Cánh cửa mở ra. Những người dân làng tiến vào.
"Thật là, bắt đầu nào. Trưởng làng đề cao thằng này quá..."
"Đánh nó cũng thật khí thế."
"Đúng vậy, khoảng thời gian này thật là phù hợp mà."
Ngày hôm nay bắt đầu, cũng như mọi hôm.
Chẳng có gì...thay đổi cả_____
"___Thật sự, cứ làm mấy cái việc tẻ nhạt, chán ngán này."
Tôi lại bị đánh. Tầm mắt trở lên tối om, trong đầu bị khuấy đảo đến mềm nhũn.
"Đúng là cứ đến gần thằng này là gặp vận xui ấy nhỉ?"
"Nó chỉ sinh ra thôi cũng là phiền toái rồi."
"Mày chỉ hít thở thôi cũng làm lãng phí không khí."
"Phải xem lại cái thứ rác rưởi vô dụng này cũng khiến chúng ta phải phiền."
"Haha, được mà, càng nói càng thấy, ___ đúng, việc nó sống thôi cũng cần xem xét lại."
"Chẳng thể cảm thông nổi, nghĩ xem tại sao lại sinh ra cái đứa rác rưởi nhàm chán này __"
"Nói đi, nói đi! Mày phải nói xin lỗi vì mày được sinh ra ấy. Hahahahaaa..."
Người đó dùng mũi chân chuyển động đánh giá phần cổ của tôi, lần này lại lên đến mặt.
"____ Mà nó làm gì có lưỡi để nói chuyện chứ!"
Phụt.
Một dòng nước âm ấm chảy lên má tôi. Là nước bọt.
"Ồ, mày nhổ nước bọt giỏi đấy! Như thế nào lại__?"
"Thì cứ thế nhổ thôi __ Thế này."
"Ồ, để tao, để tao."
"Mọi người cùng luyện tập nào, nếu như là thằng này thì bao nhiêu cũng chả sao cả."
"Như vậy? Mà, mày nói ra cái gì cũng đúng, thấy tốt thật!"
"Ây da, mày nhổ cả đờm__, thế nàp dính cả vào chân tao đang đá nó rồi."
"Tệ thật tệ thật, nhưng mà cũng tốt, dù sao nó cũng là đứa con của qủy mà."
Tôi bị họ nhổ nước bọt. Cũng chỉ có thể chịu đựng.
Chẳng cảm thấy gì. Chẳng suy nghĩ gì. Cảm thấy khó chịu cũng không.
Bởi vì tôi không đáng được tha thứ, những việc này.
Người vừa khạc đờm vội nói xin lỗi với bạn của mình, rồi quay sang nhìn tôi trừng trừng.
"Đều là lỗi của mày cả nên tao mới xui xẻo vậy?! Mày cũng nên xin lỗi bọn tao__"
Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.
Xin lỗi vì đã khiến mọi người xui xẻo. Xin lỗi vì đã gây phiền phức. Xin lỗi vì đã được sinh ra.
Toàn bộ con người tôi đều xấu xa. Bởi vì tôi là đứa con của qủy mang tội nghiệt nên cực kì xấu xa. Là một sự tồn tại xấu xa.
"Tay, mặt, đầu hay cả người mày, toàn bộ đều vô dụng."
Bàn tay đang mang xiềng xích của tôi bị mạnh mẽ đạp lên.
____ Tay của tôi.
Hình dạng này làm tôi đột nhiên nhớ đến.
Cảnh hôm trước.
Hai mẹ con dưới ánh chiều tà, tay của hai người vững vàng nắm chặt.
".....ưm, mẹ không phải muốn mắng con đâu, mẹ chỉ là lo lắng cho con thôi."
"Mà, đã chiều muộn rồi, chúng ta trở về thôi."
"Vâng, cùng về nhà!"
"...tay của mẹ, ấm áp quá đi!"
Lo lắng. Trở về. Nhà. Ấm áp.
Tất cả tôi đều không biết.
Tay của tôi chỉ có thể bị dẫm đạp lên. Mặt của tôi, đầu của tôi, cả cơ thể, tất cả.
Tất cả tôi đều không biết.
Không biết không biết không biết.
Cái gì cũng không biết.
Tôi vẫn luôn luôn không biết, ổn cả thôi. Vì những thứ đó vô vọng đến nhường nào.
Đầu bị đá.
Chân bị vặn ngược.
