Sau ngày thứ sáu đầy sóng gió ấy, mấy ngày sau đều khá là yên bình, đương nhiên là không bao gồm cảm xúc của tôi. Và cuối cùng thì ngày thứ hai cũng đã tới.

“Chào buổi sáng nha Yoshino-kun”

Sáng dậy, vừa đi tới phòng tắm, tôi tình cờ gặp Hoshikawa ở đó. Hiện tại, chúng tôi đang sống cùng một nhà nên những chuyện như thế này xảy ra một cách thường xuyên cũng không có gì lạ. Mà đây cũng đã là buổi sáng thứ ba tại nhà cô ấy rồi.

“Oáp……”

Hoshikawa đến cả ngáp cũng dễ thương nữa. Tôi vô thức nhìn vào khóe môi ấy. Được tận mắt ngắm nhìn bờ môi mọng nước ấy, cứ như thể tôi đang chiêm ngưỡng một thứ bảo vật chưa từng được biết đến vậy, liệu ngoài tôi ra còn ai cảm thấy tội lỗi không? Tôi cũng muốn phân trần chứ, rằng điều này là không thể tránh khỏi khi từ góc độ này nhìn xuống…

Bự vãi.

Đó là những từ duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Trước mắt tôi là bộ ngực căng phồng được ẩn giấu một cách vụng về sau áo ngủ mỏng manh ấy. Dường như cô ấy còn không mặc áo ngực. Thứ “phổng phao” ấy, cùng với những cử chỉ vô ý của Hoshikawa còn đang ngái ngủ, cứ phập phồng một cách nhẹ nhàng và đều đặn theo nhịp thở. Nếu mà xếp hai cái bánh pudding cỡ siêu lớn lại với nhau thì liệu nó có rung rinh như thế kia không? Dẫu tôi có ý thức được, rằng bản thân không được phép nhìn vào nó thì tôi cũng không thể rời mắt được.

“... A, cậu đi rửa mặt nhỉ, tớ xong rồi đấy nên cậu vào đi nhé…”

Khi Hoshikawa nhường lại chỗ cho tôi, cô bất chợt đứng không vững. Theo bản năng, tôi vươn tay ra đỡ.

Khoảnh khắc ấy…

Tay tôi đã chạm vào một thứ gì đấy mềm mềm. Một thứ gì đó còn mềm mại và êm ái hơn cả pudding.

“Wa, xin lỗi cậu”

“Không, không phải đâu! Cảm ơn cậu, ngược lại người phải xin lỗi là tớ mới đúng”

Hoshikawa ngại ngùng cười, vừa nói “Đây, cậu vào đi” rồi rời khỏi phòng tắm.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhờ có sự rộng rãi của Hoshikawa. Thật là may quá… Nếu mà là người khác thì chắc có lẽ tôi đã bị ăn tát rồi. Chỉ là một tai nạn mà tay tôi lại được hưởng lấy sự mềm mại từ nơi đó của Hoshikawa. Trong thoáng chốc, tôi đã lỡ ấn tay mình lên đó một cách vô thức, liệu rằng Hoshikawa đã phát hiện ra? Mong rằng cô ấy không để ý tới những hành động đó của tôi….

Không thể bị phân tâm bởi Hoshikawa như thế mãi được. À mà kể từ ngày hôm nay, những buổi học trực tuyến đầu tiên sẽ được bắt đầu .

->

Thời khóa biểu khi học trực tuyến cũng tương tự như khi học tại trường. Việc kiểm tra có mặc đồng phục hay không cũng y hệt như vậy. Tôi biết là nó khá vô nghĩa khi mặc ở nhà nhưng có vẻ trường tôi hơi câu nệ hình thức. Dường như họ muốn các tiết học trực tuyến giống với các buổi học bình thường nhất có thể.

Câu nệ là vậy, nhưng duy chỉ có một điểm khiến cho những buổi học trực tuyến này trở lên khác biệt so với khi đi học. Đó là nơi mà các học sinh tham gia buổi học. Các giáo viên thì có thể sẽ tiến hành buổi dạy tại phòng học trên trường, trong khi đó học sinh sẽ tham gia tiết học thông qua mạng trực tuyến từ điện thoại, máy tính bảng hoặc là máy vi tính, theo hình thức học trực tuyến từ xa.

Và bây giờ sắp bắt đầu buổi học đầu tiên, chắc hẳn đây sẽ là một kỉ niệm hết sức đáng nhớ.

Tôi đang một mình ngồi đợi trong phòng ăn nhà Hoshikawa. Bàn và ghế tại đây đều rất hoàn hảo để cho tôi tham gia buổi học. Còn về phần Hoshikawa thì cô ấy đang ngồi đợi ở bên ngoài phòng khách.

… “Hai đứa ngồi cùng nhau cũng được mà phải không?”

Đó là những gì Hoshikawa đã nói nhưng đương nhiên là tôi đã từ chối. Phòng của Hoshikawa có bàn học có ghế ghiếc đầy đủ. Vì thế nên cô chẳng việc gì phải cất công “hạ tiêu chuẩn” môi trường học tập của mình để giống với tôi cả.

Với cả… Nếu lỡ để chuyện tôi đang ở nhà Hoshikawa lộ ra thì sẽ ồn ào lắm. Tôi thì chẳng để tâm đến việc ấy đâu, có lẽ sẽ chỉ bị mọi người nhìn với ánh mắt ghen tị chút thôi, chủ yếu là để tránh gây phiền cho Hoshikawa kia kìa.

…Hẳn là Hoshikawa cũng không thích bị đồn là đang ở chung với một thằng ất ơ nào đấy- người mà cô không có một chút tình cảm nào .

Đây là buổi học đầu tiên theo hình thức học trực tuyến nên các tiết học hôm nay sẽ chỉ học vào buổi sáng. Dù nó ngắn thì cũng phải nghiêm túc mà học. Vừa lúc tôi quyết định như vậy thì xảy ra chuyện.

『Hoshikawa-san? Em Hoshikawa-san? … Ôi trời. Hình như em ấy bị mất kết nối rồi?』

Vừa bắt đầu buổi học được vài phút, cô giáo nghiêng đầu nói.

