“Lạy chúa, liệu cuối cùng ngài có dành thời gian cho vị hôn thê hay than vãn cuả mình nữa không vậy, thưa ngài?”

“Điều đó có ai lường được đâu.”

Raymond trả lời với một biểu cảm khó hiểu. Ngay từ đầu anh ấy đã chẳng có muốn đến đây mãnh liệt như vậy và anh cũng chẳng hề có thiện có thiện cảm với những hành vi Verdic Evans, nên Xenon chẳng thể hiểu được tại sao anh lại đi đến tận đây cả.

Bất chấp sự suy sụp gần như là tan nát của gia đình mình, Raymond vẫn xuất thân từ một quý tộc, nên anh sẽ không bao giờ để lộ điểm yếu đối với cấp dưới của mình. Mặt đó của anh đôi khi khiến Xenon hơi xuống tinh thần một lúc.

Nhưng ngay sau đó, hắn sẽ tự hỏi rằng liệu chàng hiệp sĩ trẻ tuổi này có điểm nào hay không, và thay vì nuôi dưỡng bất kỳ cảm xúc nào như ghen tị với anh, hắn quyết định coi Raymond như một người bẩm sinh được thần thánh chúc phúc. Nếu Xenon gạt ý kiến cá nhân của mình sang một bên thì, Raymond là một người khá là giỏi – không, anh là một cấp trên giỏi con mẹ nó khủng khiếp.

Khả năng của Raymond cực kỳ tuyệt vời. Và anh ấy cũng rất hào phóng trong việc cho đi hay rất công bằng với sự phán xét. Anh ấy là một hiệp sĩ nhưng lại chẳng thực hiện tinh thần hiệp sĩ với những định nghĩa của tầng lớp quý tộc, mà ngược lại, anh thấm nhuần những giá trị lý tưởng của những người dân thường mong muốn.

Anh ấy là một tay bắn tỉa.

Xenon là phụ tá của Raymond, nhưng hiến khi có một phụ tá giống như Xenon lại làm việc thân thiết với một hiệp sĩ như vậy, và khi Raymond mang nước đến cho hắn một cách gần gũi, hắn vẫn cảm thấy miễn cưỡng. Bất cứ khi nào về đến nhà, Raymond sẽ trực tiếp phân phát nước và một số thức ăn cho các hiệp sĩ đang mệt mỏi, và anh ấy có xu hướng thực hiện trách nhiệm đó một mình.

Nghề bắn tỉa không hẳn là công việc của một người quý tộc. Giết người khác trong khi che giấu bản thân bị coi là một điều ô nhục không chỉ đối với kẻ thù mà còn là đối với những quý tộc ở đất nước này nữa.

Một công việc bẩn thỉu. Khi những quý tộc tham gia một cuộc chiến thì đó là một trận đấu của trí thông minh và chiến lược, và chỉ cần sử dụng lời nói mà thôi, họ đã có thể tàn sát hàng loạt những binh lính và chiếm đoạt được vô số tài sản.

Mặc khác, Raymond chỉ hoạt động một mình trong suốt cuộc chiến, nằm dài trên mặt đất. Đến ngày thứ hai, khi anh bò tới phía trại quân địch và bắn từ phía sau gáy con trai đầu lòng của Bá tước Githdin, mọi người đều chỉ trích anh ấy. Gã kia là một người khá nổi tiếng. Gã là một nhà soạn nhạc khá nổi, và tất nhiên, dù đó chẳng phải cho vợ gã, khi gã đi chiến tranh vì một ả đàn bà khác.

Nhưng ngay chính ngày hôm sau, tất cả đều phải im lặng khi đầu của tên Bá tước đang phẫn nộ kia đã bị bắn. Một tháng sau đó, 300 binh lính địch đều bị chầu trời và mọi người đều trở nên phấn khích một cách tột độ.

Sáu Nam tước và vô số những hiệp sĩ khác đã bị giết. Có tin đồn rằng anh ấy đã ký hợp đồng với một ác quỷ, và những biệt danh gán cho anh đều là sự pha trộn giữa truyền thuyết cùng sự đố kỵ.

Tay thiện xạ với những viên đạn ma thuật.

Trong cuộc chiến đầu tiên mà anh tham dự, đây là biệt hiệu mà anh nhận được.

Anh có một đôi mắt rất tốt. Tính cách của anh ấy, sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của anh ấy cũng rất tuyệt vời, nhưng thị lực mới là thứ đặc biệt đáng được chú ý với Xenon, khi gã trước đó từng là một thợ săn. Thị lực của Raymond có thể được sánh với mắt diều hâu trên bầu trời.

