“Haa…”
Carynne đã trốn thoát và chạy đến một con hẻm nhỏ tựa như mê cung. Cô ấy đã đi biết bao nhiêu lần quanh những con đường phức tạp này. Nếu không phải bây giờ, sẽ khó có cơ hội khác để tự mình di chuyển, vậy nên cô ấy phải nhanh chóng ròi khỏi nơi đó. Hơi thở hổn hển của cô ấy dịu xuống khi cô ấy bước xuống con hẻm tối.
Cô ấy đã rời xa khỏi Raymond, và Borwen thì bị phân tâm và bị đám đông ở đó giữ chặt, vậy nên sẽ chẳng thể đi theo được dấu vết của cô ấy. Cô ấy không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Sẽ chẳng còn cơ hội nào để di chuyển một mình trong tương lai kế tiếp nữa. Liệu cô ấy có thể gặp người tên là Phu nhân Deere một mình không?
“Có lẽ hôm nay sẽ khác chăng.”
Rốt cuộc thì, cô ấy cũng được nhìn thấy một con vật mà cô ấy chưa từng được nhìn thấy trong hơn một trăm năm nay.
Cô ấy nghĩ về cái chết của con vật khổng lồ đó. Đó là một con quái thú bí ẩn chỉ xuất hiện trong những cậu chuyện cổ xưa. Sau khi sống ở một đất nước ấm áp hơn từ nơi rất xa, sinh vật bí ẩn đã nghiền nát tất cả những người đo chỉ bằng đôi chân của nó, như thể họ là những con bọ bị nghiền nát đến chết giữa những trang sách vậy. Rất giống với cô ấy.
“…Urk.”
Cô ấy thấy buồn nôn. Đó có phải là cảm giác tội lỗi chăng, nhưng cô ấy cảm thấy tồi tệ một cách kỳ lạ. Tình bạn thân thiết? Sự đồng cảm? Carynne cố gắng tìm kiếm một từ ngữ thích hợp, nhưng chẳng có thứ gì thực sự phù hợp.
Dẫu vậy, ngay hôm nay khiến cô ấy chắc chắn rằng có rất nhiều thứ đã thay đổi. Nhìn thấy được những thứ mà cô ấy chưa bao giờ thấy, những người đã chết dù thời điểm đó chưa nên tới. Nếu sự vắng mặt của Nancy đã khiến mọi thứ thay đổi đến như vậy, có lẽ đây là cơ hội để đi tìm hiểu thêm về tình cảnh của cô ấy.
Nhà của gia sư nằm ngay cạnh của hàng mũ. Khi một ngã rẽ mới được mở ra như ngày hôm nay, cô ấy có thể đến được nhà Phu nhân Deere trước khi chuỗi sự kiến tiếp theo xảy đến như đá đã được sắp.
"Ah."
Cô ấy dừng bước.
Nếu cô ấy muốn đi xa hơn, đó sẽ là một con hẻm mà cô ấy sẽ ‘rơi vào nguy hiểm bị tấn công tình dục’. Nhưng vẫn chưa đến lúc mà, phải không? Cô ấy nhìn về phía mặt trăng. Không, vẫn chưa. Nó thật khó khăn khi gọi đây là cuộc sống, nhưng bởi vì cô ấy đã sống xuyên suốt nhưng sự kiện tương tự, nên ở một mức độ nào đó cô ấy có thể đoán trước được tương lại của cuốn tiểu thuyết.
Ngay cả khi nhưng mưu đồ bị trộn lẫn ở chỗ nay và chỗ kia, nếu mà Carynne gặp nguy hiểm trong chuyến đi chơi này, Raymond sẽ đến và cứu cô ấy. Nó cũng giống như việc cô ấy sẽ quay ngay sau khi chết.
Diễn biến cốt truyện nhẹ nhàng và phổ biến nhất là để Carynne đi xem các buổi biểu diễn đường phố với Borwen và Nancy. Sau đó, kẻ nào đó sẽ cố sờ soạng mông của Carynne, nhưng Raymond đã bắt được nó và ngăn nó lại. Nếu nó mà nghiêm trọng hơn, thì trong con hẻm này…
“Cô em thật là xinh đẹp ha? Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Nó sẽ bắt đầu bằng những lời tán tỉnh như thế này. Carynne nhìn gã đàn ông đọc những lời sáo rỗng mà cô đã quá mệt mỏi với nó. Đã bao lâu rồi cô ấy không đến con hẻm này rồi nhỉ. Đã mười hai năm rồi chăng? Không, là mười ba năm chăng?