Hình như giáo viên có thể xem được kết nối của học sinh thông qua máy tính của mình. Ngoài những học sinh bị ốm ra thì không phải đeo khẩu trang khi ngồi trong nhà. Do đó, mặt của học sinh chắc chắn sẽ được quan sát trên màn hình. Nói cách khác, nếu có ai đó trốn tiết, giáo viên sẽ phát hiện ngay. Cũng có thể cho máy chạy một đoạn video về mình nhưng chắc là không có ai làm đến mức đó để trốn học đâu. Còn tôi vừa lúc tham gia buổi học, thì đã muốn xem xem mình liệu có thể trốn được không rồi. Tuy nhiên, người thậm chí còn không nghĩ tới việc trốn học như Hoshikawa dường như đã gặp phải vấn đề về kết nối rồi.

“Ừm. Hoshikawa-san, em ấy vẫn chưa kết nối được với lớp à… Mà đây là buổi học đầu tiên nên những chuyện như này đôi khi cũng xảy ra nhỉ. Với cả, nếu là Hoshikawa có lẽ thì sẽ ổn thôi!”

Nói xong, cô giáo cũng bỏ chuyện đó qua một bên và quay lại tiết học. Phản ứng này cho thấy những thành tích to lớn mà Hoshikawa đã đạt được tính đến thời điểm hiện tại. Nếu đấy là tôi, có lẽ họ sẽ cho rằng là tôi trốn học và chất vấn tôi cho coi. Mà, những ấn tượng về tôi ngay từ ban đầu vốn đã khá nhạt nhòa rồi nên dù có trốn học thì chắc cũng chẳng ai để ý đâu.

Nhưng còn Hoshikawa thì sao, liệu máy cô ấy có bị sao không? Là một cô nàng mù công nghệ thì có lẽ máy tính của cô đã gặp vấn đề gì đó rồi…

『Nào, người sẽ làm bài này là… Yoshino-kun』

“Dạ,... À vâng ạ”

Tôi thật sự bất ngờ. Trước giờ, trong những buổi học ở trường, chưa một lần nào tôi bị gọi lên bảng trả bài. Có khi nào là do thế giới xuất hiện dị biến chăng. Tôi đoán là những chuyện như này đôi khi cũng xảy ra. Được rồi, dù bây giờ tôi chưa thể trả lời đúng hoàn toàn được, nhưng tôi cũng phải họ thấy sự tự tin trong câu trả lời của mình. Xem nào, đâu rồi, bài được giao là…

“Yoshino-kun”

“Oái!?!?”

Nghe được giọng nói thì thầm dưới chân, tôi vô tình phát ra âm thanh kỳ quặc kia.

Nhìn xuống thì đó là Hoshikawa. Một cách chậm rãi, cô đã bò lại gần tôi lúc nào không hay, hẳn là để rời khỏi phòng mình trong khi tránh bị camera quay được.

『Yoshino-kun, sao thế em?』

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cô giáo có vẻ đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Cô lớn giọng hỏi. Chẳng còn cách nào để đánh trống lảng nữa. Mà có vẻ như sự hiện diện của Hoshikawa vẫn chưa bị phát hiện. Nếu vậy thì….

“À dạ, phòng em có gián ạ”

『Ế!? Em ổn chứ?』

“Dạ không ổn lắm ạ, em sẽ đuổi nó đi. Em xin phép tạm rời tiết học một chút ạ”

Một cơ hội hiếm hoi được gọi lên trả bài vậy mà, nhưng đâu còn cách nào khác. Nói xong, tôi nhanh chóng gấp máy tính lại để rời khỏi lớp học. Mấy đứa trong lớp hẳn sẽ cho rằng tôi sống trong một căn nhà bẩn thỉu. Cơ mà cái thứ đó thì ở đâu mà chẳng có. Ngay cả một hòn đảo vừa mới được tạo ra ra từ núi lửa ngầm đi nữa thì cũng sẽ mọc ra đám sinh vật ở đó từ lúc nào chẳng biết thôi. Nhất định đó là điều hiển nhiên rồi.

Giờ thì… dù chỉ là để lừa giáo viên, nhưng dường như điều đó cũng ảnh hưởng tới Hoshikawa rồi.

“Hoshikawa, sao chuyện gì sao?”

“A, ư…”

“? Cậu ổn chứ?”

“Gi-, gián… Ở đâu cơ…?”

Hoshikawa run rẩy. Bởi cái tư thế kia mà giờ đây trông cô như thể một con chó nhỏ đang sợ hãi vậy.

“Không có đâu”

“......Ể?”

“Lỗi tớ. Đó chỉ là một lời nói dối để tớ trốn học thôi”

“L- là nói dối sao~! May quáaa….”

Cô cứ thế mà ngồi bệt xuống tại chỗ như thể mất hết sức lực, dường như cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi…. Và bởi ngồi từ trên ghế nhìn xuống, có lẽ tôi sẽ cố gắng giữ bình tĩnh vì đã lỡ nghĩ đến một số thứ không đúng đắn với Hoshikawa. Tôi sẽ giữ kín bí mật đó đến hết đời.

“Bên cậu bị gì sao? Tớ thấy cô nói là cậu gặp vấn đề về kết nối”

“À thì, đúng là tớ đang gặp chút vấn đề với cái máy tính thật”

Thoáng nhìn qua, có thể thấy Hoshikawa đang ôm chiếc máy tính của mình.

“À…, đâu cơ. Để tớ xem qua phát…”

Khoảnh khắc tôi với tay ra để lấy chiếc máy tính, Hoshikawa đã nhanh chóng né được. Sau khi ngước nhìn tôi, cô đi về phía chiếc bàn nằm trong phòng khách và đặt chiếc máy tính lên trên đó. Sau đấy cô ngồi thẳng trước máy tính.

“...Ừm, Hoshikawa?”

Hoshikawa cứ nhìn chằm chằm vào tôi rồi lại liếc qua bên cạnh. Cô cứ liếc liếc như thế không biết bao nhiêu lần. Chẳng lẽ… Cô ấy muốn tôi lại chỗ đó? Rốt cuộc là như thế nào, tôi đặt câu hỏi, nhưng rồi thì tôi vẫn rời khỏi chiếc ghế trong phòng ăn để tới chỗ của Hoshikawa. Cơ mà, Hoshikawa lại lắc đầu.

