Việc quở trách lặp đi lặp lại trong hơn 100 năm trời chỉ còn sự buồn chán.

Đứng bên cạnh Donna, Helen, người quản gia, rất tức giận vào sáng hôm nay và mắng mỏ với chất giọng nghiêm khắc. Vào thời điểm này, vốn đã đến lúc tập hợp những người hầu và giao nhiệm vụ hôm nay cho họ. Bà ấy có vẻ rất tức giận. Rất rõ ràng tại sao, sau khi xem xét những việc đã xảy đến vào đêm qua và xem xét đến khuôn mặt trắng nhợt cùng với đôi mắt sưng húp của Donna.

“Tiểu thư sẽ không được đi ra ngoài theo ý thích của mình nữa.”

“Ừ.”

“Rõ ràng là Donna không đủ tốt để phục vụ cho Tiểu thư đươc, vậy nên thần sẽ xem xét xem ai có thể thay thế cô ấy.”

“Ồ…”

Nếu đó là Nancy, thì chỉ có Carynne bị mắng mà thôi. Carynne xoa xoa bên hông, tự hỏi rằng liệu đó có phải là do sự chênh lệch tuổi tác hay không, quả là vậy. Thật chẳng dễ chịu khi phải nghe giọng nói của một người phụ nữ trung niên thay vì là nghe giọng của một thiếu nữ trẻ vào sáng sớm.

Trong khi nhìn vào bên hông đau nhói của mình, Carynne cảm thấy thật may mắn khi lần này cô đã được chữa trị thích hợp. Cô đã có một suy nghĩ bất thình lình rằng tốt hơn hết là nên duy trì một mối quan hệ tốt đẹp với Dullan cho đến khi cô ấy bị thương một lần nữa trong tương lai.

Sau khi cởi bỏ lớp áo lót và kiểm tra vùng bị thương, đúng như Raymond đã nói, cô ấy bị đâm không sâu lắm. Dù vậy, cô vẫn phải bị khâu hai mũi. Trán của cô ấy thì bị rách còn bên hông của cô ấy lại bị khâu thế này. Cô ấy tự hỏi rằng bản thân mình sẽ thế nào nữa trong khoảng thời gian một năm này đây.

“Cái áo thịt ngực đó thực sự là áo nịt ngực bằng xương cá voi. Ta rất vui vì bản thân đã mua cái đó.”

“Tiểu thư à.”

“Đừng có trách mắng ta nhiều vậy. Ta cũng không đau đến thế đâu.”

“Có rất nhiều người đã chết trong rạp chiếc đó. Nếu không có Ngài Raymond, người có để đã chết rồi ạ. Không, thần chắc chắn là người sẽ chết đấy ạ.”

Thật khó để cô ấy bào chữa. Helen là người có cấp bậc cao nhất trong số các người hầu vì bà ấy là quản gia, vậy nên điều đó có nghĩa là bà ấy phụ trách công việc nội bộ của gia đình thay cho Carynne nhỏ tuổi.

Borwen là nam, vậy nên hắn chẳng ở đây để nghe tất cả những điều này vì hắn không thuộc thẩm quyền của Helen. Nhưng tại đây, Helen nói rằng vì hành vi thiếu chín chắn của Donna, lương của cô hầu trong tháng này sẽ bị trừ đi một nữa và cô ấy sẽ quay lại trở thành người hầu giặt là.

“Ta không muốn như vậy.”

Trên tất cả, có rất ít hầu gái khác hoạt bát, sôi nổi và hấp tấp như Donna. Cô ấy hấp dẫn Carynne đến mức cô không muốn từ bỏ cô hầu đó.

“Đó là lỗi của ta mà, vậy nên hãy để Donna tiếp tục làm việc đi.”

“Tiểu thư.”

Helen đáp lại một cách kiên quyết. Đôi mắt của Donna sáng lên lấp lánh.

“Thần biết rằng người gắn bó với cô ấy vì hiện tại người không có nhiều bạn đồng trang lứa như vậy, nhưng điều này không hề sáng suốt chút nào.”

Bà là gì, tiểu thư của cái nhà này sao? Carynne thậm chí còn không thể uống trà cho bữa sáng của mình vì sự quở trách này. Bản thân Carynne rất thích sự cân bằng giữa tốt va xấu trong một nhân vật, nhưng cô ấy không thích Helen cho lắm.

Helen hành động như thể bà ấy là nữ chủ nhân của dinh thự này vậy, giống như quản gia trong nhưng dinh thự có một nữ chủ nhân bất lực vậy. Và vậy nên, bà ta đã cố gắng kiểm soát Carynne như khi cô ấy vẫn còn là một đứa bé.

