3. Thất bại
Không ai có thể thuận buồm xuôi gió cả đời.
Dù là người xuất sắc nhất cũng không thể.
Khi Lăng Tiêu học năm tư đại học, anh bắt đầu thực tập tại một văn phòng luật. Với tính cách vốn kiêu ngạo và tự do, anh không bao giờ chịu thu mình lại.
Một người như anh, nếu đứng ở vị trí cao, chắc chắn sẽ được người khác tôn sùng ngưỡng mộ. Nhưng hiện tại anh chỉ là một thực tập sinh, và không có gì bất ngờ, anh hoàn toàn không được yêu thích.
Bao gồm cả vị luật sư trung niên phụ trách hướng dẫn anh.
Về sau, trong một vụ án, vị luật sư trung niên đó vì sai lầm của mình mà vô cớ trút giận lên Lăng Tiêu rồi bỏ mặc anh.
Là một thực tập sinh, bị chính người hướng dẫn cô lập đồng nghĩa với việc bị cả công ty xa lánh.
Lần đầu tiên trong đời Lăng Tiêu nghi ngờ chính mình.
Anh nghi ngờ rằng bản thân đã chọn sai con đường.
Khi Hàn Tiêu hẹn anh ra ngoài, anh cũng chẳng có chút tinh thần nào.
Hàn Tiêu nhìn anh vài lần rồi gập tài liệu lại:
“Lăng Tiêu, cậu có nghe tôi nói không?”
Lăng Tiêu lười biếng tựa vào lưng ghế, khẽ nhướng mắt lên:
“Nghe đây.”
Hàn Tiêu hít sâu một hơi, khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế nhìn Lăng Tiêu:
“Cậu đừng quên, lúc đầu chính cậu đã nói những lời đầy quyết tâm đó. Nhưng bây giờ nhìn cậu, là muốn bỏ cuộc sao?”
Lăng Tiêu khẽ run mi mắt, không đáp.
Thấy anh không trả lời, Hàn Tiêu đứng dậy:
“Đúng! Cậu có thể rút lui bất cứ lúc nào!”
Nói xong, cô rời đi.
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, ngửa đầu nhìn trần nhà bằng khung thép của quán cà phê, yết hầu anh chuyển động lên xuống.
Đột nhiên điện thoại trong túi anh reo lên.
Lăng Tiêu ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra nghe.
Đó là một vụ án mới mà văn phòng luật đã giao cho anh.
Sau khi xem tài liệu, Lăng Tiêu bật cười tự giễu.
Vụ án này là về một nhóm người bị cảnh sát bắt tại chỗ vì tổ chức đánh bạc trực tuyến trái phép, với bằng chứng là các bản ghi giám sát dài hạn và lịch sử giao dịch tài khoản. Có thể nói là bằng chứng rõ ràng, vậy còn gì để bào chữa?
Dù vậy, Lăng Tiêu vẫn đến.
Khi nhìn thấy các đương sự, Lăng Tiêu rất bất ngờ.
Những người trẻ bị bắt đó, thân hình gầy gò, tóc nhuộm màu chói mắt, khuôn mặt vàng vọt, quầng thâm mắt nặng, trông như đã thức đêm nhiều năm.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn có thể nhớ lại dáng vẻ tràn đầy sức sống của họ trong ký ức.
Họ là bạn học cấp ba của anh, là những người bạn thời trung học của anh.
Lăng Tiêu cũng từng có một thời kỳ nổi loạn, không chỉ một lần.
Lần nghiêm trọng nhất có lẽ là năm lớp 12, khi anh bùng nổ dưới tiếng gào thét không ngừng về “thành tích! thành tích!”.
Khi đó, nhóm của họ thường chơi bóng, đi quán net, và đến tiệm bi-a cùng nhau.
Họ đã quen một người từ trường khác ở tiệm bi-a, lớn hơn họ vài tuổi, và tiêu xài rất phóng khoáng.
Về sau người đó nói có một con đường kiếm tiền, muốn dẫn họ cùng tham gia.
Lúc đó Lăng Tiêu đã đưa toàn bộ tiền cho Lăng Việt, sắp xếp hành lý, chuẩn bị đi cùng những người này.
Anh cảm thấy cuộc sống lúc đó thật vô nghĩa, dù học giỏi hay dở, dù có đỗ đại học tốt hay không đều chẳng có ý nghĩa gì.
Vì không ai quản anh, anh cũng không muốn bị ràng buộc.
Anh muốn tự do hơn.
Nhưng cuối cùng anh đã không ra đi, vì ba của Chu San đột nhiên nhảy lầu tự sát, còn Chu San thì bị cô lập ở trường học.
Lăng Tiêu tạm thời không thể rời đi.
Những người kia cũng không đi, vì tình nghĩa mà quyết định chờ anh cùng đi.
Sau đó, lý do khiến Lăng Tiêu hoàn toàn từ bỏ ý định rời đi chính là mẹ của Chu San qua đời vì tai nạn giao thông.