“Ể, sao lại? Không phải ý cậu à?”

“Mmm…”

Hoshikawa chu đôi môi anh đào của mình lại, cố gắng để thể hiện một điều gì đó. Cô không nói, phải chăng là tránh để giọng nói của mình bị mic thu lại không? Vì máy tính đã tắt rồi nên đâu cần thiết phải lo sợ như vậy nhỉ. Hoshikawa đang cố gắng biểu đạt suy nghĩ của bản thân thông qua từng cử chỉ. Để mà nói, có lẽ tôi sẽ chút mất thời gian để hiểu đấy, cơ mà thật sự thì cô nàng dễ thương vượt sức tưởng tượng đấy. Chỉ điều đó thôi cũng đã đủ để tôi bỏ qua tất cả rồi. Nhưng mà tôi vẫn chưa hiểu cử chỉ của Hoshikawa là gì nên tạm thời tôi ngồi lại chiếc ghế ban nãy.

“Nn~n”

Cô lại lắc đầu. Có lẽ không được ngồi lại chiếc ghế này rồi. Thế này thì, chẳng lẽ nào…

“Nn ♡”

Khi tôi cầm chiếc máy tính tại bàn ăn lên, Hoshikawa đã mỉm cười… Hết cách. Tôi cầm máy tính và tiến đến bên cạnh cô. Hoshikawa vỗ xuống tấm thảm như thể muốn nói là tôi hãy ngồi đây, tôi ngồi yên vị bên cạnh Hoshikawa và đặt chiếc máy tính lên trên bàn.

“Màn hình tự nhiên đen xì cậu ạ, tớ có ấn cái gì thì nó cũng chẳng lên được. Có phải nó bị hỏng rồi không?”

Hoshikawa vừa mở máy tính lên vừa giải thích với tôi. Quả nhiên màn hình không lên đèn được thật. Tôi lại gần cái máy tính để xem xem có vấn đề chỗ nào. Chà…, trước hết thì cứ kiểm tra cái này xem nào. Ờ–… Nói sao nhỉ, cái này không lẽ……

“......Xong rồi đấy, Hoshikawa”

“A, thật sao”

“Có vẻ như chỉ là hết pin thôi”

“Hê, Hể… Thật thế sao, tớ hiểu rồi…”

Hoshikawa chớp mắt liên hồi… Cái kiểu bổi rối như này, có vẻ là cô đã biết là máy mình hết pin. Nói kiểu gì thì nói chứ những việc như này, kể cả tôi cũng có thể dễ dàng nhận ra được. Vậy thì việc cô giả vờ rốt cuộc là để làm gì?

“...Vậy thì, tớ quay lại kia được chứ?”

“Tiết học á? Đương nhiên rồi”

“À, không phải…”

Ý tôi là quay trở lại bàn ăn cơ. Cơ mà, cô ấy đã muốn tôi mang cả máy tính ra đây rồi thì chắc là tôi sẽ phải ngồi học tại đây thôi nhỉ. Vốn cũng chẳng còn cách nào khác, sau khi cho Hoshikawa đăng nhập lại vào lớp, tôi cũng ngồi lại bên cạnh và vào học.

Chẳng lẽ đây mới chính là mục tiêu mà Hoshikawa nhắm tới. Hai đứa ngồi học cùng nhau… Chẳng thể nào ngờ được nhỉ.

『À, Hoshikawa-san… Và, Yoshino-kun cũng đã quay lại rồi nhỉ. Em đã đuổi được nó đi chưa?』

“À dạ, cảm ơn cô đã quan tâm ạ…

…Tôi tự hỏi, ý định của Hoshikawa là gì. Cô ấy không ghét việc ngồi học bên cạnh tôi sao… Tôi đã nghĩ như vậy, cho đến khi tôi liếc trộm sang bên cạnh. Trong khoảnh khắc đó, tôi và Hoshikawa đã chạm mắt nhau. Cô đã mỉm cười.

Tôi cũng không nghĩ nhiều mà mỉm cười đáp lại. Dễ thương nhỉ. Có vẻ như Hoshikawa không hề ghét tôi, ngồi học như này cũng không hẳn là tệ nhỉ. Nó vẫn sẽ ổn nếu bọn tôi không bị lộ, nếu không phát ra âm thanh kì quặc như khi nãy mà giữ im lặng được thì giáo viên chắc chắn sẽ không chú ý tới đâu.

Tôi đã rất lạc quan khi nghĩ như vậy, nhưng càng về sau, tôi càng thấm thía được nhiều điều…Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ về Hoshikawa.

->

Tổng cộng hơn 30 lần. Những con số này có ý nghĩa gì sao?

Đó là số lần mà tôi suýt nấc lên trong buổi học ngày hôm nay, cảm ơn.

Thủ phạm không ai khác chính là Hoshikawa. Cứ mỗi khi cô bảo rằng máy tính cô gặp trục trặc là y như rằng cô lại thổi vào tai tôi mỗi khi tôi ngó sang màn hình bên ấy. Hay khi tôi cố gắng điều chuột thì cô lại chạm vào tay tôi, có lúc cô còn chạm vào đùi tôi rồi nói rằng cô làm rơi một cục tẩy ‘vô hình’ nữa.

Tóm lại, tôi đã bị Hoshikawa trêu hơn 30 lần.

Thành thực mà nói. Tôi đã rất hồi hộp. Trước những trò nghịch ngợm của Hoshikawa, tôi suýt chút nữa đã không giữ được bình tĩnh mà nói cảm ơn rồi… À đâu, hình như tôi đã nói rồi đấy thôi. Trong đầu tôi giờ đây đang rất hỗn loạn, mà không phải, ít nhất không hẳn là như vậy. Chắc chắn sẽ thật kì lạ nếu như tôi không phản ứng như thế.

