Đúng như Pii dự đoán, balo tôi đã trống trơn trong vòng chưa đầy 1 tiếng. Số giấy in và bút bi tôi cầm theo trên tay cũng tương tự.

Tôi cuối cùng cũng có thể xả hơi rồi. Cảm giác như gánh nặng đã được trút khỏi vai vậy—đúng nghĩa đen luôn.

Tôi đã bán hết mớ hàng hoá ấy với giá một trăm đồng vàng và ba đồng vàng lớn. Đúng như cái tên, đồng vàng lớn là phiên bản mảnh vàng cỡ to hơn, trị giá mỗi đồng hình như ngang ngửa một trăm đồng vàng thường. Hầu như chúng đều chỉ được dùng trong các thương vụ lớn, thế nên bình thường chúng cũng không lưu hành trên thị trường mua bán.

Gánh vác số tài sản ấy trên vai khiến tôi cảm giác như đang ngồi trên đống lửa vậy. Ấy là tôi thấy thế, còn Pii thì bảo rằng chẳng thấy bóng dáng người nào bám theo tôi cả. Điều đó cũng phần nào trấn an tôi, và tôi tiếp tục đi xuống phố. Theo lẽ thường, hoàn thành suôn sẻ một việc cũng sẽ khiến ta vui lên mà nhỉ.

Mối quan tâm của tôi liền chuyển hết sang bữa trưa hôm nay.

“Pii, trưa nay ta nên ăn gì đây?”

“Tôi thì thích quán nào có thịt ngon ấy.”

“Tao hoàn toàn đồng ý với mày.”

Vấn đề duy nhất là ở thế giới này không có mấy trang web đánh giá nhà hàng thôi. Trên đường đi dọc xuống trục đường chính, tôi cũng nhìn trúng được vài ba quán ăn, cơ mà đối với người “không có duyên lắm” với các địa điểm trong thành phố như tôi thì tất nhiên sẽ lưỡng lự khi phải ghé một quán xa lạ, không rõ danh tiếng. Ông chú người hiện đại này đang rất cần những trang đánh giá trên mạng.

“Sao ông anh chọn quán này thế?”

“…Nghe mùi thơm phết mày ạ.”

Hương thơm ngào ngạt của thịt đã chế biến phảng phất quanh cửa quán ăn. Thật tuyệt khi có người bạn đồng hành luôn dẫn dắt và gợi ý chỗ ăn mà. Pii trông thật ngầu và nam tính–đến độ tôi dám cá nó từng làm mưa làm gió phái nữ trước khi biến thành con sẻ Java. Trái lại, tôi thì thuộc kiểu người hay băn khoăn và lo lắng về mọi thứ.

“Được rồi, vào đó thôi.”

“Ừm.”

Đến lúc thử đồ ăn ở dị giới rồi. Háo hức quá đi! Cơ mà tôi cũng đã bán được số socola thanh và đường kia với giá vô cùng cao, thế nên tôi cũng không kỳ vọng mấy vào đồ ăn ở đây. Song, tôi đoán là chúng tôi cũng có thể tìm được một, hai món ngon mà. Nếu không thì tôi cũng sẽ chẳng còn mục tiêu mấy để phấn đấu nơi dị giới mất. Bị thôi thúc bởi đôi mắt long lanh kia của chú sẻ, chúng tôi tiến vào quán ăn ấy.

Ít nhất là chúng tôi đã cố làm vậy.

Khoảnh khắc chúng tôi định đẩy cửa vào, cánh cửa liền bật tung, theo sau là ai đó bay ra ngoài.

"Mày đừng có mơ theo học nghề từ tao nữa! Biến khỏi đây ngay!"

Một chàng trai trẻ, không rõ là tầm mười tám, mười chín tuổi hay đã hai mươi, rên rỉ. Cậu ấy có dáng cao và kha khá cơ bắp. Trông cậu ta có vẻ là đầu bếp, với chiếc tạp dề trên quần áo kia, cơ mà tôi lại có cảm giác cậu ta giống thợ mộc hơn. Khung cảnh cậu ấy bị ném bay xuống đất ngay trước cửa quán đã khiến tôi căng thẳng tột độ.

