"Người chủ trì, quấy rầy đối thủ thì tính như thế nào?"

Lộ Trạch Thanh ngồi thẳng thân mình, vẻ mặt chính sắc, mông vững vàng mà dính vào ghế.

Người chủ trì không nhịn cười, "Vậy...... Quấy rầy lại?"

Lời này làm fans dưới sân khấu hưng phấn.

"Đừng xem chúng tôi là người ngoài, cứ tiếp tục đi."

"Chúng tôi thích xem."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Giang Tư Úc cong cong khóe môi, khiêu khích nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, tỏ rõ nếu cậu không nhường thì hắn cũng không đứng lên.

Hai người cứ giằng co như vậy, fans ở dưới sân khấu cũng bắt đầu đứng lên.

"Thanh Thanh, cố lên."

"Anh Úc, thua thì không giữ được vị trí công đâu."

"Thanh Thanh, để anh ta thua đi!"

Nếu chỉ xét lực lượng của bản thân thì quả thật Lộ Trạch Thanh không đánh lại Giang Tư Úc. Nhưng hiện tại, mỗi người đều chiếm nửa ghế, chỉ cần Giang Tư Úc không sử dụng thủ đoạn mạnh thì Lộ Trạch Thanh sẽ không dễ dàng chịu thua.

Lộ Trạch Thanh duỗi tay gỡ cái tay đang bên hông cậu của Giang Tư Úc ra.

Cậu biết, chỉ cần Giang Tư Úc dùng lực thì có thể dùng một tay bế cậu lên.

Nếu mông tách khỏi ghế thì sẽ tính thua.

Cho nên, cậu không thể để Giang Tư Úc ôm cậu được.

"Bỏ tay của anh ra."

"Không bỏ."

Giang Tư Úc rất có hứng thú mà nhìn Lộ Trạch Thanh, hắn không muốn trò chơi kết thúc nhanh như vậy, ngược lại, hắn muốn biết Lộ Trạch Thanh sẽ xử lý như thế nào.

Lộ Trạch Thanh trừng hắn, Giang Tư Úc không sợ gì cả, thậm chí còn cho cậu một ánh mắt.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Mềm cứng không ăn.

Cũng không phải, làm nũng một cái thì có lẽ.......

Lộ Trạch Thanh bị khơi dậy lòng hiếu thắng, cậu không muốn phải làm nũng, cậu muốn thắng một cách quang minh chính đại, dùng trí thắng được.

Một tay Lộ Trạch Thanh nắm chặt chân ghế, một chân cậu câu lấy chân của Giang Tư Úc, cứ cho là Giang Tư Úc ôm cậu thì cũng không ôm cậu dậy được.

Hôm nay hai người đều mặc tây trang nhưng dù cách hai lớp quần áo, hai người vẫn cảm nhận được độ ấm của đối phương.

Giang Tư Úc nhìn rõ ý đồ của Lộ Trạch Thanh, hắn không chọc phá. Khi Giang Tư Úc hơi động một chút thì cậu sẽ lập tức nhìn hắn chằm chằm.

Biết không thể so sức lực với Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh không tính toán lấy cứng đối cứng! Ngón tay của cậu đặt lên bả vai hắn, tiếng thét chói tay dưới sân khấu to đến mức như muốn bật nóc nhà.

"A a a a a, đây là thứ mà tôi có thể xem miễn phí sao?"

"Biết thì là đoạt ghế, không biết còn tưởng rằng......"

"Không thể dính dính!!!!"

"Có thể có thể, tôi thích xem, Thanh Thanh, tiếp tục quyến rũ anh ta đi."

"Thanh Thanh A, tiến lên!"

Tay của Lộ Trạch Thanh dần dần trượt xuống.

Người chủ trì ngồi không yên, "Ai ai ai! Người xem không chỉ có duy nhất ở đây, đây là hiện trường phát sóng trực tiếp, cứu lấy phòng phát sóng trực tiếp đi."

Những nghệ sĩ khác ở một bên bắt đầu trêu chọc nói chuyện.