“Đừng có làm thế.”
“Làm gì cơơ? Anh đã làm gì đâu nhỉ?”
Carynne bị ép vào tường. Có một bàn tay nắm lấy tóc của cô ấy. Hơi thở của gã có mùi thật kinh tởm. Chân phải của gã ép vào đù cô.
“Ồ, cô em chắc là có điều kiện là tốt ấy nhỉ, hm? Cô em có một hàm răng rất đẹp và một làn da trắng đấy. Anh chắc là phía bên dưới của cô em cũng thể nhỉ?”
“Ta ăn uống đầy đủ, ngủ điều độ và cũng tắm đúng cách.”
“Nhìn con gà mái này đang nói gì đây này.”
Trong khi cười khúc khích, một gã khác đã chặn con hẻm lại để Carynne không thể bỏ chạy.
“Này, trông cô ta như là con gái của một gia đình giàu có ấy nhỉ?”
“Vậy hãy để tao nếm thử với nữa nhá.”
Phần dưới của gã ta khá sưng lên. Không hiểu sao cô lại nhớ đến con voi lúc nãy.
“Phụt.”
“Sao, cô em thích nó à?”
“Chẳng lẽ cô em không biết hoàn cảnh mà mình đang gặp phải à.”
Một con voi, một con voi! Carynne chẳng thể kìm lại được sự vui thích của mình.
“He… hehehe…”
“Trông như thể cô ta bị điên vậy.”
“Ai thèm quan tâm chứ, như thể vợ mày không thế vậy.”
Quần áo của cô đã bị rách. Carynne vẫn ổn với điều đó vì cô ấy đang mặc bộ đồ rẻ tiền nhất của mình.
Trong một vòng lặp trước đó cô ấy đã đi vào rừng. Đó là khoảng thời gian mà cô ấy vô cùng sợ hãi việc gặp Raymond. Cô ấy đã vào rừng để mong chờ một cuộc sống không có tình yêu, chẳng phải gặp bất cứ ai, và sẽ không chết nữa.
Và sau đó, cô ấy chẳng bao giờ đi vào rừng nữa. Những mối nguy ở trong rừng khác hẳn so với những mối nguy hiểm cả cô phải đối mặt nơi thị trấn này. Carynne đã bị đâm bởi nanh của một con lợn rừng. Và Raymond đã cứu cô ấy.
Lúc ấy, Carynne vừa bực bội trong lòng vừa nghĩ “Tại sao người này lại ở đây mà không phải là thị trấn chứ?” Mặc kệ cô ấy cảm thấy thế nào, đến cuối cùng Carynne đã phải uống rất nhiều thuốc giảm đau cùng các loại thuộc khác, và cô ấy đã tìm để Raymond để được chết. Đến cuối cùng, cô ấy bi tái phát với vết đâm, và cô ấy đã chết.
“Ah, thật là khó chịu khi nghĩ về chuyện đó. Ta không thể tin rằng chuyện này lại xảy ra. Lần sau, ta sẽ không đi cái đường này và sẽ chỉ đi tới một chỗ khác.”
“Lần sau ư? Đã quá muộn cho điều đó ròi, cô gái ạ.”
Gã bật cười khi nghe những lời đó của Carynne. Ý của cô ta là gì, lần sau ư? Gã chẳng hề có ý định cho cô ấy một cơ hội như vậy. Nhưng Carynne đã phủ nhận điều đó. Nó như thể là cô ấy đang tự nói chuyện với chính mình với cái giọng điều quá bình tĩnh vậy.
“Hử? Ồ, không, không phải đâu. Nó vẫn chưa muộn đâu.”
Trước diễn biến không thể đoán trước được của cuộc trò chuyện này, nét mặt của gã méo mó khi gã dùng ngón tay vỗ nhẹ vào đầu.
“Con điếm rồ này đang nói cái gì vậy?”
“Này, thôi làm mấy việc vô bổ đi và xử lý nó luôn đi. Tao cũng sẽ có phần nữa đấy.”
Khi cô ấy nghĩ về khoảng thời gian mà cô ấy có vết thương đó, cơn giận dữ của Carynne dâng lên.
