Nam Nam và Bắc Bắc hơn một tuổi một chút, bây giờ đều rất hứng thú với các loại đồ ăn, đồ chơi, chỉ có học hành là không hứng thú.
"Cô nhỏ đáng sợ quá." Nam Nam trả đùi gà xong thì nhanh chóng chạy về nhà, về đến nhà thì bắt đầu. tìm chỗ trốn.
Bình thường Tiểu Ngư nói sẽ dạy chúng làm bài tập, chúng sẽ lặng lẽ đi xa một chút, sợ bị chú ý, đôi khi sẽ trốn sau cửa, đôi khi sẽ trốn trong tủ quần áo, đôi khi cũng sẽ trốn trong khe hở ghế sofa.
Vì vậy, hôm nay cô bé vừa nhắc đến việc làm bài tập, radar nhỏ của Nam Nam lập tức cảnh giác, vội vàng kéo anh trai chạy về, chạy vào nhà thì nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỗ nào cũng trốn được.
Cô bé do dự mãi rồi kéo anh trai trèo lên giường: "Anh trai, chúng ta trốn trong này, cô cô sẽ không tìm thấy đâu."
Thực ra Bắc Bắc không phản kháng lắm nhưng vẫn cùng em gái chui vào chăn: "Có bị phát hiện không?"
"Không đâu." Nam Nam dịch mông: "Chúng ta trốn giỏi như vậy!"
Bắc Bắc co lại đôi chân lộ ra ngoài: "Chân của em hơi lạnh."
Nam Nam kéo chăn trùm kín đầu: "Suyt, anh trai đừng nói chuyện, sẽ bị phát hiện..."
Tiểu Ngư vừa vào đã nhìn thấy trên giường phồng lên hai cái bọc lớn, còn có hai bàn chân trắng nõn lộ ra ngoài, cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cô bé khẽ hừ một tiếng: Còn nói thích tôi nhất, kết quả vừa nhắc đến làm bài tập là chạy nhanh như vậy.
Tiểu Ngư chớp mắt, cười xấu xa nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn chân Nam Nam.
Nam Nam rụt chân lại: “Anh trai, anh cù em?”
"Không có." Bắc Bắc nằm trong chăn trả lời bằng giọng mũi.
"Ngứa." Nam Nam khó chịu đá chân, sau đó tiếp tục nằm trong đó: "Cô cô sao còn chưa đến tìm chúng ta?"
Bắc Bắc lẩm bẩm: "Em đừng nói."
Nam Nam ừm ừm hai tiếng: "Hừ!"
Tiểu Ngư nhịn cười lại thổi vào chân Nam Nam.
Nam Nam tụt chân lại: "Có người thổi chân em."
"Không thổi." Bắc Bắc vặn vẹo bàn chân nhỏ, chỉ hơi lạnh thôi.
Nam Nam tức giận nhìn anh trai: "Có, không phải anh sao."
Bắc Bắc vô tội chớp mắt: 'Không phải."
"Chính là anh." Nam Nam ngồi dậy định bắt lấy anh trai đang phá đám, kết quả vừa quay đầu lại thì vừa vặn đối diện với biểu cảm cười xấu xa của Tiểu Ngư, cô bé sợ hãi kêu lên: "Cô cô ơi!!"
"Á?" Bắc Bắc sợ hãi trốn trong chăn co rúm lại: "Nhanh chui vào đây."
"Đáng sợ quá, cô cô muốn bắt chúng ta." Nam Nam lập tức chui vào chăn, kết quả dùng sức quá mạnh, đẩy anh trai ra khỏi chăn.
Bắc Bắc bị đẩy ra vô tội nhìn cô em gái cuộn tròn như con sâu, lại nhìn cô nhỏ đang cười xấu xa, cậu thở dài: Xong đời rồi.
"Ha ha ha..." Tiểu Ngư cười đến chảy cả nước mắt: "Nam Nam ngốc quá."
"Cháu không ngốc." Nam Nam cuộn trong chăn vặn vẹo: "Cô cô xấu, đừng bắt nạt chúng cháu."
