Carynne muốn nói với những người đang cố phá hoại hình tượng Dullan thế này: ‘Mặc dù anh ta như vậy, nhưng anh ta vẫn tốt theo vài cách về đêm. Kích thước thì ổn, và sức chịu đựng của anh ta thì, cũng tốt… Dù chuyển động chẳng nhịp nhàng như sóng vỗ, nhưng cái áo choàng tu sĩ của anh ta khá là thú vị mà, ta đoán vậy?’
Nếu cô ấy thực sự định nói điều này, cô ấy tự hỏi liệu họ sẽ phản ứng như thế nào. Như cô ấy phải chịu đựng sự thôi thúc này. Cô ấy muốn khuấy đảo mọi thứ lên, nhưng cô phải nhẫn nhịn.
Sự thôi thúc này như thể muốn chạm tay vào tổ ong vò vẽ. Mặc dù biết rằng điều đó rất nguy hiểm, nhưng Carynne vẫn cảm thấy không thể phủ nhận được thôi thúc muốn được nói điều ấy.
“Dullan...”
“L-Liệu có ổn hơn không nếu bôi thứ này lên?”
“AH! Lãnh chúa Dullan?”
Ta đa.
Có một sự náo động nhỏ. Anh ta ít nhất không thể là một quý ông sao. Kinh ngạc trước sự đến thăm đột ngột của Dullan, Donna suýt nữa ngã nhào trong khi Helen che giấu sự ngạc nhiên bằng cách cố giữ vẻ mặt vô tội. Mặt khác, nhân viên mát xa nhanh chóng che thân Carynne lại bằng một tấm vải và lùi lại.
Carynne bằng một cách nào đó đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Trước khi cô hé môi, vị khách không mời mà tới đã bước vào và cắt đứt những suy nghĩ lệch lạc của cô. Nếu hắn ta không vào, liệu cô ấy sẽ nói điều đó chứ? Nếu cô ấy nói, thì chuyện gì sẽ xảy đến?
“Sao anh lại vào đây?”
“Em bị t-thương…”
“Tôi đã được chữa rồi.”
“E-Em không thể bôi dầu hay nước lên nó.”
“…Anh đến đây chỉ để nói điều ấy à?”
“…”
Không rồi, [ đấu tranh tâm lý ] này vẫn diễn ra như thường lệ. Tuy rằng lần này, Dullan có vẻ như muốn Carynne lệ thuộc nhiều vào hắn hơn, vậy nên hắn ta phải dỗ dành vừa phải, hoặc nếu không hắn sẽ trở nên xoắn quýt.
“Tôi không có trách anh. Tôi chỉ muốn hỏi thôi.”
“Anh tới đây để kiểm tra xem có bị nhiễm trùng hay không thôi.”
Ít nhất thì bất cứ khi nào nói về công việc, hắn cũng ít nói lắp hơn. Khi chiếc áo choàng của Carynne bị vén sang một bên, vết thương của cô ấy đã được khử trùng bằng một miếng bông ẩm. Khi mùi rượu hòa quyện với hương hoa hồng, Carynne đột nhiên có cảm giác rất thèm muốn được uống rượu.
“Tôi có thể uống một chút rượu whisky vào tối nay không?”
“Em điên rồi à.”
Cô ấy biết rằng
"Tôi có thể uống một chút rượu whisky tối nay không?"
Cô biết rằng loại rượu ngon nhất sẽ được mang ra vào hôm nay. Với suy nghĩ này, Carynne thấy thật chán nản. Loại rượu whisky trong tâm trí của cô ấy đã được ủ hơn 60 năm và được tạo ra trong lãnh thổ Haier. Chỉ có khoảng bảy mươi chai này.
Liệu cô ấy có thể được thưởng thức hương vị của nó lần này không? Mẹ kiếp Hans, ta sẽ bẻ đầu ngươi và rồi ngâm nó trong rượu.
“Một ly rượu vang hồng cũng được mà, đúng chứ?”
“Khốn khiếp.”
Hắn ta đang trở nên cẩn thận một cách không cần thiết. Carynne tặc lưỡi, quyết định sẽ lén lấy một chút và uống nó bí mật vào buổi đêm.
“Vậy thì anh có thể rời đi rồi đấy.”
“G-Gì.”
