「Sáng, rồi」
Đây không phải một câu hỏi, mà chỉ là sự thức dậy của Shirogane Touma.
Pi…….! Ngay khi mới chớm mở mắt, anh đã nhanh chóng tắt chuông báo thức đang reo inh ỏi.
Không cần nhìn vào đồng hồ, anh vẫn biết rằng lúc này đang là 6 rưỡi sáng. Chiếc đồng hồ được điều chỉnh cho một giấc ngủ 6 tiếng mà không sai lệch đến 2 giây.
「Nếu không phải chiếc giường của thời đại trước sử dụng đồ ngủ thì, chắc mình đã phải muộn quá nửa rồi」
Chiếc giường ngủ
hình hộp mà anh sử dụng
chính là loại kiểu kỹ thuật ma pháp, nó có thể điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp với giấc ngủ và điều chỉnh lượng oxy, ngoài ra nó còn có khả năng bảo vệ sức khỏe cho những người có giấc ngủ ngắn.
Tuy bản thân anh không cần đến sự trợ giúp của máy móc nhưng, nếu có thể tận dụng nguồn tài nguyên này thì cũng khá tiện lợi. Tuy 『giống kiểu ngủ trong máy giặt』của binh sĩ tiền tuyến nhưng bản thân Touma không ghét điều đó.
Vậy, vì lý do gì mà anh lại phải sử dụng cái giường bất hợp lý này.
「.......Ưm, myu…….? Ch,cha……….」
Cảm thấy sự ấm áp tỏa ra từ phần thân trên bên phải.
Anh nhận ra có cái gì đó mềm mại đang ôm lấy mình.
「Yukina. …………...Lại nữa à. 14 tuổi rồi mà vẫn nhõng nhẽo nhỉ.」
Mùi hương ngọt ngào như giọt sữa ấm.
Ngay khi anh lật tấm ga
trải giường được sưởi bởi nhiệt độ cơ thể thì, ở đằng đó là____
「Munya………...bộ ngực, của cha……….thật vạm vỡ…….」
Cô con gái yêu, chắc lại vì cảm thấy cô đơn nên đã chui vào giường của anh lúc nửa đêm.
Gác chân của mình lên chân của Touma, ngoài ra do sự chênh lệch về chiều cao cơ thể nên phần bờ vai của anh đã vừa đủ để cho cô nhóc lấy làm cái gối. Cổ họng phát ra tiếng ngáy, mũi thì ngửi khịt khịt y như một chú cún con, cô bé đáng yêu như thiên thần ấy hiện đang bận chiếc áo sơ mi cộc - sản phẩm được cung cấp bởi chính quyền.
「Lại cái tư thế ngủ này à……..vậy mà cũng ngủ ngon được.」
「Nyuu……..Tại người cha ấm lắm……...」
「Ta biết người mình ấm, nhưng con cũng đừng có cởi đổ ngủ ra chứ.」
Rốt cục.
Dù đã chia phòng hẳn hoi nhưng, hầu hết ngày nào anh cũng ngủ chung với con gái mình, và đó cũng chính là lý do anh đã bỏ đi cái chiếc giường hợp lý. Một ngày thường nhật của hai cha con bắt đầu như vậy đấy.
「Thiệt tình, lúc nào cũng vậy……..Ít nhất thì con cũng phải che đồ lót vào đi.」
Anh nhắc nhở mấy lời như bao lần khi quan sát con gái mình.
Bộ ngực phồng ra qua lớp áo ngủ màu đào hở hang đến mức lộ cả rốn____Một tư thể ngủ chẳng thể nào đẹp hơn.
「Bụng con sẽ bị lạnh đấy」
「Vì sau khi tắm xong….mặc luôn…….nó cứ dính khó chịu lắm...」
「Phải lau khô rồi mới được lên giường chứ.」
「Con biết mà…………...Nyuu……………...Khò khò……………...」
Cô con gái trưng ra bộ mặt ngây thơ khi ngủ của mình.