Người còn lại, có vẻ là người đã mạnh tay tiễn cậu ta ra khỏi cửa đến độ ngã lăn ra đất, cũng đang đeo tạp dề trên người. Ông ta tầm bốn mươi tuổi. Hai người họ có lẽ là đồng nghiệp, một người là tiền bối và người kia là hậu bối—hoặc có thể là sếp và nhân viên.

Cơ mà hiện tại thì mối quan hệ của hai người họ trông không ổn mấy.

“Đừng để tao thấy mặt mày thêm lần nào nữa!”

“Thầy ơi, làm… làm ơn hãy bình tĩnh đã! Em thề đó không phải là em!”

“Bịa đặt đủ rồi đấy! Tao có bằng chứng đây!”

“Em bị vu khống! Rõ ràng là em đã làm việc rất chăm chỉ cho quán—”

“Giờ mày còn định đổ tội cho người khác nữa sao?!”

“Đợi đã! Nếu thầy đuổi việc em, em… em không còn nơi nào để đi nữa đâu! Em sẽ không có đủ tiền chu cấp cho cha mẹ nữa mất, làm ơn đi mà! Làm ơn, em cầu xin thầy! Em sẽ phải ra đầu đường xó chợ mất thôi!”

“Mày có chết ở xó nào đấy tao cũng cóc quan tâm!”

Cửa quán kêu rầm một tiếng rõ to, đóng sập lại.

Cậu thanh niên kia nhìn chằm chằm vào cửa với ánh mắt đầy đe doạ. Mái tóc cậu ấy—dài và đỏ rực, với một bên được chải gọn lại—cộng thêm nhiều đường nét không kém phần gai góc khiến ngoại hình cậu ta nổi bật hẳn. Cậu ta rõ ràng trông giống thợ mộc hơn hẳn đầu bếp.

Nhân tiện, tôi vừa chứng kiến một vụ sa thải đấy à?

✽✽✽✽✽✽

Tự dưng tôi nảy ra một ý tưởng và bắt chuyện với cậu thanh niên nằm dưới đất kia.

Mấy lời mời kiểu như "Cậu có muốn nói chuyện chút ở quán cà phê kia không?", giờ nghĩ lại tôi mới nhận ra, nghe sặc mùi khả nghi luôn. Thế nhưng vì vừa bị sa thải, cậu ta vẫn còn bàng hoàng và đã đồng ý theo cách dễ dàng hơn tôi nghĩ. Nhìn cái cách cậu ta lảo đảo theo sau chúng tôi, gọi là thây ma cũng chả sai tí nào.

Chúng tôi cùng đi bộ đến một quán khác trên cùng con đường nhưng xa hơn chút, ngồi ở một bàn ngay phía sau quán, cùng với cậu ta, với chiếc tạp dề vẫn còn trên người, ngồi đối diện tôi. Trên bàn không có gì ngoài đồ uống được gọi vội.

“Rất vui được gặp cậu. Tên tôi là Sasaki.”

“À vâng. Xin chào. Tôi tên là French.”

“Vâng, thưa cậu French.”

“À, ừm. Ông muốn nói chuyện với tôi về gì vậy?”

“Ừ thì, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ kia.”

“... Thật xấu hổ khi phải thừa nhận nhưng quả đúng là vậy.”

Sau khi quan sát thế giới này, tôi đã nhận ra được vài điều. Mới vài tiếng trước tôi đã vui sướng tột độ khi biết rằng một giờ ở Nhật Bản bằng một ngày ở đây, thế nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó. Vào những ngày trong tuần, trong khi tôi phải đi làm thì đã hơn mười ngày trôi qua ở thế giới này rồi.

