Sau nhiều ngày ở chung, chỉ cần nhìn ánh mắt của Tần Husky, Lục Tắc Viễn đã biết ngay cậu đang nghĩ gì.

Tần Husky chắc chắn đang nghĩ: Không cần vội, cứ đợi đến lúc xuất phát rồi hãy đeo.

Nhưng nói một cách không hay, điều Tần Tiêu không muốn chính là điều Lục Tắc Viễn cực kỳ muốn thấy.

Lục Tắc Viễn thật sự muốn xem dáng vẻ của Tần Tiêu trong trạng thái thú nhân khi đeo rọ mõm.

Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra____chắc chắn Tần Tiêu sẽ rất hợp với nó.

"Không thử ngay bây giờ, nhỡ đâu chật thì sao? Cậu không sợ lúc biến lại thành người sẽ bị siết đau à?" Lục Tắc Viễn khéo léo thuyết phục, "Ngoan nào, thử trước đi, chẳng lẽ cậu sợ tôi cười cậu à? Cậu không mặc quần áo tôi còn thấy rồi thì ngại gì nữa?"

Vừa nói, Lục Tắc Viễn vừa lặng lẽ tiến lại gần Tần Tiêu.

So với Tần Husky, Lục Tắc Viễn giống như một người khổng lồ. Bóng của anh từ từ bao trùm lên cậu, cuối cùng dồn Tần Husky vào một góc.

Lục Tắc Viễn quỳ một gối xuống, không thèm hỏi ý kiến của Tần Tiêu nữa. Đôi tay đầy 'tội lỗi' của anh đã nhanh chóng tháo dây rọ mõm ra, chuẩn bị hành động.

Lục Tắc Viễn lắc lắc dây và rọ mõm trước mặt Tần Tiêu. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt đã thay anh nói hết.

Ánh mắt Lục Tắc Viễn chứa đựng sự mong đợi và khích lệ, vừa dịu dàng nhưng cũng không cho phép từ chối. Chính ánh mắt này đã khiến Tần Tiêu không chịu nổi, huống hồ Lục Tắc Viễn lại còn quỳ một gối, trông như thể thứ trong tay không phải là rọ mõm mà là nhẫn cầu hôn vậy.

Có lẽ Tần Tiêu bị vẻ ngoài và hành động quỳ một gối của Lục Tắc Viễn làm cho choáng váng. Cậu lùi lại vài bước, nhưng đuôi thì không tự chủ được mà vẫy lia lịa. Nhịp vẫy càng lúc càng nhanh, như sắp tạo thành ảo ảnh, còn hai chân trước thì kích động giậm nhẹ vài lần.

Rồi, trước khi Lục Tắc Viễn kịp phản ứng, Tần Husky đã lao thẳng đầu vào rọ mõm.

Cú lao của Tần Husky mạnh đến mức làm bàn tay cầm rọ mõm của Lục Tắc Viễn tê rần. Anh không hiểu nổi, sao tên nhóc này từ không tình nguyện ban đầu lại đột nhiên phấn khích như thế, còn nhanh nhẹn lao thẳng vào rọ mõm.

Tốc độ ấy, thật sự không giống của một con Husky lười biếng chút nào.

Cú va chạm mạnh đến nỗi suýt chút nữa làm Lục Tắc Viễn trẹo chân, vết thương trên tay anh cũng gần như nứt ra.

Cái tên nhóc này, lại phát điên vì lý do gì đây?

"Cạch." Thấy Tần Tiêu đã tự chui vào, Lục Tắc Viễn ngay lập tức cài chốt rọ mõm.

Nếu anh chậm thêm một giây, e rằng câu "Tôi đồng ý!" bằng ngôn ngữ chó đã từ miệng Tần Husky mà nhảy ra mất.

Tần Tiêu ngước mắt nhìn Lục Tắc Viễn, ánh mắt đầy tội nghiệp. Não bộ của Tần Husky cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

"Ngốc nghếch, cậu đang làm gì thế?" Lục Tắc Viễn ôm lấy đầu Tần Tiêu, vẫn không hiểu nổi vì sao cậu lại tự nguyện đến vậy.

Anh hoàn toàn không nhận ra rằng lúc này Tần Tiêu đang bị rọ mõm bịt miệng, không thể nói gì. Lục Tắc Viễn vẫn chăm chú kiểm tra độ chặt của rọ mõm.

"Đeo vào cũng khá hợp đấy chứ." Lục Tắc Viễn vừa nói vừa vuốt ve đầu Tần Tiêu, tay kiểm tra độ lỏng chặt của dây.

"Cảm giác thế nào?" Lục Tắc Viễn cười hỏi.