Chiếc quần lót và quần ngủ chạy dọc theo vùng gợi cảm của cơ thể, tứ chi của cô bé trông như những cánh hoa non tuyệt đẹp được tạo nên một cách tỉ mỉ.
(Chẳng cần phải nghĩ nhiều nữa)
Touma đánh giá trong thâm tâm với nét mặt vô cảm.
(_________Quả nhiên, Có nhìn kiểu gì thì con gái mình vẫn là người đẹp và dễ thương nhất quả đất)
Anh kết luận mà chẳng cần phải đưa ra dẫn chứng.
Giống như 1+1=2, bởi đó là một chân lý, một sự thực hiển nhiên mà chẳng cần phải chứng minh, có thể nói cô con gái yêu 14 tuổi của anh chính là di sản mang tính lịch sử. Điều này thực sự rất khó để diễn tả bằng lời. Với tư cách là cha, nếu không được ở cạnh con gái mình thì có lẽ anh thà chết còn hơn.
(Nếu dùng ngôn ngữ của người xưa thì chắc là_______『Quý giá』,『điềm tốt』,『lạy chúa』hay là『sức mạnh của ngôn từ đã chết thật rồi』nhỉ. Đúng vậy…….có thể nói con bé dễ thương đến nõi mà mình chẳng thể nào diễn ta nổi.)
Người đàn ông Touma trầm ngâm suy nghĩ về mấy lời bông đùa.
Con gái anh, Shirogane Yukina hiện đang 14 tuổi và cao 1m41. Cô sở hữu cho mình vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng nhưng lại rất quyến rũ, cứ như thể một nàng tiên giáng trần vậy.
Tuy nhiên, so với Touma thì anh chỉ là một người cha rất đỗi bình thường. 29 tuổi và cao 1m76. Vẻ ngoài trung bình, nét mặt tầm thường, nếu phải nhấn mạnh về điểm đặc biệt của anh thì có lẽ đó là phần biểu cảm y như robot vậy, ngoài ra còn cả đôi mắt rất sắc bén nữa.
Màu tóc 2 người hoàn toàn khác nhau. Của Touma thì màu đen, của Yukina thì là màu trắng bạc. Âu cũng chính là lí do mà tên của cô được đặt như trên (Tuyết Nại), có thể nói họ không có chút điểm chung nào trong quan hệ huyết thống cả.
Song, điều tạo nên mối liên kết chặt chẽ ấy____
Mối liên kết giữa Shirogane Touma và Yukina chính là, họ đã sống cùng nhau và làm 『Cha con』được 14 năm rồi.
Đây không phải chuyện liên quan đến gia đình, tình yêu, hay tình cha con. Nếu gỡ bỏ sợi dây mang tính lịch sử này tất cả sẽ chỉ còn lại là sự ghen tuông, đố ky, hay tình cảm gia đình,... những thứ mà
ta có thể tìm thấy rất nhiều ở ngoài kia.
Điều cần thiết để tạo nên quan hệ máu mủ chỉ bao gồm 2 chữ 『Tình』và『Ái』.Chính 2 thứ 『Cảm xúc』tương phản trong luân lý ấy đã tạo nên tình cha con giữa 2 người họ.
「Dậy đi, Yukina. ……...Hôm nay là ngày nhập học đấy. Mau làm đúng trình tự đã sắp xếp xem nào」
「Ưm……...Cha…….Chỉ, một chút nữa thôi……...Munyu…..」
Anh miễn cưỡng chờ đợi rồi nhìn đứa con gái mình đang chui vào trong chăn.
Cô gái đáng yêu tiếp tục bơi trong chăn êm nệm ấm. Như không thể kiềm chế thêm được nữa, Touma dõi theo con gái mình rồi nói.
「Yukina, còn 2 phút 30 giây thôi đấy.」
「Funyu……..」
……...Puni puni (Tiếng chọc vào má)
「Yukina, còn 2 phút」
「Một chút nữa thôi……...Ehehe」
……….Puni puni puni puni (Tiếng chọc vào má nhiều lần).