Bởi lẽ Hoshikawa cứ nhè nhẹ thổi vào tai tôi, cô vuốt ve bàn tay tôi bằng những ngón tay trắng trẻo và thon dài ấy, cô dịu dàng đặt tay lên đùi tôi… và có lẽ là cả những dục vọng thầm kín sâu bên trong tôi nữa. Tiện đây tôi cũng đoán luôn là những ngón tay của Hoshikawa có gắn định vị hay sao ấy, dù có làm thế nào thì cô ấy cũng truy được tay tôi ở đâu. Đã thế cô còn nhẹ nhàng vuốt ve nó như thể đang cưng nựng một con thú nhỏ vậy.

… Khó hiểu?

Đúng là tôi thấy thích hơn là sợ hãi, nhưng tôi lại chẳng tài nào hiểu nổi ý nghĩa của những hành động ấy là gì. Tại sao Hoshikawa lại làm thế? Rốt cuộc mục đích của cô ấy là gì? Nếu là tiền thì tôi cũng chỉ có 20 ngàn yên. Đương nhiên là tiền thì Hoshikawa không thiếu…… ý tôi là, tại sao khi đang trong giờ học, cô ấy lại……

“Yoshino-kun, cảm ơn vì tiết học nha ♡”

Hoshikawa đóng chiếc máy tính lại, nở nụ cười rồi nói. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy thích thú nữa. Phản ứng của tôi hiện giờ chắc kì lạ lắm…

“Ưm… Yoshino-kun, không lẽ cậu giận tớ à”

Chắc vì tôi mải suy nghĩ trong khi nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì đây mà. Từ gương mặt vui tươi, nụ cười của Hoshikawa bỗng chốc vụt tắt, ảm đạm và tiêu điều như đoá liễu tàn trước ánh chiều tà. Dường như cảm giác hối lỗi bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô.

“Xin lỗi cậu. Cậu không thích điều đó sao”

“À, không đâu… Tớ chỉ bị bất ngờ chút thôi, không hẳn là ghét đâu”

“...Thật chứ?”

Má Hoshikawa đỏ bừng, dường như cô còn sắp khóc tới nơi. Ưư, tôi bắt đầu trở lên bấn loạn rồi đấy. Cái này hại tim quá. Được nhìn những biểu cảm hết sức đáng yêu của người xinh nhất lớp từ khoảng cách gần như vậy thì sao lại có thể bình tĩnh được. Tuy nhiên thì tôi cũng chẳng thể nào mà nói ra những suy nghĩ ấy được. Tôi không muốn bị người đời gán cho cái danh là thằng biến thái đâu… Nhưng đúng Hoshikawa dễ thương thật. Tôi như muốn hỏi rằng phải chăng làn da của cô trắng hồng thế kia là vì cô là một nàng thiên sứ hay là một vị nữ thần hay không kìa.

Hơn thế nữa, hình ảnh một học sinh ưu tú, điềm nhiên khi còn ở trên lớp sao lại có những biểu cảm như thế này… Thật là xảo quyệt mà. Hình ảnh Hoshikawa như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi như này, liệu rằng trên thế giới này đã có mấy ai được nhìn thấy ngoài tôi? Hay thật sự rằng, chỉ có một mình tôi mới được chiêm ngưỡng nó. Hoặc có lẽ, đó chỉ là những ảo tưởng được sinh ra từ chút tự phụ của riêng tôi.

“À ừ, thật đấy. Tớ không ghét nó đâu”

“Vậy từ mai, chúng ta cũng lại có thể học như hôm nay được không?”

“Như hôm nay… Ý cậu là học cùng nhau á?”

“Đúng vậy, nếu mà cùng học ở ngoài phòng khách thì chẳng phải tớ sẽ dễ dàng được giúp đỡ bởi Yoshino-kun mỗi khi có vấn đề phát sinh, phải chứ?”

“Tớ hiểu rồi, đúng là tiện hơn hẳn…”

Tôi suy nghĩ về lời đề xuất của Hoshikawa. Miễn là máy tính hai đứa không quay được nhau là được.

“... Này Hoshikawa, cậu sẽ không làm gì kỳ lạ chứ”

“Ể, gì lạ cơ cậu?”

“Thì, cái đó…”

Hoshikawa ngạc nhiên, chẳng hiểu sao nó lại khiến tôi cảm thấy người có vấn đề lại chính là tôi nữa. Không lẽ ba mươi lần kia là bình thường à, kì lạ hơn là tôi đang dần cảm thấy tội lỗi……?

“Oke ,tớ sẽ không làm gì kì lạ đâu”

Hoshikawa đáp lại với đôi mắt lấp lánh. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo về biểu cảm của cô lúc này, nhưng mà… Cái này tôi cũng nói nhiều rồi, Hoshikawa là chủ cái nhà này. Còn tôi chỉ là một thằng ăn bám, thậm chí còn ăn bám miễn phí. Vì thế nên là trước yêu cầu của nữ gia chủ đây, tôi hẳn là nên đáp ứng hết mức có thể.

“Nếu vậy thì được. Cùng học với nhau thôi”

“Tuyệt luôn!”

“Vậy thì ngày mai cũng sẽ như này nhỉ”

“Đúng vậy… Fufu, tớ rất mong chờ đấy♪”

Hoshikawa mỉm cười đáp lại, má tôi dần giãn ra. Trong đám bạn của Hoshikawa có mấy đứa điên cuồng, quá khích đến mức còn tôn thờ cô ấy như một vị thánh nữ hay đại loại như thế cơ. Thành thực mà nói thì tôi cũng từng chẳng thể hiểu nổi vì sao mọi thứ nó lại thành ra như vậy. Nhìn thì đúng là Hoshikawa dễ thương thật. Thậm chí chúng tôi còn cùng lớp đi nữa, nhưng dù thế nào thì chúng tôi vẫn là hai con người tới từ hai thế giới khác nhau. Chính vì lí do đó mà tôi chẳng tài nào hiểu được hành động của họ.

Nhưng giờ thì tôi cũng đã hiểu được mấy đứa đấy cảm thấy gì rồi. Nếu được chiêm ngưỡng gương mặt tươi cười rạng rỡ này trên lớp, có lẽ tôi cũng đã là một trong số họ.

