- Rời đi
Lăng Tiêu đã kết thúc sớm công việc thực tập mùa hè tại văn phòng luật và đến Ngọc Hòa lúc 5 giờ 30 sáng.
Cuối tháng 8, cái nóng như thiêu đốt. Lăng Tiêu ăn một tô mì ở sân bay, áo thun đã ướt đẫm mồ hôi.
Ăn xong, anh ngồi chờ.
Đến gần 8 giờ, Lăng Việt và Chu San mới đến.
Họ đứng trước tấm bảng quảng cáo điện tử sáng rực, nói lời tạm biệt.
Hôm đó Chu San đeo một chiếc ba lô vải, hai tay nắm chặt quai, cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi.
Lăng Việt ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào:
“Peppa, đừng khóc, không sao đâu.”
“Tôi sợ lắm.”
Chu San khó nhọc thốt ra ba chữ nhưng tiếng nức nở đã không thể kìm nén, thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Nhưng ở sân bay có quá nhiều cuộc chia ly.
Người ta chỉ liếc qua hai đứa trẻ rồi vội vã đi về nơi mình cần đến.
Lăng Việt nhẹ nhàng vỗ lưng Chu San, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại:
“Tôi nghe nói ở đó cũng có người nói tiếng Trung, hơn nữa trường cấp ba của cậu cách nhà dì cậu chỉ mười mấy phút thôi. Còn nữa, cậu sợ lạnh nhất đúng không? Tôi đọc trên mạng thấy SJ không có mùa đông, năm nay cậu sẽ không bị lạnh đâu.”
Nhưng những lời này không thể an ủi Chu San.
Cô thà rằng cả năm là mùa đông, thà rằng phải đi thật xa để đến trường, thà rằng cả đời không mở miệng nói chuyện.
Cô chỉ muốn ở lại đây.
Đất nước kia, tất cả đều xa lạ và mơ hồ. Trong đầu cô không thể phác họa bất kỳ hình ảnh nào về nó.
Nặng trĩu trong lòng cô chỉ toàn là sợ hãi.
Lăng Việt chỉ có thể tiếp tục nói những lời an ủi yếu ớt:
“Cậu thiếu gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ gửi qua cho cậu.”
Chu San tựa vào vai cậu, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.
Tiếng phát thanh ngọt ngào vang lên, lúc này Chu San mới dần kiềm chế cảm xúc.
Cô đứng thẳng dậy, nhìn Lăng Việt một cái, nhưng nỗi buồn lại ùa đến.
Cô cúi đầu, nước mắt lăn dài:
“Tôi… phải đi rồi.”
Lăng Việt gật đầu rồi đưa mắt nhìn quanh:
“Peppa, anh trai tôi đâu rồi?”
“Đừng nhắc đến anh ấy!” Chu San lắc đầu ngắt lời, giọng nghẹn ngào đầy căm ghét và phản kháng.
“Peppa…”
“Lăng Việt, tôi đi đây.”
Chu San xoay người bước đi, đi được vài bước lại quay đầu, vẫy tay với Lăng Việt rồi chạy nhanh rời khỏi.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng Chu San, Lăng Việt mới rơi nước mắt, lấy khăn giấy trong túi quần lau mũi và quay lại.
Vừa đi vừa gọi điện, điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
Lăng Việt mang theo cơn giận dữ:
“Anh, anh đang ở đâu? Không phải anh nói hôm nay sẽ về tiễn Peppa sao?”
“Có việc, lát nữa anh sẽ đến.”
“Lát nữa? Peppa đi rồi!”
“Ừ.”
“Sao anh có thể như thế? Có phải anh cảm thấy tội lỗi không? Cả nửa năm trời không về nhà là vì anh trốn tránh chứ gì? Trốn tránh thì giải quyết được gì? Giờ Peppa đi rồi, anh còn không xuất hiện. Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, cô ấy…”
- Vị Thần Hộ Mệnh
Lăng Việt tức giận đến đỏ cả mắt, rồi bước nhanh ra khỏi sân bay.
Ở sân bay đông người qua lại, Lăng Tiêu đứng dựa vào phía sau bảng quảng cáo, mắt nhắm nghiền.
Anh đã đến để tiễn cô.
Nhưng khi nghe những lời đó anh vẫn không bước vào tầm mắt của cô.
Khi Chu San mới đến SJ, tình hình có vẻ ổn. Nhưng một tuần sau khi nhập học cảm xúc của cô lại sụp đổ.
Cô gọi điện cho Lăng Việt, khóc nức nở đến mức không nói nên lời:
“Tôi không quen được… hu hu hu…”
Lăng Tiêu vừa tắm xong, đi ngang qua phòng Lăng Việt, nghe thấy cậu đang dỗ dành qua điện thoại:
“Đừng khóc mà…”
Lăng Tiêu nhíu mày bước vào phòng, giật lấy điện thoại từ tay Lăng Việt, bật loa ngoài và đặt lên bàn.