「Yukina, còn 1 phút.」
「Vâng…….Thưa cha……….Chào buổi sáng……… ?」
………...Puni puni puni puni puni puni (Tiếng chọc vào má không ngừng).
Trước một Yukina đang trở mình ngái ngủ trên chiếc giường của thời đại trước, Touma tiếp tục chọc vào bờ má mềm mại ấy và nhìn cô với đôi mắt lãnh đạm.
「Ta có thể viết một bài luận về hiệu quả thư giãn trong độ tương quan giữa sự mềm mại của chân mèo và má của con đấy.」
「..........Ưm……..Mèo…….nya……...Vậy không được đâu thưa cha…..?」
「Vậy à, ta nghĩ nó rất có hiệu quả cho việc giải stress trong khu cơ cấu tái sinh nhân loại này đấy.」
「Không đâu, nếu thế thì……...cái gối ôm của cha, mới dễ chịu hơn nhiều……...」
「Là ai đã mua chứ.」
Dù tư thế ngủ không xấu lắm nhưng phần cổ áo thì dường như đã tụt hẳn xuống.
Tuổi 14 chính là tầm tuổi phát triển rất mạnh mẽ của trẻ em. Mọi tứ chi trên cơ thể cô lúc này đang mang đầy vẻ quyến rũ của những nụ hoa sắp nở rộ.
「Con tỉnh rồi đúng không. Mau đi thay quần áo đi, Yukina.」
「Ưm…….Vậy, con đi liền. Cha…….mềm quá.」
「À」
Ngay khi dang rộng đôi tay ra vồ, cô vùi đầu vào người cha mình, kỹ năng thanh thoát y như một chú cá heo.
Vẻ ngoài tuyệt mỹ
của sinh vật ấy cứ như được tạo nên từ món quà của thần vậy. Liệu cô bé có trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý không. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến cho Touma cảm thấy bất an.
「Yukina. Hôm nay trời lạnh đấy, con hãy mặc đồ ấm vào đi.」
「Thế ạ ? Nhưng hôm nay, trời nắng mà……...」
「Nhiệt độ trung bình được thiết lập vào cuối thu đấy, thân nhiệt của con lại thấp nữa. Nói chung là, vẫn để tránh sự bất ổn về thân nhiệt của con thôi.______Ngoài ra còn để đề phòng phạm tội nữa.」
「Khuếch tán sự truyền nhiễm của căn bệnh truyền nhiễm là phạm tội ạ…………..Ừm, con hiểu rồi.」
À không, bị cấm mới là phạm tội chứ nhỉ. Touma lẩm bẩm trong miệng.
Mặc dù có chút ý kiến trái chiều nhưng anh cũng không bận tâm lắm.
Bỏ mặc chuyện đó sang một bên, Touma vừa ấn vào lưng cô con gái của mình vừa đi đến phòng khách. Cái block được thiết lập cho mỗi gia đình, nó được sử dụng như một loại máy có tính năng phong tỏa.
「Butler, mở cửa sổ ra. ta muốn hít thở bầu oxy mới」
『Đã rõ.』
Cánh cửa sổ tự động mở ra ngay khi giọng nói AI cất lên.
Từ căn phòng khách rộng rãi có thể trông thấy toàn cảnh của khu vườn xanh mơn mởn. Bầu không khí tươi mới thổi vào trong cửa sổ cùng với luồng gió nhè nhẹ chính là một món quà được sản sinh ra từ các loài thực vật.
Sự sinh trưởng của chúng được nuôi lớn tự động bằng các vật chất hữu cơ, bao gồm cả nước thải.
Sự cải tiến này được sử dụng đồng thời kỹ thuật ma pháp và kỹ thuật sử dụng gen của thời đại trước, tuy nhiên điều này không có gì đáng để khen thưởng cả. Nuôi lớn bình thường rồi [Thu hoạch], loại rau tươi mới ấy là loại rau có thể ăn và nó rất giống với rau sà lách đương đại.