->

Tiết học ngày hôm sau bắt đầu. Như những gì Hoshikawa đề xuất từ trước, hai đứa chúng tôi ngay ngắn ngồi cùng nhau trong phòng khách.

Phương án này cũng được đấy… Đó là chắc chắn là những gì tôi đã nghĩ vào ngày hôm qua. Dù máy tính của Hoshikawa có gặp vấn đề gì thì tôi cũng có thể nhanh chóng khắc phục được nó, theo lý thuyết thì là vậy. Bởi từ khoảng cách này, tôi có thể dễ dàng với sang máy của Hoshikawa. Khác với ngồi đối mặt, ngồi thế này còn giúp tôi có thể nhìn thấy được màn hình máy của cô ấy. Dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng có thể hỗ trợ cô bằng một cách nào đó mà không để bản thân bị lọt vào camera, trước khi nó trở thành một thảm họa khủng khiếp.

『Nào… Hoshikawa làm bài này đi em』

“Dạ, màng bọc virus thông thường sẽ có lớp lipid kép, đóng vai trò quan trọng trong việc giúp virus tránh được các tác dụng từ chất khử trùng ạ”

Hiện tại đang trong tiết sinh học, và Hoshikawa, được biết đến là một học sinh xuất sắc, là người đang phát biểu. Đây mới chính là dáng vẻ thường thấy của Hoshikawa khi ở trên lớp. Trước những câu trả lời trôi chảy không chút ngập ngừng ấy, đến cả một kẻ không có chút hứng thú với chuyện học hành như tôi đây cũng bị thu hút mà lắng nghe. Hơn nữa, tôi còn đang được nghe với một khoảng cách rất gần, thật dễ chịu…

“Ưaa–”

『Hửm? Vừa rồi em nào ngáp đấy…』

Trước lời nghi vấn của cô giáo, tôi vội vàng ngậm miệng lại. Nguy hiểm quá…

Từ sau ngày hôm qua, tôi bắt đầu quên mất, rằng khoảng cách của tôi và Hoshikawa là rất gần. Chỉ một âm thanh nhỏ như thế thì thường sẽ không bị phát hiện lúc còn đi học trực tiếp, nhưng dường

như vậy là đã quá đủ để mic của Hoshikawa có thể thu lại rồi. Ngồi học cạnh nhau trong khi cố gắng giữ bí mật với những người khác, tôi bắt đầu cảm thấy có hơi chút phấn khích, thậm chí đến mức bất cẩn rồi để bị phát hiện.

Khúc khích… tiếng cười của Hoshikawa vượt qua cả sự nhanh nhạy của chiếc mic mà bay đến tai tôi.

Đây chính là khoảng cách của chúng tôi hiện tại, hai đứa gần như là vai chạm vai. Điều đó là khó tránh khỏi bởi chiếc bàn này có hơi bé để 2 người cùng ngồi. Đặt cả điện thoại lẫn máy tính lên bàn như này, cộng với việc hai đứa chúng tôi lại đang cùng ngồi trên một cái ghế lười nữa nên gần như là dựa vào nhau. Và chúng tôi sẽ duy trì khoảng cách này xuyên suốt tiết học.

Và cứ như thế, tiết học cuối cùng của buổi sáng cũng đã sắp sửa kết thúc.

…Thành thật mà nói, tôi có chút đau đầu. Sẽ khá là khó để tôi có thể tiếp thu toàn bộ nội dung của buổi học này. Mà một phần cũng là do trong đầu tôi giờ đây tràn ngập hình bóng của Hoshikawa.

Trước mắt tôi giờ đây là gương mặt xinh đẹp của cô nàng. Thật sự mà nói, dù có ngồi cạnh nhau trên lớp đi nữa thì cũng sẽ chẳng thể nào được ngắm nhìn gương mặt cô ở khoảng cách gần như này cả…. Mặc cho việc cố gắng di dời sự chú ý của bản thân vào bài giảng, tâm trí tôi vẫn cứ bị gương mặt ấy thu hút.

Bên cạnh đó, truyền vào tai tôi lúc này là từng nhịp thở, từng thanh âm của cô. Thậm chí, ngay cả những chuyển động nhỏ nhất như tiếng đồng phục thi thoảng cọ xát nhau cũng khiến tôi ý thức được sự hiện diện của Hoshikawa đang ở ngay cạnh mình.

Và hơn cả thế, thoang thoảng quanh trong không khí là mùi hương dịu nhẹ của Hoshikawa. Mùi hương ấy một cách nhẹ nhàng, chậm rãi len lỏi vào sâu trong tâm trí tôi. Tôi giờ đây chẳng còn ý thức được những suy nghĩ của bản thân. Tôi cảm thấy vui khi nhận ra rằng mình và Hoshikawa đang mang cùng một mùi hương, cảm thấy bối rối khi không hiểu tại sao dù dùng cùng một loại dầu gội, mang cùng một mùi hương nhưng mùi của cô lại đem lại cảm giác dịu nhẹ, thoải mái tới vậy. Phải chăng là một loại nước hoa nào đó chăng, hay chỉ đơn giản đó là mùi hương của chính cô?

“......-kun, ……… Yoshino-kun!”

“Ơ dạ! c.. chết dở”

Tôi bất giác lớn tiếng đáp lại, vội vàng đóng chiếc máy tính lại. Hoshikawa ngơ ngác.

“A, giọng cậu tốt đấy. Tiết học đã kết thúc rồi”

“M… may thế… sợ thật đấy……”

“Có vẻ tớ làm cậu giật mình rồi, xin lỗi nhé”

“kh, không phải đâu, tớ xin lỗi mới đúng… vậy, cậu có gì sao?”

“Bữa trưa thì nên làm gì đây”

“À…”

Ý của Hoshikawa hình như không phải là trao đổi về món ăn trưa nay sẽ làm. Có lẽ là về nội dung trong tiết học khi nãy ở LIEN - Groupchat riêng của nội bộ học sinh trong lớp, nơi trao đổi những điều mà giáo viên sẽ không thể nào biết được. Hầu hết tất cả mọi người trong lớp đều tham gia nhóm chat LIEN này. Tuy nhiên thì không phải ai cũng đều tham gia trò chuyện. Trước khi trả lời lại Hoshikawa, tôi mở lại nội dung trò chuyện trên điện thoại.

