“Tiếp theo đây, chính là niềm tự hào của rạp xiếc chúng tôi! Xin hãy cho một tràng pháo tay nồng nhiệt đi ạ!”
“Wow…”
“Đó là thứ gì vậy?”
Tiếng reo hò vang dội xung quanh họ, và kèm theo đó là một âm thanh nặng nề và chậm chạp.
Một sinh vật kỳ lạ tiến vào.
Đó là một sinh vật khổng lồ màu xám. Một con quái thú mà cô ấy chỉ được đọc trong tiểu thuyết, và vậy nên miệng cô ấy tự động hé ra.
Có một phần sang trọn của nó được làm bằng ngà voi, nhưng nó được đặt trên một con vật sống. Máu xám trên toàn thân hình to lớn của nó dường như chẳng hợp với cái ngà sáng bóng chút nào. Hình ảnh một con vật to lớn, tao nhã trong tâm trí của Carynne, thứ mà cô mờ hồ tưởng tượng, đã bị phá vỡ.
“Đây là loài động vật tựa như quái thú được gọi là voi, và nó sử dụng vòi của mình như thể đó là một bàn tay vậy. Nó cũng uống nước bằng mũi nữa! Các bạn đã từng tìm thấy một loài động vật nào khác có thể uống nước bằng mũi chưa. Ai muốn thử không nào?”
“Nhưng tôi đã suýt chết vì săc nước lên mũi mà.”
“Xin thứ lỗi? Ngu gì mà để chết như vậy thế?”
“…Hãy yên lặng và xem đi.”
Đó là một con vật phi thường hoàn toàn khác so với những con vật thường xuất hiện trong thái ấp, như hươu, nai, chim hay lợn rừng. Nó không có lông, và đôi tai của nó còn to hơn cả một cái trống khổng lồ.
Nó chẳng hề có một màu sắc nhã nhặn như cô vẫn tưởng tượng, nhưng nó vẫn có một sức hút kỳ lạ với điều đó.
Con voi đã thực hiện nhiều thủ thuật khác nhau để chứng minh rằng nó thông minh đến mức nào, và khi nó cử động mũi, đó là một chuyển động hoàn toàn khác biệt so với những loài động vật khác. Như thể đó là một bàn tay vậy, chiếc mũi được sử dụng để lấy và đưa đồ vật.
Giữa dòng khán giả đang hò reo, Carynne cũng đưa tay ra. Cô ấy cũng muốn chạm vào chiếc mũi dài của nó.
“Nó nguy hiểm lắm. Xin đừng làm như vậy ạ.”
Borwen thu tay của Carynne lại.
Thật khó chịu. Khung cảnh đã được định trước sẽ phải xảy ra và những người đã được viết là sẽ phải chết. Tất nhiên điều đó rất nguy hiểm cho Carynne. Nhưng cái chết đã là một điều hết sức tầm thường đối với cô ấy. Những người can thiệp vào việc mà cô ấy làm chẳng qua chỉ là chướng ngại vật cho việc giải trí của cô ấy mà thôi. Cô ấy rụt tay lại và lại đưa tay về phía con vật kia một lần nữa.
Cô ấy đã chạm mắt với con voi kia. Carynne cảm thấy thật thú vị khi đôi mắt của một con thú khổng lồ lại nhỏ đến như vậy. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ấy đã mỉm cười.
Con voi to lớn sau đó liền tiếp cận cô. Carynne đưa tay ra. Nó sẽ bắt tay cô bằng cái mũi của nó chứ?
Rầm.
Rầm.
Rầm.
Rầm.
“Thứ súc vật này!”
Các bước chân của nó chẳng hề dừng lại.
Người huấn luyện nhận ra được hành vi vất thường của con vật. Gã ta đâm vào bên hông con voi bằng một ngọn giáo nhỏ. Theo đó, ngay khi máu bắn ra, một người phụ nữ đã hét lên khi nhìn thấy nó.
Tuy nhiên, dù lớp da dày đã bị thủng lỗ, con voi vẫn không ngừng tiến về phía trước. Gã huấn luyện dùng giáo đâm nó thêm một lần nữa, nhưng nó chẳng có tác dụng gì.
Những tiếng bước chân rầm vang tiếp tục trên sân khấu. Con quái vật tiến đến chỗ ngồi của khán giả và lại gần về phía cô hơn. Carynne tràn ngập niềm vui sướng. Một người nào đó trên khán đài cuối cùng cũng đứng dậy, hét lên, nhưng đã qua muộn.
Người huấn luyện hét lên và chặn đường nó, cố làm chuyển hướng sự chú ý của nó – nhưng chỉ tốn công vô ích. Gã chẳng thể nào ngăn được con voi được nữa.
Rầm.
“Mày không thể làm thế!”
