Đôi song sinh vẫn chưa đi học, phần lớn thời gian đều theo Diệp Cửu Cửu ở nhà hàng, thỉnh thoảng cũng theo Lăng Dư về tộc địa của tộc nhân ngư hoặc đến đảo nơi cha nhân ngư họ ở để chơi.
Lần này Nam Nam không muốn về biển nhưng lại muốn gặp ông bà nội, vì vậy sau khi hỏi Diệp Cửu Cửu thì đã mời họ đến chơi.
Cha nhân ngư và mẹ nhân ngư nhận được lời mời thì có chút do dự, nhưng hai ba năm nay họ thường nghe con trai con gái kể về chuyện ở thế giới khác, vì vậy không nhịn được mà động lòng đến đây.
Cùng đến còn có đại tộc trưởng, Ngọc bà bà, bạch tuộc đốm xanh, ., tổng cộng mười mấy người, tạo thành một đoàn du lịch hải tộc gồm mười sáu người.
Ban đầu chỉ có cha nhân ngư mẹ nhân ngư đến thăm con gái cùng cháu trai cháu gái, nhưng đại trưởng lão biết được thì cũng muốn đến xem.
Theo bạch tuộc đốm xanh, bọn họ cũng nghe được tin tức, nói muốn đến xem, trước đây những hải tộc khác đến đều là để làm việc, bọn họ cũng không tiện đề cập, nhưng lần này đại nhân mời hải tộc đến chơi, bọn họ liền mặt dày theo sau.
Tiểu Ngư, Nam Nam và Bắc Bắc đều ở bên cạnh hồ nước đón tiếp những người thân lần đầu đến đây: "Ông nội bà nội nhanh lên."
Tiểu Ngư đưa khăn tắm đã chuẩn bị cho cha nhân ngư mẹ nhân ngư: "Lau khô nước trên người."
"Bà ơi- Nhanh lên nào-" Nam Nam giọng nói ngây thơ gọi bạch tuộc đốm xanh và những người khác ra, sau đó lại hì hục đưa khăn tắm gấp dày cho họ: "Lau khô nào-"
Bạch tuộc đốm xanh và những người khác đều biến thành hình người đi ra: "Cảm ơn tiểu đại nhân."
"Không có gì." Nam Nam lại giống như một tiểu đại nhân dẫn mọi người đi ra ngoài: "Đây là nhà của con và mẹ."
Bạch tuộc đốm xanh và những người khác nhìn vào sân nhỏ, thấy rất nhỏ, thậm chí còn không chứa được một hình dạng ban đầu của mình, những năm này đại nhân lại sống ở đây một cách tủi thân như vậy sao?"Đại nhân, ngài vất vả rồi."
Diệp Cửu Cửu đoán được mọi người đang nghĩ gì, cô cười giải thích: 'Mặc dù nhìn có vẻ nhỏ nhưng thực ra rộng rãi hơn nhiều nơi của mọi người, có người còn phải chen chúc trong căn nhà nhỏ, chỗ của tôi đã rộng gấp bảy tám lần chỗ của họ rồi."
Dù Diệp Cửu Cửu đã giải thích nhưng bạch tuộc đốm xanh và những người khác vẫn thấy đau lòng: "Đại nhân, hay là chúng tôi giúp ngài xây một cung điện dưới hồ này nhé?"
"Không cần đâu, tôi rất thích nơi này." Diệp Cửu Cửu không muốn sống dưới biển, dưới biển không có mạng, không chơi được điện thoại, hơn nữa còn ẩm ướt lạnh lẽo, cô không muốn bị viêm khớp: "Mọi người vào nhà thay quần áo trước đi."
Cô nói rồi dẫn mọi người vào nhà, đưa quần áo đã chuẩn bị trước cho họ, mấy cô gái đều mặc váy, mùa hè nhất định phải mặc váy mát mẻ và đẹp. Những chàng trai khác đều chuẩn bị áo phông đen quần dài, đơn giản thoải mái, mặc vào đều trở thành những chàng trai trẻ trung.