【Cùng ăn không mọi người? Mở Room Lunch đê】

【Được đấy!】

【Tán thành】

【Đã login nha…】

【Đợi tí chuẩn bị ngay nhá】

“Room” là một ứng dụng họp qua mạng. Nó giống như một cuộc gọi video nhưng với nhiều người. Nó sẽ hiển thị mặt của những người tham gia ở trên điện thoại hoặc máy tính, cho phép mọi người trò chuyện và giao lưu. Và có vẻ như là mấy “ông tướng bà tướng” này muốn tổ chức tiệc ở đây. Vui hay không, tôi chịu. Tôi đã bao giờ làm mấy trò như thế này đâu. Nếu chỉ trò chuyện thì voice call như khi chơi game online là đủ rồi còn gì, chắc thế. Mà ngay từ ban đầu thì tôi làm gì bạn để gọi video nhiều người đâu. Cơ mà dường như số đông là muốn làm vậy rồi.

Trong phần lịch sử chat trên LIEN thì cái phạm vi của từ “mọi người” nó khá mơ hồ. Không giống như mấy cuộc nói chuyện thông thường, đối tượng mà nó nhắm đến không hẳn là tất cả mọi người trong lớp. Cuộc trò chuyện này sẽ xoay quanh năm nhân vật lớn, có thể hiểu là nhóm hướng ngoại. Nói cách khác thì, tôi dù không đến mức u ám quá nhưng khả năng cao sẽ khó lòng tham gia được. Nếu mà có bắt điểm danh thì chắc mấy đứa đấy cũng sẽ chừa tôi ra mà thôi. Tôi cá chắc luôn. Thứ duy nhất tôi mong đợi trong cả ngày hôm nay là bữa cơm do chính tay Hoshikawa nấu. Tuy nhiên, Hoshikawa thì khác. Trái ngược với tôi, cô chắc chắn là một trong số năm người đó.

Bởi người nhắn【Cùng ăn không… 】kia là nhỏ đó mà. Nhỏ này có thể nói là bạn của Hoshikawa, đồng thời cũng là một đứa cuồng Hoshikawa. Đó là Hisaka Natsuki.

Hơn nữa tôi không thật sự thích Hisaka. Lớp tầm ba chục đứa không kể giới tính thì đây là đứa đứng bét trong bảng xếp hạng của tôi.

“Hoshikawa kết nối cam cùng ăn với bọn họ đi cậu. Không cần để ý đến tớ đâu”

“Nhưng Natsuki đã viết là『mọi người』 mà”

Hoshikawa nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Có vẻ như là có khá nhiều điều vượt ngoài hiểu biết của cô. Chắc chắn là cô sẽ không hiểu nếu tôi nói là tôi không nằm trong nhóm『mọi người』mà Hisaka đã nói.

“Hiểu rồi!”

Hoshikawa đột nhiên vỗ tay. Ra vẻ cô đã nghĩ ra một điều gì đó.

“......Này Hoshikawa, cậu hiểu, cái gì cơ?”

“Yoshino-kun không chơi với nhóm Natsuki mấy đúng không?”

“Không hẳn á, thật ra là hoàn toàn không cơ à”

“Ra vậy, quả nhiên mà…”

Ô. Hoshikawa cũng hiểu được sao.

……Hoặc không, có lẽ tôi đã sai khi nghĩ vậy rồi.

“Vậy thì để tớ giới thiệu cậu cho bọn họ nhá!”

“Ế”

“Như vậy thì tất cả chúng ta sẽ cùng ăn nhé! Chắc chắn sẽ rất vui cho xem”

Ây chà, có lẽ tớ sẽ không vui lắm đâu ha…

Trước khi kịp nói lại với Hoshikawa, cô đã đứng dậy để đi lấy cơm trưa rồi. Cô quay lại với hai phần bentou trên tay, đưa tôi một hộp và ngồi xuống với nụ cười trên môi.

Nhân tiện thì hộp cơm này chính tay Hoshikawa làm đấy. Thứ tôi mong đợi chính là những thứ bên trong, tuyệt nhiên là chẳng cần xem chất lượng như nào. Tôi đã biết là cô nấu ăn rất ngon, và bản thân tôi cũng đã nhận được một hộp cơm ngon lành rồi. Sẽ thật ngu ngốc nếu tôi từ chối ý tốt từ cô ấy.

…Tôi muốn tránh gây phiền cho cô ấy. Với những ý nghĩ đấy, tôi âm thầm giao phó tấm thân này cho Hoshikawa bảo kê. Có lẽ là trước sự tham gia của tôi, “đoàn hộ tống” của Hoshikawa… Đặc biệt là Hisaka có lẽ sẽ trưng ra bộ mặt ghét bỏ tôi cho mà coi.

->

『Ể... Tại sao Yoshino…?』

Đấy, đến rồi đấy. Trông cái bộ mặt vừa chán vừa ghét tôi của Hisaka xem. Này này, Room cho phép người ta nhìn thấy mặt của tất cả những người tham gia đấy. Nếu có ghét ai đó thì cũng nên tém tém lại một chút đi chứ, chẳng phải “người lớn” là vậy sao.

Nói đúng hơn thì tại sao tôi lại bị nhỏ này ghét đến thế cơ chứ, đến bây giờ tôi mới tự hỏi.

“Yoshino-kun cùng tham gia thì cũng tốt mà”

Nụ cười của Hoshikawa thật rạng ngời. Thiên thần là đây sao. Trái ngược lại với Hoshikawa, Hisaka bây giờ trông muốn cắn chết tôi lắm rồi. Nếu mà không biểu lộ cái thái độ như này thì nhỏ này cũng khá dễ thương đấy… Cơ mà “nhiệt huyết” vậy thì không thể đánh giá qua tiêu chí này rồi. Chó địa ngục à, sợ thía.