“Á Á Á Á !”
Rắc, rắc.
Âm thanh thật khủng khiếp. Máu bắn ra tung tóe. Gã đàn ông cầm giáo, đã bị nghiền nát.
Trong vài giây, cảnh tượng kinh hãi khiến đám đông như tê liệt vào một sự im lặng đến chói tai.
Không một ai cử động. Cho đến khi người rung chuông hét lên.
“Ra khỏi nơi này ngay lập tức! Nhanh lên!”
Sau đó, âm thanh la hét nhanh chóng lấp đầy mọi không gian. Mọi người xô nhau chạy về phía lối thoát nhỏ. Tuy nhiên, đám người tràn ngập sợ hãi đã bối rối và đổ xô lên nhau.
Trong nháy mắt, họ nối gót nhau. Những chiếc ghế bị đổ ngã xuống đất và bị bỏ trống lại.
Khung cảnh hỗn loạn vỡ òa trong cái lều xiếc này. Đó như thể là một địa ngục trần gian vậy.
“Thưa Tiểu thư! Lối này ạ!”
Borwen đứng dậy và dỡ bỏ những chiếc ghế chặn đường trước mặt Carynne và Donna. Tuy nhiên, những chỗ ngồi tốt mà họ có lại quá xa so với lối ra.
Bất kỳ một chiếc ghế hay là người nào đều quá đỗi nhỏ bé so với con voi ấy, vậy nên con thú không lồ tiếp tục tiến về phía Carynne mà chẳng có lấy một sự can thiệp nào. Một một nhân viên rạp xiếc cố cản đường nhưng con voi chỉ dùng cái mũi của mình cuốn anh ta đi rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Không gì có thể ngăn cản được nó. Carynne nhìn chằm chằm vào con voi đó. Cái mũi của nó khá là khỏe. Cô ấy ngạc nhiên về nó.
"Ah-"
"KYAAAAA!"
Một đứa trẻ đã phấn khích khi chỉ vào con voi, nhưng xương của nó nhanh chóng bị nghiền nát khi con voi tiến lại gần. Bàn chân của nó cũng đáp xuống một người phụ nữ khi cô ấy cố gắng đưa đứa bé kia tránh khỏi chỗ đó. Nhiều chiếc ghế đã bị hỏng nặng.
Con voi nhanh chóng tiếp cận. Carynne ngẩng đầu lên. Borwen đang chắn giữa Carynne và Donna. Cơ thể khổng lồ của nó từ từ tiến về phía trước, con vật và Carynne lại chạm mắt một lần nữa.
Con voi quỳ xuống. Carynne vẫn chưa vươn tay ra.
Cô ấy mỉm cười.
Ai đó đã che mắt cô ấy lại.
Nó xảy ra cùng với một tiếng gầm kinh hoàng, và Carynne muốn lấy móng tay cào vào bàn tay đang che khuất mắt mình. Che lấy tai tôi ấy, đồ đần độn! Tuy nhiên, thay vì phải chịu đựng âm thanh khủng khiếp đó, cô ấy nhanh chóng tự mình che tai lại.
Du vậy, tiếng ù ù trong tai vẫn làm cô ấy thấy khó chịu. Có một tiếng ‘bíp bíp’ the thé vang lên trong não cô. Sau đó cô ấy nghe thấy một tiếng súng khác.
Ồn ào quá, dừng lại đi, tôi đã bảo là ồn ào quá rồi cơ mà! Cút đi. Cút hết đi.
Âm thanh đến từ trái tim cô ấy chẳng ai có thể nghe được.
Mùi thuốc súng xộc vào mũi, và ngay khi cô ấy mở mắt ra, cô ấy liền phải ho khan.
“Ah…”
Đúng như mong đợi. Đúng vậy. Con voi ở ngay trước mắt cô, thân hình to lớn của nó bao trùm lấy cô. Cơ thể xám xịt của nó lỗ chỗ và máu loang lổ khắp nơi. Đúng như đã dự kiến, chẳng thể làm khác được. Carynne bước lại gần nó.
Ngay cả một con vật to lớn đến như thế này, cho dù nó có sức mạnh to lớn đến như vậy. Cuộc sống của nó đã kết thúc khi đang nâng đồ vật và nghiền nát con người. Hàng chục viên đạn găm vào da nó, nhưng ngay sau khi cô ấy dừng lại sau bước chân đầu tiên của mình, cô ấy đã nhìn thấy viện đạn bắn chính xác ngay giưa đầu nó.
Rõ ràng là đã có người làm điều này. Loại vai trò này chẳng dành cho bất kỳ ai khác cả.
Carynne tiến gần chỗ con voi. Hơi thở của nó vẫn chưa dứt hẳn. Nhưng ngay cả khi được điều trị, nó có vẻ như cũng chẳng thể sống sót được. Hơn cả vấn đề đợc chữa trị, một con vật đã làm hại con người sẽ không được phép sống tiếp nữa.