Bụng bị đạp lên.
"Mày tốt nhất là chết nhanh đi__"
Đâu như thế được, không được.
.
Những người đàn ông đã trở về.
Đã chiều tối rồi.
Lúc nào cũng như vậy. Ngày hôm nay giờ trừng phạt bắt đầu rồi giờ trừng phạt lại kết thúc.
Có lẽ ngày mai giờ trừng phạt cũng lại bắt đầu rồi lại kết thúc như vậy.
Bất kì thay đổi gì, đều không có.
Tôi cũng không nên nghĩ tới bất kì điều gì.
Tôi không nên bởi vì ánh chiều tà mà nghĩ tới hai mẹ con ngày hôm trước.
Vậy nên, có lẽ tôi nên nhắm mắt lại. Khép tai lại.
Cuối cùng thì tôi cũng không hề biết bất kì, bất kì, bất kì điều gì cả.
Bất kì điều gì____.
"___ư___...!!"
Có tiếng gì đó.
Chẳng lẽ dân làng đã quyết định đổi giờ trừng phạt vào buổi tối?
Nhưng không phải. Tiếng nghe được không phải là âm thanh từ hướng cửa.
..... bên ngoài, chăng?
"....n lỗi, xin lỗi, cha ơi, tha thứ cho con."
Âm thanh run rẩy, không phải là giọng đàn ông?
Cô gái? Trẻ con? Tôi cũng chẳng rõ nữa.
"__Ồn ào quá!!"
Cộc!
Lần này là giọng của đàn ông, xen lẫn còn có thể nghe được những âm thanh không rõ ràng.
Âm thanh bị đánh.
Là âm thanh khi bị đấm mạnh vào đầu.
"... ư a __"
Bịch.
Một cái gì đó ngã xuống bụi cỏ.
... có lẽ là đã chết rồi.
Người đàn ông vẫn tiếp tục phun ra những lời lẽ.
"Từ ngày có mày, tao luôn phải trải qua những ngày khốn nạn. Từ ngày có mày, tao đi đâu cũng không thể sống nổi. Từ ngày có mày, tao không thể làm việc tử tế được. Từ ngày có mày, tao cũng không thể đi tìm phụ nữ. Từ ngày có mày."
Bịch, bịch, bịch!
Ông ta gào rú bao nhiêu lần, tôi lại nghe thấy tiếng đấm xuống bấy nhiêu lần.
Giống hệt những âm thanh giận dữ, chửi bới tôi lần này sang lần khác.
"Xin lỗi, cha ơi xin lỗi, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..."
Tiếng của cô bé đó xin lỗi.
Thế nào mà khi nghe thấy tôi lại có cảm giác nhớ rõ những từ ngữ này.
Đúng thế, đó giống hệt như những gì tôi luôn nghĩ từ sâu trong tâm khảm.
"__ Câm miệng lại, mày chính là [đứa trẻ của quỷ]!!"
_____...?
"Cha ơi, dừng lại, tha cho con đi, đủ rồi."
"Câm đi câm đi câm đi câm đi!! Từ khi có mày liền không được. Vì có mày mà cái gì cũng ..."
Người đàn ông gào thét, đánh đạp.
"Mày biết gì chưa? Cái làng này, ai đến gần chỗ cái thằng kì lạ này sẽ bị giết đấy."
... biết, cái gì?
Bởi vì người nào tiến lại gần tôi sẽ bị giết.
(Bởi vì người "mẹ" kia đã gào thét với đứa trẻ.)
(Vì người "mẹ" kia đã rất "lo lắng" cho đứa trẻ.)
( ... "lo lắng")
Bịch.
Có tiếng động trong bụi cỏ.
"...cha ơi..."
Âm thanh run rẩy vang vọng.
"Chẳng phải vừa đúng sao? Mày biết không? ... Mày, nên bị giết đi."
... để bị giết ư?
Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện như vậy.
Có vẻ là để bị giết, mà mất công đến gần chỗ tôi?
Với mục đích là để bị giết?
Tôi chầm chậm mở mắt ra.
Qua mí mắt hẹp, có thể nhìn thấy bóng của hai người.
Người đàn ông , có thể thấy bóng dáng tương tự tôi.
Người có mái tóc dài khác tôi, là ...
... cô bé đó?
Thực sự là, rồi, .... người đàn ông nhổ nước miếng.
"Mày tốt nhất là nhanh chết đi"
ê?
