Nghe thấy vậy, ánh sáng trong mắt Giang Uyển Như bỗng chốc tắt lịm. Nàng nắm chặt lấy tay áo của Lục Phụng, đôi mắt đen láy tràn đầy mong chờ nhìn hắn, chẳng cất thành lời.

Lục Phụng vuốt phẳng góc áo đã bị nàng vò nhăn, trầm giọng nói: "Nghe lời."

Từ xưa đã có nữ tướng Tần Lương Ngọc, ngày nay lại có Lưu Nguyệt Nô dựng cờ phản nghịch. Lục Phụng vốn là người rộng lượng, không có định kiến với nữ nhân như hoàng đế. Nhưng chỉ là với người khác. Còn nữ nhân của hắn, chỉ cần an ổn ở trong phủ là được.

Hơn nữa, nơi này không phải kinh thành, người người hỗn tạp. Dung mạo của Giang Uyển Như quá nổi bật, chỉ cần có kẻ nhìn nàng thêm một chút, Lục Phụng đã muốn móc mắt kẻ đó ra.

Lục Phụng không nói nhiều, nhưng mỗi lời hắn nói đều được định sẵn kết cục. Giang Uyển Như buông bỏ ý định, bĩu môi than thở: "Suốt ngày chỉ ở trong phủ tướng quân, chán đi được."

Lục Phụng hỏi lại: "Phủ vương gia không chán sao?"

"Không giống mà."

Giang Uyển Như đếm từng ngón tay, kể: "Ngày trước ở phủ Quốc Công, thiếp là chính thất phu nhân, người trong nhà đông đúc, trong ngoài bận rộn, chân không chạm đất. Đến phủ Tề Vương thì yên ổn hơn, nhưng sau này phụ hoàng ngài ban cho nhiều mỹ nhân, Hoài Dật thì yếu ớt, hai đứa nhỏ thì còn thơ dại, thiếp làm gì có lúc nào rảnh rỗi?"

Lời này ba phần thật, bảy phần giả. Thực tế, sau khi sinh Hoài Dật, Giang Uyển Như dần dần đứng vững trong phủ, nàng xử lý công việc nội vụ đã thành thạo, hầu hết thời gian mỗi ngày đều là thưởng hoa thính ca. Đến khi về phủ Tề Vương, cuộc sống còn nhàn nhã hơn, ăn mặc ở đều được nội vụ phủ lo liệu, các mỹ nhân hoàng thượng ban tặng đến cả góc áo Lục Phụng còn chưa được diện kiến. Nàng chẳng hề vất vả chút nào.

Thế nhưng Lục Phụng lại tin.

Hắn nắm lấy đôi tay mềm mại của nàng, khẽ thở dài: "Uất ức cho nàng rồi."

Nàng vì hắn mà sinh con đẻ cái, lo toan việc nhà, nay một thánh chỉ buộc nàng phải rời xa hai đứa nhỏ, theo hắn đến nơi biên cương lạnh giá, hắn thực sự không thể bù đắp cho nàng.

Giang Uyển Như vốn định diễn cảnh đáng thương trước mặt Lục Phụng, không ngờ hắn lại tin là thật, làm nàng cảm thấy ngại ngùng. Nàng dụi mặt vào lồng hắn, nhẹ nhàng nói: "Không uất ức."

"Chỉ cần ở bên chàng, thiếp không thấy uất ức chút nào."

Đôi mắt đen sâu của Lục Phụng ánh lên một tia dịu dàng. Bầu không khí lúc này tràn ngập sự ấm áp, Giang Uyển Như rụt rè nói: "Nếu… có thể ra ngoài xem thử, thì càng tốt hơn."

Lục Phụng: "…"

Hắn khẽ dùng đốt tay gõ nhẹ vào trán nàng, cảnh cáo: "Thành thật chút đi."

Bên ngoài những bá tánh nghèo kiếm sống, chỉ toàn là gió lạnh và cát bụi. Chỉ cần nàng bước ra ngoài, cũng có thể bị cảm lạnh. Lục Phụng không yên tâm để nàng ra ngoài, dù có người đi cùng cũng không được.

Giang Uyển Như nhỏ giọng hừ hừ, cuối cùng cũng từ bỏ ý định. Nhưng nàng chẳng vui trong lòng, liền tìm cớ quấy nhiễu Lục Phụng, bảo hắn vừa rồi gõ quá mạnh, làm đầu nàng đau, bắt hắn phải xoa xoa cho nàng.

Lục Phụng nghe theo lời nàng, dịu dàng xoa bóp. Giang Uyển Như nhăn chiếc mũi thanh tú, lúc thì bảo lực tay quá nhẹ, lúc thì than quá mạnh, chẳng cách nào vừa ý.

Lục Phụng không phải không nhận ra nàng đang cố tình làm nũng, nhưng hắn lại thích thế. Hắn nhẫn nại dỗ dành nàng suốt cả quãng đường, đến khi về tới phủ tướng quân, cơn giận của Giang Uyển Như cũng đã nguôi đi hơn phân nửa.

Lăng Tiêu đang ở tiền tuyến, đón tiếp bọn họ là Lục Thanh Linh và nữ nhi. Mấy năm không gặp, tiểu thư kiêu ngạo và ngây thơ năm xưa giờ đây đã trở nên chín chắn, điềm đạm hơn. Nhưng khi bất ngờ nhìn thấy người thân, Lục Thanh Linh không kiềm được, lao vào ôm lấy Giang Uyển Như mà khóc nức nở.