"Ư ư ư....." Tần Husky trừng mắt nhìn anh, miệng chỉ phát ra vài tiếng r.ên . Nếu dịch sang tiếng người, ý nghĩa sẽ là: Không tháo cái rọ mõm ra, tôi nói thế nào được chứ?!

Lục Tắc Viễn bóp nhẹ đôi má mềm mại của Tần Husky. Nhìn dáng vẻ vừa bị bắt nạt vừa không thể cắn trả của cậu, Lục Tắc Viễn cảm thấy thú vị vô cùng.

Thân hình Tần Tiêu rất cân đối, những phần cơ cần có đều có, không gầy gò như Lục Tắc Viễn.

"Ban đầu không chịu đeo, sao vừa rồi lại tự lao vào? Hấp tấp thế?" Để che giấu hành động vừa rồi, Lục Tắc Viễn vội chuyển chủ đề.

"Tôi... tôi không có! Chẳng qua là..." Tần Tiêu lập tức chối, "Chẳng qua là thấy cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi thương tình nên đeo thử thôi! Tâm tôi tốt, sợ cậu lúng túng đấy!"

Cậu không thể nói rằng mình bị Lục Tắc Viễn làm hoa mắt, nhìn nhầm rọ mõm thành nhẫn cưới được, đúng không?

"Đừng nhắc chuyện đó nữa." Tần Tiêu vội ho khan hai tiếng để che đậy. Cậu rút điện thoại ra, nói: "Lục Tắc Viễn, tôi nhắn tin cho cậu, sao cậu không trả lời?"

Nhắn tin ư?

Lục Tắc Viễn nhíu mày nghi hoặc.

Anh mở điện thoại, tìm vào khung chat với Tần Tiêu nhưng không thấy bất kỳ tin nhắn nào.

Tên lưu trong danh bạ hiển thị hai chữ lớn 'Tần Tiêu', đập thẳng vào mắt Tần Tiêu.

Tần Tiêu?! Một cái tên thờ ơ như vậy!

Nghĩ đến việc mình lưu tên Lục Tắc Viễn trong điện thoại là 'Tắc Viễn' đầy thân thiết, Tần Tiêu bỗng cảm thấy không cân bằng trong lòng.

"Hừ!"

Tần Tiêu khẽ hừ một tiếng, biểu cảm cứng đờ, làm Lục Tắc Viễn không khỏi nhớ lại vẻ lạnh lùng khó gần của Tần Tiêu khi họ mới quen biết.

"Làm sao mà lại giận rồi?" Lục Tắc Viễn mất một lúc vẫn chưa nhận ra lý do khiến Tần Tiêu tức giận.

Khi Tần Tiêu bộc phát cơn giận với Lục Tắc Viễn, nhịp tim cậu cũng dịu lại, sau đó cậu lại biến trở về hình dạng chó Husky.

Tần Tiêu không để ý đến cơn đau ở chân, lủi mấy bước rồi chui thẳng vào chăn, vùi đầu trong đó không thèm nhìn Lục Tắc Viễn nhưng cái đuôi lại vểnh lên cao.

Thật đúng là ngốc nghếch! Trí thông minh của tình địch cũng bị giống Husky, xói mòn rồi sao? Không hổ danh là nhị cáp......!

Lục Tắc Viễn bật cười, lắc đầu. Đầu tiên, tay của anh nắm lấy chóp đuôi của Tần Nhị Cáp*, sau đó thuận tay vuốt xuống gốc đuôi, lướt qua lớp lông mềm mượt như ánh bóng.

(*Husky ngu ngốc)

Tần 'Nhị Cáp' thì cứ bướng bỉnh, rõ ràng chân sau run rẩy vậy mà vẫn giả bộ như không có chuyện gì, vùi đầu không thèm để ý đến Lục Tắc Viễn.

Ngốc thật! Không phải là đang tự biến mình thành món ăn sẵn cho người ta sao?

Ý nghĩ tinh quái thoáng hiện trong đầu, Lục Tắc Viễn bèn bắt đầu kế hoạch 'trả đũa'.

Cuối cùng, Tần Tiêu ngẩng đầu lên____

!!!..

-

Tần Tiêu thật sự không muốn phải đeo rọ mõm và dây xích. Cậu chỉ muốn được Lục Tắc Viễn ôm, nhưng nghĩ đến tay của anh đang bị thương, Tần Tiêu lại không nỡ yêu cầu như vậy.

Vì thế, vào đêm trước khi lên đường, Tần Tiêu chỉ biết liên tục cầu nguyện trong lòng, mong có thể biến lại thành hình dạng thú nhân trước khi xuất phát. Cậu thậm chí còn mơ mộng viển vông, tưởng tượng cảnh Lục Tắc Viễn cùng cậu làm những chuyện không nên làm để tim đập nhanh hơn, từ đó có thể biến lại.