Quá trình trồng trọt này không nhất thiết phải cần đến ban tay của con người.
Loại AI
dùng cho các gia đình được tạo nên để quản lý môi trường_________Tinh linh nhân tạo -
『Butler』một hệ thống hỗ trợ nhân tạo, vì hiện tại đang ở trong tình trạng cách ly
hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nên chỉ có lượng thức ăn từ thực vật và nồng độ oxy là có thể tự cấp được.
Điều này chính là quản lý môi trường chỗ ở liên quan đến sự tồn vong của nhân loại.
「『Mọi sự nỗ lực để chủng loại mang tên con người tiếp tục được tồn tại trong tương lai』à」
「................Cha, vừa nói gì thế………….?」
「Là quan niệm của tổ chức tái sinh nhân loại. Cả ta và Yukina, từ hôm nay chúng ta sẽ được gia nhập đó. Chúc mừng con.」
「Funyu………….Con cảm ơn cha.」
「Chúc mừng thế là đủ rồi nhỉ……...Giờ thì, chúng ta ăn sáng nhé. Yukina, con mau thay đồ rồi đến phòng khách đi.」
Sau khi xoa đầu cô bé xong, anh hướng đến khu bếp núc được nối liền với phòng khách.
Món đồ hữu cơ mang tính thực vật được thu hoạch một cách tự động, anh nghiền nát nó bằng dụng cụ bếp và chế biến thành 『Curd food』,loại đồ ăn với đầy đủ thành phần dinh dưỡng.
「Thế là xong, giờ còn thiếu phần cảm nhận nữa」
Block có ốp gạch đỏ, nơi được cung cấp bởi cái máy tự động điều chỉnh. Đỏ, xanh dương. xanh lục, vàng, trắng… loại món ăn được chia thành các loại màu giúp cho người dùng có thể chia cắt một cách dễ dàng.
「Batler, nguyên liệu chỉ định hôm trước sang nguyên liệu thu hoạch hôm nay.」
「Đã rõ. Lòng đỏ và lòng trắng hợp thành chất đạm tính thực vật, lá mầm của thực vật gia công chưa dùng cho thực phẩm sống.」
Xoẹt.
「Ở cái thời đại này chỉ có nấu ăn là còn tiêu khiển được 1 chút.」
『Giải trí』hay『thư giãn』,đó chính là mảng hoạt động tinh thần không thể thiếu của con người. Để xả stress, ngoài việc bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, ta còn cần phải giải phóng phần tinh thấn ấy trong bữa ăn.
Đun dầu trên chảo nóng bằng máy điều chỉnh điện, sau đó rán quả trứng tổng hợp được hợp thành từ thực vật, thêm một chút gia vị ngọt rồi cuộn tròn lại thành viên đạm,____và thế là xong.
「Ta làm trứng chiên cuộn trong rau xà lách như mọi khi đấy, còn cả súp nữa………….vậy đươc chứ ? Yukina」
「Fu-i……….」
Tiếng kêu cất lên từ trong phòng, dường như cô vẫn còn đang ngái ngủ.
Thiết tình, vừa nghĩ vậy Touma vừa phân chia khối thức ăn từ chỗ trứng chiên như cắt bánh mỳ.
Nêm gia vị để cho gần giống thịt, anh cắt các phần màu đỏ, xanh, vàng thành các lát mỏng và cuộn lại trong cái lá trông như bắp cải của thời đại trước. Tiếp tục nêm gia vị rồi cuộn thêm cả phần rau sà lách vừa mới cuộn trước đó. Những miếng còn sót lại thì cho vào súp.
Hoàn tất khâu chuẩn bị, anh bài trí bát đĩa thành hình bông hoa ở bên trên cái bàn.
「Cha……….A ?」
「Sao thế, Yukina. Cha chuẩn bị xong bữa sáng rồi, con mau lại đây đi」
「..........Quần lót của con đâu………..?」
「..........Sao cơ ?」
Touma trở nên cứng đờ trước câu từ khó hiểu ấy.
