Sau khi dặn dò vài chi tiết nhỏ cho cậu French và phó quản lý, tôi rời khỏi Thương hội Hermann. Thường thì tôi sẽ ở lại với họ đến khi mọi thứ đã được bàn bạc xong xuôi, cơ mà hôm nay tôi không có lựa chọn nào khác. Còn một việc quan trọng hơn khiến tôi phải để tâm—bữa trưa cùng Pii, đã bị tôi hoãn lại kha khá mất rồi. Tôi không muốn làm Pii cáu để rồi bị bỏ lại một mình ở một thế giới xa lạ đâu.
Như đã dự định trước đó, chúng tôi cùng đi đến nơi cậu French làm việc—ừ thì, đã từng làm việc. Chuyện của cậu ta hiện tại đã xong, thế nên bây giờ chúng tôi có thể quay lại mục tiêu ban đầu rồi.
Những đĩa thịt còn nghi ngút hơi nóng được xếp thành hàng trên bàn ăn trước mặt chúng tôi.
“... Cũng không tệ.”
“Ừ.”
Tôi đã gọi món đặc biệt của ngày, được quản lý đề cử cho bữa trưa hôm nay. Pii thì gọi món mà nó đã nghe thấy mùi từ ngoài cửa, một món có sẵn trong thực đơn. Nó kiểu như thịt động vật nấu chín được tẩm ướp với một loại sốt bí mật vậy, và loại sốt ấy cũng nằm trong mục đặc biệt luôn. Món đó ngon phết. Chúng tôi đã rất thoả mãn.
“Tuy số thanh socola và đường được mua lại với giá cực kỳ cao, nhưng ẩm thực ở đây cũng phong phú đấy chứ.”
“Đó đơn giản là vì đường và cacao ở đây rất quý.”
“Nếu thế thì tiêu cũng sẽ bán được giá cao nhỉ?”
“Chắc chắn rồi. Nếu ông anh có thể mua được nó với giá rẻ, thương vụ ấy chắc chắn không tồi đâu.”
Ý kiến ấy chợt nảy ra trong đầu tôi, phần vì tôi đã không để ý đến nó trong danh sách ý tưởng Pii đưa tôi. Nhắc đến mặt hàng giá trị thì phải có tiêu chứ, nhỉ? Tiêu luôn là canh bạc an toàn. Giống như trong Thời đại Khám phá vậy.
[note55243]
“Tao nghe bảo rằng từng có một thời kỳ ở thế giới của tao tiêu có giá trị ngang ngửa vàng đấy.”
“Đúng vậy, tiêu ở đây cũng rất có giá trị. Cơ mà giá cao đến tận mây xanh thế kia thì không. Thực ra tôi cũng hiếu kỳ về việc làm sao giá tiêu có thể cao ngang ngửa vàng như ông anh nói đấy. Vì sao lại có nhu cầu cao đến thế? Nó thuộc loại hàng cao cấp, tương tự như đường, phải không? Và ta cũng có thể dùng nó để thay thế thảo dược các thứ nữa.”
“Tao nghĩ họ cần nó để át đi mùi hôi của thịt được bảo quản kém khi ăn ấy.”
“Tại sao họ lại ăn thịt bảo quản kém thế?”
“Hửm? À thì, hmm. Thời đó họ vẫn chưa có tủ lạnh, thế nên…”
Vào thời ấy, bất kể là quý tộc hay thường dân, đều bị mùi ôi thiu của thịt dày vò. Nó đặc biệt nghiêm trọng hơn vào đầu mùa xuân, khi thịt đông lạnh đã bắt đầu thối rữa dần. Hẳn là đã có rất nhiều người bị đau bụng—hoặc tệ hơn—do ăn phải thịt bị thiu.
Tôi nhớ mình từng đọc qua trên mạng rằng ngày lễ hội Carnival, một lễ hội của Kitô giáo, được lập ra để có thể cùng lúc tiêu thụ hết số thịt họ đã tích trữ trong mùa đông trước khi xuân đến và trở nên hỏng quá nhiều đến mức không thể ăn hết được. Tôi không rõ đó có phải sự thật hay không nữa. Cơ mà thịt vào thời ấy hẳn đã từng bị ôi thiu trầm trọng, đến độ có hẳn một câu chuyện như trên.
“À, tôi hiểu rồi.”
“Thật sao?”
“Thế giới này có tồn tại ma thuật. Muốn bảo quản thịt thì chỉ cần nước đá là được. Tạo một phòng đầy ắp nước đá rồi trữ thịt trong đó. Thế là ông anh có thể ăn thịt tươi mọi lúc, mọi nơi rồi đấy.”