『Tham gia cũng tốt hả… Haruka và Yoshino đây là bạn nhau sao?』

“Gần đây chúng tớ đã trở thành bạn đấy”

Đúng là vậy thật. Mới chỉ có ba ngày trước thôi mà. Vẻ mặt dấy lên sự nghi ngờ của Hisaka cho tôi biết rằng nhỏ đang nghi ngờ câu chuyện của Hoshikawa. Mà cũng đúng thôi. Đã là chó mà còn là chó địa ngục nữa thì mũi thính là đúng rồi… Tôi sủi bây giờ là đẹp nhỉ?

『Đã trở thành bạn bè sao, cậu có mối quan hệ gì với cậu ta?』

“Hoshikawa với tôi chỉ là bạn bè thôi”

『Tôi không hỏi Yoshino』

Lỗi tôi được chưa. Vì thế nên đừng có hở tí là lại lườm nữa, tôi sợ đấy. Tôi biết là tôi không có quyền tự do ngôn luận, được chưa.

『Mà kệ đi… Hoshikawa đã nói vậy thì được thôi. Tùy, Yoshino tham gia cũng được』

“Haha, cảm ơn nhé…”

Có cần thiết là phải cố tình nói “tùy” với “cũng được” không thế. Tôi nghĩ là không phải đâu. Có thể nhỏ khác vùng văn hóa với tôi.

…Sao mà Hoshikawa lại thân thiết được với Hisaka nhỉ.

Cơ mà tôi sẽ không hỏi ở đây. Tôi không muốn bị lườm thêm đâu, với lại nếu bị phát hiện ra là tôi đang ở nhà Hoshikawa thì chắc tôi xong mất. Vì vậy tôi sẽ tiếp tục giữ im lặng trong bữa trưa này.

Trên thực tế thì tôi có mặt hay không thì các cuộc trò chuyện vẫn sẽ tiếp tục mà thôi. Người nào đang nói, thật sự thì tôi cũng chẳng rõ.

『Trời ơiii, nhớ mọi người quá xá luônn!』

『Nè, cô đơn điên. Tớ muốn đi chơi~tớ muốn ra ngoài cơ~ 』

『Nhưng mà virus này có đáng sợ đến thế không?』

『Nghe bảo trẻ con sẽ bị thoáng qua thôi… Cơ mà nếu vậy thật thì sao vẫn không được đi học nhỉ?』

『Không phải cậu đã từng nói nó không những không có triệu chứng mà còn có thể lây nhiễm sao? Tớ không muốn lây cho bà mình đâu 』

『Tôi không thích vậy đâu. Nếu mà dính thì bị họ hàng đổ tội mất”

『Đúng vậy nhỉ… Mà tớ thấy được nghỉ học như này cũng đâu có tệ lắm nhỉ』

『Mình có nghỉ học gì đâu. Chẳng phải chúng ta vẫn chăm chỉ học từ xa đấy sao』

『Ừ ha. Chắc chắn là vậy rồi』

…Chẳng hiểu sao tôi lại cảm giác như mình đang ngồi ăn một mình ở góc lớp ấy. Ghét cái cảm giác này thật. Dù gì thì nếu phải vừa ăn vừa nhìn mặt nhau như vậy thì chẳng thà tôi ăn một mình còn hơn ấy chứ… Mà, nhớ cái lần tôi bị bỏ rơi khi ký túc xá bị phong tỏa ấy, cảm giác nó cũng giống như bây giờ, thành thật mà nói thì đúng khó xử thật. Dù gì thì những bữa cơm như này cũng đâu phải là để ăn một mình đâu. Đã không còn phải đi học nữa mà vẫn rơi vào cái tình cảnh này, khó chịu thật.

Cơ mà hộp cơm Hoshikawa làm đúng là tuyệt nhất. Màu sắc đẹp, mà vị cũng rất ngon nữa. Tôi không rõ lắm nhưng lượng dinh dưỡng dường như đã được tính toán một cách vô cùng kỹ lưỡng. Món nào cũng ngon tất…. Đặc biệt nhất chắc chắn phải là món trứng cuộn vừa chín tới này, ngon tuyệt. Tôi đã nghĩ về điều này khi được ăn toàn món ngon vào mỗi buổi sáng, rằng tay nghề tuyệt vời của cô không hợp với dáng vẻ của một người đã lâu không sử dụng bếp. Phải chăng những gì cô đã từng sử dụng khi còn ở nhà đã ăn sâu vào trong cơ thể cô rồi…. Không, tôi rõ ràng biết cô ấy đang chỉ giả vờ mà thôi. Chắc hẳn đây là những món cô thường làm ở trong căn bếp này rồi.

Thưởng thức hương vị của món ăn trong im lặng. Chỉ có thế, tâm trí tôi đã thoát khỏi hiện thực phũ phàng.

『Haruka, nói đến mới nhớ thì hiện tại cậu vẫn đang sống một mình đúng không?』

Trong khi còn đang tám chuyện, đột nhiên Hisaka nói như thể vừa mới nhớ ra một điều gì đó. Tôi vội vàng kiềm lại cơn nghẹn họng… Nhưng không thể.

“Khụ Khụ-”

『Này Yoshino, ồn quá đấy』

“......Khụ… Xin lỗi”

Nhỏ này không có lòng tốt mà quan tâm thăm hỏi à. Hoshikawa suýt chút nữa là đã xuất hiện trên camera khi cố gắng xoa lưng tôi. Tôi cũng đã cố hết sức để ngăn cô ấy ở bên dưới bàn rồi.

『...... Vậy, quay lại Haruka nào』

“Ể? À, ừm. Đúng rồi, tớ sống một mình”

『Sống một mình trong hoàn cảnh này, cậu không thấy cô đơn sao?』

“Không, tớ đâu có cô đơn chứ”

Cảm thấy lo lắng, tôi liếc nhìn Hoshikawa thì thấy rằng cô chớp mắt rất nhanh… Chờ đã. Phản ứng trông chẳng ổn chút nào?

『Haruka…… Cậu đang nói dối phải không?』

Bị phát hiện chỉ sau vài giây. Dù không có khứu giác của Hisaka ở đây thì phản ứng của Hoshikawa cũng quá dễ đoán rồi. Bất an quá. Cô không có chút ý định che giấu nào sao.

