Hàn Giang Ngộ không thích Thượng Thiên Tê.

Đứa trẻ nhà bạn của mẹ, nhỏ hơn hắn nửa tuổi, nhưng lại thấp hơn hắn hơn mười phân.

Cậu là học sinh hoàn hảo trong mắt giáo viên, là con nhà người ta trong mắt phụ huynh, bố mẹ hắn thích cậu vô cùng, hận không thể đón thẳng về nhà mình nuôi.

Rốt cuộc là có gì đáng yêu chứ.

Lúc này, Hàn Giang Ngộ mười ba tuổi đang ngồi giữa lớp, nhìn Thượng Thiên Tê ngồi cách bốn chỗ ngồi phía trước hắn.

Thượng Thiên Tê ngồi hàng đầu. Các bạn học đều nói là vì thành tích học tập của cậu tốt, trên lớp luôn tích cực tương tác với giáo viên, nên được ưu ái ngồi hàng đầu.

Nhưng Hàn Giang Ngộ lại không nghĩ vậy.

Chẳng phải là vì lùn sao.

Hừ. Hắn nhìn chằm chằm vào gáy Thượng Thiên Tê.

Bây giờ là giờ giải lao, học sinh trong lớp người thì đùa giỡn, người thì nói chuyện, chỉ có Thượng Thiên Tê lặng lẽ ngồi đó, bàn tay trắng nõn nà cầm bút, không biết đang viết cái gì.

Rõ ràng là giờ giải lao, rõ ràng không có giáo viên giám sát, nhưng tư thế ngồi của cậu vẫn thẳng tắp, như cây măng trắng nõn, thẳng đứng vừa mới nhú lên khỏi mặt đất.

Ngoan thật.

Ngoan giả tạo.

Ý nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu Hàn Giang Ngộ, hắn đứng dậy sải bước đến chỗ ngồi phía sau Thượng Thiên Tê, chống cằm một tay, dùng bút chì chọc vào lưng cậu.

"Thượng Thiên Tê."

Thượng Thiên Tê không phản ứng.

Hàn Giang Ngộ lại kéo áo đồng phục của cậu, tiếp tục gọi tên cậu, lần này kéo dài giọng điệu, mang theo chút ý đe dọa: "Thượng, Thiên, Tê."

Hắn mạnh tay đến nỗi kéo cả người cậu dựa vào bàn học phía sau, nhưng cậu vẫn không để ý đến hắn.

Hàn Giang Ngộ: "Nếu không quay đầu lại, tôi sẽ vẽ rùa lên áo đồng phục của cậu đấy."

Hàn Giang Ngộ biết cách nắm bắt cậu, người này rất giữ đồ của mình, sách có ghi chú của người khác cậu sẽ không muốn nữa, đồ chơi bị đứa trẻ khác chơi qua thì ngày hôm sau cậu sẽ vứt đi.

Vậy nên, có ngoan gì đâu, toàn là giả vờ.

Nhưng điều kỳ lạ là, mọi người đều không nhìn ra, hầu như tất cả mọi người đều đánh giá cậu là học sinh ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Thượng Thiên Tê quay đầu lại.

Hàn Giang Ngộ tưởng rằng cậu sẽ nổi giận, như vậy vừa đúng ý hắn, vạch trần bộ mặt ngoan ngoãn giả tạo của cậu trước mặt các bạn học.

Nhưng Thượng Thiên Tê lại nắm lấy tay hắn, lúc hắn còn đang ngây người thì lấy cây bút của hắn, sau đó với vẻ mặt quan tâm chân thành, cùng một chút đau lòng không thể bỏ qua.

"Bạn Hàn, bắt nạt học đường sẽ bị nhà trường phê bình, còn bị gọi phụ huynh, cậu biết chứ?"

Hàn Giang Ngộ ngơ ngác: "Hả?"

Thượng Thiên Tê tiếp tục nói với giọng điệu đau lòng: "Cậu bắt nạt tớ không sao, nhưng đừng bắt nạt người khác như vậy. Nếu có người báo cáo cậu lên phòng giáo dục, thì cậu sẽ gặp rắc rối đấy. Chú dì cũng sẽ rất thất vọng."

Hàn Giang Ngộ với vẻ mặt "Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả".

Có người bên cạnh lên tiếng, kéo tay áo hắn, vẻ mặt muốn nói lại thôi, thực sự không nhịn được nữa: "Anh zai, đừng bắt nạt Thượng Thiên Tê nữa, chúng tớ còn trông chờ vào thần học cho chúng tớ chép bài tập về nhà đấy."

???

Hắn chỉ chọc Thượng Thiên Tê một cái bằng bút, kéo áo cậu một cái, sao lại bị Thượng Thiên Tê gán cho cái mũ "bắt nạt", ngay cả đám đàn em của hắn cũng thừa nhận?

Còn đâu công lý nữa.

Thượng Thiên Tê đứng dậy, đi ra cửa.

Hàn Giang Ngộ tức giận, vừa định đứng dậy đuổi theo thì bị hai người anh em bên cạnh giữ lại.

"Anh Giang, anh chọc Thượng Thiên Tê làm gì? Cậu ấy khác chúng ta, người ta là học sinh giỏi, tự nhiên anh lại đi bắt nạt người ta làm gì?"

"Đúng vậy, học sinh giỏi ngày nào cũng cho tớ chép bài tập về nhà, có một bài toán tớ đến văn phòng giáo viên bị mắng nửa tiếng cũng không hiểu thầy nói gì, quay lại cậu ấy giảng một cái là tớ hiểu ngay, còn không chê tớ ngu!"

"Một học sinh ưu tú như vậy không nhiều đâu, anh đừng có ngày nào cũng hung dữ với người ta."

"Đúng rồi, nếu học sinh giỏi bị mấy đứa đầu đường xó chợ bắt nạt, tớ là người đầu tiên không chịu được, dù sao cũng phải đánh nhau với chúng nó một trận..."

Thấy mấy người nói càng lúc càng hoang đường, Hàn Giang Ngộ không nghe nổi nữa, hắn vỗ bàn một cái: "Cái gì với cái gì, mấy cậu đang nói gì vậy? Tôi cũng khác với đám đầu đường xó chợ ngoài kia được không?"

Mấy người rụt cổ nhìn hắn.

"... Ờ."

Hàn Giang Ngộ vỗ ngực: "Còn nữa, thành tích của tôi với Thượng Thiên Tê không, khác, biệt, lắm, được chứ?"

"Tôi cũng là học sinh giỏi, học sinh giỏi có hiểu hay không."

Mấy người nhìn nhau, có một bạn học mạnh dạn nói: "Nhưng anh Giang, anh là người về nhì muôn năm."

"Thượng Thiên Tê mới là người đứng đầu toàn trường không thể bàn cãi được."

Nhắc đến Thượng Thiên Tê, Hàn Giang Ngộ lại càng tức.

Mấy người này làm hắn phân tâm, Thượng Thiên Tê đã ra khỏi lớp, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Hàn Giang Ngộ đi đến cửa, nhìn vào thùng rác bên cạnh, thấy cây bút của mình đang nằm xiên xẹo trong đống rác.

Hàn Giang Ngộ nghiến răng.

Về đến nhà, Hàn Giang Ngộ thấy bố Thượng và mẹ Thượng đến nhà chơi.

Hắn liếc mắt một cái đã thấy cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau bố Thượng.