“... Ra là vậy.”
“Thần chú tạo nước đá cũng tương đối dễ học. Dạng cao cấp hơn chút có thể đóng băng đồ vật nữa cơ. Bằng sự chuẩn bị theo cách này là ông anh có thể bảo quản thức ăn trong thời gian dài rồi.”
“Thế thì hẳn là thần chú phóng băng hôm qua mày chỉ tao rồi. Nếu có thể gom những khối băng lại thay vì phóng đi, ta có thể làm được một chiếc tủ lạnh, giống như mi nói. Xin lỗi—có lẽ tao đã không suy nghĩ thấu đáo.”
Thánh thần ơi, ma thuật đúng là tiện lợi khiếp. Tôi nghĩ thế giới này phải còn lâu lắm mới có tủ lạnh đúng nghĩa.
“Dù sao đây cũng là thế giới khác mà. Không phải lỗi của ông anh đâu.”
“Nó vừa cho tao thêm nhiều ý tưởng về những gì có thể đem qua đây đấy…”
“Các mặt hàng cơ khí sẽ là một lựa chọn tốt. Công nghệ gia công kim loại ở thế giới ông anh tiên tiến cực kì mà nhỉ. Tôi cũng gợi ý đem các món hàng cao cấp mà chưa được lưu hành hoặc phổ biến ở đây. Với vài thứ khác—nhựa, các anh gọi nó như thế à? Tôi tin là nó cũng sẽ bán được với giá khá cao nếu ông anh nhập về đấy."
"Ừm, hiểu rồi."
Lần sau khi nhập hàng tôi phải đưa Pii đi cùng mới được. Tôi có cảm giác mình sẽ dễ dàng chọn được hàng hơn nếu làm thế.
✽✽✽✽✽✽
Ăn xong bữa trưa, chúng tôi quay về căn hộ tôi ở. Sau khi dành nửa ngày ở dị giới, chúng tôi nhận ra khi quay về rằng chỉ mới gần ba mươi phút trôi qua ở Nhật Bản thôi. Ước tính của Pii có vẻ đã đúng; tôi có thể yên tâm mà mặc định rằng một giờ ở đây bằng một ngày ở bên kia rồi.
Vì đã thấm mệt sau khi đạt được những mục đích kia, chúng tôi đã đi ngủ ngay sau đó.
Sáng hôm sau, thân là nô lệ của công ty, tôi vẫn phải đi làm, tương tự như hôm trước. Kỳ lạ thay, vị đồng nghiệp mọi khi ngồi cạnh tôi nay lại chẳng thấy tăm hơi đâu. Ngoài việc đó ra thì cũng chẳng có bất thường khác. Sự cố hỏa hoạn nho nhỏ hôm kia có vẻ như đã rơi vào ngõ cụt, không xác định được thủ phạm. Ông Kikuchi, quản lý tổng vụ, đã vô cùng bực bội. Cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Mỗi tội khi ấy đã là hơn chín giờ mất rồi. Sẵn dịp hôm nay được về nhà sớm hơn chút, kẻ nô lệ của công ty này quyết định đưa Pii đến đại siêu thị gần nhà. Nơi này mở cửa đến tận mười một giờ, thế nên nó khá phổ biến với dân văn phòng tan làm muộn.
Ngay khi vừa rời khỏi căn hộ, tôi bắt gặp gương mặt quen thuộc ở ngoài cửa nhà hàng xóm kia—một học sinh trung học đang ngồi trong bộ đồng phục thuỷ thủ, hai tay vòng ra ôm lấy đầu gối. Lúc về nhà tôi không thấy cô bé, thế thì hẳn là con bé đã về nhà trễ hơn cả cái máy làm nô lệ cho tư bản này nữa. Dẫu thế, mẹ của cô bé vẫn chưa về nhà, vậy nên cô nhóc ngồi giết thời gian ở trước cửa.
“... Đó là sẻ Java ạ?” cô bé đột nhiên hỏi, mắt hướng về phía tôi—hay đúng hơn là Pii. Nó đang được nhốt trong túi dành cho chim đeo trên vai tôi.
“Đúng vậy. Chú mới nhận nuôi nó gần đây.”
“......”