Đó không phải lượng thời gian mà tôi có thể cười trừ cho qua, lại càng không khi tôi đang muốn khởi nghiệp ở đây. Dù cho tôi có tranh thủ chạy qua dị giới trong giờ nghỉ trưa đi nữa, vài ngày ở đây cũng đã trôi qua một cách lãng phí rồi. Điều đó sẽ gây khó khăn cho các dự định trong tương lai của tôi mất.

Vậy tôi nên làm gì để giải quyết chênh lệch thời gian giữa hai thế giới đây? Đương nhiên là kết thân với vài người bản địa trước rồi.

"Xin thứ lỗi, thưa Ngài Sasaki, nhưng ông là quý tộc sao?"

"Quý tộc?"

"Vì trang phục của ông trông rất cao cấp…”

Thánh thần ơi, bộ đồ của tôi vừa được khen này. Đến cả bộ

u phục buồn tẻ, rẻ tiền này cũng đủ để khiến người khác lầm tưởng là trang phục của quý tộc sao. Quần áo ở đây quả nhiên không hề rẻ nhỉ. Tất nhiên tôi cũng không khó chịu gì với việc địa vị xã hội được nâng lên đâu…Coi bộ sau này mỗi khi ghé qua dị giới tôi đều phải mặc com-lê mới được.

“Không, không phải quý tộc đâu. Tôi là thương gia.”

“Ồ, ra là vậy. Một thương nhân”, French nói, nét mặt dường như đã giãn ra phần nào.

Dựa vào thái độ của cậu ta, có vẻ giữa quý tộc và thường dân có một rào cản rất lớn nhỉ. Tôi phải hỏi Pii về cái này khi rảnh mới được. Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ nhờ việc tôi bị hiểu nhầm thành quý tộc—nếu là trường hợp ngược lại thì sẽ thành hiểu lầm tai hại mất thôi.

“Nếu cậu không thấy phiền, liệu cậu có thể kể cho tôi chuyện của cậu chứ?”

“Hử? Ừm, tôi…”

“Tôi có thể sẽ giúp được gì đó cho cậu.”

“......”

Bất kì ai cũng sẽ tỏ ra nghi ngờ khi người lần đầu gặp mặt nói như thế. Nếu là tôi có khi tôi đã bỏ đi khỏi quán luôn rồi.

Thế nhưng những gì cậu ấy gào lên ngay trước cửa quán nghe không giống nói dối chút nào—chuyện cậu ta phải trợ cấp cho bố mẹ và không còn nơi nào để đi ấy. Có vẻ cậu ta đang vô cùng bế tắc; vì chỉ mất một lúc sau là cậu ta đã kể hết toàn bộ mọi chuyện rồi.

Tóm lại, xem ra cậu ấy đã bị đồng nghiệp vu khống.

Vì đã làm và học việc ở nhà hàng từ nhỏ, kỹ năng nấu nướng của cậu ấy—theo như cậu ta nói—cũng đã tiến bộ rất nhanh trong những năm gần đây. Một đồng nghiệp đã đố kỵ với cậu ta và vu khống rằng cậu đã lấy cắp tiền của quán—hoặc gì đó đại loại vậy.

Và rồi, đến hôm nay, nỗ lực thanh minh với chủ quán của cậu ấy đã hoá đàn gảy tai trâu, và kết cục là bị ép thôi việc. Đó cũng là khung cảnh quyết định kiêm kết thúc mà tôi đã tình cờ chứng kiến.

“Quả là một câu chuyện đau lòng.”

“Tôi đã làm việc ở đây từ lúc còn nhỏ. Từ trước đến nay tôi chỉ toàn nấu nướng thôi, thành ra tôi không biết chút gì về xã hội cả. Tôi cũng không biết viết chữ. Giờ đã bị đuổi việc rồi, tôi cũng chẳng biết nên làm nghề gì nữa.”

“......”

