Đầu ngón tay đầy những vết chai thô ráp của hắn để lại vài vệt đỏ trên đôi gò má thanh tú của nàng, Giang Uyển Như nức nở, nước mắt còn vương trên hàng mi cong, dáng vẻ thật đáng thương.
Nàng thuận theo đó xoa nhẹ lòng bàn tay hắn rồi nhắm mắt lại.
"Thiếp...thiếp vừa gặp ác mộng, khi thiếp tỉnh dậy, chàng không còn ở đó nữa. Thiếp sợ lắm."
Vẻ mặt nàng vừa mong manh lại đầy quyến luyến, ngay cả Lục Phụng cũng không khỏi mềm lòng. Hắn dang tay ôm lấy nàng, đặt nàng xuống chiếc giường nhỏ trong gian phòng, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, ta ở đây."
Trên đường đi, Giang Uyển Như tựa một con chim non níu chặt lấy Lục Phụng, nàng chỉ vừa bình phục sau cơn bệnh nặng, Lục Phụng cũng chẳng suy nghĩ sâu xa gì. Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán, lên hàng mi của nàng. Đôi môi có chút lạnh, song lại dịu dàng vô ngần, hàm chứa biết bao nâng niu và thương xót.
Hắn càng như vậy, Giang Uyển Như càng cảm thấy khó chịu trong lòng, nước mắt ứa ra càng dữ dội hơn.
Giang Uyển Như không phải kẻ ngốc, ngược lại còn rất khôn ngoan. Lần đầu tiên gặp nhau tại hoa viên phủ Quốc Công, Bùi Chương đã nói nếu gặp khó khăn có thể tìm đến hắn. Lời này đúng là đã đi quá giới hạn, nhưng hắn lại nhắc đến Hoài Dật, nàng còn cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Lần thứ hai, tại đại sảnh của Tề Vương phủ, hắn xin rời khỏi kinh thành, nhất thời lại giải vây cho nàng, trong lòng nàng tuy có chút suy đoán mơ hồ, nhưng ngẫm lại cảm thấy thật khôi hài. Rốt cuộc hai người đều đã là kẻ có vợ có chồng, trên danh nghĩa hắn vẫn là "tỷ phu" của nàng, phu quân nàng lại là một Thân Vương quyền cao chức trọng, hắn liệu có phải đã phát điên rồi không?
Nghe nói sau đó hắn đã rời khỏi kinh thành theo thánh chỉ của hoàng thượng, trong lòng nàng như trút được gánh nặng, hay phải chăng là bản thân quá đa cảm rồi? Lục Phụng cũng cho biết Bùi Chương để tâm đến con đường làm ăn hơn, khi lên tiếng vào thời điểm đó, có thể hắn cũng đã có suy tính riêng cho bản thân.
Cho đến tận lần này, tình ý sâu sắc trong mắt hắn lẫn lời nói cũng thẳng thắn và nồng nhiệt đến vậy, nàng có muốn giả ngốc cũng không được.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới mấy lời điên khùng của Giang Uyển Oanh, nói cái gì mà "phu thê tiền kiếp", mấy lời đó cũng không phải là vô căn cứ, là người đầu gối tay ấp, Giang Uyển Oanh đương nhiên thấu rõ lòng dạ phu quân nàng ta, vì vậy mới chạy đến chỗ nàng mà làm khùng làm điên như vậy.
Mang tiếng xấu như vậy nhưng nàng vẫn gả cho Lục Phụng, cẩn trọng từng đường đi nước bước, không cho kẻ nào nắm thóp. Nếu đổi lại có kẻ dám tơ tưởng nàng, nàng nhất định sẽ gọi người đến đánh hắn lôi ra ngoài, sau đó lại đến gặp Lục Phụng cáo trạng để chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Nàng trở nên mềm lòng với Bùi Chương.
Giang Uyển Như không biết "mơ" là gì, tình ý trong ánh mắt hắn tựa như muốn nuốt chửng nàng, nhưng hắn lại rất kiềm chế, thể hiện tình cảm chỉ dừng lại ở phép lịch sự, nàng trái lại không hề cảm thấy căm ghét, thậm chí còn càng đau lòng hơn.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều mang vẻ u sầu khiến lòng Giang Uyển Như quặn lại.
