Sau khi ngồi máy bay gần nửa ngày trời, lại chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, hai bà mẹ đi dạo một lúc thì đã mệt.

Mọi người bàn bạc, quyết định về khách sạn nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi chơi tiếp.

Hàn Giang Ngộ và Thượng Thiên Tê đưa họ về khách sạn, sắp xếp ổn thỏa, trời cũng đã muộn, họ không về chỗ ở của mình nữa mà đặt một phòng suite ngay cạnh phòng bố mẹ.

Mẹ Hàn mỉm cười nhận quà của Thượng Thiên Tê, chúc hai người có một buổi tối tốt đẹp.

Ánh mắt đầy ẩn ý của người phụ nữ trưởng thành lướt qua hai người, khiến má Thượng Thiên Tê nóng bừng.

Cậu mơ màng bị Hàn Giang Ngộ nửa ôm nửa dìu về phòng, Hàn Giang Ngộ ép cậu vào tường, hôn lên với vẻ vội vàng.

Đến khi hai người thở hổn hển tách ra, mắt Thượng Thiên Tê đã long lanh nước, hai tay chống lên vai Hàn Giang Ngộ, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt như hổ đói.

Cậu dễ dàng đọc được từ đôi mắt ấy khát khao mãnh liệt của Hàn Giang Ngộ dành cho mình.

Thượng Thiên Tê hơi run rẩy, từ sau khi ăn "thịt", chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, Thượng Thiên Tê đã không nhớ rõ đã có bao nhiêu lần thân mật, cơ thể cậu đã quen với sự đụng chạm của Hàn Giang Ngộ, và theo phản xạ mà đáp lại.

Cậu hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "...Bố mẹ anh và bố mẹ em đều ở phòng bên cạnh."

Tiếng cười khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu, Hàn Giang Ngộ xoa xoa dái tai cậu, nói nhỏ: "Xấu hổ à?"

"Vậy lúc nãy là ai giữa ban ngày ban mặt mà câu dẫn anh?"

"..." Thượng Thiên Tê cắn môi, sau đó nhắm mắt lại, nói lý lẽ: "Anh nói bậy, anh vu khống em."

Hàn Giang Ngộ nhìn cậu như vậy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:

Dễ thương, muốn hôn.

Sự bồn chồn và khao khát trong lòng dâng trào mãnh liệt, gần như muốn phá vỡ lồng ngực, Hàn Giang Ngộ biết rõ, chỉ có một cách để giải tỏa cơn khát này.

Sở hữu Thượng Thiên Tê.

Hắn muốn hòa tan con người này vào máu thịt của mình.

Hàn Giang Ngộ không nói thêm gì nữa, hắn ôm eo Thượng Thiên Tê, nhấc bổng cậu lên, khiến Thượng Thiên Tê gần như ngồi lên trên đùi hắn.

Hắn từ từ cởi quần áo của Thượng Thiên Tê, vùi đầu vào ngực cậu, một tiếng rên rỉ mê hoặc phát ra từ đầu lưỡi Thượng Thiên Tê, Hàn Giang Ngộ cảm nhận được cơ thể trong vòng tay mình hoàn toàn mềm nhũn.

Thượng Thiên Tê không nhịn được ôm lấy đầu hắn, dưới sự k.ích thích khi mạnh khi nhẹ lại vô thức nắm lấy tóc ngắn của hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng giây tiếp theo lại không kiểm soát được mà ấn đầu hắn vào ngực mình.

Hàn Giang Ngộ ăn uống no nê, ngẩng đầu lên khỏi ngực cậu, cơ thể trong lòng khó chịu, cọ cọ vào người hắn.

Hàn Giang Ngộ cổ họng siết chặt, ôm chặt cậu, giọng khàn khàn đầy ẩn ý.

"Cục cưng thích như vậy sao?" Hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Thiên Tê, đưa đầu lưỡi đỏ tươi ra.

Không biết lúc nào trong cơn mê loạn, Hàn Giang Ngộ đột nhiên gọi cậu là cục cưng, từ đó về sau lại đặc biệt thích cách gọi này, nhưng Thượng Thiên Tê không cho phép hắn gọi như vậy trước mặt người khác, chỉ ngầm đồng ý cho hắn gọi như vậy khi ở riêng.

Nhưng chính sự hạn chế này lại khiến cách gọi này thêm phần nóng bỏng.