Ngay từ đầu huyết áp của Yukina đã rất thấp. Mỗi sáng thức dậy cô đều rất yếu, còn ý thức thì mập mờ trong khoảng 10 phút, đó chính là lý do mà lời nói của cô như đang mê sảng vậy. Một [Điểm yếu] mà bất kỳ bậc phụ huynh nào cũng phải lo lắng.
Tuy nhiên, Dù vậy___
「Yukina. Ta bảo con mặc đồ vào rồi mà.」
「Tại vì………..con không thấy………..đồ lót…...đâu cả……..」
「Đợi đã, đừng ngủ nữa. Mau dậy đi, Yukina. Con mà ngủ lại là mất mấy tiếng luôn đấy.」
Anh thúc giục cô con gái đang vừa đứng vừa ngái ngủ một cách điệu nghệ của mình.
Chỉ cần khởi động thôi là đầu não cô con gái của anh sẽ đạt đến cực hạn. Khi ấy, cả lý trí và trí tuệ sẽ vượt xa so với người bình thường, một đẳng cấp có thể nói là
sánhngang với siêu nhân.
Song, sức mạnh là vậy nhưng cô phải trả giá cho điều đó, khi đã chìm vào giấc ngủ, cho đến khi khởi động lại được thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.
「Cơn buồn ngủ áp đảo cả ý thức mặc áo luôn à. Một vấn đề sau này đây.」
Khó khăn lắm mới cởi được bộ đồ ngủ, Yukina đang đứng ở đó với chiếc áo đồng phục mới chỉ khoác trên vai.
Do cởi đồ lót khi đang ngái ngủ nên chúng đã rơi xuống cổ chân cô và tạo thành một hệ thống xiếng xích. Bộ áo ngực thì lăn lóc xuống sàn nhà. Cô tiếp tục vừa đi vừa cởi chúng.
_____Có thể nói, cô đang ở trong tình trạng khỏa thân đáng báo động và chỉ khoác trên người mảnh áo sơ mi.
Cảnh tượng khó coi đối với những người đàn ông chân chính, và khi ấy sẽ chẳng còn cách nào khác là họ buộc phải quay mặt đi.
Thấy vậy, Touma liền cố gắng giữ một cái đầu lạnh rồi nói thẳng vấn đề.
「Bình tĩnh nào, Yukina. ………….Hãy xem lại quần áo của con đã. Bộ đồ lót được cung cấp thì hình như ta có giặt cho con rồi. Còn đồ dự phòng thì ở trong tủ ấy.」
「Nhưng, con không thấy đâu cả………...Chaaa……...」
「Này. Đừng có ngủ. Con đừng vừa đứng vừa ngủ nữa.
Không dậy màu là sẽ bị muộn đấy. Đi trễ ngay ngày nhập học đầu tiên
là không ổn đâu, ảnh hưởng đến tương lại sau này của con đó.」
Anh dạy bảo cô con gái yêu đang vừa đừng vừa ngủ một cách điêu luyện.
「Về đồ lót thì, đợi ta chút. Con lại đây đi, nhớ không được ngủ đấy, Yukina」
「Fu a…………….khò」
「Đến trả lời cũng không xong nữa. Thiệt tình, con còn bé bỏng nữa đâu」
Dù đã 14 tuổi nhưng cô vẫn thích làm nũng. Dường như cô đã chẳng hề thay đổi từ khi được Touma nhặt về. Tất nhiên là
bao gồm cả vẻ đáng yêu nữa.
「..............Tuy có hơi phiền nhưng, miễn sao dễ thương là được rồi nhỉ」
Touma tủm tỉm cưởi, ngay khi anh định đi đến chỗ bồn để rửa đôi bàn tay bị bẩn lúc nấu ăn thì___
『Có khách. Có khách.』
『Chào buổi sáng, Touma. Mở cửa được không ?』
「...........Ưm ?」