“Hiện tại tôi cũng không đủ khả năng để chu cấp cho gia đình mình nữa rồi. Tôi có một phụ huynh đã mất một chân và một bên mắt hồi còn đi lính, thế nên không thể làm được nhiều việc nữa. Tôi cũng có một đứa em, nhưng con bé thân là con gái, lại còn phải chăm sóc bố mẹ, thế nên cũng chẳng dành dụm được bao nhiêu cả.”

“Nghe tệ thật nhỉ.”

Tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng thấm đẫm trong câu chuyện của cậu French. Trong thoáng chốc tôi đã nghĩ rằng nếu tôi bỏ cậu ta một mình, có khi hôm sau cậu ấy sẽ tự kết thúc đời mình mất. Hệ thống an sinh xã hội ở thế giới này còn tệ hơn tôi nghĩ.

“...Thật xin lỗi. Tôi vốn chẳng biết gì về ông cả, thế mà tôi cứ nói mãi không ngừng…”

“Không, đừng xin lỗi chứ. Tôi là người đã hỏi mà.”

Chúng tôi đã nói chuyện gần một tiếng, và cậu ta trông không giống người xấu lắm.

Chính vì thế nên tôi quyết định sẽ đầu tư một chuyến—dùng lợi nhuận của hôm nay. Tuy số tiền ấy là vô cùng lớn ở đây, nhưng với sự hỗ trợ của Pii, tôi đã không phải tốn nhiều sức để kiếm được. Tôi cũng chỉ mới đem qua một ba lô hàng hoá thôi, tôi còn định từ lần sau trở đi sẽ đem vài món to hơn nữa cơ. Đối với tôi, cảm giác ấy giống như nhét một cọc tiền lớn vào thùng quyên góp bên vệ đường vậy.

“Cậu có nhã hứng mở một quán với tôi không?”

“...Hả?”

Đôi đồng tử của French co lại vì bất ngờ.

Nếu cậu ta quả thực là đầu bếp giỏi, lời đề nghị này cũng sẽ có lợi cho cả Pii và tôi. Pii rất thích ăn thịt và việc theo đuổi loại mỹ vị có thể thỏa mãn vị giác cũng là một phần cách sống lý tưởng của Pii. Tất nhiên, khi thú cưng vui vẻ thì chủ cũng sẽ vui lây mà.

✽✽✽✽✽✽

Sau khi lôi kéo được French, tôi quay về thương hội mà Pii đã chỉ cho tôi. Sau vài câu trao đổi với lính gác ở cổng vào, tôi đã thành công nhờ họ báo cho phó quản lý về tôi. Tôi lại được dẫn đến phòng tiếp tân lần trước, trong sự ngỡ ngàng—và ông Marc chờ sẵn ở đó.

“Có việc gì quan trọng sao? Ông có ý định bảo lưu hợp đồng ư?” ông ấy thận trọng hỏi. Việc tôi đột ngột quay lại hẳn đã khiến ông ấy lo lắng rồi.

“Không, không phải chuyện đó. Có một chuyện tôi muốn nhờ ông chuẩn bị giúp, không liên quan gì đến việc kia đâu.”

“Ra là vậy. Thế thì tôi rất sẵn lòng.”

“Cám ơn ông.”

Vị phó quản lý kia mỉm cười với tôi. Tôi cũng liền nhân cơ hội ấy để đưa ra lời đề nghị của mình. “Có chút đường đột, nhưng tôi muốn mở một quán ăn ở khu vực này. Liệu ông có thể giúp tôi tìm một cửa hàng, kèm theo các trang bị cần thiết cùng nguyên liệu nấu nướng các thứ chứ? Tiếc thay, tôi lại không có chuyên môn trong lĩnh vực này, không biết quý thương hội Hermann đây có bằng lòng hỗ trợ tôi trong chuyện này không.”

“Chúng tôi không phiền đâu, nhưng còn người đi cùng ông thì sao?”

“Tôi định cho cậu ta làm quản lý đấy.”

“... Sao cơ?”

