Lộ Trạch Thanh lại nhận một kịch bản nữa. Cậu không đóng nam chính mà là nam 3. So với nam chính thì cậu càng thích nhân vật này hơn.

Suất diễn trong phim của nhân vật này không nhiều nhưng cơ bản thời gian Lộ Trạch Thanh sẽ ở phim trường. Thời điểm Giang Tư Úc gọi điện mời cậu ăn bữa tối còn lo cậu không có thời gian.

"Rất lâu rồi thầy Giang không chính thức mời em ăn tối như vậy, đương nhiên em phải có thời gian rồi."

"Vậy quyết định, 6 giờ tối, anh đón em."

"Được."

Xác định xong thời gian, hai người lại trò chuyện vài câu. Thẳng đến khi đạo diễn đi đến thì Lộ Trạch Thanh mới cúp điện thoại. Thảo luận xong cốt truyện kế tiếp, Lộ Trạch Thanh gọi trợ lý chuẩn bị rời phim trường.

"Thầy Lộ, hôm nay đi sớm như vậy?"

"Có phải là có hẹn hay không, thường ngày cậu đều ở đến khi quay chụp kết thúc."

Lộ Trạch Thanh cũng nói thật, cười trả lời.

"Là có chút việc riêng."

"Mọi người cố lên, tôi sẽ đem bữa khuya về cho mọi người."

Lộ Trạch Thanh vừa dứt lời, đạo diễn cũng đã đứng ở phía sau cậu.

"Mấy cậu kiềm chế một chút, đừng để một bộ phim còn chưa diễn xong mà đã béo năm sáu cân, như vậy cũng quá rõ ràng."

"Yên tâm đi, đạo diễn."

"Nghiêm khắc khống chế cân nặng, chỉ ngẫu nhiên phóng túng một lần."

"Muốn ăn cái gì thì nhớ nhắn vào nhóm."

Lộ Trạch Thanh phất tay với mọi người, xoay người lên xe.

"Anh Lộ, anh định tạo bất ngờ cho anh Úc đúng không?"

"Xem như là vậy, đi về nhà đi."

"Không trực tiếp đến công ty sao?"

Lộ Trạch Thanh điều chỉnh lại ghế, dựa vào, đeo mịt mắt, "Nhìn cậu là liền biết cậu chưa từng yêu đương bao giờ."

"Không phải anh cũng chỉ mới yêu đương thôi sao?"

Trọ lý không phục.

Lộ Trạch Thanh không có phản bác, cậu cười nói, "Nếu muốn ra ngoài hẹn hò, đương nhiên phải về nhà chuẩn bị kĩ một chút."

"Chuẩn bị cái gì?" Trợ lý ngốc.

"Không nói cho cậu biết."

Lộ Trạch Thanh không nói chuyện nữa, nhắm mắt dưỡng là phương pháp tốt nhất chống lại say xe.

Từ đoàn phim về đến nhà chỉ hơn một tiếng, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì trợ lý đã lái xe vào tầng hầm.

"Có cần tôi đặt bữa tối cho cậu không?"

"Không cần ạ." Trợ lý từ chối, "Em cũng về nhà nghỉ ngơi, mấy giờ thì em đến đón anh?"

"Khoảng 10 giờ đi." Lộ Trạch Thanh tự hỏi, "Đêm nay có cảnh diễn, có lẽ bọn họ sẽ quay rất muộn, đến lúc đó lại đem đồ ăn khuya qua."

"Được rồi, vậy anh có dùng xe không?"

"Cậu cứ lái đi."

Lộ Trạch Thanh xuống xe, trợ lý lái xe ra ngầm gara, cậu đi thang máy lên.

Thời điểm này Thích Hoài và Thích Trạch Vũ còn ở công ty, Lộ Niệm Sơ ra ngoài đi dạo phố, trong nhà chỉ còn có bà nội Thích và vài cô giúp việc.

"Thanh Thanh, sao đã về rồi?" Mỗi khi bà nội Thích nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đều vô cùng vui vẻ.

Lộ Trạch Thanh nói đùa.

"Bỏ bê công việc ạ."

Bà nội Thích sửng sốt, ngay sau đó lại đoán được Lộ Trạch Thanh là đang đùa.

"Cháu lại đùa bà. Buổi chiều cháu không có cảnh diễn đúng không?"

"Đúng ạ, bà thật là thông minh, một chút liền đoán ra được."

"Thôi, đừng trêu ghẹo bà." Ngoài miệng bà nội Thích nói như vậy nhưng vẫn bảo dì giúp việc bưng đồ ngọt ra.

"Mới vừa làm, còn đang muốn đem cho cháu đây."

Lộ Trạch Thanh ôm lấy bà nội Thích, "Vẫn là bà của cháu là tốt nhất."

"Có ăn chính là đối tốt với cháu."