Chiếc túi có đáy làm từ khung kim loại, phần lồng thì được làm hoàn toàn từ nhựa PVC và lưới thép polyethylene. Trông nó như một chiếc túi du lịch cỡ nhỏ có cành cây cho chim đậu bên trong vậy. Bạn có thể nhìn thấy Pii đang nghỉ trên đó khi nhìn từ phía trên lẫn bên cạnh. Tôi đã đặt mua nó trên mạng hồi mà Pii bắt đầu nói chuyện với tôi. May mắn làm sao, nó được giao đến nơi ngay sau khi tôi vừa về nhà, thế nên tôi quyết định dùng luôn cho buổi đi dạo hôm nay. Một con chim sẻ đậu trên vai một ông chú đang mua sắm chắc chắn sẽ thu hút không ít ánh nhìn cho xem.
“Cháu không thích chim sẻ sao?”
“Dạ không, không phải đâu ạ,” đáp lại là một câu trả lời ngắn gọn, vô thưởng vô phạt từ cô bé hàng xóm kia, trước khi bụng cô bé sôi lên ầm ĩ.
Tôi cứ nghĩ rằng con gái ở độ tuổi ấy sẽ xấu hổ ra mặt khi gặp tình huống đó chứ nhỉ. Con bé trông chẳng có gì là bận tâm cả, chỉ chăm chăm nhìn Pii. Đối với cô bé, đây cũng chỉ đơn giản là một khoảnh khắc tẻ nhạt như bao ngày mà thôi.
“Đợi một chút nhé.”
“Thực ra hôm nay chú định đi ngủ luôn, nên là… “
Có một căn hộ dành cho một người ở quả là tiện lợi vào những lúc thế này—cửa và nhà bếp gần nhau cực kỳ. Có một chiếc tủ đủ gần để tôi có thể ngả người vào mà không cần cởi
giày nữa cơ. Tôi với tay lấy một chiếc bánh nướng có sẵn, rồi quay lại về phía người hàng xóm kia.
“Nó sẽ hết hạn vào hôm nay, nên cháu cứ cầm đi.”
“......”
Đó là một cái cớ nửa mùa. Mẹ của cô bé sắp về nhà rồi, và tôi thì không muốn có cuộc trò chuyện dài dòng với cô ấy đâu. Bất cứ ai nhìn thấy tôi—một người đàn ông trung niên, vừa nhìn là biết chưa một mảnh tình vắt vai—có lẽ sẽ hiểu tình huống này theo nghĩa ai đó đang dụ dỗ trẻ em mất. À thực ra họ sẽ như thế thật đấy. Đó là lý do tôi luôn phải để ý về khoảng cách giữa hai chúng tôi. Tôi thật sự không muốn có tin đồn nào nổi lên giữa các hàng xóm đâu.
“Bọn chú có việc rồi, tạm biệt nha.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đặt phần bánh lên chiếc cặp nằm kế bên cô bé. Cảm giác giống như tôi vừa cúng dường vài đồng vào thùng quyên góp của đền thờ—và cầu mong rằng phúc lành sẽ đến với mình một ngày nào đó vậy.
“...Cám ơn ạ”, người hàng xóm ấy đáp lại sau khi chúng tôi rời chung cư.
✽✽✽✽✽✽
Điểm đến của chúng tôi, như đã dự định, là đại siêu thị ở gần nhà. Ở đó có bán đồ ăn lẫn các vật dụng lặt vặt thường ngày bên cạnh các loại sách, xe đạp, trang bị thể thao, thậm chí là các thiết bị gia dụng nữa. Về cơ bản thì nó là dạng siêu thị quy mô lớn bạn sẽ thấy quanh các vùng ngoại ô ấy. Chúng tôi hướng lên tầng hai để nhập thêm chút hàng hóa cho thương vụ tối nay.
“Cái này có vẻ được đấy.”
“Đã rõ.”
Đi theo chỉ dẫn của Pii, hiện đang đậu trong lồng, tôi bỏ hết món này đến món khác vào xe đẩy. Tôi cố nói nhỏ nhẹ và giữ khuôn miệng đóng khi có người đi ngang, để không ai có thể nghe trộm chúng tôi. Họ sẽ chỉ nghĩ rằng tôi là một con sen lập dị quá đỗi yêu thương chú sẻ Java của mình thôi.
Ô, cái chảo này. "Pii, cái này thì sao?”
"Thứ này có gì khác so với loại nồi thông thường?”
“Nó cực kỳ khó cháy.”
“Cái này được đó.”
“Vậy tao sẽ bỏ nó vào luôn.”
Tôi ném chiếc chảo Teflon vào xe đẩy. Chỉ một cái thì cảm giác không đủ, vậy nên tôi bỏ thêm vài cái nữa vào xe. Tôi cũng bỏ thêm một vài dụng cụ gọt vỏ—tôi có cảm giác rằng những phát minh ấy gần với hiện tại hơn.