"Chúng ta chính là phòng phát sóng trực tiếp đúng đắn. Đúng vậy, hiện tại mọi người nhìn thấy chính là...... giao lưu giữa bạn bè đồng nghiệp thân thiết."

Tay Lộ Trạch Thanh trượt xuống, từ ngực đến eo, lại xuống thêm một chút, cố ý trêu chọc ở đùi của Giang Tư Úc. Độ ấm từ lòng bàn tay Lộ Trạch Thanh dừng lại trên làn da của Giang Tư Úc.

Như là châm lửa, mỗi chỗ bị Lộ Trạch Thanh chạm qua đều như bùng lên.

Giang Tư Úc suýt nữa không bình tĩnh được.

Giang Tư Úc nhanh chóng bắt lấy cái tay không an phận của Lộ Trạch Thanh, hắn nắm chặt cái tay kia, cậu vô tội nhìn hắn.

"Là thầy Giang động thủ trước."

Không sai.

Giang Tư Úc động thủ ôm eo của Lộ Trạch Thanh trước, cậu chỉ là nghe theo kiến nghị của người chủ trì, 'quấy rầy' lại.

Con mắt Lộ Trạch Thanh lộ ra sự vô tội, cậu còn biết..... điểm mẫn cảm của Giang Tư Úc, nếu.....

Cơ thể Giang Tư Úc cứng đờ, ở trước mặt người xem vẫn là khuôn mặt bình tĩnh.

"Thầy Lộ, thương lượng một chút thì thế nào, cùng nhau buông tay?"

Lộ Trạch Thanh không dao động.

Cậu đang tìm thời cơ, chờ Giang Tư Úc lơ là thì liền dùng sức đẩy người xuống ghế.

Lộ Trạch Thanh nhìn về phía người chủ trì.

"Giằng co như vậy rất khó phân thắng bại, có muốn tăng thêm độ khó không?"

Người chủ trì vừa nghe liền hứng thú, anh ta rất hiểu mấy phần này, "Được, chơi một phần hỏi nhanh đáp nhanh trong mười giây."

"Bắt đầu từ ai trước đây....." Tầm mắt của người chủ trì qua lại giữa hai người Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc, "Vậy không bằng bắt đầu từ thầy Giang đi."

Thần sắc Lộ Trạch Thanh bình tĩnh, đáy lòng thầm thở phào một hơi.

"Thầy Giang, anh đã từng tặng thầy Lộ cái gì? Nói ra ba thứ là được."

"Blind box, hoa, chocolate."

"Thích ôm thầy Lộ từ chính diện hay là từ phía sau?"

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh: "......"

Người xem: Oa! Đây là thứ bọn họ có thể nghe sao?

"...... Đều thích."

"Thầy Lộ thích nhất ăn cái gì?"

"Là ai thổ lộ trước?"

"Sinh nhật của thầy Lộ?"

"Lời âu yếm nhất mà thầy Lộ từng nói với anh là gì?"

Giang Tư Úc tự hỏi một giây, Lộ Trạch Thanh ở bên cạnh quấy nhiễu hắn.

"Không phải là không nhớ rõ đi."

"Quả nhiên, lời em nói không quan trọng."

Giang Tư Úc: "......"

Không chờ Giang Tư Úc lên tiếng biện giải, Lộ Trạch Thanh dùng tay cào sau eo Giang Tư Úc một chút, dùng bả vai đẩy người xuống ghế..

"Quỷ kế đa đoan Thanh Thanh."

"Ha ha ha ha, thầy Giang, thực xin lỗi, buồn cười quá."

"Vẻ mặt của anh Úc đầy bất đắc dĩ, thật sự sủng a."

"Sao tôi có cảm giác anh Úc đã sớm dự đoán được Thanh Thanh sẽ làm như vậy, không thì ngồi xuống đất luôn đi."

"Được rồi, hôm nay không cần chia phòng ngủ."

"Tôi muốn một cái an ủi cho anh Úc, Thanh Thanh nhanh chóng hôn anh ấy đi."

