Lục Tắc Viễn siết chặt điện thoại trong tay, mong rằng có người nhanh chóng nhấc máy. Nhưng nghĩ đến việc nếu tìm được cách để Tần Tiêu trở lại làm người, mối liên kết nhỏ bé giữa họ có thể sẽ biến mất, lòng anh lại trĩu nặng như rơi xuống vực sâu.

Chuông điện thoại reo thật lâu mà vẫn không ai bắt máy.

Không hiểu sao, Tần Tiêu lại thở phào nhẹ nhõm___

Thật lòng mà nói, nếu không còn tai và đuôi, cậu chẳng dám chắc mình có thể hòa thuận với Lục Tắc Viễn được nữa.

Với dáng vẻ ghét cay ghét đắng cậu như trước kia của Lục Tắc Viễn, nếu không có tai và đuôi, chắc chắn cậu sẽ chẳng được chiều chuộng như bây giờ.

Hai người mỗi người mang một tâm tư khác nhau.

Sau một thoáng im lặng, Lục Tắc Viễn lại bấm số. Lần này, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.

Tần Tiêu chăm chú nhìn Lục Tắc Viễn. Người ta thường nói, khi ai đó nghiêm túc sẽ toát ra sức hút đặc biệt và Tần Tiêu đã thực sự cảm nhận được điều đó.

"Xin chào, tôi là Lục Tắc Viễn, sinh viên của thầy X. Thầy X đã đưa tôi địa chỉ của anh. Chúng tôi muốn hỏi về cách....." Lục Tắc Viễn ngừng một chút, "..... cách giúp một người bị biến thành thú nhân trở lại làm người. Anh có thể....."

Cạch.

Lời còn chưa dứt, cánh cửa vốn đang đóng chặt của căn nhà nhỏ trong rừng đột ngột mở ra.

Người chào đón họ là một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, để tóc dài.

"Vào đi, Lục Tắc Viễn." Người đàn ông nói. Sau đó, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Tần Tiêu.

Không hiểu sao, Tần Tiêu cảm thấy người này thật đáng sợ, như thể anh ta có thể ăn thịt chó con vậy. Chỉ vừa chạm mắt một lần, Tần Tiêu đã chui tọt vào lòng Lục Tắc Viễn, khe khẽ r.ên .

Thấy Tần Tiêu làm nũng thành thạo như vậy, người đàn ông kia liếc nhìn cậu đầy ẩn ý, rồi lại nhìn sang Lục Tắc Viễn.

Người trong cuộc thường hay rối rắm, còn người ngoài cuộc thì sáng suốt. Chỉ một cái nhìn, anh ta đã thấu hiểu mối quan hệ giữa hai người.

Tuy nhiên, anh ta không vạch trần, vì đây chính là chìa khóa để giúp bệnh nhân trở lại làm người.

-

"Các cậu có thể gọi tôi là Smith." Người đàn ông lên tiếng, nói bằng tiếng Anh.

"Tôi là Lục Tắc Viễn, sinh viên năm ba ngành Thú y, Đại học C. Còn cậu ấy là Tần Tiêu, cũng học tại Đại học C, chuyên ngành Tài chính." Lục Tắc Viễn đáp lại bằng tiếng Anh.

Khi còn nhỏ, Lục Tắc Viễn từng mơ ước được chu du khắp thế giới.

Dù càng lớn, anh càng nhận ra giấc mơ ấy không thực tế, nhưng anh chưa từng từ bỏ việc học ngoại ngữ.

Trong trường không chú trọng dạy kỹ năng nói tiếng Anh nên anh thường đứng trước gương, luyện tập lặp đi lặp lại. Anh không chỉ đơn thuần bắt chước giọng của người bản xứ, mà dần tìm ra cách phát âm phù hợp với bản thân.

Thực tế chứng minh, việc học tiếng Anh rất hữu ích.

Dù là trong công việc, du lịch, hay..... tán tỉnh người yêu.

Quả thật, giọng nói tiếng Anh của Lục Tắc Viễn khiến đôi tai của Tần Tiêu khẽ rung rinh. Cậu cảm nhận hơi nóng lan từ tai xuống tận lồng ngực. Chỗ bị thương ở chân không còn đau nữa, miệng cũng không khô, cái đuôi vốn không linh hoạt của cậu quyến luyến quấn lấy cánh tay Lục Tắc Viễn. Tần Tiêu trong hình hài Husky như muốn bay bổng.

Thấy khả năng nói tiếng Anh của Lục Tắc Viễn khá tốt, Smith cũng không dùng tiếng Trung vụng về của mình nữa, anh ta nói toàn bộ bằng tiếng Anh: "Cứ ngồi ở đâu tùy thích, đừng khách sáo."

Khi bước vào, Lục Tắc Viễn mới nhận ra căn nhà nhỏ trong rừng này tuy vẻ ngoài giản dị nhưng bên trong lại đầy đủ tiện nghi, nhỏ nhưng gọn gàng. Thậm chí, còn có một căn phòng nhỏ bên trong, tấm rèm cửa được kết bằng những bông hoa.

Smith hướng vào trong gọi: "Này, em yêu, có khách đến kìa. Hình như là học trò của đàn em của em, ở nước em thì chắc gọi là sư điệt* của em nhỉ?"

(*từ này tui không biết cụm từ nào để thuần Việt hơn, đoạn 'sư huynh-sư đệ' còn chuyển được chứ từ này tui chịuL)

Smith vừa dứt lời, cùng với tiếng leng keng, tấm rèm được vén lên, một bóng người xuất hiện.

Không, nói là bóng người cũng không chính xác. Đó là một người đang mặc trang phục hầu gái đen trắng, trên đầu còn có tai mèo.