“S..Sao lại nói dối được? Tớ sống một mình thật……”

『Không có đâu, cậu đang nói dối đó! Haruka…… Sự thật là cậu có thấy cô đơn phải không?』

Hoshikawa chớp mắt ngạc nhiên trước câu nói của Hisaka.

…Có vẻ như không phải là phần quan trọng kia rồi. May thật. Tôi cũng không bị cắn chết rồi…

『Tớ qua chơi nhá』

Đừng có đến, đồ ngốc này!

……Xém nữa thì toang mất rồi. Xém chút nữa là tôi tham gia trò chuyện rồi. Bản thân đã bước đến gần cửa tử rồi còn đâu.

Quả nhiên là nơi này quá nguy hiểm mà.

Tôi đành bí mật tắt âm mic trên điện thoại đi. Và hệt như đã dự đoán, không có ai để ý hết. Cuộc trò chuyện của đám bạn Hisaka vẫn tiếp tục diễn ra trong suôn sẻ, bỏ lại tôi phía sau.

->

Ngỡ rằng khoảng thời gian nghỉ trưa sẽ kéo dài tới vô tận, ai ngờ mới có một tiếng đã kết thúc. Bởi chiều hôm nay cũng có tiết nên là nhóm “room lunch” phải giải tán trước khi tiết học bắt đầu.

Khoảng thời gian nghỉ trưa ấy, tôi chỉ im lặng lắng nghe các cuộc trò chuyện mà thôi. Tuy nhiên trong lúc đó, tôi lại như đang đắm chìm trong cảm giác chiến thắng. Trong lúc ai ai cũng nói với nhau rằng cô đơn thế này, nhớ nhau thế nọ thì chỉ có mình tôi là hoàn toàn không cảm thấy cô đơn.

Còn lý do à, là vì Hoshikawa đang ở cạnh tôi đấy. Nếu mà con Cerberus Hisaka kia mà biết được thì chắc đến cái đầu tôi cũng không còn mất. Nhưng sẽ ổn thôi, làm gì có ai biết tới đâu… Đúng lúc tôi nghĩ vậy thì có việc xảy ra.

“Nè, Yoshino-kun. Là Natsuki”

Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc. Có vẻ như là Hoshikawa đã được Hisaka liên lạc. Cô nhìn vào chiếc điện thoại mà nói ra cái tên đó, tôi đáp lại, nhớ tới cái dự cảm không lành kia.

“Sao, sao cơ…?”

“Cậu ấy đến chơi nhà thì có được không?”

“Tuyệt đối không ạ”

Tôi theo phản xạ mà từ chối ngay lập tức. Cơ mà sau đấy thì tôi đã bình tĩnh lại.

“......Xin lỗi cậu. Đó không phải là điều tớ có thể nói. Nếu Hisaka có tới thì xin cậu hãy báo cho tớ biết, tớ sẽ ra ngoài trong khoảng thời gian đó, ”

“Cái, cái đó không được đâu. Xin lỗi nhé, để tớ từ chối”

“Không, không có sao đâu thực sự đấy. Nếu cậu muốn gặp bạn thì tớ ở đây sẽ làm cản trở mất”

“Sai rồi. Cậu hoàn toàn không như thế đâu!”

“Nhưng nếu Hisaka đến đây, tớ nghĩ là nó sẽ gây ảnh hưởng lắm đấy. Tớ đâu thể nói là chúng ta đang sống chung đâu”

“Không thể nói, à…?”

“Đúng thế… Không thể nói được đúng không. Cả lớp sẽ rất ngạc nhiên, và có thể mình sẽ bị giáo viên chỉ trích mất”

“Hm, ra vậy. Chắc chắn……”

Hoshikawa gật đầu ra vẻ đồng tình. Nhưng mà tại sao vẻ mặt cô lại có chút buồn thế? Trong khi tôi mải suy nghĩ về dáng vẻ kỳ lạ ấy, Hoshikawa liếc nhìn tôi.

“......Một mối quan hệ bí mật, là vậy nhỉ?”

Hoshikawa ngước lên và thì thầm, khiến tim tôi bỗng chốc như ngừng một nhịp. Xét theo ý nghĩa thì đúng rồi đấy, nhưng tôi thấy nó lại cứ lạ lạ thế nào.

“Phải… Mong cậu sẽ giữ bí mật việc tớ ở nhờ tại đây”

“Ừm. Tớ biết rồi”

Thật nhẹ nhõm khi mà Hoshikawa đồng ý ngay với điều đó.

“À phải rồi. Nói cho Natsuki biết có lẽ cũng sẽ tốt hơn đấy”

“Xin cậu đừng nói gì cả. Người đó thì càng tuyệt đối không được nói”

“Nhưng mà, tớ lại muốn nói một chút”

“Ể… Tại sao chứ?”

“Có lẽ là để, gợi ý đó”

Hoshikawa vừa nói vừa cười khích.

“Gợi ý? Ý cậu là sao chứ…?”

“Ý tớ là gì thế nhỉ?”

“...Là cậu đang gặp rắc rối vì có thằng phiền phức nào đó đang sống trong nhà cậu chứ gì?”

“Làm gì có rắc rối nào đâu chứ! Yoshino-kun chưa gì đã overthinking rồi”

“Đùa thôi, cơ mà cũng chẳng có gì để tớ suy nghĩ tích cực cả… Này Hoshikawa. Thực sự cậu không thấy phiền……”

“Hoàn toàn không nhé, cậu đừng có lo!”

Phủ nhận mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Có chút ngạc nhiên đấy, nhưng mà mừng thật. Dù đấy chỉ là những lời xã giao đi nữa thì tôi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“C… Cảm ơn nhé…”

“Nhưng, cảm ơn về cái gì cơ?”

“Thì… Nhiều thứ lắm? Có lẽ vì cậu đã đối xử tốt với tớ chăng”

“Tớ nghĩ là không phải cảm ơn về chuyện đó đâu nhưng mà… Không có gì?”

Hoshikawa nói vậy rồi mỉm cười. Nhưng đối với tôi, chỉ cảm ơn thôi là chưa đủ, tôi thật sự vô cùng biết ơn sự tốt bụng của Hoshikawa.

Vậy làm sao để đền đáp lại ơn huệ này. Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào cả.