Tốt nhất là nhanh chết đi__!
Vậy là, lại những từ đó.
Có thể nói ra điều như thế.
Lạch cạch, lạch cạch.
Người đàn ông vứt lại cô bé (?) tại bãi cỏ rồi bỏ đi.
Có vẻ đau lắm.
Có lẽ.
Có lẽ đau.
Tôi không biết nỗi đau là như thế nào. Không thể nào biết được.
Tại sao tôi lại nghĩ như vậy?
Nghĩ rằng, nó đau lắm.
Tại sao vậy?...
__________
Tôi nhìn thấy cô bé ấy bị bỏ lại, một mình, ngồi trên bãi cỏ.
Còn nhìn thấy cái gì đó.
Là người đàn ông bỏ đi chăng?
Còn có, bầu trời?
Hoàng hôn đang buông xuống.
Ánh đỏ tràn ngập trong căn phòng.
Đỏ, đỏ tươi, đỏ hồng, căn phòng được nhuộm màu giống hệt màu máu.
Giống như một cái hộp màu đỏ.
Cô bé vẫn đang ngồi trên bãi cỏ, cái bóng trở thành đen.
Từ đôi môi bị đánh đến bật máu, cảm giác như nó đang nói cái gì đó.
M u ố n
c h ế t.
Tôi không nghe được.
Hình như đang nói gì đó.
M u ố n
b ị
g i ế t.
Gió thổi.
Hoàng hôn đỏ quạch buông xuống bãi cỏ đang ào ào rung động.
"H ã y
g i ế t
t ô i
đ i!"
Muốn chết? Muốn chết? Muốn chết?
Như thể có tiếng ai đó đang cười.
Nhưng hình dáng bé nhỏ đang nép mình kia sao có thể cười.
Cũng chẳng hề có ai khác.
"L à m
ơ n!"
Thế giới trong nháy mắt, chìm vào bóng tối.
_____________
... Xoạt.
Đám cỏ lay động.
Loạt xoạt. Loạt xoạt.
Thứ gì đó đang lại gần.
Ai vậy?
Người đàn ông đã bỏ đi rồi. Đã đi xa rồi. Không thể nhìn thấy bóng rồi.
Vậy thì, là ai?
"........"
Có tiếng hơi thở gấp gáp.
Máu nhỏ giọt rơi trên lá, lộp độp.
Loạt xoạt. Loạt xoạt.
Âm thanh đang tiến lại gần từng chút một.
Mặt trời đã lặn, bóng người màu đen.
"... Ở đằng kia, có...?"
"!!"
Một giọng nói vang lên.
Nói với tôi à?
... Là đang nói với tôi.
Gió đang thổi.
Một con người đang nói với tôi.
Cô bé ấy.
Nhìn rất giống "mẹ" của ngày hôm trước, nhưng lại hoàn toàn không phải.
"Cô bé" ấy có độ lớn giống tôi.
Và mái tóc dài bồng bềnh.
Màu bạc của mái tóc sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà, thành một thể đẹp đẽ.
Có lẽ vì mới vừa rồi bị đánh nên hai má của cô ấy sưng lên.
Từ mí mắt bị dập, máu chảy từng giọt rơi xuống cằm.
Hoàn toàn, như vậy.
Có nước chảy ra từ mắt của cô ấy, là nước mắt.
Nhưng mà, nước mắt cô ấy có màu đỏ. Từng giọt màu đỏ. Nước mắt đỏ tươi, lấp lánh.
Bộ quần áo cũ nát bị rách từng mảng, từng mảng, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy cơ thể toàn những vết bầm.
Vết bầm màu xanh đen, vết bầm tím thẫm, vết bầm chuyển sang màu vàng, đó là dấu vết của việc bị đánh hàng ngày.
Tôi biết điều đó. Bởi vì cơ thể tôi cũng có những thứ tương tự.
___ giống nhau.
Ngay lập tức nghĩ vậy.
Mà tôi không nghĩ ra lí do nào cả.
Điều đó chỉ dựa vào ước nguyện của tôi.
"Đằng kia, có ai không?"
Có tiếng hỏi.
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Âm thanh tiến lại gần.
Bóng người tiến lại gần.
Cô bé dường như không hề lí giải ý nghĩa điều mà người đàn ông kia đã nói?
Không được tiến lại gần tôi.
Thế nào lại.
"Có ai ở đấy à?"