“Hửm? Tôi đang trong giữa quá trình mát xa.”
“Đây… Đây là một loại… dầu thơm đắt tiền… Mà em còn chẳng thèm quan tâm đến… tính cách nội tâm bên trong mình, em chỉ quan tâm đến những thứ khác mà thôi.”
“Có rất nhiều khách quý. Đây chỉ là cách cư xử mà thôi.”
“…T-Tới mức này luôn… Nếu chỉ có mình tôi tới thăm, em c-chẳng hề làm thế này. Tóc của em…”
Dullan có vẻ như không thích nhìn thấy Carynne như thế này. Nhưng những gì hắn ta nói đúng là sự thật, mặc dù nó chẳng hề cho mục đích mà hắn ta đang nói đến. Dẫu vậy, Carynne cảm thấy hơi vô lý khi Dullan hành động như thế này.
Hắn ta đặc biệt trở gây khó chịu hơn trong kiếp sống này. Liệu đó có phải là một sai lầm khi cô ngủ với hắn không?
“Ngài Raymond Saytes xuất thân từ nam tước, và ngài ấy thân với Verdic Evans. Trên tất cả, ngài ấy là người đã cứu tôi. Không phải đó là điều hiển nhiên khi cố gắng trông thật đem sao?”
“…Đến mức này sao.. E-Em chưa từng làm điều này. Em… đã…”
“Ngài Raymond Saytes được coi là một nam tước, và ông ấy thân với Verdic Evans. Trên tất cả, anh ấy là người đã cứu tôi. Chẳng phải tự nhiên mà cố gắng trông thật đẹp sao? "
Với đôi môi nhếch lên, hắn ta tiếp tục chỉ trích Carynne.
“Đạo đức của em…”
“Này, anh…ah.”
Khi nó xảy đến như thế này, liệu có phải hắn ta đang cố gắng tóm lấy cổ chân của cô ấy? Carynne trừng mắt nhìn Dullan.
Cô cảm thấy điều đó thật không bằng chút nào. Tại sao khi đàn ông mất đi trinh tiết, nó không phải là một vết rách với họ? Sẽ công bằng hơn nếu đàn ông cũng bị đau tại chỗ đó mỗi khi họ làm chuyện đó.
Carynne trừng mắt nhìn Dullan như thể cô sẽ nhai nát hắn ta vậy. Lúc này. Helen nhanh chóng đứng dậy và cầu xin Dullan.
“Lãnh chúa Dullan, sẽ không có đủ thời gian mất ạ. Chúng thần cần phải hoàn tất chuẩn bị cho Tiểu thư Carynne.”
“Ngay… giờ sao, mới chỉ buổi, sáng thôi?”
“Phụ nữ thì khác với nam nhân ạ.”
“Ha, em đang lãng phí thời gian của mình với những thứ vô dụng đó, t-thứ đó chẳng khác gì sự phù khiếm cả.”
Với những lời nói đó, biểu cảm của tất cả những người phụ nữ trong phòng trở nên đầy đe dọa. Ngươi thì biết gì chứ? Sao ngươi dám.
“Loại phù phiếm đó, anh có muốn thử hay không?”
“V,ô dụng… Tôi sẽ cầu nguyện cho đến tối…”
“Câm miệng.”
Carynne làm động tác kéo môi để khiến hắn ta im lặng, sau đó cô gọi nhân viên mát xa.
Hôm nay Raymond chắc chắn sẽ rất điển trai, nhưng dù nếu hắn ta chỉ là một viên đá bên cạnh một viên kim cương, vậy không phải ít nhất bùn đất trên đó cũng nên được quét bỏ sao. Helen, Donna và nhân viên mát xa tỏ ra lo lắng khi họ đến gần Dullan.
Sau một lúc khá lâu, ba người phụ nữ đã kiệt sức khi họ lùi lại.
Dullan, anh thực sự không thể vượt quá được mọng đợi, nhỉ.
“Thường thì, bây giờ ngài sẽ trở thành một người đàn ông điển trai, nhưng… ừm… thần không biết, thứ gì đại loại thế chăng?”
Helen, Donna và nhân viên mát xa chỉ có thể thấy thất vọng, còn Carynne thì cảm thấy cay đắng. Nó chỉ đủ để bụi đất được phủi đi mà thôi. Nó đã quá là hơn những gì mà cô ấy có thể mong đợi được từ Dullan rồi.