"Thanh Thanh, có phải là cậu thẹn thùng hay không?" Không biết là ai hô to một tiếng, tất cả mọi người cùng nói theo.

Rõ ràng là phép khích tướng.

Nhưng phép khích tướng cũng vô dụng.

Lộ Trạch Thanh không mắc lừa, nói một cách hợp lý, "Sợ phòng phát sóng trực tiếp bị cấm."

Người chủ trì nghĩ nghĩ, xác thật rất có khả năng, rốt cuộc thì đôi khi xét duyệt rất nghiêm ngặt.

"Có lẽ không hôn được đến một phút, thôi thì chúng ta để thầy Lộ chủ động hôn một chút thôi được không?"

Khán giả tiếc nuối, nhưng ngẫm lại có thể nhìn được cảnh hôn cũng không tồi.

"Được!!!"

Yêu cầu này so với hôn môi một phút tốt hơn nhiều, Lộ Trạch Thanh nhìn về phía Giang Tư Úc đang trông mong nhìn cậu, duỗi tay nắm cằm của Giang Tư Úc, cúi người hôn lên.

Như chuồn chuồn lướt nước.

Trên màn hình là hình ảnh phóng đại, fans CP thét chói tai liên tục.

Chơi đùa thì chơi đùa, người chủ trì cuối cùng vẫn vòng về vấn đề chính, "Trong chính văn của tiểu thuyết là BE nhưng phiên ngoại là HE. Mọi người quay bản BE hay là bản HE?"

Lộ Trạch Thanh trả lời những vấn đề cậu biết.

"Tuyến tình cảm là chua ngọt."

"Nhiều hơn nữa thì không thể trả lời được, con mắt hình viên đạn của đạo diễn sắp tôi rồi."

Người chủ trì lại hỏi tiếp vài vấn đề liên quan đến cốt truyện, một mặt là khơi dậy hứng thú của khán giả, một mặt là hiệu quả của chương trình.

Cuộc họp báo nhanh chóng kết thúc, đến cuối chương trình, người chủ trì rút một vài tâm nguyện của fans, nhóm diễn viên chính sẽ là người hoàn thành tâm nguyện.

Mỗi fans của từng diễn viên đều có và được chính diễn viên đó chọn.

Đến lượt Giang Tư Úc, hắn chọn được một tin nhắn.

"Muốn nhìn Dư Tình Chưa Dứt diễn một đoạn văn đồng nhân <Đánh dấu>."

Lộ Trạch Thanh: "?"

Giang Tư Úc chọn, vì sao cậu còn phải phối hợp?

"Có chút thú vị." Người chủ trì nhìn tên văn đồng nhân, tìm một chút.

Người chủ trì xem vài phút, rơi vào trầm mặc.

"Cái A này thì tôi xem hiểu, cái O này có nghĩa là gì?"

Người chủ trì chiếu lên màn hình lớn, Lộ Trạch Thanh ngẩng đầu lên xem.

Giang Tư Úc, thượng tướng trẻ tuổi nhất đế quốc, A đỉnh cấp.

Lộ Trạch Thanh, nghiên cứu sinh sinh vật, O giả B.

A đỉnh cấp thì có thể hiểu, nhìn liền rất ngưu bức, giá trị vũ lực rất cao, Lộ Trạch Thanh nhìn đoạn O giả B, rơi vào trầm tư.

Cậu muốn cơ bụng thì có cơ bụng, các hạng mục thể chất đều cân đối, thể năng không gọi là mạnh nhưng cũng không yếu. Cứ cho không phải là đỉnh cấp A thì cũng không đến nỗi lưu lạc thành O chứ?

ABC còn chưa tính, E, F còn không được đến sao?

Lộ Trạch Thanh nhẫn nại xem tiếp......

Kỳ , kỳ mẫn cảm, tin tức tố và thuốc ức chế.

"Hiện tại viết tiểu thuyết còn cần cả kiến thức sinh vật học sao? Sao tôi đọc không hiểu gì cả."

Vẻ mặt Lộ Trạch Thanh mờ mịt.

Khán giả dưới sân khấu chơi xấu.