Hay cả trong giấc mộng của hắn, có một nữ nhân tựa như nàng, giữa bọn họ đều là tình sâu ý đậm.
Giang Uyển Như tàn nhẫn đạp nát giấc mộng đẹp của hắn. Với Bùi Chương, đau ngắn còn hơn đau dài, hắn vì cái gì mà phải hao tâm tốn sức vì chuyện như thế. Đối với Giang Uyển Như, nàng có phu quân, còn có ba hài tử, phu quân nàng lại là người độc đoán đa nghi, nàng tuyệt đối sẽ không để thanh danh bị vấy bẩn vì bất cứ lí do gì.
Rõ ràng là kết cục tốt nhất, song nàng cũng không có can đảm nhìn sắc mặt của Bùi Chương. Chính khắc đó, nàng còn nảy ra một suy nghĩ hoang đường, rằng nếu nàng không tham gia yến hội, nếu Bùi Chương là người cầu hôn nàng, thì hắn ắt sẽ là chàng thư sinh mà nàng thích, gia cảnh tuy bần hàn nhưng tiền đồ xán lạn, là người mà nàng yêu thích nhất lúc bấy giờ, một hình mẫu phu quân lý tưởng.
Tiếc rằng không có nếu như, thế sự vô thường, đời người khó đoán.
"Ngày mai sẽ bắt cho nàng một con thỏ để chơi nhé."
Thịt thỏ vừa hiếm vừa dai, Lục Phụng cúi đầu nhìn ba lạng thịt. Nghĩ đến sự chuyến đi khổ nhọc, hắn bắt nó mang đến mua vui cho Giang Uyển Như. Đáng tiếc, con thỏ này cũng chỉ biết "bắt nạt kẻ yếu", trước mặt Lục Phụng thì chẳng dám động đậy nhưng trong tay Giang Uyển Như chỉ chưa đầy một khắc đã chạy mất dạng.
Gò má Giang Uyển Như hơi ửng lên, nói nhỏ: "Ta cũng chẳng còn là tiểu cô nương, không cần đem mấy thứ đồ chơi cho hài tử này ra dụ dỗ ta."
Lục Phụng ngắt lời, vẻ mặt khó chịu vừa rồi cũng nhạt đi phân nửa. Lục Phụng không buông nàng, nâng cằm lên, nhìn nàng hồi lâu, sau đó lười nhác nói: "Rõ ràng là một tiểu cô nương đương độ trăng tròn. Cô nương sống ở đâu? Cha mẹ tên gì? Đã kết hôn chưa?"
Hắn rõ ràng đang mặc một thân cẩm bào đen tuyền trang trọng, nhưng lúc này lại trông như một kẻ lăng loàn ve vãn một cô nương đứng đắn.
Giang Uyển Như liếc nhìn hắn, mân mê ngón tay, che đi nửa khuôn mặt: "Đáng tiếc, ta đã gả cho người khác rồi, sợ rằng kiếp này không có duyên với công tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại - .]
"Ồ?"
Lục Phụng hơi nhíu mày, nói đùa: "Khó như vậy sao? Ta có quyền có thế, có thể trói phu quân cô nương đây đem dìm trong ao, cô nương và ta vẫn có thể đến bên nhau."
Giang Uyển Như lộ vẻ kinh hãi: "Không ngờ một nam nhân tuấn tú đạo mạo như vậy lại đi bắt cóc một dân nữ!"
Lục Phụng "A" một tiếng, thở dài: "Chỉ là cô nương đây quá kiều diễm, ta cầm lòng chẳng đặng mà si mê nàng."
Giang Uyển Như trừng mắt: "Nói bậy! Rõ ràng vừa rồi ngươi còn rất độc tài!"
Lục Phụng run vai, tiếng cười trầm thấp, Giang Uyển Như đỏ mặt, dùng móng bấm một cái vào hông hắn.