Lăng Việt vừa định mở miệng nhưng ánh mắt của Lăng Tiêu đã khiến cậu im bặt.
Trong điện thoại, Chu San nghẹn ngào:
“Tôi… tôi nghe không hiểu… hu hu… nghe không hiểu họ nói gì… Tiếng Trung cũng nghe không hiểu, tiếng Anh… tiếng Anh cũng không hiểu… hu hu… Họ nói chuyện kỳ lạ lắm, toàn loạn cả lên… Tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nhà… hu hu hu…”
Lăng Việt liếc nhìn Lăng Tiêu, cố gắng tìm trên mặt anh chút hối hận hoặc tự trách nhưng không thấy gì.
Cậu cắn răng, dịu giọng:
“Peppa, cậu đừng khóc, để tôi nghĩ cách được không?”
“Không cần đâu… không có cách nào… tôi buồn lắm… hu hu hu… Lăng Việt, ở đây thậm chí không có bán kẹo chocolate, ở đây chẳng có gì cả… hu hu hu…”
Lăng Việt cố gắng an ủi:
“Sau này tôi kiếm được tiền, tôi sẽ mở một chuỗi cửa hàng bán kẹo chocolate ở SJ.”
Nhưng Chu San khóc càng lớn hơn:
“Tôi muốn về nhà… muốn về nhà… hu hu hu…”
Dù câu chuyện thay đổi thế nào thì kết quả vẫn quay về điểm ban đầu.
Tất cả những gì Chu San muốn chỉ là được trở về nhà.
Khóc một lúc lâu, cô nấc lên:
“Dì tôi sắp về rồi, tôi phải đi ngủ… Mai tôi còn phải đi học…”
Lăng Việt nhẹ giọng:
“Được rồi, Peppa, có chuyện gì cậu nhất định phải gọi cho tôi nhé.”
Chu San nghẹn ngào đáp: “Tôi… tôi biết rồi.”
Khi cuộc gọi kết thúc, Lăng Việt liếc Lăng Tiêu đầy tức giận, biểu cảm như muốn nói: “Xem anh đã làm gì!”
Nhưng Lăng Tiêu chỉ cúi mắt, thoáng chớp mắt, vẻ mặt không có cảm xúc.
Lăng Việt quay đầu đi, giọng đầy châm biếm:
“Peppa thật đáng thương, khóc như vậy mà mai vẫn phải đi học, không hiểu ngôn ngữ, ăn uống cũng không quen…”
Lăng Tiêu đứng dậy, bước ra cửa: “Ngày mai anh về trường.”
“!!!” Lăng Việt ngẩng đầu nhìn ra cửa, nhắc nhở:
“Còn buổi họp phụ huynh của em thì sao? Mẹ bảo anh ở lại họp xong rồi hãy đi cơ mà?”
Lăng Tiêu khựng lại, nửa quay người: “Thế thì đi mách mẹ đi.”
Lăng Việt: “…”
Chiều hôm sau Lăng Tiêu đã lên máy bay.
Nhưng điểm đến không phải là Bắc Đô mà là SJ.
Hôm đó thời tiết không ổn định, máy bay rung lắc dữ dội, như phản ánh tâm trạng của Lăng Tiêu.
Khi máy bay hạ cánh trời đã tối đen.
Lăng Tiêu chờ nhận hành lý ký gửi, rời sân bay thì trời đã hoàn toàn khuya.
Anh tìm một khách sạn và làm thủ tục nhận phòng.
Đêm khuya, anh ăn qua loa chút gì đó rồi đi tắm.
Bước ra khỏi phòng tắm, khăn vắt trên vai, anh ngồi xuống ghế trong phòng khách sạn, lặng lẽ nhìn chiếc hộp giấy màu vàng ở góc tường, ánh mắt trầm tư.
Hộp giấy vì vận chuyển mà bị biến dạng đôi chút.
Bên trong chứa kẹo chocolate, xoài sấy khô và nhiều món ăn vặt mà Chu San thích.
Những giọt nước từ tóc nhỏ xuống cổ Lăng Tiêu lành lạnh. Anh thở dài, cầm khăn lên lau tóc.
Trời vừa sáng Lăng Tiêu đã đứng đợi trước cửa nhà dì của Chu San.
Đó là một căn biệt thự độc lập hướng ra biển, giống hệt những gì anh từng thấy trong tài liệu trước đó.
Dì của Chu San có điều kiện kinh tế rất tốt.
Trong ánh sáng ban mai, Chu San từ trong nhà bước ra một mình.
Lăng Tiêu đã rất lâu không gặp Chu San. Kể từ đêm anh từ chối để cô làm em gái mình, anh chưa từng trở về nhà.
Hôm đó ở sân bay, anh luôn đứng sau bảng quảng cáo, chỉ thoáng nhìn bóng lưng của cô khi cô bước vào khu vực kiểm tra vé.