Da của nó thật dày. Vậy nên đạn cũng chỉ có thể làm xước nó được thôi. Ngay cả khi cô ấy không chạm vào nó, cô cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ nó. Carynne đưa tay ra. Cô muốn chạm vào chiếc mũi dài của nó.
“Mau lùi lại!”
Ai đó – không, Carynne biết rõ đó là ai.
Hắn ta thô bạo nắm lấy cánh tay của cô ấy, và cô loạng choạng khi ngã về phía sau. Những quý tộc đã phá vỡ cuộc vui ở nơi thế này. Hắn ta là cận thần của Raymond, Xenon. Anh ấy ở đây, nên hiển nhiên, hắn ta cũng ở đây nữa. Một lần nữa, lúc này, anh ấy lại ở đây. Thật chẳng vui chút nào…
Carynne nhìn về phía nơi phát ra âm thanh tiếng súng đầu tiên.
Anh ấy đang ở đây. Con quỷ vàng. Tay thiện xạ với những viên đạn ma thuật.
Raymond.
Người tình hơn trăm năm của cô ấy. Nam chính của cô ấy. Chàng hiệp sĩ của cô ấy.
Người đàn ông thậm chí còn chẳng biết mặt cô ấy ngay lúc này.
Khoảng cách giữa họ khá là xa, nhưng không thể nào mà cô ấy không nhận ra anh được.
Và cũng chẳng có chuyện mà anh ấy chẳng chú ý đến Carynne được.
Cô ấy quay đi. ‘Bây giờ’ không phải lúc để để ý tới anh ấy. Nếu anh ấy đủ gần khi giúp đỡ cô ấy, Carynne sẽ bày tỏ lòng biết ơn của cô ấy, nhưng vì anh ấy đã giúp đỡ từ xa nên cô ấy sẽ ‘không’ biết và ngừng quan tâm lại.
Đây là cách mà cuộc chạm mặt đầu tiên diễn ra. Nhưng hơn cả Raymond, Carynne chỉ muốn được nhìn thấy con vật trước mắt mình, để xem mũi của nó cử động trước khi chết.
Tak. Xenon thô bạo nắm lấy vai của Carynne. Nhìn thấy bàn tay của hắn trên người cô, Carynne nói.
“Bỏ ra.”
“Mẹ… Đừng có ngáng đường, cô gái.”
“… Ta sẽ tha thứ cho sự xấc xược của ngươi. Nhưng ngươi mới là người cần phải tránh ra đấy.”
Borwen sau đó lao vào và đứng xen giữa Xenon và Carynne.
“Cảm ơn ngài vì đã loại bỏ nó. Tiểu thử vẫn còn nhỏ, vậy nên…”
“Mẹ nó, thế thì dạy dỗ cô ta cho đàng hoàng vào chứ! Tránh ra!”
Khi Xenon trả lời thô lỗ với người hầu, hắn biết rằng đó là một cô gái chỉ biết gây phiền phức, nên hắn chỉ nạp đạn vào khẩu súng vủa mình mà chẳng nói gì thêm nữa. Carynne lại bịt tai mình lại. Và Xenon đã hoàn thành mọi việc.
“Tôi là người hầu của dinh thự Haier, Borwen Lewis.”
“Xenon.”
“Ah…”
“Tôi chỉ là một thợ săn thôi, vậy nên cậu cứ tự nhiên.”
“Xin đừng nói vậy ạ. Xin thay mặt Lãnh chúa, tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến anh vì đã cứu tiểu thư cũng như đã chăm sóc tốt cho tình hình này. Xin hãy cho phép tôi được vinh dự mời anh tới dinh thự. Anh sẽ được đền đáp một cách xứng đáng.”
“Chẳng phải tiểu thư của cậu mới là người nên nói điều ấy sao?”
Trước những lời nhận xét đầy mỉa mai đó, Borwen vội vàng quay sang Carynne.
Tuy nhiên, chẳng thể nhìn thấy Carynne ở bên trong lều xiếc nữa.
“Donna! DONNA! Tiểu thư đang ở đâu rồi?!”
“À, vậy à. Giờ thì lại có một đứa bé mất tích cần được tìm kiếm rồi nhỉ… Cô tiểu thư trẻ đó đang làm đủ thứ phiền phức rồi đấy.”
Xenon nhún vai và thay vào đó nhìn về phía cậu chủ của mình đang đứng. Xenon không thể nhìn thấy rõ anh, nhưng chủ nhân của hắn, ngược lại, có thể nhìn thấy hắn rất rõ ràng.
Ngài ấy là một tay súng bắn tỉa với một đôi mắt tuyệt vời.