Nàng khóc, tiểu muội cũng khóc, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng rơi nước mắt theo. Gặp lại người thân vốn là chuyện vui, Giang Uyển Như không hiểu sao mọi người lại khóc. Để hợp tình hợp cảnh, nàng một tay che mặt, một tay bấm mạnh vào đùi mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ làm mắt hơi đỏ. May mà Kim Đào lanh lợi, nước mắt chảy không ngừng, nhìn vào thật giống như nàng cũng xúc động lắm.

“Khóc lóc rền rĩ thế này, ra thể thống gì!”

Lục Phụng sắp xếp xong thuộc hạ, quay lại thấy cảnh tượng mọi người ôm nhau khóc thành một đống, nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp một con ruồi. Nghe thấy tiếng trách mắng của hắn, Lục Thanh Linh đang sụt sùi liền ngưng bặt, nước mắt nghẹn lại nơi khóe mắt, cứng đơ không dám chảy xuống.

Nàng lùi lại một bước, dùng khăn tay thấm nhẹ khóe mắt, thấp giọng nói: "Tiểu muội thất lễ, xin ca ca… à không, xin vương gia thứ tội.”

Lục Phụng không nương tình trách mắng: "Trước mặt Lăng Tiêu ngươi cũng thế này sao? Hấp tấp, vô lễ, làm sao xứng đáng với vị trí phu nhân của tướng quân!”

Lục Thanh Linh cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vương gia dạy bảo rất đúng, muội đã hiểu.”

Là nữ nhi duy nhất của phủ Quốc công, dù chỉ là thứ nữ, nàng vẫn được Triệu lão phu nhân yêu thương như ruột thịt. Lục Thanh Linh từ nhỏ không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ đại ca Lục Phụng. Hồi còn ở khuê phòng thì không sao, nam nữ khác biệt, cùng lắm chỉ bị nghe mắng vài câu. Nhưng từ khi Lục Phụng cưới thê thì khác.

Danh tiếng của Giang Uyển Như khi mới gả vào không được tốt đẹp, cả Lục phủ từ trên xuống dưới, trừ vị tổ mẫu hồ đồ, chẳng ai thích nàng, Lục Thanh Linh lại càng không. Nàng kính trọng Lục Phụng, người mà nàng coi như thần tiên, nhưng lại đi cưới một thứ nữ tai tiếng, khiến nàng căm ghét Giang Uyển Như đến tận xương tủy, luôn tìm cách gây khó dễ, không bao giờ chịu nhận nàng làm “đại tẩu”.

***

Bàn tiệc tẩy trần diễn ra vui vẻ, chủ và khách đều hài lòng.

Trong bữa tiệc, Giang Uyển Như vừa chăm lo rót rượu, gắp thức ăn cho Lục Phụng, vừa trò chuyện thân tình với Lục Thanh Linh. Thỉnh thoảng, nàng lại chọc cười bé Lăng Vân năm tuổi. Sau bữa tiệc, Lục Phụng chuẩn bị đoàn người khởi hành, còn Giang Uyển Như ở phòng ngủ kiểm tra hành lý họ mang đến. Đến khi mọi việc xong xuôi, trời đã về chiều.

Lục Thanh Linh rất hào phóng, giao hẳn một viện phía đông cho phu thê Giang Uyển Như ở. Trong phòng ngủ, than sưởi ấm áp. Giang Uyển Như thoải mái tắm nước nóng, lúc Kim Đào đang lau tóc cho nàng, Lục Phụng đẩy cửa bước vào.

“Cuối cùng chàng cũng về rồi.”

Kim Đào hiểu ý liền rời đi. Giang Uyển Như tóc đen buông xõa, hơi nước còn phảng phất quanh người, nàng liền ôm lấy cổ Lục Phụng.

“Thiếp đợi chàng lâu lắm rồi.”

Lục Phụng vuốt ve mái tóc còn ướt của nàng, nhíu mày nói: "Tóc còn ướt mà đã định ngủ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại - .]

Giang Uyển Như dựa vào người chàng: “Thiếp không ngủ đâu, thiếp muốn trò chuyện với chàng một lát.”

Trên đường đi, nàng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay khi đến tướng quân phủ, Giang Uyển Như chợt nhận ra họ không phải đến thăm họ hàng, mà Lục Phụng mang theo lệnh vua, đến chỉ huy quân đội và đánh trận.

Ngày mai chàng sẽ đi.

Tiền tuyến cách đây khoảng 30 dặm, nếu chỉ tính thời gian đi ngựa, cưỡi nhanh thì một ngày có thể đi về. Nhưng trong bữa tiệc, Giang Uyển Như đã hỏi Lục Thanh Linh, được biết Lăng Tiêu đã hai tháng không về phủ tướng quân. Lần xa nhà lâu nhất, chính là nửa năm trời.

Tiểu Vân nhi lâu như vậy không gặp phụ thân, nhưng vẫn không quấy khóc, chỉ nói bằng giọng trẻ con: "Phụ thân a, phải thật lâu… thật lâu… thật lâu mới gặp được phụ thân một lần.”

Trong bữa tiệc, Giang Uyển Như còn xót xa thay cho Lục Thanh Linh, giờ đây, phong thủy xoay chuyển, đến lượt nàng xót xa cho chính mình. Lăng Tiêu từng là phó tướng của Lục Phụng, tính cách hai người giống hệt nhau. Nàng đã dự liệu được mình sẽ phải ở trong căn phòng trống trải rất lâu.

Dọc đường đi, hai người gần ngay trước mắt, nhưng không thể gặp mặt. Điều đó khiến Giang Uyển Như cảm thấy vô cùng khó chịu.