Cậu French há hốc mồm nhìn tôi, không rõ liệu tôi đang đùa hay nói thật.

Tôi đã giải thích đầy đủ trước đó rồi—cậu ta vẫn chưa hiểu sao? Mà, chuyện đó cũng không quan trọng lắm. Tôi cũng đã nói hết với phó quản lý rồi, thế nên mọi thứ đều đang theo đúng kế hoạch của tôi. Vẫn tốt hơn là bỏ mặc cậu ta lang thang đầu đường xó chợ mà.

“Nếu ông có thể cung cấp vật dụng và nguyên liệu dựa trên mong muốn của cậu ta luôn thì tốt quá. Tôi tin là ba trăm đồng vàng sẽ đủ để chi trả toàn bộ chi phí ban đầu. Nếu số tiền đó không đủ, tôi sẽ trả phần chênh lệch trong lần giao dịch kế tiếp. Ông thấy được chứ?”

Tôi nhớ mình từng đọc qua trên mạng rằng bạn sẽ cần ít nhất mười triệu yên để mở một nhà hàng trong thành phố. Giá nội thất và đồ gia dụng ở thế giới này rất đắt, thế nên tôi nghĩ ba trăm đồng vàng cũng chỉ ở mức vừa đủ thôi. Nếu vẫn không được thì tôi sẽ trả góp chi phí ấy trong thương vụ tiếp theo vậy.

“... Ông có ý định nhảy vào thị trường kinh doanh ẩm thực ư?”

“Không, tôi không tham vọng đến thế đâu. Và tôi cũng không có ý định khích thêm rắc rối với đối thủ cạnh tranh nốt. Chả là phần nhiều hàng hóa giao dịch của tôi là thực phẩm, thế nên tôi nghĩ nếu có một chỗ để thử nghiệm thị trường sẽ tốt hơn ấy mà.”

“Tôi hiểu rồi—thì ra là kế hoạch của ông.”

Có vẻ như phần giải thích của tôi đã thuyết phục được ông Marc rồi. Một thoáng khó chịu lướt qua gương mặt ấy, sau đó vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường—và rồi ông ấy nở một nụ cười.

“Nhờ ông giúp đỡ nhé?”

“Vâng, rất sẵn lòng. Hãy để tôi giúp đỡ ông trong dự án này.”

“Cám ơn ông nhiều lắm.”

Câu trả lời đầy tham vọng đến bất ngờ ấy đã cho tôi hy vọng rằng mọi việc ở đây sẽ suôn sẻ, dù cho tôi có quay về Nhật Bản đi nữa. Dù sao Marc cũng là phó quản lý của một thị trường lớn như này, sự hỗ trợ từ ông ấy chắc chắn rất quan trọng.

“Tôi đã giao toàn quyền quyết định cửa hàng cho cậu ta rồi, có gì cứ hỏi cậu ấy nhé. Cậu ấy là một đầu bếp xuất sắc, song vẫn chưa có mấy kinh nghiệm ở những phần đòi hỏi sự tỉ mỉ, nếu bên ông có thể giúp đỡ cậu ta trong mảng kinh doanh thì thật tốt quá.”

“Tôi hiểu—Tôi sẽ cử người đến hỗ trợ.”

“Thật sao? Cám ơn ông nhiều nhé.”

Nhìn vào cậu French, người đang đứng bên cạnh tôi với khuôn mặt trắng bệch như cô hồn, tôi cảm giác như mình vừa có một cấp dưới tạm thời vậy. Quả thật tôi có phần áy náy khi làm vậy với cậu ta, nhưng dù có thất bại đi nữa, việc này cũng sẽ không để lại rắc rối gì, thế nên tôi chọn cách mặc kệ và cứ làm thôi.

“Đừng quá lo lắng nhé cậu French. Cứ làm hết sức mình là được."

“Ưm, vâng, thưa ông!”

Và rồi cứ thế, tôi đã tiến một bước gần hơn để hoàn thành lời hứa của tôi với Pii.