Từ ngoài cửa sổ, một gương mặt đang cố nghển cổ nhìn vào.
____.... Tại sao?
"... Quả nhiên là, ở đây."
Tiếng thở dài đầy mệt mỏi.
Tôi ngạc nhiên, thế nhưng mà cảm giác như mọi khi, lại không có sự khinh miệt.
Hơn nữa, còn có cả sự an tâm.
... An tâm?
Cái đó, là gì vậy.
Tại sao tôi lại có thể nghĩ dến điều như vậy?
Những từ ngữ đó tôi cũng biết, nhưng chắc chắn tôi chưa từng nhìn thấy bất cứ một chuyện nào như vậy, tại sao nhỉ?
"Này... Cậu cũng một mình à?"
Khác với vừa nãy, đây là câu hỏi yêu cầu phải trả lời.
Không hề để ý đến những vết bẩn kinh khủng, sự áp bức kinh khủng, cả nỗi đau khổ kinh khủng mà tôi phải chịu.
Những thứ ấy chẳng hề che giấu khi đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, nhìn chằm chằm vào tôi.
"....ưm."
Tôi cắn móng tay.
Quá mức chói mắt rồi.
Không được lại gần. Không được suy nghĩ nữa. Tôi không được làm bất cứ điều gì cả.
Không được.
Không...
Bởi vì tôi đã biết, nên không thể bỏ qua được.
...................
Tôi chầm chậm gật đầu.
Một mình, phải, tôi chỉ có một mình.
Khốn khổ.
Nhẹ nhàng.
Đối diện với tôi là một gương mặt tươi cười.
Không phải là những tiếng cười mỉa mai mà mọi khi tôi phải đối mặt.
Không phải là những gương mặt cười từ trên cao nhìn xuống của dân làng.
Một khoảng yên lặng.
Tiếng nói nhẹ nhàng.
"Tôi cũng, một mình. ______ giống nhau nhỉ.
"_____!!"
Giống nhau.
Giống nhau, giống nhau, giống nhau.
Cô ấy nói rằng chúng tôi giống nhau.
Tôi lần đầu tiên nhìn vào cô bé ấy chỉ trong khoảnh khắc, đã nghĩ rằng chúng tôi giống nhau.
Thật vậy chăng? Thật sự thật sự thật sự?
Tôi không thể tin nổi.
Cô bé mỉm cười nhẹ nhõm rồi đưa tay ra với tôi.
Nước mắt màu đỏ vương trên mắt, ánh chiều tà đỏ rực buông xuống sáng rực.
Tôi nhìn vào bàn tay, bề ngoài phủ kín bởi những vết nứt nẻ đỏ quạch.
Hoàn toàn giống với người "mẹ" của ngày hôm trước khi nắm chặt lấy tay đứa trẻ.
"Tôi tên là Ai. Tôi cũng muốn biết tên của cậu nữa."
Cô ấy mỉm cười, cơ thể tôi khẽ run rẩy.
Chẳng có lí do gì để run rẩy cả.
Xin lỗi, tôi chẳng có tên, cũng chẳng có lưỡi để nói với cậu.
.
.Gián đoạn 1: Cậu thiếu niên muốn biết rõ ràng.
"Này, Maki-chan, tại sao cô lại đưa cho tôi reset button?"
Là giấc mơ ___ có gì đó rất không rõ ràng nhưng lần nào cũng là một câu hỏi giống nhau.
"Bởi vì cậu có một mong ước mạnh mẽ."
Câu trả lời lần nào cũng giống nhau. Nhưng lần này lại khác, cô ấy vẫn tiếp tục nói.
"Bởi vì chúng ta có những mong ước của con người. Bởi vì có mong ước mạnh mẽ, chúng ta mới thực sự tồn tại."
"Điều đó có nghĩa là gì?"
"Mong ước của con người, những mong ước mạnh mẽ sinh ra sự tồn tại của chúng ta, mới có thể tiếp tục sống, chính là ý nghĩa như vậy."
"Giống như sự tồn tại của thánh thần...?"
"Cậu có thể nghĩ như vậy, mà có thể đúng là như vậy."
Bởi vì đó là một chuyện bí mật. Chỉ có thần linh (Maki-chan) mới biết được, một câu chuyện cũ từ rất lâu về trước.
Một người mang một ước nguyện cực kì mạnh mẽ, câu chuyện cổ tích mà không một ai hay.