Dân làng, trưởng làng, hội họp, gia đình, hối lộ, tiền bạc, phụ nữ, xa hoa, yêu, ghét.

Kể cả không biết ý nghĩa nhưng cuối cùng tôi vẫn nhớ rõ những từ ấy.

Đương nhiên, những lời chửi tới tấp trong thời gian trừng phạt vẫn là thứ tôi nghe được nhiều nhất.

Mà tất nhiên tôi cũng chẳng cần biết làm gì, chúng chỉ là những thứ vô nghĩa. Chỉ là không khí căm ghét này. Aa, thực sự là mỗi ngày đều như vậy ___

"__Bên trong hình như có con mèo, mà không ai cứu nó nhỉ."

Mèo?

Chuyện gì đây.

Bên trong chỉ có tôi.

Vậy tôi là mèo à? Không, tôi là thằng nhóc quỷ mà.

Vậy nhưng thực sự tôi là mèo gì đó. Nếu như vậy__

Thì "cứu", là như thế nào?

"Con làm gì vậy?" Người phụ nữ la lên.

Bất ngờ động tĩnh từ phía xa khiến đám cỏ lay động, có gì đó đang tiến lại gần. Là người phụ nữ kia.

"Mẹ đã dặn không được tiến lại gần căn nhà này cơ mà!"

Người phụ nữ kéo đứa trẻ đi.

Một vật sống bé nhỏ cứ thế như một cơn gió khiến tôi chẳng biết phải cư xử thế nào. Đứa trẻ đó giống với tôi chăng?

Tôi suy nghĩ trong chốc lát thì người phụ nữ đã ôm chặt lấy đứa trẻ rồi.

Âm thanh người phụ nữ run rẩy.

"....không có gì, bởi vì mẹ lo lắng....."

Cái gì?

Lo lắng?

Tôi không hề biết một từ như thế. Cũng chưa từng nghe thấy.

Âm thanh dịu dàng như thế, tôi cũng chưa từng nghe thấy

Cả đôi tay khi ôm mang sức lực như thế, cả, những, tiếp, xúc, như, vậy, như, vậy.

... tôi đều không biết.

"Aa, mẹ...."

".....ưm, mẹ không phải muốn mắng con đâu, mẹ chỉ là lo lắng cho con thôi."

Những giọt nước bắt đầu chảy dài từ đôi mắt của đứa trẻ, người phụ nữ___ gọi là "mẹ" thì vẫn tha thiết nói.

"Chỗ này là [đứa con của quỷ] rất đáng sợ, chỉ cần đến gần thôi cũng sẽ bị nguyền rủa, vậy nên mẹ mới sợ hãi."

"Thật ạ? Vậy mẹ không giận chứ?"

"Mẹ không giận. Nhưng mà, chỗ này tuyệt đối đừng lại gần, biết không?"

"Con xin lỗi, con xin lỗi, mẹ ơi, con xin lỗi mà."

Đứa trẻ khản giọng nói, mắt vẫn chảy xuống một hàng nước dài. Thứ này, chắc chắn là nước mắt rồi.

Tôi đã từng nhìn thấy vài lần người phụ nữ đi ngang qua nơi này một mình.

"Đừng khóc nữa." 'mẹ' nói. Thế nhưng nước mắt của đứa trẻ vẫn rơi xuống, thế này được gọi là khóc sao?

Tại sao đứa trẻ kia lại khóc vậy?

Tôi không biết.

Việc này cũng chẳng cần đặc biệt nghĩ làm gì.

Chắc chắn là, cái kia, đó là một thế giới quá gần nhưng không chạm tới được.

"Vậy được rồi, mẹ cũng phải nói xin lỗi nữa. Nào, nắm tay nào."

"Ưm..."

'Mẹ' và đứa trẻ nắm tay nhau.

Cầm tay nhau rất chặt.

"Mà, đã chiều muộn rồi, chúng ta trở về thôi."

