Tất nhiên, nếu được, Lục Tắc Viễn thực sự muốn làm như vậy.
Chỉ tiếc là cảm hứng của nụ hôn ấy lại đến không đúng lúc. Khi bàn tay Lục Tắc Viễn vừa định khám phá thêm những đường nét cơ thể của tình địch, một cơn đau dữ dội đã bất ngờ ập đến.
"Xì....."
Lục Tắc Viễn hít sâu một hơi, cảm giác đau nhói làm anh bừng tỉnh. Hôn quá say mê, anh quên mất vết thương trên tay vẫn chưa lành. Bác sĩ còn dặn đi dặn lại là phải hạn chế hoạt động mạnh, nếu không có khả năng sẽ để lại sẹo.
Tần Tiêu cũng ngẩn người, cậu khẽ môi như đang hồi tưởng.
Mặc dù không hiểu sao Lục Tắc Viễn đột nhiên dừng lại, nhưng là người sĩ diện, Tần Tiêu tuyệt đối không hỏi lý do để tránh bị hiểu nhầm là đang.... đòi hôn.
Trong khoảnh khắc chia xa ngắn ngủi, cả hai không hẹn mà cùng nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của đối phương. Nằm chung giường, gần gũi đến mức này, cảm giác như có thể nhìn thấu từng rung động trong lòng nhau.
Ai lại đi làm những chuyện thế này với một tình địch cơ chứ?
Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí cả Lục Tắc Viễn lẫn Tần Tiêu.
"Tình địch, tay tôi bị thương rồi, không thể sờ đuôi hay tai cậu được nữa." Lục Tắc Viễn ngồi dậy trước, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.
Giữa bầu không khí ám muội này, lại gọi người ta là 'tình địch' khiến mặt Tần Tiêu bất giác nóng bừng. Một cảm giác kỳ lạ và khó gọi tên len lỏi trong đầu cậu.
Nhưng..... đâu có quy định nào nói tình địch thì không thể thành người yêu đâu. Tần Tiêu! Mày đang thẹn thùng vì cái gì!
Tần Tiêu tự nhủ, cố trấn an bản thân.
"Ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt vào." Lục Tắc Viễn mỉm cười nhìn Tần Tiêu, ánh mắt lấp lánh như ngôi sao, làm cho Tần Tiêu cảm thấy ngứa tim, thoải mái đến khó cưỡng.
Thế mà, Lục Tắc Viễn lại tắt đèn, cuộn mình trong chăn, thực sự chuẩn bị..... đi ngủ.
Tần Tiêu cảm thấy bứt rứt, cả người ngứa ngáy khó chịu. Đã câu kéo cậu đến mức này rồi, thế mà người kia lại bỏ mặc giữa chừng. Làm sao Tần Tiêu không bực được chứ?
Đáng ghét! Đúng là tình địch đáng ghét!
Tần Tiêu hậm hực nhún nhảy trên giường, cố ý tạo ra tiếng động thật lớn.
Thế nhưng, Lục Tắc Viễn chẳng những không bị chọc giận, ngược lại còn nói đùa với vẻ thích thú: "Đừng nhảy mạnh quá, kẻo làm sập giường đấy, tình địch."
Tần Tiêu tức đến muốn đá một cú, nhưng...
"Áu—u—u—u!" Quên mất vết thương trên chân, cú đá không cẩn thận lại đụng vào vết đau, cơn nhói buốt như chạy thẳng từ bàn chân lên đỉnh đầu cậu.
Tần Tiêu ôm chân, r.ên đau đớn, lăn lộn khắp giường.
"Đau quá, chắc toác ra rồi, nhất định là toác ra rồi!" Nhìn dáng vẻ khoa trương của Tần Tiêu, Lục Tắc Viễn không khỏi nghi ngờ rằng vết thương trên chân cậu không phải do kính đâm, mà là bị xe tông.
Nếu là trước đây, Lục Tắc Viễn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo một trận. Nhưng giờ thì...
"Được rồi, để tôi xem nào. Ngoan, đưa tôi xem thử." Lục Tắc Viễn nói, nắm lấy cổ chân Tần Tiêu.
Vừa mới đây còn lăn lộn om sòm, giờ Tần Tiêu như bị nhấn nút tạm dừng, ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.
Đuôi cụp lại, tai rũ xuống, gương mặt đỏ bừng đầy ngượng ngùng. Khi ánh mắt chạm phải Lục Tắc Viễn, cậu lập tức quay đi, tránh né.