Đó không phải là một trải nghiệm thú vị đối với Carynne khi nhìn thấy Helen đã nhầm lẫn rằng đây là một điều gì đó thuộc về quyền đạo đức hay nghĩa vụ của bà ta. Người tốt thì đáng yêu, người ác thì thú vị - tuy nhiên, những người cho rằng mình đúng chỉ khiến cô cảm thấy buồn chán và phát cáu mà thôi. Đó là lý do tại sao cô luôn tránh gặp Helen càng nhiều càng tốt.

"Helen."

Carynne muốn ngắt lời người phụ nữ đó và nói với bà ta rằng bà ta đang trở nên trơ tráo đấy, nhưng cô ấy cố gắng kiềm chế bản thân mình. Những người quản gia như Helen thì có quyền lực. Có bao nhiêu người hầu sẽ lắng nghe một tiểu thư quý tộc mới mười bảy tuổi người sẽ nói bất cứ thứ gì mà mình muốn chứ. Carynne nhớ lại quá khứ xa xăm.

Đã có lúc cô ấy thử hành động như một nữ chủ nhân trong nhà. Cô ấy đã tuyệt thực, mặc dù điều đó khá là bất tiện, vã đã đuổi được người đàn bà nà ra khỏi nhà. Nhưng Carynne đã sớm hối hận. Có rất nhiều người hầu để quản lý và rất nhiều nhiệm vụ phải hoàn thành. Mọi chuyện chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi vì bạn là con gái của lãnh chúa một thái ấp.

Để quản lý một dinh thự, tất cả người hầu đều phải được tập hợp hằng ngày vào lúc bình minh để xem xét những công phải làm, và sau đó khi tới ban đêm, họ phải được kiểm tra. Carynne đã phải làm mọi thứ - kế toán, chào đón khách và quản lý chung mọi việc.

Helen đã được thay thế bằng Nancy, nhưng Nancy chẳng thông minh và cô ấy hầu như không thể xoay xở được vì cô ấy không biết chữ, vậy nên họ chẳng thể giải quyết được loại công việc này.

“Điều này là không thể.” Helen trả lời.

“Làm ơn mà.”

Những người hữu ích cần được xoa dịu, dỗ dành và đánh giá cao.

“Nhưng sẽ thật bất tiện khi đột nhiên có người thay thế cô ấy… Cô sẽ đến chơi với tôi chứ, Helen?”

“Thần có rất nhiều việc phải làm.”

“Chính xác là vậy. Bởi vì cô thậm chí còn chẳng phải là người cùng tuổi với tôi, Helen à.”

Thật là đơn độc. Cô ấy thể hiện sự thân mật và đẩy nó lên một bậc. Bất cứ khi nào Carynne giả vờ khó chịu, quyết tâm của Helen sẽ yết dần. Đúng như dự đoán, Helen thực sự nghĩ rằng mình là mẹ ruột của Carynne.

“Người không được làm điều đó nữa đâu.”

“Vâng vâng. Ta sẽ không.”

“Nay cả vậy, bao nhiêu việc bắt đầu rối lên vì Nancy…”

“Khi nào Nancy quay lại vậy?”

“…Người không biết ạ? Nancy đã nghỉ việc rồi. Cô ấy nói rằng cô ấy không thể chịu đựng được nữa. Thần biết ngay mà, điều đó chẳng thể nào tránh được vì cô ta sinh ra đã là một kẻ du mục rồi.”

Đó là cách mà nó được xử lý sao? Nancy đã đi nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng cô ấy phải nghỉ việc vì công việc quá vất vả.

Carynne hạ tách trà xuống. Helen mang đến một chiếc bàn chải. Chải tóc cho Carynne không phải là việc của Helen, một quản gia, sẽ làm, nhưng dù sao thì thiếu nữ trẻ vẫn hỏi.

“Cô sẽ làm điều này chứ, Helen?”

“Khi tôi còn trẻ, tôi từng là thị nữ phụ trách váy áo cho một nữ quý tộc trẻ. Tôi không thể giao việc này cho Donna vào một ngày như thế này. Sẽ tốt hơn nếu có Nancy ở đây.”

“Hôm nay là ngày gì vậy?”

“Đó là ngày đầu tiên mà Ngài Raymond ở đây. Xin người hãy yên tĩnh nhé, thưa Tiểu thư. Lãnh chúa và Quý ngài Evans sẽ ở đó.”

“À.”