Trước đây, mỗi khi nghe hắn gọi như vậy, Thượng Thiên Tê đều không nhịn được mà xấu hổ, nhưng lúc này không hiểu sao, đôi mắt mông lung như mất hồn, ánh mắt mơ màng rơi trên đầu lưỡi Hàn Giang Ngộ đưa ra.

Sau đó, cậu cúi đầu xuống, đuổi theo cắn lấy lưỡi Hàn Giang Ngộ.

Hàn Giang Ngộ giật mình, hành động bất ngờ này khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng.

Nhưng Thượng Thiên Tê cũng đưa đầu lưỡi mềm mại ra, như một con thú nhỏ, nhẹ nhàng cọ vào lưỡi hắn, cậu ôm cổ Hàn Giang Ngộ, như say rượu, trong mắt đầy vẻ mông lung, khát khao tự nhiên.

Hơi thở hỗn loạn càng thêm nặng nề, Hàn Giang Ngộ không nhịn được ôm chặt Thượng Thiên Tê, đáp lại nụ hôn này một cách nồng nhiệt.

Thượng Thiên Tê ưm một tiếng, phát ra một âm tiết: "...Muốn..."

Hàn Giang Ngộ ép cậu lên người mình, vào cổ cậu: "Cục cưng muốn gì, anh đều thỏa mãn em."

...

Màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, ánh đèn ấm áp trong phòng lay động rất lâu, rất lâu.

---

Những ngày tiếp theo, Thượng Thiên Tê và Hàn Giang Ngộ dẫn các bậc phụ huynh đi tham quan nhiều địa điểm nổi tiếng. Thành phố này có lịch sử lâu đời và phong phú, lại là trung tâm chính trị văn hóa của cả nước, có vô số địa điểm đáng để tham quan.

Cả nhóm đi từ Đông sang Tây, từ Bắc xuống Nam, gần như đã check-in hết các điểm tham quan nổi tiếng thì đã một tuần trôi qua.

Các bậc phụ huynh vẫn chưa đến tuổi nghỉ hưu, đều có công việc hoặc kinh doanh riêng, lần này là đặc biệt xin nghỉ phép một thời gian ngắn, giờ cũng sắp đến ngày về theo dự kiến.

"Đúng vậy, Tiểu Tê, hay con đổi ngành khác đi. Người ta vẫn nói 'Sinh - Hóa - Môi trường - Vật liệu' là bốn hố đen, dì cứ tưởng là nói về tiền đồ, nào ngờ học ngành này lại nguy hiểm đến thế." Mẹ Hàn nói.

"Đổi ngành khác đi, tiền đồ không quan trọng, con bình an vô sự, chúng ta mới yên tâm." Mọi người đều khuyên nhủ.

Hàn Giang Ngộ im lặng nhìn Thượng Thiên Tê, không phụ họa theo lời của các bậc phụ huynh, mặc dù trong lòng hắn hơn ai hết muốn Thượng Thiên Tê tránh xa nguy hiểm như vậy.

Thượng Thiên Tê luôn nghe lời bố mẹ, nhưng lúc này lại kiên quyết lắc đầu.

"Mẹ, dì Huyên, con không muốn."

Mẹ Thượng nhìn vào mắt cậu, lập tức hiểu được sự kiên quyết của cậu, nhất thời có chút lo lắng: "Bé cưng, nghe lời mẹ được không?"

Bà đang cầu xin, nhưng cũng là ép buộc. Bởi vì mẹ Thượng hiểu rõ hơn ai hết, Thượng Thiên Tê rất coi trọng tình cảm, cậu không thể nhìn thấy bố mẹ mình thất vọng.

Mẹ Thượng có chút đau lòng, bà cũng không muốn ép buộc Thượng Thiên Tê.

Nhưng bà đã nói như vậy rồi, Thượng Thiên Tê vẫn lắc đầu, ánh mắt kiên định lại trở nên có chút đáng thương.

"Mẹ, không được."

Mẹ Thượng: "Tại sao?"

Thượng Thiên Tê ngẩng đầu, nhìn về phía mảng màu đen cháy, ánh mắt ngẩn ngơ một lúc rồi mới thu lại, nhìn mẹ Thượng.

"Bởi vì, con có thể kiểm soát nó, nó là niềm an ủi của con."

Mặc dù bây giờ cậu luôn được bao bọc bởi tình yêu của Hàn Giang Ngộ, không còn cần phải đắm mình vào thí nghiệm để quên đi bóng tối trong lòng nữa.

Nhưng khi nhớ lại những trải nghiệm đó, cậu vẫn có chút cảm khái.