"Vâng, cùng về nhà."

Bóng hình của hai người nắm tay nhau dưới ánh chiều tà.

Thật lạnh.

Lạnh quá.

Khi nhìn thấy hai người họ cùng nhau "trở về", không hiểu sao tôi thấy lạnh đến không chịu đựng nổi.

"...tay của mẹ, ấm áp quá đi!"

"Ấm áp", tôi không biết là cái gì.

"Vì con nắm chặt tay mẹ đấy, cũng bởi vì mẹ yêu con rất nhiều."

"Yêu", tôi không biết là cái gì.

"Con cũng yêu mẹ nhiều lắm! A, nhưng mà con cũng yêu bố nữa."

"Ha ha, mẹ cũng yêu bố nữa, vì chúng ta là một gia đình mà."

"Vâng, về nhà thôi, vì con yêu nhà mình nhiều lắm."

"Gia đình", là gì?

"Trở về", là gì?

"Nhà", là gì?

Tôi cái gì cũng không biết.

Những âm thanh vui vẻ đang cách ngày càng xa.

"Nhưng mà tuyệt đối, đừng đến gần căn hầm đó. Vào bên trong càng không được. Cũng không được nói ra chuyện mình đã đến đây đó. Bởi vì những người trong làng tới gần chỗ này có thể đã bị giết rồi."

"Giết...?"

"Không phải đùa con đâu, là thật. Chẳng phải người chăn bò trước đây Takaya-san đã bị trục xuất khỏi làng sao?"

"Anh Taka, cái người lúc nào cũng rách rưới ấy..."

"Có một con bê con đi lạc đến chỗ này, mà chắc là nó đã động tới thứ gì đó trong căn hầm. Vì việc đó, cậu ta bị mọi người đều trách móc rồi đuổi ra khỏi làng."

Nếu nói vậy thì lúc trước, một sinh vật lạ lẫm đã liếm tay tôi.

Mà ngay lập tức có người chạy đến dắt sinh vật lạ lẫm đó trở về.

Đó chính là con bê, còn người kia gọi là Takaya.

"Takaya-san cả mặt lẫn thân thể đều mọc lên các vết chàm chồng chất. Xương nhìn như thể bị bẻ gãy ấy. Cậu ta được tìm thấy ở nơi hoang vu với vết thương như vậy, chắc chắn là không cứu được rồi. Vào lúc ấy cậu ta đã chết rồi"

Chuyện có người bị giết khi đến gần chỗ tôi cũng chẳng phải đặc biệt mới bắt đầu.

Có khoảng mười người rồi.

Chuyện vẫn cứ tiếp tục, bất cứ lúc nào.

"Thật sự, mẹ sợ lắm..."

Ơ?

Sợ? Cái gì?

Sợ sẽ chết ư? Hay sợ bị giết?

Tôi không hiểu nổi.

Tiếng bước chân trên cỏ loạt xoạt xa dần.

Những người đến gần tôi đã chết.

Tay nắm tay cùng trở về "gia đình".

Tôi cái gì cũng không rõ.

Ngay cả tự do suy nghĩ, tự do cảm nhận, tôi cũng không được cứu rỗi.

Cái gì cũng không biết.

Cái gì?

"Tay của mẹ, ấm áp quá đi..."

"Bởi vì con nắm chặt tay mẹ đấy. Cũng bởi vì mẹ yêu con rất nhiều."

Là cái gì. Thực sự thực sự thực sự thực sự rất lạnh.

Tôi nép mình lại.

Như vậy sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Tôi phải tự mình, tự mình mạnh mẽ, mạnh mẽ, mạnh mẽ ôm lấy bản thân.

Yên lặng gặm nhấm nỗi lòng. Yên lặng vượt qua.

Tầm mắt mơ hồ, tôi dường như thấy được bóng hai người nắm chặt tay dưới ánh chiều tà.

"Cùng trở về nhà nào. Bởi vì mẹ yêu con!"