Anh ấy thậm chí còn chẳng sử dụng ống nhòm, thứ mà có nguy cơ khiến anh bị bắt nếu nó khiến ánh sáng bị phản xạ. Khi nghe được tin có sự cố trong rạp xiếc, dù trong lúc mọi người chạy đổ xô ra khỏi lều, thì anh lại lập tức chạy vào bên trong để giải quyết tình hình.

Xenon cảm thấy tự hào khi mà người vô cùng cao quý này chính là người mà gã đang phục vụ.

“Hicc… Tiểu thư à, xin người hãy mở mắt ra đi ạ.”

Đó là lý tại sao Xenon thấy bối rối khi nhìn thấy chúng đã làm điều gì đó khá là khủng khiếp với cô gái nhỏ trẻ con của nhà Haier. Xenon chắc chắn rằng là anh đã nhìn thấy, nhưng hắn không thể tin được là cô ta lại trong tình trạng này.

“Hnngh… Đó là lỗi của em.”

“…Donna, im lặng đi.”

Cô gái nằm bên trong chiếc xe ngựa đang lắc lư vô cùng tái nhợt. Và với một biểu hiện mà Xenon trước giờ chưa từng được nhìn thấy ở Raymond, người hiệp sĩ đang ở bên cạnh cô ấy để chặn vết máu bên hông cô gái.

Ở phía đối diện của cỗ xe, một người phục vụ đang lo lắng cầu nguyện với hai bàn tay đan chặt vào nhau. Một nữ hầu đang nắm lấy tay của Tiểu thư Haier với khuôn mặt đẫm lệ.

Giờ đây, khi tiểu thư nhỏ quý tộc ấy trở nên như vậy, họ hẳn là đang rất lo lắng về hình phạt sẽ ập tới với mình. Xenon tặc lưỡi và thông cảm cho họ. Vì một đứa con gái vắt mũi còn chưa sạch mà ngay cả Ngài Raymond cũng bị cuốn vào.

Giờ đây, tiểu thư quý tộc đã trở nên như vậy, hẳn họ đang lo lắng về hình phạt sẽ ập đến với mình. Xenon tặc lưỡi và thông cảm cho họ. Vì một cô gái chưa trưởng thành, ngay cả Ngài Raymond cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này.

“…Xin thứ lỗi, thưa ngài. Không phải ngài đã nói rằng ngài sẽ đi gặp Quý cô Isella sao?”

“Ừ, đúng rồi.”

“……”

Sau đó, Xenon thậm chí chẳng thể nào tiếp tục với câu hỏi, ‘Vậy tại sao ngài không tới đó ạ?’ Có thể là anh ấy chỉ muốn đến mà thôi. Hoặc có lẽ anh ấy đến đây để xoa dịu sự lo lắng của hôn thê của mình. Hoặc có thể anh ấy thấy hứng thú với cuộc chiến của đất nước láng giềng, nơi chỉ cách đây một dãy núi.

Hoặc có lẽ nó cũng có thể là để đáp ứng yêu cầu của Verdic – dù sao thì lão ta cũng là một nguồn tài chính khổng lồ. Hoặc cũng có thể để xem khuôn mặt con gái của Enid, người với vẻ đẹp nức tiếng ấy.

Xenon rất ngạc nhiên khi cô ấy còn trẻ hơn cả những gì hắn tưởng tượng, nhưng cô ấy thực sự là con gái của Enid. Và cô ấy còn đẹp hơn cả thế nữa. Chính vì vậy, chủ nhân của cậu cũng giống như bao người đàn ông khác thôi, nên tự nhiên sẽ có xu hướng thích cô ấy. Sự yêu thích của anh ấy đối với cái đẹp là điều đương nhiên.

Thật chẳng thoải mái gì khi ở cùng một người bị thương trong xe ngựa. Xenon muốn hỏi Raymond điều gì đó, nhưng hắn chẳng thể thốt ra được. Hắn có rất nhiều câu hỏi, nhưng ngay cả khi họ ở một minh, Xenon cũng chẳng thể hỏi anh ấy được.

“Huu…”

“Thưa tiểu thư, người ổn chứ ạ?” nữ hầu hỏi.

“Không.”

“Ug.. hng…”

“…Vết thương không đi sâu được vì cái áo nịt ngực đấy, nên cô sẽ ổn thôi.” Raymond nói.

“…….”

“Vậy thì không phải chúng ta nên cởi nó ra trước hay sao?” Raymond đề nghị.

Và Carynne trả lời, “… Ôi trời, thật là gian xảo a.”

“T-Thưa tiểu thư!”

“Đó là một trò đùa mà thôi. Vì chúng ta đều đã ở đây rồi, nên đi thôi và… uugh.”

Mặt của người hầu nam trở nên trắng bệch.

“K-Không phải ngài nói là Tiểu thư sẽ không sao mà?”