Tạo hình kỳ lạ của người này trái ngược hoàn toàn với khí chất lạnh lùng của anh ta.

Thấy có khách, anh ta lấy kính từ giá gỗ bên cạnh, đeo lên sống mũi.

Kỳ quái.

"Hai người cũng là......"

"Đừng hiểu lầm." Smith giơ tay ngăn lại. "Người yêu của tôi sớm đã khỏi rồi. Chuyện này chỉ là..... sở thích thôi. Tai mèo chỉ là đạo cụ."

Vừa nghe đến từ 'đạo cụ', trong đầu Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu lập tức hiện lên cảnh tượng khi nãy ở nhà nghỉ, lúc bị mọi người hiểu lầm và vây quanh nhìn chằm chằm.

"Khụ...." Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đồng loạt ho khan ngượng ngùng.

Smith hỏi: "Sao vậy? Các cậu cũng chơi trò đó à?"

Lục Tắc Viễn vội vàng lắc đầu, anh vẫn còn nhớ rõ đàn anh của thầy hướng dẫn đang có mặt tại đây.

"Không đời nào!" Tần Tiêu cũng hốt hoảng, kêu oai oái.

"Thật không?" Smith chớp mắt tinh quái, "Nếu chưa thì tôi khuyên các cậu nhất định nên thử đấy."

Chưa kịp để Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu phản ứng, đàn anh của thầy hướng dẫn đã đẩy Smith sang một bên, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghe anh ấy, tính anh ấy cởi mở vậy đấy. Nếu tôi đoán không nhầm, chú chó nhỏ này chính là bệnh nhân, đúng không?"

"Đúng vậy." Lục Tắc Viễn gật đầu, tiếp lời bằng những phân tích của mình, "Ban đầu, tôi chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng sau khi theo dõi nhiệt độ và nhịp tim của cậu ấy, tôi phát hiện trạng thái thú nhân thực chất là một trạng thái hưng phấn sau khi cơ thể bị k.ích th.ích trao đổi chất. Trong trạng thái này, thú nhân nhạy bén gấp nhiều lần so với khi còn là người. Nhưng tôi lo rằng nếu tình trạng này tiếp diễn, ngưỡng kí.ch th.ích để kích hoạt trạng thái thú nhân ngày càng tăng, trái tim của cậu ấy có thể không chịu nổi."

Đàn anh của thầy hướng dẫn ra hiệu gọi Tần Tiêu lại gần, ngay sau đó, Lục Tắc Viễn đành trao Tần Tiêu cho anh ta.

Mùi hương quen thuộc quanh mũi biến mất, thay vào đó là một luồng khí xa lạ.

Tần Husky cảm thấy vô cùng bất an. Cậu liên tục nhìn về phía Lục Tắc Viễn, ánh mắt tràn ngập vẻ tội nghiệp, như thể lo sợ anh sẽ bỏ rơi mình.

Tấm lưng thẳng tắp, làn da trắng lạnh, bàn tay mạnh mẽ. Bộ trang phục yêu thích nhất là áo sơ mi trắng phối với quần jeans xanh nhạt, luôn sạch sẽ tinh tươm, từ quần áo đến đôi giày đều được lau chùi kỹ lưỡng.

"Lục Tắc Viễn....." Tần Tiêu cuối cùng cũng không nhịn được, ngập ngừng lên tiếng, "Hay là... chúng ta cùng đi tàu điện nhé, chỉ hai người thôi."

"Nhìn ra được, cậu là kiểu người không ngồi nổi xe buýt ấy nhỉ." Lục Tắc Viễn trêu chọc.

Không phải, chỉ là muốn được đi chơi cùng cậu thôi.

Tần Tiêu âm thầm bổ sung trong lòng.

......

Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đến ga tàu điện.

Họ chưa quay lại thành phố C, giấc mộng vẫn chưa kết thúc.

Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đan chặt tay nhau.

Trong ga tàu đông đúc, Lục Tắc Viễn tập trung tìm đường, còn Tần Tiêu - người thiếu kinh nghiệm sống - chỉ cần theo sát anh.

Chỉ cần đi theo Lục Tắc Viễn, Tần Tiêu đã cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Khi họ xuống tàu điện và chuyển sang tàu điện ngầm, đúng vào giờ cao điểm, tuyến số 1 luôn đông nghẹt người.

Không còn chỗ ngồi, Lục Tắc Viễn nắm lấy tay vịn, còn Tần Tiêu thì nắm chặt Lục Tắc Viễn. Anh vòng tay ôm lấy lưng Tần Tiêu, qua lớp áo mỏng mùa hè có thể cảm nhận rõ cơ bắp căng cứng của cậu.

Dù toa xe đã chật kín nhưng vẫn có người tiếp tục chen lên.

Người trên xe hoặc nhìn điện thoại, hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Lại gần chút đi." Lục Tắc Viễn kéo mạnh hơn, khiến Tần Tiêu loạng choạng tiến lên một bước, khoảng cách cuối cùng giữa hai người cũng biến mất.

Cánh tay của Lục Tắc Viễn luồn qua nách Tần Tiêu, bàn tay đặt lên gáy cậu.

Cằm của Tần Tiêu tự nhiên gối lên vai Lục Tắc Viễn.

Tiếng ầm ầm của tàu điện vang vọng, như tiếng lòng rạo rực trong tim hai người.

Không biết từ lúc nào, Tần Tiêu đã thiếp đi.

Cậu tựa vào Lục Tắc Viễn, ngủ suốt chặng đường. Trước cảnh tượng yên bình ấy, những người qua lại không khỏi ngoái nhìn.

...

Giờ đây, khi đã trở lại hình dạng con người, Tần Tiêu cũng không còn lý do nào để ở lại nhà Lục Tắc Viễn nữa.