Câu 'tình địch' của Lục Tắc Viễn lập tức đánh thức mọi cảm giác xấu hổ trong lòng Tần Tiêu. Má, tai, cổ, xương quai xanh của cậu - tất cả những chỗ đáng đỏ và cả không đáng đỏ, giờ đều đỏ ửng. Sắc đỏ như cơn sóng lan tỏa, làm dâng tràn cảm xúc trong lòng Lục Tắc Viễn, khơi gợi vô số suy nghĩ không trong sáng trong đầu anh.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Trước đây, khi Tần Tiêu thật sự coi Lục Tắc Viễn là tình địch, dù Lục Tắc Viễn có chọc phá Tần Husky, cậu cũng không ngại, thậm chí còn tự hào khoe mẽ trước mặt anh. Nhưng giờ đây, lớp mặt nạ dày cộp của cậu bị Lục Tắc Viễn đâm thủng hoàn toàn, chẳng còn cách nào vá lại được.
"Làm sao thế? Tình địch? Không nói gì sao?" Lục Tắc Viễn cười nhẹ bên tai Tần Tiêu, hoàn toàn là cố tình trêu chọc cậu.
Dù xấu hổ, Tần Tiêu vẫn là chính cậu.
Một con lạc đà dù gầy thì vẫn lớn hơn ngựa và ngay cả khi ngượng ngùng, da mặt của Tần Tiêu vẫn không thể coi là mỏng.
Không cam lòng để mình rơi vào thế yếu, Tần Tiêu cố gắng giành lại thế chủ động. Dù không mạnh bằng Lục Tắc Viễn, cậu vẫn tin vào bản thân. Cậu tự nhủ rằng mình là người có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ giỏi hơn Lục Tắc Viễn - kẻ chỉ biết dùng sức mà không có kỹ thuật.
"Tôi..... tôi nói cái gì chứ, đâu phải tôi dạy cậu....." Tần Tiêu lắp bắp nói, cố tìm lý do cho làn da đỏ ửng của mình, "Trong mấy ngày cậu không có ở đây, tôi đi Hawaii tắm nắng đấy, nên da dễ đỏ thôi, không phải vì xấu hổ."
Lục Tắc Viễn chỉ cười mà không đáp. Anh xoa nhẹ vào tai của Tần Tiêu - đôi tai của con người.
Vừa chạm vào, phản ứng của Tần Tiêu rất lớn, cậu suýt nữa bật dậy.
Nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn khi cậu có đôi tai của Tần Husky. Nếu tai thú vẫn còn, Tần Tiêu có lẽ đã khóc mất rồi, làm gì còn mạnh mẽ gượng lại như bây giờ, thậm chí còn có thể lườm Lục Tắc Viễn.
Thấy Tần Tiêu quyết tâm muốn giành thế chủ động, sợ làm cậu tức giận, Lục Tắc Viễn cố ý thả lỏng. Kết quả là Tần Tiêu dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của anh.
Tần Tiêu khẽ xoay người, ngồi lên người Lục Tắc Viễn.
Hả? Sao dễ thế? Vừa nãy còn không xoay nổi mà?
Chiến thắng Lục Tắc Viễn dễ dàng như vậy, ngồi lên người anh, Tần Tiêu hoàn toàn không nghĩ rằng có thể là Lục Tắc Viễn đang cố ý nhường mình.
Trời lại sáng, mưa đã ngừng, Tần Tiêu cảm thấy mình thực sự giỏi trở lại.
Trong lòng Tần Tiêu hớn hở không thôi, nhưng sắc đỏ trên người vẫn chưa kịp tan hết. Cậu tự tin rằng mình có thể đè bẹp Lục Tắc Viễn.
Tần Tiêu quá chậm hiểu, hoàn toàn không nhận ra hành động của mình nguy hiểm đến mức nào.
Để giữ chặt Lục Tắc Viễn bên dưới, Tần Tiêu không chỉ nắm chặt tay anh mà còn nhún hai cái lên người Lục Tắc Viễn, như thể để khẳng định vị trí của mình.
"Chờ đã." Lục Tắc Viễn chỉ ngón tay vào trán Tần Tiêu.
Nếu Tần Tiêu vẫn đang trong trạng thái Tần Husky, chắc chắn cậu đã gạt phăng tay anh ra từ lâu.
Vì ai mà chẳng biết, Tần Husky là giống loài cứng đầu nổi tiếng.
"Sao vậy?" Tần Tiêu không hài lòng, giọng đầy vẻ bất mãn với sự ngắt lời của Lục Tắc Viễn.
"Ngài tình địch, sao cậu không thè lưỡi ra?" Lục Tắc Viễn trêu chọc nói.
"Thè.... thè lưỡi?" Tần Tiêu nói không rõ ràng, "Làm cái gì..... tôi không thè lưỡi đâu, chỉ có chó con mới thè lưỡi."
"Nói dối, biện minh." Lục Tắc Viễn thẳng thừng nói ra sự thật, "Tôi thấy cậu không làm được đâu."
"Ai nói tôi......"
"Thật lòng đi, Tần Tiêu." Lời biện minh của Tần Tiêu chưa kịp nói ra đã bị Lục Tắc Viễn cắt ngang bằng một câu mạnh mẽ không thể từ chối.
Thấy Tần Tiêu im lặng như ngầm thừa nhận, Lục Tắc Viễn liền tiếp tục tấn công: "Ngoan nào, phải nghe lời thì tôi mới dạy cậu cách yêu đương, đúng không?"
Chỉ một câu 'ngoan' đã khiến Tần Tiêu cảm thấy như bị kéo xuống đáy biển Mariana.
Tần Tiêu ngại ngùng gãi đầu, mặc dù giờ cậu không còn là chó con nữa nhưng vẫn ấp úng nói: "Được thôi, vì cậu là Lục Tắc Viễn, tôi sẽ rộng lượng thừa nhận.... tôi..... tôi không biết thè lưỡi."
Lục Tắc Viễn đã đoán trước được điều này; khi làm chó Husky, Tần Tiêu luôn ăn lòng đỏ trứng gà một cách ngấu nghiến, ít khi thè lưỡi ra.
Thật là một chàng trai dễ thương.
Quá dễ thương đến mức không chịu nổi.
Dù lòng đã mềm lại một phần, Lục Tắc Viễn vẫn từ từ dạy: "Ngốc ạ, giống như ăn kem vậy. Ba vòng trái ba vòng phải, không phải được sao?"
"Đơn giản vậy sao?" Tần Tiêu cố gắng kiểm soát lưỡi mình, thử nghiệm một chút rồi cảm thấy ổn, nên lại bám vào môi Lục Tắc Viễn.
Nhưng lần này thực sự chẳng khá hơn lần trước là bao, chỉ là âm thanh từ 'mua mua mua' đã biến thành 'lêu lêu lêu'.
Nước miếng trên lưỡi suýt nữa làm Lục Tắc Viễn dính đầy mặt.
Kiên nhẫn của Lục Tắc Viễn đã hoàn toàn bị Tần Tiêu làm tiêu tan, anh giữ chặt đầu Tần Tiêu.