“A~~~~~~~~Yoshino-kun dễ thương quá~~~~~~~~~”

Sau khi quay về phòng, tôi nhảy cẫng lên giường và vùng vẫy. “Cảm ơn nhé” luôn! Thật ngay thẳng làm sao! Cậu ấy đúng là người tốt mà! Đã cho mình nũng nịu, lại còn đẹp trai nữa, chỉ có thế thôi là đã tuyệt lắm rồi, vậy mà lại còn ra dáng đàn ông nữa... quá ư khủng khiếp. Yêu quá. Siêuu yêu luôn.

Mặc dù có vẻ Yoshino-kun không hề thích, nhưng tôi thật sự, thật sự muốn cho bạn bè chút gợi ý về mối quan giữa hai đứa quá. Giả sử nếu mọi người phát hiện ra, rằng tôi đang sống với Yoshino-kun thì…

…Nói là hai đứa đang hẹn hò cũng được ha?

Tôi đã nghĩ thế trong một khoảnh khắc nhưng, cái đó không được. Tôi có thể thấy rõ viễn cảnh Yoshino-kun nói “Gây phiền hà cho Hoshikawa rồi” và rời khỏi đây luôn ấy. Thay vì cứ tiến tới một cách gượng ép, có lẽ tôi nên củng cố cảm xúc của Yoshino-kun trước thì hơn. Nếu mà tôi bị Yoshino-kun ghét thì còn nghĩa lý gì nữa, sẽ mất hết tất cả.

Nhưng… Tôi muốn nói, rằng tôi và Yoshino-kun đang sống chung với nhau. Muốn nói rằng Yoshino-kun đã luôn ở bên tôi, mỗi ngày.

Đó là những gì tôi muốn gợi ý. Nhưng có lẽ chỉ gợi ý thôi là chưa đủ. Nhưng tôi phải biết giữ chừng mực, phải biết nhẫn nhịn… Tôi tuyệt đối sẽ không làm gì khiến cho người mình yêu ghét đâu.

“...Đương nhiên là mình muốn bên cậu ấy mãi mãi rồi”

Sau khi vùng vẫy chán chê, tôi nằm ngửa trên giường mà thầm nói. Dù mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng tôi đã cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện với cuộc sống này rồi… Và, tôi muốn Yoshino-kun cũng cảm thấy như vậy nữa.

Chậm rãi và cẩn thận, hãy cùng từ từ thu ngắn khoảng cách… Lại gần hơn. Không phải vội, từng bước từng bước một… Nếu có thể, tôi muốn Yoshino-kun nhận thức được, rằng tôi muốn tiếp cận, muốn tới gần, muốn được ở bên cậu ấy. Nhưng cũng không thể để mọi thứ vượt tầm kiểm soát được…

…Có làm được không ta. Có lẽ là mình có chút thiếu tự tin đấy.

------

1 nam sau cumpack nhe