Tất nhiên cha nhân ngư và mẹ nhân ngư vẫn rất trẻ trung xinh đẹp, bây giờ mặc quần áo vào, nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, hoàn toàn không giống người đã mấy trăm tuổi.
Tiểu Ngư nhìn hai người ăn mặc rất trẻ trung thời trang: "Oa, cha mẹ đẹp quá."
Nam Nam và Bắc Bắc cũng nhìn ngây người: "Đẹp quá."
"Nhưng vẫn kém cha mẹ một chút." Hai đứa lại nhìn Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư, nhỏ giọng nói: "Trong lòng chúng con, cha mẹ đẹp hơn.”
"Miệng thật ngọt." Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu hai đứa: "Các con dẫn ông bà nội, Lam bà bà vào nhà xem tivi, mẹ đi chuẩn bị bữa trưa."
"Được!" Nam Nam và Bắc Bắc chạy đến, mỗi đứa nắm một tay kéo vào phòng khách: "Xem tivi."
Tiểu Ngư lại giúp lấy nước suối: "Mọi người uống nước."
"Ở đây còn có anh đào, dâu tây, sô cô la, đồ ăn vặt." Ba người bận rộn bê đồ lên bàn trà, sau khi đặt hết đồ lên, Nam Nam giọng nói ngây thơ nói: "Đến nhà chơi vui quá-" Lăng Dư cong môi, mỉm cười nhìn Nam Nam và Bắc Bắc rất ra dáng người lớn, hai đứa chắc chắn là học được khi đến nhà Lưu nãi nãi bên cạnh chơi.
Thấy họ có thể chăm sóc tốt, anh quay người vào bếp giúp Diệp Cửu Cửu: "Định làm gì?"
"Em muốn làm một số món mà đảo bên kia không có." Diệp Cửu Cửu nhìn cá và hải sản vừa được mang đến: "Có rất nhiều cá vược, tôm hùm lớn, hay là làm cá nướng đậu đen cay, tôm hùm phô mai nướng, hải sản xào, sườn cừu nướng, bít tết, chân giò lợn hầm, thịt kho tàu."
Cô nhờ bạch tuộc lớn ra ngoài mua riêng một số nguyên liệu cần thiết, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn.
Lăng Dư cũng ở bên cạnh giúp đỡ, làm một số việc lặt vặt.
Mẹ nhân ngư vốn định vào giúp nhưng nhìn vào bếp thấy hai vợ chồng trẻ bên trong, bà cười rồi quay lại phòng khách, nhờ Tiểu Ngư giúp làm quen với các thiết bị điện như tivi, máy giặt, điều hòa, lò vi sóng, lò nướng, v. v.
Còn cha nhân ngư thì thích máy tính bảng, điện thoại, ông phát hiện có mạng và không có mạng thực sự là hai thế giới, đến khi Lăng Dư vào, ông không nhịn được hỏi Lăng Dư: "Có thể mang mạng đến vùng biển Lãng Quên không?"
Lăng Dư: "Khó lắm."
"Haizz." Cha nhân ngư nhìn những thứ mới mẻ trong điện thoại, nếu dưới đáy biển có thì tốt biết mấy.
Tiểu Ngư dựa vào bên cạnh: "Cha, đợi sau này con học xong sẽ chuyển đến cho cha."
"Được, vậy cha phải chờ con rồi." Cha nhân ngư lại nghiên cứu các trò chơi, video ngắn khác.
Ngoài tivi hấp dẫn, máy móc tỉnh xảo khiến mọi người thấy lạ, những món ăn đặc sắc mới lạ khác cũng khiến mọi người rất đặc biệt, có nhiều món là ở dưới đáy biển không có.
Đợi ăn trưa xong nghỉ ngơi một lát, Diệp Cửu Cửu dẫn mọi người đi dạo trung tâm thương mại, mọi người vừa vào thấy máy lạnh thổi phà phà liền ngạc nhiên, cảm giác như đột nhiên trở về dưới đáy biển.