Hửm?
Lục Tắc Viễn thắc mắc. Chỉ nắm cổ chân thôi mà, sao Tần Tiêu lại xấu hổ hơn cả lúc hôn nhau?
Ít nhất khi hôn, Tần Tiêu còn biết tranh giành chủ động, chứ giờ lại chẳng chút kháng cự, ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ.
Cổ chân, chẳng lẽ lại là công tắc bí mật nào đó?
Lục Tắc Viễn bật cười, bàn tay khẽ bóp thử xương cổ chân Tần Tiêu. Đối phương vẫn không có phản ứng, cứ như đang 'ngắt kết nối' vậy, khiến anh không khỏi cảm thấy như đang đối diện với một món đồ giả.
Cái tên nhóc này bị làm sao thế? Đầu óc giống chó Husky đều hay bị 'lag' như vậy à?
Lục Tắc Viễn nghĩ thầm.
Nhưng rồi, anh nhanh chóng nhận ra lý do khiến nét mặt Tần Tiêu lại trở nên kỳ lạ đến vậy___
Vấn đề nằm ở tư thế này, thật sự là do tư thế.
Hiện tại, Lục Tắc Viễn đang giữ lấy cổ chân Tần Tiêu, khiến cậu buộc phải nâng cao chân trái, trong khi chân phải vẫn đặt trên giường. Hai chân tạo thành một sự tương phản rõ rệt, trông chẳng khác gì một tư thế mờ ám.
"À... xin lỗi." Lục Tắc Viễn chân thành nói, "Tôi không để ý tư thế này hơi kỳ cục."
Miệng thì xin lỗi nhưng Lục Tắc Viễn chẳng hề có động thái nào để thay đổi tư thế. Sau khi kiểm tra kỹ vết thương trên chân, anh an tâm nói: "Băng bó tốt lắm, không bị toác ra đâu. Thế này mà cậu còn muốn đi cùng sao?"
Tần Tiêu vốn đang ngoan ngoãn nằm im cho Lục Tắc Viễn kiểm tra nhưng nghe câu này liền phấn khích hẳn, cậu vội duỗi chân để chứng minh mình hoàn toàn khỏe mạnh. Chỉ là, một cú đá này đã lỡ trúng vai Lục Tắc Viễn.
Lục Tắc Viễn thì không sao, vai anh khá cứng.
Ngược lại, Tần Tiêu lại tự làm mình đau, ôm chân kêu gào thảm thiết.
Cuối cùng, Tần Tiêu đành chịu thua, ngoan ngoãn cuộn mình ôm gối nằm ngủ.
Mặc dù gần một mét chín nhưng dáng vẻ Tần Tiêu nằm ở mép giường, ôm chặt gối với đuôi và tai rũ xuống, trông chẳng khác gì một chú chó bị bắt nạt.
"Chậc." Lục Tắc Viễn không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, chỉ biết rằng mỗi khi nhìn Tần Tiêu, mắt anh lại cảm thấy nóng bừng.
Thật khó mà từ chối.
"Được rồi, cậu đi cùng, ngài tình địch."
"Thật sao!" Tần Tiêu lập tức ngồi bật dậy, đuôi vẫy rối rít, tai cũng dựng lên đầy phấn khích. Cậu nhanh chóng xích lại gần Lục Tắc Viễn, cười hì hì: "Lục Tắc Viễn, tôi biết ngay là cậu tốt nhất mà! Làm sao cậu có thể nuốt lời mà bỏ tôi lại ở nhà được chứ? Cậu đúng là tình địch ga-lăng và chu đáo nhất thế giới!"
"Gì mà nhất?" Lục Tắc Viễn nắm ngay điểm mấu chốt. "Cậu từng theo đuổi cô gái khác, còn có tình địch khác nữa à?"
"Ghen tị hả? Không nói cho cậu biết đâu." Tần Tiêu nếu là Pinocchio, giờ có lẽ mũi đã dài cả mét. Cậu đâu có tình địch nào khác, thậm chí chưa từng yêu ai. Trước khi gặp Lục Tắc Viễn, nụ hôn đầu của cậu vẫn còn giữ, nhiều nhất là từng nắm tay búp bê Barbie. Nhưng cậu chỉ muốn nhìn Lục Tắc Viễn ghen thôi.
Ghen là quan tâm mà.
"Ồ."