“Trông người thật xinh đẹp mà, phải chứ?”

Điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ phải mất một giờ để trang điểm và thêm ba giờ để làm tóc nữa. Thông thường thì, tất cả chúng sẽ được thực hiện bởi Nancy, hoặc nếu Nancy không có ở đó, thì đó sẽ là Sera.

Có một bàn tay của người thợ làm tóc khác cũng khiến cô ấy thật dễ chịu. Carynne đã quá già để có thể than vãn và nói rằng, “Ta chẳng muốn làm điều này chút nào!”

“Vậy nhưng, thế này là quá đắt rồi.”

“Gì ạ?”

“Tinh dầu hoa hồng, hay thậm chí là cả bộ váy này hay sao?”

“Nó vẫn chưa là xa xỉ gì so với Quý cô Evans cả. Người cũng phải xem phần nào để không bị mang tiếng xấu hổ, đúng không ạ?”

Điều nào ở đây là đáng xấu hổ hơn, cố gắng quá mức với việc ăn mặc quá mức với đồng quần áo chất lượng cao hay mặc bộ váy rẻ tiền giữa những người sẽ mặc đồ xa xỉ? Phần lớn đều sẽ đồng thuận rằng cái sau đáng xấu hổ hơn, nhưng đây là giữa những người không muốn mất mặt.

Mặc dù nghĩ rằng có một thứ được gọi là phép lịch sự cơ bản, nhưng giữa những người có tiêu chuẩn cao hơn so với người khác, ranh giới giữa sự lịch sự, tiết kiệm và sang trọng sẽ bắt đầu mờ nhạt. Và Carynne chỉ tập trung vào những thứ khác hơn là cân đo đong đếm giữa chúng.

Điều quan trọng nhất chính là kết cục của cuốn tiểu thuyết và khẩu vị của nam chính.

Khẩu vị của Raymond rất quan trọng. Sự nhận định của Carynne về giá trị thì không quan trọng lắm.

“Có phải là Cha đang bắt cô phải làm điều này không?”

“Không ạ.”

Khi đôi mắt của Helen đang híp lại, một nhân viên mát xa bước vào. Cô ấy cởi bỏ quần áo của Carynne bằng một đôi tay điêu luyện và đặt cô ấy xuống chiếc giường gỗ. Toàn bộ cơ thể cô ấy được lau bằng một mảnh vải có thấm nước hoa hồng.

“Ugh.”

Vết thương vẫn còn đau nên Carynne rên rỉ. Cuối cùng, Helen ngăn người mát xa lau người cho Carynne và nói rằng.

“Tắm có thể là quá mức với người ạ.”

“Phải không?”

“Vậy nên chỉ cần thoa dầu thơm là đủ.”

Vết thương như thể sẽ hé miệng nữa vậy.

Khi tóc của Carynne được kéo về đằng sau, Donna rửa sạch da đầu cùng tóc bằng nước, đồng thời

thoa dầu thơm một lần nữa khi tóc cô ấy được nâng lên.

“Vì em giỏi giặt giũ nên em cũng giỏi gội đầu phải không nhỉ?”

“He he.”

“Thực sự có lý do nào để ta trông phải đẹp trước mặt Ngài Raymond không?”

“Có ạ! Đầu tiên là, so với Isella… với Quý cô Evans, Tiểu thư người xinh đẹp hơn rất nhiều, vậy đó sẽ là một khoảnh khắc đáng tự hào ạ. Thứ hai thì… còn nữa…”

“Còn gì nữa?”

“Ừm…”

Để kiếm tiền chứ sao. Carynne có thể nghe thấy tiếng của Helen và người mát xa cười khúc khích. Cuối cùng thì Donna không trả lời được, nhưng xem xét tiếng cười giữa sự im lặng đó, Carynne đã biết.

Dullan là một lánh chúa thái ấp đương nhiệm không được hoan nghênh chút nào. Hắn là người không hợp với một ‘tiểu thư’ xinh đẹp. Helen muốn công khai vẻ ngoài đẹp đẽ của Carynne trước mặt Raymond.

Không phải là bà ấy không nghĩ về Dullan với tư cách là chồng của Carynne, chỉ là bà ấy coi hắn là một người không đủ tốt cho Carynne.

Carynne không bị xúc phạm bởi sự kiêu ngạo này. Cô ấy chỉ cảm thấy không

bắt buộc phải bảo vệ hay nuôi dưỡng sự thù hận đối với Dullan.

Đúng hơn, cô ấy bị sự thôi thúc phá hỏng tâm trạng.