Nhờ ơn sự hùng hổ của tôi khi mua hàng bất chấp nên tổng số tiền cần trả đã cao ngất ngưởng. Tôi hơi lo sợ về chi phí tín dụng của tháng sau đấy. Bởi tôi vẫn chưa nghĩ được cách để đổi những đồ có giá trị từ dị giới sang tiền yên đâu.
Sau khi nhanh chóng thanh toán mọi thứ, với chiếc xe đẩy chất đầy hàng, chúng tôi di chuyển đến một khu vực vắng người kế bên nhà vệ sinh. Nếu phải đem hết mớ này về tận chung cư thì tôi toang mất, thế nên chúng tôi nghĩ ra cách đi thẳng đến dị giới luôn.
“Xuất phát thôi.”
“Ừm.”
Sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai và không có camera theo dõi chúng tôi, Pii kích hoạt ma thuật. Vòng tròn ma pháp hiện ra dưới chân tôi, và rồi cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Điểm đến của chúng tôi ở ngay kế bên thương hội tôi đã ghé tối ngày hôm qua, ngay giữa một con hẻm nhỏ thông ra đường chính. Nó chỉ rộng hơn một mét, thành ra chẳng có ai đi qua đây cả. Tận dụng điều đó, tôi đi ra khỏi con hẻm và hướng thẳng đến thương hội.
Mặt trời đã lên cao rồi, thế nên nếu hôm nay không phải ngày lễ, các hàng quán chắc chắn sẽ mở cửa. Pii cũng từ trong lồng quay trở lại lên vai tôi.
Đúng là cực kì thú vị khi đẩy xe đẩy siêu thị xuống phố ở dị giới đấy. Nhiều người khác cũng đang đẩy đồ đạc của họ theo cách tương tự, vậy nên chẳng có ai chú ý đến tôi vì chiếc xe đẩy này cả. Chúng tôi đã thành công đi đến nơi đã dự định—thương hội.
Vị lính gác ở cổng vào hiện tại đã là người quen của chúng tôi. Sau khi hỏi cậu ta về phó quản lý thương hội, cậu ấy vui vẻ gật đầu. Sau đó, tôi được dẫn đến phòng tiếp tân, giống như lần trước tôi đến đây.
“Đã lâu không gặp, ông Sasaki. Rất vui được gặp lại ông.”
“Cám ơn ông vì đã đáp lại lời đề nghị hết sức đột ngột của tôi, thưa ông Marc.”
Tuy mới chỉ một ngày trôi qua đối với chúng tôi, thế nhưng ấy đã là gần một tháng đối với họ rồi. Chúng tôi ngồi xuống sofa, và mặc dù trông khá thoải mái, song với chiếc bàn thấp nằm giữa chúng tôi, tôi đã phần nào cảm nhận được sự khác biệt giữa độ nhiệt liệt của hai bên.
Có vẻ như cậu ta không thoải mái như tôi hôm nay rồi.
“Xin thứ lỗi, liệu tôi có thể xem qua hàng hoá ngay chứ?”
“Tất nhiên là được rồi.”
Tôi cũng không định diễu võ giương oai gì, vậy nên tôi vào thẳng việc chính luôn.
Tôi đã đem đường và socola thanh lần nữa theo yêu cầu của phó quản lý. Hơn nữa, lần này—mỗi loại hẳn hai mươi ki-lô-gam. Phần giá bên dưới của xe đẩy chứa toàn socola và đường, cùng vài loại gia vị mới.
Mặt khác, phần chính của xe đẩy thì đầy ắp những sản phẩm mới. Món hàng mà tôi đặc biệt muốn đề cử là máy tính bỏ túi. Chúng có giá thành rẻ với chỉ một trăm yên ở cửa hàng, nhưng Pii bảo với tôi rằng bàn tính hiện đang rất thịnh hành ở nơi đây, thế nên máy tính sẽ bán được với giá rất cao đấy. Ngoài ra, với pin năng lượng mặt trời, chúng còn có thể hoạt động trong nhiều năm liền mà không cần bảo trì—điểm này hẳn sẽ khiến cho thương vụ hấp dẫn hơn gấp bội. Việc hệ thống số đếm ở thế giới này dựa trên cơ số mười quả là may mắn mà. Ấy là chưa kể việc họ cũng đã hiểu về khái niệm số không rồi đấy.