“Nghĩ về điều đó đi, Hans. Nếu đó là ngươi thì ngươi có giận dữ không?”
“G-Gì cơ? Sao mày biết tên tao-“
“Không, không. Đừng có để ý cái đó. Nó không quan trọng.”
“Cái quái gì thế, Hans, mày-“
“Ngươi có vợ mà. Ta nghĩ là cô ta chẳng hề quan tâm khi ngươi bị bắn và chết đâu? Cô ta sẽ sớm tái hôn sau một tháng nữa thôi.”
“Gì cơ?”
“Ta biết mà. Ngươi cũng đang tức giận có đúng không? Bây giờ nghĩ lại thì, ta cũng thấy rất tức giận. Dullan đã chia tay tới ta sau khi thấy ta hôn một chàng trai khác. Chắc chắn là vậy, nhưng nếu ngươi được học về một số thực hành y tế, vậy không phải ngươi nên công bằng với tất cả mọi người hay sao? Nhưng hắn lại dám tàn nhẫn rằng ta không kết hôn với hắn, vậy nên hắn thậm chí còn chẳng cư xử đúng mực với ta nữa, ta chẳng hiểu. Ta đến cuối cùng đằng nào cũng chết thôi mà, nhưng… Không, đó không quan trọng, dù thế nào nữa. Sẽ tốt hơn nếu không có mủ ở trong vết thương. Sơ cứu ban đầu rất quan trọng, vậy nên Raymond mang tới những nhân viên y tế tốt nhất có ích gì chứ? Đã quá muộn rồi. Cái tên tồi tệ đó đã từ bỏ ta ngay lập tức chỉ vì ta trở thành người phụ nữ của một người đàn ông khác, haa.”
“H-Hans, con điếm này thực sự điên rồi…”
“Câm mồm lại!”
Xoạch.
Gã nắm lấy đầu của Carynne.
Đau quá. Nhưng Carynne lắc đầu một cái, rồi lại nhìn lên. Cô ấy không thể kìm chế được ham muốn nói chuyện này.
“À, Thomas à, con trai anh sẽ trở thành kẻ rửa bát trong nhà của ta đấy. Nhưng cậu ta thực sự rất tệ. Lần trước, à, những gì ta đang nói đến bây giờ là kiếp trước của ta trong cuốn tiểu thuyết này. Ngay bây giờ, con trai ngươi đang bận giúp việc cho một chủ tiệm bánh. Thật là đáng thương. Vậy nên ta đã đã để ý đến đứa trẻ đó đấy. Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ chết vì bệnh STD đấy.”[note43335]
“G-Gì cơ? Con khốn này…”
Tóc của cô ấy bị túm lấy.
“Hans, ngươi có biết để duy trì mái tóc này nó khó đến như thế nào không hả? Đó là kiệt tác của Nancy đấy.”
“Đi chết đi!”
Quan sát một cách cẩn thận.
Carynne bịt tại lại. Bởi vì lần này, cô đã đoán trước được rằng tiếng súng sẽ nổ ra.
“…Hự.”
“Ha, haa.”
“Mày là…”
Chuyện gì vậy?
Cô ấy chẳng nghe được bất kỳ tiếng súng nào cả. Đầu Carynne bị đập vào tường và cô thấy Thomas rút dao ra. Cô ấy đã ước lượng thời gian sai sao? Thông thường, sau khi bị rời khỏi Nancy, Carynne sẽ bị lạc và kết thúc tại lúc này, nhưng…
Đúng như dự đoán, rất khó để có thể ước tính được thời điểm thích hợp vì Nancy đã bị thay thế bởi Donna. Nancy luôn ở bên cạnh cô, vậy nên cô ấy sẽ dễ dễ dàng nhớ thời gian hơn nếu cô ấy chỉ cần đánh gia hành động của Nancy. Carynne rên rỉ.
“…Uugh.”
Cô ấy cảm thấy một cơn đau khủng khiếp bùng lên bên người cô ấy. Một con dao được đặt ở đó. Carynne định hét lên, nhưng Hans đã bịt miệng cô lại. Đau quá! Tôi nói rằng nó thật là đau quá! Mình sẽ chết sao? Mình thực sự sắp chết sao? Sớm thế này sao? Thật vậy sao?