“Ha .. ahh…”
Gã xoay con dao.
Bang!
Ngay sau khi đó cô mới nghe thấy được tiếng súng. Quá muộn. Nó vốn đã phải thế rồi chứ. Carynne cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Bọn chúng trước đây cũng từng cưỡng hiếp mình, nhưng chúng chưa bao giờ tra tấn mình cả. Nó sẽ như thế này nếu gia đình bọn chúng bị động vào, và nó thật đáng ngạc nhiên làm sao khi mà những kẻ đã giết và đi cưỡng hiếp người khác vẫn cảm thấy gắn bó với gia đình của mình như vậy. Chúng thậm chí còn chẳng yêu gia đình của mình nhiều đến như vậy.
“Này, thứ gì đã khiến ngươi tức giận vậy…? A, ngươi đã chết rồi à.”
Carynne nhìn thấy ánh nhìn sâu bên trong Hans đang nở rộng dần. Đó là một cái chết chẳng đáng quan tâm cho một nhân vật tầm thường. Việc gã chết chẳng khác nào lúc đang sống, như một con côn trùng vậy.
Hans, ngày nào ngươi cũng đánh đập và cưỡng hiếp vợ mình như thế này. Vậy mà, ngươi lại cảm thấy bị phản bội khi ngươi nghe thấy việc vợ mình sẽ sớm tái hôn ư? Đó là lý do vì sao ngươi giận dữ sao? Ngươi có ghét việc nghe thấy chuyện về vợ mình sau khi ngươi chết không? Một tương lai mà ngươi chẳng thể nhìn thấy chăng? Hoặc không thì, là vì ngươi bị xúc phạm sao? Nhưng ta chẳng muốn làm chuyện đó với ngươi đâu. Hơi thở của ngươi thật là hôi thối.
Và khi Carynne nhìn thấy miếng thức ăn dính trong răng của Hans, cô ấy đã nhắm chặt mắt lại vì kinh tởm. Carynne nhắm mắt lại và cố gắng nghĩ lại về một điều gì đó dễ chịu. Nên là thứ nào đây nhỉ? Lần này cô ấy đã được nhìn thấy một con voi. Đó là là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy nó bằng xương bằng thịt.
Này, có khi nào mình lại có tài năng huấn luyện động vậy không nhỉ. Vậy thì sẽ vui lắm đây.
Carynne nhớ lại lúc mà con voi cố tiến lại gần cô. Đến cuối cùng, cô ấy chẳng thể biết được rằng liệu con voi ấy có định làm hại mình hay không. Trong kiếp này, cô ấy chẳng thể đoán được liệu con voi ấy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống này thế nào.
Tuy nhiên, điều mà cô ấy có thể chắn chính là bản thân Carynne rất dễ gặp phải nguy hiểm. Isella đã từng yêu cầu, trong một bức thư gửi cho Raymond, để anh tới gặp cô ả, nhưng anh đã từ chối ngay lập tức. Dẫu vậy, như đã dự đoán, anh đã bí mật tới đây bởi vì anh ta lo lắng.
Giờ đây chính là chuỗi sự kiện đã được diễn ra một cách hết sức chân thật, Carynne đã có thể lường trước được nguy hiểm của ngày hôm nay sau khi cãi nhau với gã đánh xe và đi thăm thú xung quanh với Borwen cùng Nancy. Nhưng lần này đó lại là với Donna chứ không phải Nancy.
Không giống như Nancy, người yêu thích âm nhạc, Donna vô cùng tò mò nhất quyết muốn đi xem rạp xiếc. Vậy nên, đó là điều đã đoán trước được sẽ có nguy hiểm xuất hiện trong hoặc là sau buổi biểu diễn xiếc ấy.
Và kết quả là cả trong và sau buổi biểu diễn đều tràn ngập nguy hiểm. Carynne chẳng thể ngờ nó lại đến mức này.
Tuyệt vời hơn cả việc gặp Raymond, nhưng tác dụng phụ như thế này xảy ra bất cứ khi nào mà Carynne tự hành động. Sau khi được giải cứu lần đầu tiên tại rạp xiếc, cô ấy tự hỏi rằng liệu bản thân có nên kết thúc lịch trình của ngày hôm nay ở đó không. Cô ấy đã bị cuốn vào nó quá nhiều rồi. Dẫu vậy, cô ấy cũng đã làm những việc mà cô ấy cần làm, đó là được trực tiếp đối mặt với Raymond.