“Giá trị của một n-người không phải được đánh giá bởi hình dáng bên ngoài của họ.”
Vậy thì, anh có giá trị hơn vẻ ngoài của mình không? Chẳng gì về hắn có thể che chắn được một ngọn nến trước Raymond, cả về nhân cách, quyền lực hay tri thức.
Nhưng thay vì nói lên điều đó, Carynne mỉm cười bằng ánh mắt và nói rằng, ‘Bây giờ là đến lượt tôi, xin hãy tránh đường,’ đã để cơ thể mình lại cho ba người phụ nữ kia.
Và tại đó, Dullan chứng kiến cô gái vốn đã xinh đẹp nay trở nên xinh đẹp tuyệt thế.
❀❀
Isella nghiến răng nghe thấy rõ.
“Ta cũng không thích thứ này! Mang cái khác lại đây! Ta cần một cái váy khiến cho nước da của ta trông sáng hơn!”
“Chiếc làm với vải màu trắng ngà này thì sao ạ, thưa Quý cô?”
“Nó quá là buồn tẻ! Đây là một trò đùa sao?”
“… Dạ không ạ.”
Đi từ phòng bên cạnh qua, Verdic gõ cửa, mặc dù chẳng ai nghe thấy. Isella nhất quyết muốn ở phòng bên cạnh Verdic vi cô ta gặp phải ác mộng, nhưng cha cô ta cũng cảm thấy rất khổ sở vì chuyện này.
“Isella, dừng chuyện này lại.”
“Ngai cả cha cũng định làm thế với con sao, thưa Cha?”
“Cha đã làm gì…?”
“Hiic…”
Trước tiếng thở dài của Verdic, Isella bật khóc. Nhìn thấy điều này, Verdic có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của mình lại ập đến ngay lập tức.
“…Haa.”
Ngay cả thị nữ của gia đình Evans, người đã phục vụ họ lâu nhất, cũng không thể giúp được gì. Cô ta vốn đã ích kỷ như vậy khi cô ta được nuôi dạy như thể một đứa trẻ quý giá, nhưng nó thường không đến mức như thế này. Sau khi đến nơi này, nó có vẻ như cô ả không thể điều khiển được cảm xúc của mình.
Suy nghĩ về đứa con gái hoàn toàn phụ thuộc vào chàng hiệp sĩ khiến ông ta đau đầu. Trước khi chàng hiệp sĩ thay đổi ý định, Verdic phải hối thúc lễ đính hôn của hai người.
Đã quá sức để xử lý chàng hiệp sĩ vì anh ta quá tài giỏi, nhưng còn đau đầu hơn khi con gái của ông ta hành động như thể đang rất u sầu vậy.
"Isella."
"Vâng ạ."
“Có vấn đề gì vậy?”
“Raymond đã cứu Tiểu thư Haier.”
“Đúng vậy, ngài ấy là một hiệp sĩ gương mẫu.”
“Cô… cô ta … hức… cô ta xinh đẹp hơn con.”
“Và chuyện đó thì sao?”
“Con phải gì nếu Ngài Raymond phải lòng cô ta?”
“Nếu như con nói theo cách đó, thì Ngài Raymod đã phải xây một dàn hậu cung với phụ nữ đến giờ rồi. À, và cả với đàn ông nữa.”
“Cha à!”
“Con có nhớ khi mà con được đính ước không?”
“…Khi con được năm tuổi.”
“Con có nghĩ rằng trẻ con ở độ tuổi đó có thể nói về những cảm xúc nghiêm túc không?”
“Ý cha là gì?”
“Cha đang cố bảo với con rằng đừng nghĩ cuộc sống này là một câu chuyện cổ tích. Với cha và với mẹ con cũng như vậy, cha chỉ gặp mẹ con đúng một lền trước khi chúng ta kết hôn. Carynne Haier cũng đã đính hôn với Dullan Roid ở độ tuổi đó. Con cũng vậy, Ngài Raymond cũng vậy, cha và Ngài Haier. Kết hôn vì yêu chỉ là điều mà những kẻ hát rong kể về. Còn đối với những người như chúng ta, tình yêu đến sau hôn nhân.”