Sau đó nhìn thấy thang máy có thể giúp người ta lên lầu, còn có những tòa nhà sáng đèn, còn có vô số quần áo đẹp, Lam bà bà và những người khác đều ngây người, mãi đến khi Diệp Cửu Cửu mua cho mỗi người một cốc trà sữa mới hoàn hồn.
"Trời ơi, cả đời này tôi chưa từng thấy nhiều quần áo như vậy."
"Trà sữa này ngon lắm, chẳng trách trước đây Tiểu Ngư cứ thường nhắc đến."
"Khoai tây chiên này cũng không tệ.”
"Lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà lớn và cao như vậy, được xây dựng như thế nào vậy?"
"Nếu đại nhân được sống ở đây thì tốt biết mấy, tôi đi cướp về cho ngài?" Thương long vẫn luôn thích nói chuyện bằng nắm đấm.
"Ở đây không được cướp đồ, vậy là phạm pháp." Diệp Cửu Cửu nhẹ ho một tiếng: "Mọi người đừng nói những lời này nữa, sẽ bị bắt đi, nếu bị phát hiện thân phận của mọi người sẽ rất phiên phức."
"Đại nhân, vậy tôi không nói nữa." Thương long cảm thấy nơi này thực sự rất gò bó, không được đánh không được cướp, chẳng có chút tự do nào nhưng trà sữa này vẫn khá ngon: "Ực ực..."
Nam Nam và Bắc Bắc cũng ực ực uống trà sữa không trân châu, không thạch dừa, không milkfoam: "Ngon quá-"
Bắc Bắc nhìn những viên trân châu đen mà cô nhỏ nhai, lại lặng lẽ hút một ngụm, sao bọn họ lại không có?
Chưa kịp hỏi mẹ thì mẹ đã dẫn bọn họ đi mua quần áo và giày mới, nhìn thấy quần áo mới đẹp, cái đầu nhỏ của cậu bé không còn chứa được thứ gì khác nữa.
Chọn xong quần áo, Diệp Cửu Cửu định trả tiên, mẹ nhân ngư lấy ra một viên ngọc trai lớn: "Tôi trả."
"Ở đây không được dùng ngọc trai để giao dịch, viên ngọc trai lớn như vậy sẽ làm mọi người sợ hãi, cháu có tiền." Diệp Cửu Cửu để mẹ nhân ngư cất đi, trực tiếp trả tiền.
Mẹ nhân ngư cũng không từ chối, cười cười thu viên ngọc trai to bằng nắm tay lại: "Vậy tôi về lấy cho đại nhân một hộp ngọc bích mà ngài thích."
Ngọc bà bà gật đầu, bà thấy đậu phụ thối vừa ăn rất ngon, hôm nay tự mình mua về nếm thử.
Mẹ nhân ngư thì thích uống trà sữa hơn, bà nhìn cô con gái đang ôm cốc trà sữa, không trách được con gái muốn ở lại đây, có đủ thứ đồ ăn ngon đồ chơi hay, bây giờ bà cũng không muốn về nữa.
Buổi tối mọi người ở trong những ngôi nhà đối diện nhà hàng, hai năm nay các cửa hàng trong hẻm Lê Hoa đều đã được Diệp Cửu Cửu bao trọn, bây giờ một phần dùng để kinh doanh, một phần dùng cho nhân viên hải tộc ở, còn một phần để trống, vì muốn ngõ yên tĩnh hơn, cũng tránh bị dòm ngó.
Ngày hôm sau.
Diệp Cửu Cửu bắt đầu dẫn "đoàn hải tộc du lịch" đi chơi, việc kinh doanh nhà hàng giao cho bạch tuộc lớn và những người khác phụ trách.
Bây giờ là mùa hè, phần lớn mọi người đều thích đi chơi nước nhưng mẹ nhân ngư và những người khác đều đến từ thế giới dưới nước, không có hứng thú gì với việc chơi nước, vì vậy Diệp Cửu Cửu đã đưa họ đến công viên động vật hoang dã không có ở vùng biển Lãng Quên, tiện thể cũng đưa Tiểu Ngư và cặp song sinh đi chơi.
"Mẹ ơi- Lại đi chơi nữa sao?" Nam Nam không thể tin nổi, hôm qua họ mới đi chơi mà.
Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Con có muốn đi chơi không?"
Nam Nam gật đầu lia lịa: "Mơ cũng muốn."
Bắc Bắc tò mò hỏi: "Mẹ ơi- Chúng ta đi đâu chơi?"
"Đi xem những con vật nhỏ dễ thương." Diệp Cửu Cửu nói với Tiểu Ngư: "Lát nữa Tiểu Ngư giúp anh chị giải thích xem đó là những con vật nhỏ gì nhé."
Tiểu Ngư gật đầu, Cửu Cửu đã từng đưa cô bé đi chơi, trường mẫu giáo cũng tổ chức cho các cô bé đi chơi, cô bé là người trong nhà biết nhiều loài động vật nhất: 'Nam Nam, Bắc Bắc, lát nữa cô nhỏ sẽ nói cho các cháu biết nhé."
Chưa từng đến sở thú bao giờ, Nam Nam và Bắc Bắc háo hức gật đầu: "Chúng cháu nghe cô nhỏ nói."
"Vậy thì dọn dẹp chuẩn bị đi thôi." Diệp Cửu Cửu bảo Tiểu Ngư đi đeo cặp, cô thì giúp hai đứa nhỏ mặc quần áo, vì phải đi bộ rất xa nên cô mặc cho hai đứa quần áo dễ đi lại, quần jean rộng và giày thể thao thoải mái.
Sau đó cô đội cho hai đứa mỗi đứa một chiếc mũ chống nắng màu vàng, đeo chéo một bình nước nhỏ, bên trong đựng đầy nước.
Dọn dẹp xong, cả nhà năm người đi sang nhà đối diện đón cha nhân ngư và những người khác, họ vừa ăn sáng xong, đã ăn hết mười mấy lồng bánh bao lớn của quán ăn sáng, nếu không phải quán ăn sáng biết bọn họ ăn khỏe thì đã muốn gọi cảnh sát rồi.
"Bà nội, đi thôi, đi xem mèo con." Nam Nam nhào về phía mẹ nhân ngư, kéo bà nội ra ngoài: "Muộn nữa là không xem được nữa đâu."
"Được, được, được, chúng ta đi ngay đây." Mẹ nhân ngư mặc một chiếc sườn xám, khí chất tao nhã, dắt hai đứa cháu nhỏ đáng yêu đi ra ngoài hẻm Lê Hoa để đón xe.
Diệp Cửu Cửu thuê một chiếc xe lớn để chở cả nhà, sau khi lên xe thì nhanh chóng đi đến công viên động vật hoang dã trong rừng ở ngoại ô.
Mọi người ngồi trên xe của công viên đi dọc theo con đường quanh co uốn khúc vào rừng, không lâu sau đã nhìn thấy khu vực thú dữ hung dữ, Tiểu Ngư nhìn thấy những con vật bên trong thì chỉ cho mọi người xem: "Nam Nam, Bắc Bắc mấy đứa xem kìa, đó là sư tử lớn."
Nam Nam lập tức bò ra bên cửa sổ nhìn ra ngoài: "Sư tử nớn."
Bắc Bắc cũng bị con sư tử lớn oai vệ, đầy lông bờm thu hút, phát ra tiếng kinh ngạc: "Sư tử nớn quá."
Zeuglodon: "Lớn thế nào? Một cái đuôi của tôi là đập rồi."
Thương long nghiến răng, hù dọa con sư tử lớn đang đứng bên đường, con sư tử lớn vốn còn đang oai phong lãm liệt thì lập tức sợ đến run rẩy, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Nam Nam nhìn thấy sư tử lớn sợ đến tè ra quần, cô bé ngây người hỏi: "Sư tử lớn sao thế này?"
Bắc Bắc nhìn thương long và những người khác bên cạnh: "Gia gia, đừng dọa chúng, chúng con còn phải xem." Thương long chắc chắn phải nghe lời tiểu đại nhân, lặng lẽ thu lại khí thế uy nghiêm của mình: "Tiểu đại nhân xem đi, tôi không làm nữa."