“…Ou.”
Bên hông của cô ấy đau đớn. Cô ấy nên tránh việc chọn rạp xiếc trong vòng lặp tiếp theo. Dẫu vậy, cô vẫn muốn được chạm vào chiếc mũi đó, và như đã lường trước được, cô ấy vướng phải những nuối tiếc kéo dài. Và như đã được báo trước, lòng tham quá mức sẽ khiến bản thân cô ấy bị thương.
Cô ấy cũng muốn bí mật tới xem người có tên là Phu nhân Deere, nhưng cô ấy chẳng thể biết được rằng ý đồ đó sẽ trở nên khó khăn như thế này. Dẫu vậy, đây vẫn là một cảnh tượng tuyệt vời. Nếu mà cô ấy có thể tiếp tục được nhìn thấy những thứ như thế này, cô ấy đoán rằng bản thân mình có chết thêm vài lần nữa cũng xứng đáng. Có vẻ như cô ấy có thể cầm cự được thêm chút nữa.
“Cô ổn chứ.”
Carynne nhắm mắt lại. Cô không muốn nhìn thấy anh lúc này, người đàn ông đã quá quen thuộc với cô ấy.
“Tôi không nghĩ là mình đã từng nhìn thấy một người như anh trong lực lượng cảnh vệ tuần tra ban đêm. Anh thậm chí còn chẳng giống như là một thợ săn.”
“…Sự hoài nghi một cách hợp lý như vậy là môt trách nhiệm của quý tộc, nhưng tôi không mong muốn được đề xuất nó ra vào lúc này đâu.”
Carynne cố gắng mở mắt ra và nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ. Như thể cô ấy thực sự nghi ngờ anh vậy, cô cố gắng nhìn xanh như thể anh chẳng phải là người đàn ông mà cô quen biết hơn một trăm năm trời. Nhưng bởi vì cô ấy bị đâm bởi một con dao bên hông, như một cách trẻ con, cô ấy muốn bám vào anh ấy và càu nhàu với anh như thể họ là một cặp vợ chồng già vậy. Anh đến quá muộn. Anh đến quá là muộn đấy.
Chẳng thể nhận thức được điều ấy, nước mắt cô ấy trào ra ngay cả khi cô ấy chẳng diễn chút nào. Bị đâm thực sự rất đau. Nó thật là khó thở.
“Như anh có thể thấy đấy, máu của tôi chẳng xanh đến mức được gọi là một quý tộc. Cảm ơn vì đã …cứu tôi. Nhưng như những gì anh đã nhìn thấy trong trường hợp của tôi rồi đấy… hức, hức, hức… Tôi chẳng sống ở trong một điều kiện tốt… hức…”
Raymond ấn một tay vào vào hông cô để cầm máu. Một tay vòng qua, anh vỗ nhẹ vào lưng Carynne để xoa dịu hơi thở hổn hển của cô ấy.
Raymond ghét những người phụ nữ khóc lóc, nhưng đó là bản năng khiến anh ấy chăm sóc một người bị thương vì anh ấy là một người lính. Anh ấn xuống vết thương khi xoa dịu cô ấy. Trong lúc đó, thật ngạc nhiên khi là anh an ủi một thiếu nữ trẻ chứ chẳng phải là một người lính dưới quyền của anh, nhưng anh chẳng thể rời ray ra khỏi cô ấy.
“Thuộc hạ của tôi sẽ sớm tới đây thôi, và cậu ta có mang theo một loại thuốc cầm máu. Xe của nhà Haier cũng đã được kêu tới đây rồi.”
“Anh biết tôi là ai sao?”
“Tôi đã định đến thăm không chính thức. Nhưng nó chẳng thể nào làm khác được. Tôi là Raymond Saytes. Tôi hiện là sĩ quan chỉ huy của Hội hiệp sĩ xứ Raven, chuyến thăm đến nơi này của tôi hoàn toàn là vì mục đích cá nhân thôi.”
Là một quý tộc thực sự rất rắc rối. Cô ấy đang khóc lóc vì đau đớn, và trong khi hỏi cô ấy có sao không, thì một bác sĩ đã nên được gọi tới rồi, nhưng đến cuối thì, lại thành thế này đây – ngay cả ở vị trí của anh ấy, một cuộc điều tra về địa vị, tên tuổi cùng mục đích của nhau lại được nhắc đến. Thật là khó chịu, thật là đau khổ, thật quá tẻ nhạt. Carynne muốn buông bỏ mọi thứ lại.