[note55244]
Tuy nhiên, các ký tự được dùng ở đây lại khác, thế nên họ sẽ phải chuyển đổi từ dạng số này một dạng khác nữa. Các số của họ cũng tương tự như hệ chữ số Ả Rập, nhưng vẫn không giống hoàn toàn. Cơ mà Pii đã nói với tôi rằng ở dị giới chỉ có mười kí hiệu số, vậy nên tôi nghĩ nó sẽ không làm khó họ đâu nhỉ. Trên đường đi tới đây, chú chim nhỏ kia đã tự nghịch một chiếc máy tính trong lúc chúng tôi bước đi. Một chú sẻ cố chọc các nút bấm bằng đôi chân và chiếc mỏ quả là cảnh tượng đáng yêu nhất trần đời mà.
“Chúng hoạt động như thế nào vậy?”
“Tôi không giải thích chi tiết được, nhưng chúng có cơ chế cực kỳ phức tạp. Phải mất nhiều năm trời mới có thể hiểu được hết các nguyên lý cấu tạo—và hơn thế nữa nếu muốn tái tạo thêm nhiều cái tương tự. Ông sẽ cần ít nhất là tận vài thập kỷ, và một nguồn vốn khổng lồ đấy.”
“......”
Vị phó quản lý rơi vào im lặng, mắt nhìn vào chiếc máy tính bỏ túi trên tay. Với phản ứng đó, tôi khá chắc rằng mức giá được đưa ra sẽ khá cao đây. Tôi cũng chỉ đem mỗi ba chiếc. Lỡ như họ cho rằng bàn tính tiện lợi hơn và không cần thiết phải dùng máy tính thì tôi gặp rắc rối mất, vậy nên tôi chỉ giữ chúng ở số lượng tối thiểu thôi.
“Ông thấy sao?”
“... Ông nghĩ hai trăm đồng vàng ổn chứ?”
Chà, có vẻ mức giá vừa giảm mạnh rồi. Thương vụ lần trước tôi được hẳn bốn trăm đồng vàng cho số hàng hoá kia lận đấy.
“Giá bán có phần thấp hơn lần trước nhỉ?”
“Ôi, thứ lỗi cho tôi—ý tôi là giá cho một chiếc cơ.”
“À, ra là vậy.”
Giá cao vượt xa tưởng tượng của tôi luôn. Tôi liếc trộm qua Pii, hiện đang đậu trên vai của tôi. Tôi nhận được cái gật đầu khẽ từ nó—mức giá này chắc chắn không tồi. Có dân bản địa giúp đỡ quả là phúc trời ban mà.
“Tôi hiểu. Hai trăm đồng vàng là đủ rồi.”
“Nhân tiện, ông đem theo tổng cộng bao nhiêu cái vậy?”
“Tôi đem ba…”
“Tôi sẽ đưa ông tiền mặt cho toàn bộ hàng hoá ông đem đến hôm nay. Đổi lại, tôi có thể mua lại cả ba chiếc máy tính kia chứ?”
“Được, tất nhiên là được chứ.”
Xét theo phản ứng của cậu ta, xem ra máy tính bỏ túi sẽ là nguồn thu nhập lớn nhất của tôi trong thời gian dài đây. Về sau tôi phải tìm thêm về các loại đồ điện tử dùng pin năng lượng mặt trời trên mạng mới được.
“Liệu tôi có thể biết bên ông hiện đang có sẵn bao nhiêu cái chứ?”
“Để tôi xem nào…”
Nếu tôi trữ sẵn số lượng lớn đến mức phá giá thị trường thì sẽ không tốt chút nào. Tôi muốn giữ cho giá trị của chúng luôn ở mức cao nhất có thể và duy trì mức giá hai trăm đồng vàng mỗi cái cơ. Tôi nghĩ đặt mức khoảng một chiếc máy tính cho mỗi nhà quý tộc và các thương gia hàng đầu là vừa đủ. Trong trường hợp này, có lẽ tốt nhất là nên giới hạn nguồn cung xuống tầm mười chiếc mỗi tháng thôi.
“Tôi tin là tôi có thể đem thêm mười cái nữa cho lần giao dịch tiếp theo.”
“Tuyệt! Tôi rất mong chờ để mua lại toàn bộ đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị thêm mười cái nữa.”
“Cám ơn ông rất nhiều.”
Cậu phó quản lý nở một cười vô cùng tươi tắn. Máy tính bỏ túi muôn năm nhé. Có vẻ như những mặt hàng công nghiệp sẽ dễ dàng bán được giá cao hơn các loại thực phẩm. Tôi còn có thể giữ cho tiền chi ở mức tối thiểu nếu chọn mua chúng, và chúng cũng không cồng kềnh nốt, vậy nên việc vận chuyển sẽ dễ dàng hơn hết. Tôi nghĩ là tôi đã quyết định được hướng đi của doanh nghiệp này trong tương lai rồi đó.