Chu San trở thành trẻ mồ côi.
Sáng sớm hôm tiễn những người bạn đó đi, tại nhà ga, Lăng Tiêu đã có mặt.
Họ mua vé ghế cứng trên tàu, đi đến một thành phố rất xa.
Một người bạn thân thiết nhất với Lăng Tiêu, trước khi bước qua cổng soát vé đã hét lớn:
“Lăng Tiêu! Cậu thật không có nghĩa khí! Cậu sẽ hối hận đấy!”
Dòng suy nghĩ trở lại.
Lăng Tiêu nhìn mấy người bạn cũ, lúc này đang bất an trước mặt mình.
Anh và họ giờ đã thuộc về hai thế giới khác nhau.
Họ cũng nhận ra anh. Sau một chút sững sờ, tất cả đều cúi đầu, không ai nhắc đến tình bạn đã từng tồn tại.
- Kết hôn
Anh quát:
“Em đang làm gì đấy?”
Lăng Việt giật mình, làm rơi một xấp giấy tờ từ trong áo. Cậu vội cúi xuống nhặt.
Lăng Tiêu bước tới, nhíu mày:
“Em lấy mấy thứ này để làm gì?”
Lăng Việt ngồi xổm dưới đất, ấp úng:
“Đại học sắp khai giảng, trường… trường cần dùng.”
Lăng Tiêu nheo mắt lại.
Mọi chuyện ban ngày đã khiến anh bực bội, giờ thì anh không còn chút kiên nhẫn nào để nghe Lăng Việt bịa chuyện.
Với giọng nói đầy uy quyền, anh hỏi:
“Lăng Việt, đừng có nói dối với anh.”
Thấy không giấu được, Lăng Việt siết chặt tập giấy tờ, đứng dậy với vẻ mặt như chuẩn bị đối diện cái chết:
“Kết… kết hôn.”
Lăng Tiêu sững sờ hai giây, rồi bật cười vì tức giận:
“Gì cơ?”
Lăng Việt không trả lời.
“Yêu sớm à?”
“…”
“Em mới bao nhiêu tuổi?” Lăng Tiêu nheo mắt: “Đem mấy giấy tờ này trả lại chỗ cũ.”
Lăng Việt kiên quyết:
“Không.”
Cằm Lăng Tiêu hơi nâng lên, ánh mắt nguy hiểm:
“Nói lại lần nữa xem.”
“Anh! Em là kết hôn với Peppa!”
Im lặng vài giây, Lăng Tiêu như không tin những gì mình nghe thấy, hỏi lại:
“Cái gì cơ?”
Lăng Việt nói:
“Em và Peppa kết hôn! Ở SJ, tuổi của bọn em đã đủ để đăng ký kết hôn rồi!”
Thái dương Lăng Tiêu giật giật.
“Anh, anh cũng biết mà, Peppa chỉ muốn quay về nước. Cậu ấy vốn là người Trung Quốc, muốn về thì có gì sai?” Lăng Việt nhìn thẳng vào mắt anh: “Dì Hứa Niệm chẳng phải cũng cưới chú Chu rồi nhập quốc tịch sao?”
“Đây là ý của cô ấy hay của em?”
Lăng Việt nuốt khan:
“Của cậu ấy.”
“Thế còn em?”
“Em… em…” Lăng Việt bị ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn đến bối rối, liền lảng tránh: “Cậu ấy nói, nếu em không đồng ý, cậu ấy sẽ đi tìm những người chuyên làm mấy việc này. Nhưng em có thể để cậu ấy tìm bọn họ được sao? Đó toàn là lừa đảo.”
Lăng Tiêu im lặng.
Lăng Việt cắn răng, cố gắng đổ trách nhiệm lên Lăng Tiêu, mong anh động lòng:
“Còn nữa, nếu lúc trước anh không phản đối, Peppa đâu cần phải đi xa đến thế? Giờ cậu ấy chẳng phải như em gái của chúng ta sao? Làm gì đến mức này?”
Nói xong, Lăng Việt liếc nhìn Lăng Tiêu, chân lùi lại nửa bước.
“Đứng lại!” Lăng Tiêu giơ tay, ngoắc ngón tay: “Đưa giấy tờ đây.”
Lăng Việt nhìn các loại giấy tờ trong tay, nói:
“Anh, chuyện này có làm anh tổn thất gì đâu? Anh không coi cậu ấy là em gái thì cậu ấy về nước cũng chẳng phải em gái anh! Vì tình cảm anh em bao năm nay, anh nhắm mắt cho qua, để em giúp cậu ấy về không được sao?”
Lăng Tiêu hít một hơi sâu, nhìn chằm chằm cậu:
“Đưa! Đây!”
Căng thẳng vài giây.
Lăng Việt lại cắn răng, đưa giấy tờ cho anh:
“Dạo này anh ăn trúng thuốc gì mà nóng tính thế?”