“Quý cô Haier này, hôm nay cô đi chơi có vui không?”
“Khi mà tôi bị đâm bởi một con con dao ư?”
“…Tôi xin lỗi. Tôi không có ý như vậy đâu. Thật khó để tôi có thể an ủi một người khác vì tôi chẳng giỏi ăn nói lắm đâu.”
Raymond, một hiệp sĩ, sẽ trở thành một tên ngốc mỗi khi đứng trước Carynne Haier. Tất nhiên, điều này hoàn toàn hiển nhiên mà. Carynne thở dài. Những dòng lặp đi lặp lại này chẳng hề thú vị chút nào. Cô biết anh chỉ đang cố gẳng an ủi và xoa dịu cô, nhưng nếu có thể, cô muốn nắm chặt lấy mái tóc vàng của anh ấy và kéo thật mạnh.
“Mặc dù đó là một chuyến đi chơi chẳng có mục đích nào cả, nhưng mà tôi đã bị mắc kẹt trong hơn mười năm trời mà chẳng có một chuyến phiêu lưu nào rồi.”
Và Carynne chẳng còn cách nào khác ngoài thốt ra những lời lẽ kinh khủng đó.
“Nhưng thật vui vì tôi đã đi ra ngoài.”
“Vậy sao. Hôm nay cô đã thích điều gì nhất vậy?”
“Tôi đã nhìn thấy một con voi đấy.”
“À đúng vậy.”
“…Nó rất tuyệt vời, vậy nên tôi rất thích nó.”
“Thật là tuyệt nhỉ.”
Cô ấy đã nhìn thấy một con vậy mà cô ấy chưa từng được nhìn thấy trước giờ. Nếu chỉ vì trải nghiệm đó, cô ấy có thể chết vô số lần. Cuộc sống là gì so với những điều thú vị cơ chứ.
“Gia đình của cô hẳn là đã lo lắng lắm. Chúng ta về thôi nào.”
“…Vâng, đúng vậy. Chia sẻ tiếng cười là một đức tính tốt, nhưng chia sẻ lo lắng thì là điều không nên rồi.”
Raymond luồn cánh tay kia của mình xuống dưới chân cô ấy để nâng cô lên, còn một tay vẫn ấn chặt bên hông cô ấy. Bên trong chiếc váy làm bằng vải thô, những sợi vải bồng bềnh và đắt tiền bao phủ lấy thân hình tuyệt mĩ ấy.
Khi Carynne được bao bọc bởi một vẻ đẹp tuyệt mĩ như tranh vẽ, Raymond nhấc bổng cô ấy lên và đi về phía xe ngựa. Giống như thể một chú rể đang bế lên cô dâu êu quý của mình vậy, anh đưa cô ấy rời khỏi con hẻm, như thể đó là một lời hứa hẹn cho một tương lai tươi sáng ở phía trước vậy.
“…Ha.”
Dù rằng chẳng bao giờ có tương lai với anh trong suốt cả trăm năm qua rồi, nhưng chắc chắn là nó trông như vậy dù thế nào đi chăng nữa.
Thật là vô ích khi tin tưởng anh ta. Dẫu vậy, đã có những lúc cô ấy muốn tiếp tục dựa dẫm vào anh.
Mắt của họ chạm vào nhau.
Dưới ánh trăng, mái tóc vàng của anh dường như rực sáng tựa như vàng nguyên chất vậy, và đôi mắt anh cũng lấp lánh một cách kỳ lạ.
Sải bước của anh rất trang nghiêm và anh chẳng hề loạng choảng ngay cả khi có Carynne trong vòng tay, như thể cô ấy nhẹ bẫng như một chai nước cầm được bằng một tay vậy. Nhìn anh ấy với một biểu hiện kỳ lạ, Carynne nhắm mắt lại như thể cô ấy đã bị ngất vậy.
.
.
Vào khoảnh khắc này, anh đã phải lòng cô ấy.
Và cũng vào khoảnh khắc này, những gì mà Carynne mong muốn chỉ là chiếc áo ren yêu thích của mình sẽ không bị rách.