Lời này bà nội Thích đã nói không biết bao nhiêu lần, khi còn nhỏ Lộ Trạch Thanh rất thích ăn đồ ăn vặt nhưng cha mẹ Thích lại không cho cậu ăn, vì vậy cậu lại làm nũng đòi ăn với bà nội Thích.

Bà nội Thích cũng từng trộm cho cậu ăn vài lần, mỗi lần ăn vụng thành công cậu đều nói như vậy.

"Cháu có mệt không, có muốn đi nghỉ ngơi chút không?"

"Không mệt ạ." Lộ Trạch Thanh nói, "Một lúc nữa con sẽ ra ngoài ăn cùng với thầy Giang, có thể bảo dì giúp việc đóng gói cho cháu một phần đồ ngọt không, là phần hình con bướm này."

"Bảo Tiểu Giang đến nhà ăn cơm đi." Đã mấy hôm rồi bà nội Thích không ngồi ăn cùng Lộ Trạch Thanh, bà nghe được Lộ Trạch Thanh muốn ra ngoài ăn thì nghĩ đến việc gọi Giang Tư Úc đến nhà ăn cơm.

"A, hai người trẻ tuổi ra ngoài là để hẹn hò, làm sao chỉ ăn một bữa cơm thôi." Dì giúp việc cười nói, giải thích với bà nội Thích, "Ngài nghĩ đến lúc ngài còn ở cùng với lão tiên sinh đi, không phải là cũng muốn ở thế giới hai người với nhau sao?"

"Cô biết nhiều như vậy?"

"Tất nhiên là tôi biết rồi, lúc con trai tôi và bạn gái nó yêu đương thì cũng hận không thể hận 24 giờ dính chặt bên nhau."

"Đã nhiều năm rồi đúng không? Có muốn kết hôn chưa?"

"Sắp rồi." Dì giúp việc nhắc đến con dâu tương lai thì miệng đều cười không ngậm được, "Tết Âm Lịch năm nay đã gặp cha mẹ bên nhà gái, kế hoạch là sẽ kết hôn vào mùa hè năm nay."

"Vậy rất tốt, đến lúc đó sẽ cho con của cô một bao lì xì thật lớn."

Lộ Trạch Thanh thấy bà nội và dì giúp việc nói chuyện vui vẻ, cậu ngồi cạnh một lúc rồi đi lên tầng thay quần áo.

Nhà hàng hôm nay Giang Tư Úc đặt tương đối đặc biệt, Lộ Trạch Thanh nghe nói đó là một nhà hàng cặp đôi tương đối lãng mạn, cậu ăn mặc cũng không thể quá tùy ý.

Cậu cố ý trở về là để đổi một bộ quần áo phù hợp.

Hẹn hò.

Mặc kệ hai người ở bên nhau bao lâu, mỗi lần hẹn hò đều nên được chuẩn bị kỹ càng.

Lộ Trạch Thanh và Giang Tư ÚC đều vô cùng ăn ý trên nhiều phương diện, sinh hoạt hàng ngày hai người cũng thích ở chung một cách đơn giản.

Nhưng nếu là hẹn hò.

Mặc kệ bao nhiêu lần.

Mỗi một hồi hẹn hò, hai người đều sẽ giống như vừa mới yêu nhau, đặc biệt có cảm giác nghi thức. Huống chi hôm nay Giang Tư Úc mới cậu hẹn hò rất chính thức,

Điều này đáng giá cho việc Lộ Trạch Thanh chú trọng chuẩn bị.

Bởi vì Giang Tư Úc là một con khổng tước thích trang điểm, chắc chắn sẽ càng chú trọng nghi thức hơn.

Hơn một giờ sau.

Lộ Trạch Thanh mặc tây trang trắng được làm riêng, cố ý làm tóc, còn thay khuyên tai, đồng hồ cũng được cậu tỉ mỉ chọn ra từ trong phòng để quần áo để phù hợp với trang phục.

Cậu đứng trước gương một hồi lâu.

Nhịn xuống suy nghĩ muốn chụp hình gửi cho Giang Tư Úc.

Lộ Trạch Thanh rất ít khi chụp ảnh, nhưng từ khi hai người ở bên nhau thì chỉ cần hai người không ở bên nhau, Giang Tư Úc sẽ bảo cậu chụp ảnh selfie gửi cho hắn. Thời gian dài, không cần Giang Tư Úc mở miệng thì cậu cũng theo thói quen chụp một bức gửi qua.

Đồng thời.

Giang Tư Úc cũng sẽ gửi lại một tấm ảnh.

Về sau, tuy rằng mỗi ngày hai người không mặc quần áo đôi với nhau thì nhiều lúc cũng sẽ cố ý lựa chọn trang phục cùng màu sắc, dù cho hôm đó hai người không gặp nhau.

Lộ Trạch Thanh sửa sang lại nơ cổ, xoay người đi xuống tầng.