng tôi bằng Máy Pha Cà Phê đã trở thành một hiện tượng trong cơ sở nghiên cứu. Luôn luôn có một hàng dài toàn những nhân viên xếp hàng trước Máy Pha Cà Phê để tận hưởng cái trò chơi ngốc nghếch đấy. Và trong quá trình đó, họ đã nghĩ ra vô số thức uống thú vị. Sẽ là bất tận nếu bạn muốn liệt kê hết số chúng, nên tôi sẽ mặc kệ đó, nếu bạn không phiền.

Cho đến hiện giờ, chiếc máy dường như vẫn có thể tạo ra đồ uống cho dù những ý tưởng có trừu tượng đến đâu được nhập vào. Một số ví dụ như “cuộc đời của tôi”, “một cốc kiến thức y khoa phù hợp,” và “thứ đồ uống hoàn hảo”, vân vân…Một nhà nghiên cứu không hiểu vì lí do gì đã soạn ra một danh sách về những thứ đó, những ai quan tâm nên đi xem qua nó.

Nhân tiện, tôi khá tò mò về cách để chắc chắn chiến thắng mà Iris đã nhắc tới trong trận đấu đầu tiên giữa hai chúng tôi, nên tôi hỏi cô ấy về điều đó. Tôi muốn gợi một cuộc trò chuyện nhỏ trong khi đang lăn lộn trên chiếc giường mới của mình, thứ mà cuối cùng cũng đã đến.

“Có nhớ là tôi đã thêm vào cái luật ‘sẽ không tính nếu như cả hai chúng ta đều yêu cầu hai thứ không thể uống được’, nhưng nó không phải là thứ tôi đã nói,” Iris nói vậy như là lời mở đầu. Nhưng với nụ cười tinh ranh, cô tiếp tục, “đó là ‘thứ mà không ai có thể uống được’”.

Chờ đã, như vậy thì đâu có được tính là đồ uống nữa đâu chứ!