“Con đã yêu Ngài Raymond từ cái nhìn đầu tiên!”
“Con cũng đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với chiếc vòng cổ kim cương xanh mà con nhận được trong lần sinh nhật trước đó của mình đấy thôi.”
"Cha à."
“Hãy trở nên lý tính chút đi. Con bây giờ đang có xúc động. Thật khó để có thể tượng tượng rằng ngài ấy sẽ đột ngột phá vỡ hôn ước với con và kết hôn với vị hôn thê của người khác.”
Nhưng Cha ơi. Cha cô ấy nghĩ rằng những người khác cũng sẽ đi theo hướng vì tư lợi của mình và hành động theo lẽ phải. Nhưng nếu đó đúng là trường hợp như kia thì sao? Liệu nó đúng thì sao?
Liệu Raymond sẽ kết hôn với cô ả vì đó là quyền lợi tốt nhất của anh và có con với cô ta vì đó là nghĩa vụ không? Liệu cô ấy có cần cưới anh để mang con của họ cho cha cô ta, một đứa cháu của ông ấy sẽ mang họ của một quý tộc không?
“Cái váy màu xanh là cái tốt nhất rồi.”
“Thưa Tiểu thư, xin người hãy nâng tay lên ạ.”
Isella nói không lên lời. Cô ta có một nghĩa vụ. Khi được sinh ra với cái tên Evans, cô ta phải thực hiện nghĩ vụ của mình và phải trả ơn cha cô ta vì đã cho cô ta ăn, cho cô ta một chỗ để ngủ, và cung cấp đồng quần áo sau lưng cô ả. Isella mặc lên chiếc váy màu xanh mà cô ta không ưa nhất.
“Con vẫn còn gặp ác mộng sao?”
“Đôi khi ạ.”
“Con gặp ác mộng kiểu gì vậy?”
Isella cảm nhận được luồng ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.
“Một cơn ác mộng với một xác chết.”
“Tại sao, một giấc mơ về cái chết của mẹ con hay thậm chí là cả cha sao? Con biết rằng mọi người rồi đều phải chết mà thôi…”
“Không, không phải vậy.”
“Vậy nói cha biết.”
Cô ta tiếp tục nói. Trong khi cha cô vẫng đang lắng nghe.
"Không, đấy không phải nó."
"Vậy hãy nói cho tôi."
“Là thế này, nữ hầu… của nhà Haier. Đó là một cơn ác mộng khi mà con cứ không ngừng nhìn thấy các xác đã chết của nữ hầu da đen đó.”
“Có một nữ hầu như thế ở đây sao?”
“…Cô ta đã đi nghỉ ngay trong ngày thứ hai mà chúng ta tới. Cái xác của cô ta cứ xuất hiện trong giấc mơ của con thôi.”
“Vậy thứ gì khiến con lo lắng chứ? Chẳng lẽ cái ác mộng nực cười đó sẽ không ngừng lại ngay cả khi nữ hầu đó được gọi đến và con nhìn thấy cô ta còn sống sờ sờ sao? Đừng nói với cha rằng con là một nhà tiên tri đấy.”
“Không, con không phải…”
Cô ta nuốt nước bọt.
“Cô ta vẫn còn đi nghỉ từ ngày hôm đó.”
Khi ông ta cau mày trong khi xem xét đến trang phục của con gái mình, Verdic lần đầu tiên ngẩng đầu lên và bày tỏ sự ngạc nhiên của mình.
“Gì cơ? Nhưng đã một thời gian kể từ khi chúng ta đến đây rồi…”
“Cha. Con chưa từng nhìn thấy cô ta kể từ khi con bắt đầu có những cơn ác mộng đó.”
Tại sao một hầu gái da đen lại biến mất sau việc đó? Nếu việc nhìn thấy một cái xác chỉ là ảo giác, thì chẳng phải ngày hôm sau cô ta phải xuất hiện ngay sao? Isella không thể ngừng run rẩy.
Đêm đó, khung cảnh mà cô ta nhìn thấy trong căn phòng đó lại hiện về tâm trí. Khuôn mặt của nữ hầu với cái đầu đã bị tách rời khỏi cơ thể. Nó quá rõ ràng cho một hình ảnh tượng tượng.
Nó thật là kinh khủng.