"Không bắt nạt các cháu." Tiểu Ngư chọc vào m.ô. cong của Nam Nam: "Nhanh ra ngoài."
Nam Nam nói không rõ: "Không ra."
"Cháu không ra thì thôi." Tiểu Ngư đưa tay ôm lấy Bắc Bắc đã từ bỏ giấy giụa: "Bắc Bắc, cô nhỏ bế cháu xuống chơi xích đu."
"Xích đu?" Nghe thấy vậy, Nam Nam vốn còn muốn trốn thêm một lúc nữa lập tức chui ra khỏi chăn: "Cô cô? Đưa cháu đi nữa?”
"Cô đưa Bắc Bắc đi." Tiểu Ngư ôm Bắc Bắc đi ra ngoài, đi đến dưới gốc cây lê thì gọi bạch tuộc lớn: "Cho Bắc Bắc chơi đánh đu."
Nam Nam chân trần đuổi theo sau: "Cho Nam Nam chơi nữa."
Bắc Bắc lập tức lấy một cái cho Tiểu Ngư: "Cô cô cũng ăn."
Nam Nam cũng lấy một cái há cảo cho cô cô: "Cô cô, cô không dọa chúng cháu làm bài tập, chúng cháu vẫn sẽ thích cô nhất."
"Làm bài tập mới có thể trở thành người giỏi nhất, sau này mấy đứa mà không chịu làm bài tập thì sẽ giống như cá mập ngốc phải đi giao hàng nhanh." Tiểu Ngư dụ dỗ hai đứa cháu nhưng hai đứa đều đang cắm đầu ăn há cảo, cô bé nói mãi cũng như đàn gảy tai trâu: "Haizz!"
Bắc Bắc nghiêm túc lấy một cái há cảo cho Tiểu Ngư: "Cô cô không thở dài, ăn đi."
Tiểu Ngư chán nản nhận lấy há cảo, cùng hai đứa ăn hết một lồng, sau đó lại ăn cá viên chiên mà Diệp Cửu Cửu làm cho chúng, giòn tan thơm phức, là món ăn vặt rất ngon.
Ăn gần no rồi, Bắc Bắc và Nam Nam lau miệng đầy dầu, sau đó nắm tay nhau đi về phía nhà hàng, lúc này nhà hàng đã mở cửa, người ra vào rất đông đúc.
Nam Nam chạy đến bên Diệp Cửu Cửu, ôm chân cô mềm mại nói: "Mẹ ơi- Chúng con giúp mẹ-"
Diệp Cửu Cửu cúi đầu nhìn hai đứa, mỗi đứa ôm một chân mình: "Bên ngoài có rất nhiều người, các con đừng chạy lung tung, cẩn thận đụng phải các chú các cô."
Bắc Bắc gật đầu: "Không chạy lung tung." "Theo mẹ nào-”
Nam Nam nhìn những vị khách đi vào cười hì hì, mềm mại chào hỏi: 'Chào mừng... chị?"
"Ôi, Nam Nam còn biết chào khách sao? Dễ thương quá, muốn vuốt quá." Chu Chu đang mang thai đến ăn nhìn Nam Nam và Bắc Bắc: "Bảo bối, còn nhớ cô không, tháng trước cô có đến rồi."
Nam Nam gật đầu nói nhớ, cô gái này còn tặng quà sinh nhật cho chúng nữa.
Chu Chu: "Cháu nhớ giỏi thật."
Nam Nam gật đầu: "Vì cháu là bảo bối của mẹ."
Chu Chu không hiểu: "Ý là gì?"
"Ý là con bé là con gái tôi, sao có thể không giỏi." Diệp Cửu Cửu cười giải thích: "Nhóc con tự luyến."
"Đây là tự tin, hoạt bát đáng yêu mới tốt." Chu Chu nhìn sang anh trai bên cạnh: "Anh trai giống cha, trông ngầu quá, tôi không dám vuốt đầu cậu bé."