“Ý ta là vết thương sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chứ đến cả một vết xước do giấy cứa còn đau nữa là.”

Nhìn Raymond cố cắng khiến Borwen bình tĩnh, Carynne không nói lên lời.

“Chà, quả nhiên anh là một hiệp sĩ nhỉ. Nếu là anh thì, một cú đâm như thế này thì chẳng là gì cả… ha, haa.”

“….Tôi không có ý mỉa mai đâu. Tôi chỉ muốn nói là ngoài việc tình trạng nguy kịch ra thì, nó sẽ rất đau đớn đấy.”

“Tôi cũng không hề mỉa… mai mà. Thứ lỗi cho việc vô ý của tôi thế này, tôi thực sự rất… đau…”

“Hãy ngồi yên nào.”

Xenon chăng thể nào chịu được nổi cuộc tán gẫu của hai người họ. Hắn không nghi ngờ gì về nhiệm vụ của mình như một người hầu cận. Tuy nhiên, khả năng phán đoán và hiểu biết của hắn với tư cách là một thợ săn chẳng thể bị kìm hãm. Ngay khi hắn cố gắng đề cập đến hôn thê của cấp trên, ngài ấy vẫn chẳng trả lời.

Raymond ngăn cho máu không chảy bên hông cô gái và an ủi cô ấy một cách đúng mực. Đổi lại, cô ấy an ủi những người hầu của mình và đưa ra lời cảm ơn của mình rồi đùa giỡn với người hiệp sĩ sau khi cô ấy vừa bị đâm bởi những kẻ tấn công.

Phong thái đáng yêu và linh hoạt của cả hai dường như giống một điều gì đó ngoài một vở kịch trên sân khấu, và họ toát ra một bầu không khí yên bình một cách tinh tế mặc dù họ đang ở giữa một tình huống khẩn cấp.

Họ như thể là nữ quý tộc cùng chàng hiệp sĩ mà Xenon vẫn được nghe kể khi hắn còn trẻ. Ngay cả nữ hầu bên cạnh cũng ngưỡng mộ bọn họ, như thể khung cảnh này là một câu chuyện tình yêu đã được viết sẵn trên sân khấu vậy.

Nhưng Xenon chắc chắn rằng Raymond đã theo dõi cô ấy kể từ lúc mà cô ấy lẻn ra ngoài. Khi anh ấy nói rằng mình phải tìm một cô gái, anh đã đi đến một tòa nhà cao, nhìn xung quanh và kiểm tra mọi vị trí. Ngay cả với một khoảng cách mà đến cả Xenon cũng có thể nhìn thấy, Tiểu thư Haier bị bao vơi bởi hai gã đàn ông.

Chúa ơi, cảnh tượng đó thật sự là. Xenon đã chuẩn bị chạy và chửi thể trong khi đang thở, nhưng khi hắn nhìn thấy hình bóng của chủ nhân mình, hắn nghĩ rằng sau cùng thì hắn sẽ chẳng cần phải lao xuống nữa. Có vẻ như hắn chẳng cần phải cứu cô ấy nữa. Anh giơ súng lên và nín thở.

Hai tiếng súng vang lên.

Ngài Raymond cũng chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc ưu tiên cuộc sống của con gái một nhà quý tộc hơn là mạng sống của hai kẻ tấn công trong con hẻm nhỏ. Nến Xenon tự mình ngăn chặn điều ấy, nó sẽ kết thúc bằng cái chết của hắn, nhưng khi hắn nhìn Raymond giải quyết nó, miệng hắn có vị đắng ngắt.

Thái độ thật là giống như một quý tộc. Nhiều người sẽ nghĩ rằng anh ấy là một người hiệp sĩ thực thụ. Nếu mà ai dám thách thức điều ấy, hắn sẽ bảo kẻ đó đi chết đi là vừa.

Đúng như dự đoán, hắn theo sau chủ nhân của mình, người đã chạy xuống trước. Mặc dù Xenon có cảm giác không vui, nhưng tình hình đã được giải quyết.

Raymond không hề ra lệnh cho Xenon bắt súng của mình, mà thay vào đó yêu cầu Xenon lại gần cô ấy để anh đưa cô trở về.

“…Hử, gì cơ. Vị trí của tôi là thế này rồi. Mấy người cũng đừng có thù hằn gì nha, nên là… hả?”

Xenon càu nhàu rằng chẳng thể giúp được gì khi hắn cố gắng thu dọn mấy cái xác, nhưng khi đang làm vậy, hắn hoảng sợ khi nhìn thấy tình trạng của cô gái kia, người mà Raymond đã lệnh cho hắn đi tìm, đang gặp phải.

Chủ nhân của hắn đã cố tình để cô ấy bị thương.